Dịch: Hoangtruc
Nguồn: Bachngocsach
***
Mặt trời chói mắt, là thời điểm dương khí nồng nhất trong ngày.
Quỷ quái đương nhiên sẽ trốn sâu chỗ âm u.
Hắn đi tới trước tiệm ăn, phát hiện hình như đêm qua mình đã gặp qua chi thương đội này.
Đại khái là nơi này có nhiều đạo phỉ, sơn quái, yêu nhân tả đạo cho nên mọi người đều rất cảnh giác khi có người xa lạ tới gần.
Người trong tiệm ăn hiển nhiên cũng nhận ra Triệu Phụ Vân là người mà tối hôm qua bọn họ gặp phải. Theo kinh nghiệm của bọn họ thì một số cường nhân trước khi đánh cướp thương đội thường sẽ cho người nghiên cứu địa hình trước. Chính là giả dạng làm người đi đường xuất hiện trước sau thương đội, tìm hiểu xem trong đội có có bao nhiêu tiêu sư, bao nhiêu hàng hóa, bao nhiều người, tốt nhất nữa là có thể nhìn ra được tính chất pháp thuật của những người này thế nào. . Truyện Cung Đấu
Pháp thuật đại để mà nói thì sẽ phân chia ra làm tính dương và tính âm.
Về phần những loại pháp thuật trung tính thì Triệu Phụ Vân chỉ tiếp xúc duy nhất là tính chất không gian, ví dụ như pháp khí túi nạp vật chẳng hạn nghe nói là vận dụng tính chất pháp thuật tụ lý càn khôn.
Một người tu pháp thuật tính dương hay tính âm, đa phần dùng mắt thường có thể nhìn ra được, nhưng nếu có người che giấu tốt cũng khó phân biệt ra.
Mà pháp thuật trên người, tính âm thường là huyền quang màu trắng, sắc thâm, dù rèn luyện tinh khiết thì vẫn cho người ta một cảm giác âm lãnh. Như thể khối băng tinh khiết cùng với một mảnh lưu ly trong suốt, nhìn qua thì giống nhau nhưng cảm nhận kỹ lại thì hoàn toàn khác hẳn nhau.
Mà trên người người tu pháp thuật tính dương thì dù khí chất, tính cách hay vẫn là tướng mạo nhìn qua đều càng thêm sáng rỡ.
Hắn vừa tiến vào tiệm ăn, chuẩn bị gọi một số món ăn. Ở Vụ Trạch lâu ngày như vậy, hắn đã sớm ăn hết Tịch Cốc đan, cho nên cần phải ăn uống đấy. Đồng thời hắn cũng muốn hỏi thăm đường tiến về Quảng Nguyên phủ phương hướng ở đâu, còn có đường khác hay không.
Cái cảm giác nguy hiểm trong lòng hắn càng đi tới lại càng thêm rõ ràng, hắn bèn nghĩ là có khi nào có người đang đón đầu mình hay không. Nơi này có nhiều sơn tặc như vậy, có thể nào vì mình đi đường này sẽ vừa vặn gặp phải sơn tặc, sơn yêu đánh cướp người đi đường.
Cho nên hắn muốn đổi sang con đường khác.
Hắn vào tiệm ăn, gọi một chén cháo loãng, sau đó là năm cái bánh hoa. Trong cháo có thả một chút linh mễ, tuy rất ít nhưng Triệu Phụ Vân vẫn có thể cảm nhận được. Mà bánh hoa này là một món đặc sắc của phủ Nam Lăng, chẳng qua hắn không biết bên trong là được trộn hoa tươi gì vào.
Với Trúc Cơ mà nói thì dù có bị người hạ cổ, hắn cũng không sợ, bởi hắn có thể dùng kiếp hỏa Trúc Cơ đun luyện trong dạ dày mình. Phù lục mà hắn kết ra còn có kèm theo lực lượng phá tà, mà cổ trùng độc khí đều thuộc về âm tà.
Hắn uống cháo, chậm rãi ăn bánh, không để ý tới những người khác.
Mà những người khác cũng như có như không đánh giá hắn.
Hắn thu liễm khí tức bản thân khiến người ta không nhìn thấy được hắn có tu vi gì, nhưng có thể bình thản ăn uống giữa đám người như vậy, có can đảm hành tẩu lẻ loi một mình như vậy đương nhiên không phải là người bình thường, tự nhiên cũng không có người trêu chọc hắn.
“Chủ quán, cho ta hỏi đường một chút.” Triệu Phụ Vân nói.
“A, khách quan, xin mời hỏi.” Chủ quán kia đáp.
“Xin hỏi, từ nơi này tiến về trấn Nam Quan có bao nhiêu đường đi?” Triệu Phụ Vân hỏi.
“Khách quan, ngươi hỏi đúng người rồi, muốn tới trấn Nam Quan có ba đường đi. Trong đó thì đường này, cứ đi thẳng tới cuối đường chính là trấn Nam Quan.”
Nói xong y lại chỉ đến một con đường nhỏ hơn bên cạnh, nói: “Từ nơi này đi hơn ba mươi dặm sẽ gặp phải một con sông, đi xuôi dòng sông, cập bến Ngân Hoa lên bờ, một đường đi thẳng về phía Bắc cũng có thể đến trấn Nam Quan, nếu không biết đường thì tới đó lại hỏi người ta tiếp là được.”
