Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung

Chương 1054: Long ngạo địch ôm thái tử đi rồi (2)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

1ân Tiêu Náo thoáng sửng sốt, tiếp đó quay đầu nhìn Lạc Tử Dạ: “Thái tử, ngài đi uống rượu với ta được không?”

“Hửm?” Lạc Tử Dạ nhướng mày.

***

Sau một nén nhang, trên sườn núi có hai người, mỗi người ôm một vò rượu. Gió đêm thổi vù vù, hai người kia run lẩy bẩy ngồi xuống.

Gió lạnh thổi bay mái tóc hai người ra đằng sau. Lạc Tử Dạ rất là cạn lời, cảm thấy lẽ ra hai người bọn họ nên mặc thêm một bộ quần áo hoặc là khoác áo choàng rồi hãy leo lên trên này. Vân Tiêu Náo cũng không ngờ là mình chỉ muốn tìm nơi hóng gió để bình tĩnh lại một chút thôi, ai ngờ lại thành ra thế này.

Hai người ngồi trên sườn núi, bị gió thổi lạnh run cầm3cập như hai đứa ngốc!

Chính mình muốn làm màu, cho nên dù có quỳ thì cũng phải làm đến nơi đến chốn! Vì vậy, mặc dù lúc này hai cô nàng cảm thấy lạnh kinh khủng nhưng vẫn kiên cường ngồi trên sườn núi uống rượu. Rượu mạnh làm nóng dạ dày, sau khi uống vài hớp rượu, hai người cũng cảm thấy ấm hơn nhiều.

Tiếp đó, Lạc Tử Dạ nghe thấy Vân Tiêu Náo nói rằng: “Thái