“Còn một đường là con đường này, đi vòng quanh núi Tuyết Long, cứ theo đường lớn mà đi, đến lúc đó lại hỏi đường tiếp cũng có thể đến ngoài rìa trấn Nam Quan.”
Triệu Phụ Vân nhìn y chỉ ba con đường, hiểu được đường ở giữa hẳn là gần nhất, mà hai đường còn lại là đường vòng hình dấu móc.
Hắn không biết bến Ngân Hoa ở đâu nhưng hắn biết núi Tuyết Long. Đây là ngọn núi rất nổi danh ở Nam Lăng, trên núi cũng có một môn phái, cũng là một môn phái có danh tiếng trong vùng Nam Lăng này, khai phái không đến ba trăm năm nhưng cũng được coi là Huyền Môn chính tông. Chẳng qua người của môn phái này chủ yếu hành tẩu ở Nam Lăng, pháp thuật trong phái cũng chỉ có một, dùng băng tuyết làm chủ.
Triệu Phụ Vân đang suy nghĩ, hay là thử thay đổi đường khác xem.
Cảm giác sâu xa kia cứ khiến hắn khó chịu mãi.
Sau khi hắn ăn xong, những người khác vẫn còn đang uống trà. Bọn họ cũng không vội, dường như muốn trong thời gian nghỉ ăn cơm này tranh thủ nghỉ ngơi dưỡng thần.
Hắn trả tiền xong bèn đứng dậy rời đi, hướng về phía con đường vòng qua núi Tuyết Long mà đi.
Con đường này cũng được coi là rộng rãi, đại khái có lẽ khu vực này có phái Tuyết Long nên đám đạo tặc sơn yêu ít làm loạn hơn.
Hắn một đường thoải mái mà đi, đi ngang qua không ít thôn trại. Người trong thôn trại có vẻ rất đề phòng với người bên ngoài tới.
Triệu Phụ Vân phát hiện mọi người trong thôn trại này sẽ có đôi ba người biết pháp thuật. Có điều nhìn khí sắc trên không của mỗi thôn trại là biết được tình huống như thế nào trong thôn trại hiện nay thế nào.
Khí tức u ám, hỗn tạp hòa trộn với hương hỏa.
Hắn phát hiện hương hỏa Thần Đạo rất dễ dàng phổ cập, mọi người chỉ cần dâng lên tâm linh của mình là có thể đạt được an ủi cùng bảo hộ nào đó.
Hắn thuận đường mà, thật tình cũng không gặp phải phiền toái gì.
Hiện tại thấy có người can đảm một mình đi ra ngoài, thì tất cả mọi người đều cảnh giác vài phần cả. Hơn nữa trên người hắn có một loại khí chất mà không phải người bình thường có được.
Triệu Phụ Vân nhìn về tòa Tuyết Sơn nơi xa. Hắn đang suy nghĩ sát cơ trong lòng mình thật sự đến từ đâu.
Lúc trước hắn đổi đường đi, sát cơ giảm yếu đi rất nhiều. Nhưng không bao lâu sau, sát cơ kia như thể con ác thú đang ẩn giấu sâu trong nước nhìn thấy con mồi sắp trốn thoát mất, vội vàng vây đi qua.
Vào lúc này Triệu Phụ Vân cảm giác như thể mình đang bị bao vây.
Hắn ngồi chỗ đó, tỉ mỉ cảm nhận.
Hắn nhập định.
Dưới tình huống trong lòng tràn ngập sát cơ mãnh liệt còn có thể nhập định đã rất khó, hắn còn phải trực quan cảm thụ xem nguy hiểm đến từ nơi nào nữa.
Trên đường tu hành luôn cô độc, còn nguy hiểm nữa, thông thường cũng không biết được nguy hiểm đến từ đâu. Nhưng mà người thì có đôi khi chỉ đi ra ngoài một chuyến đơn giản cũng có thể chết oan chết uổng.
Hắn bình ổn suy nghĩ trong lòng, dần dần đưa ý thức của mình quy về đạo phù lục Kiếp pháp.
Thời gian dần qua, sát cơ càng ngày càng rõ ràng.
Hắn cảm giác có một đạo sát cơ đang ở phía trước, một đạo sát cơ xa hơn ở phía Đông, còn có một đạo ở ngay sau lưng. Hắn không biết có phải do mình thay đổi lộ tuyến đường về khiến cho nên đối phương nóng nảy hay không. Nhưng mà bởi vậy, hắn nghĩ tới một khả năng.
Hắn mở túi nạp vật của mình, đổ từng kiện từng kiện vật khí bên trong ra.
Bên trong túi nạp vật của hắn có rất nhiều thứ lấy được trong động thiên được chia tới.
Chủ yếu nhất là những tài liệu kia, tìm kiếm từng kiện từng kiện tài liệu, cuối cùng hắn cũng đã tìm được một thứ khả nghi.
Đó là một cái bình nhỏ, bên trong chứa cát tản ra tinh quang. Nhưng mà trong mớ hạt cát đó, hắn còn nhìn thấy được một con trùng.
Trong tích tắc nhìn thấy con trùng kia, trong lòng hắn chợt cuồn cuộn.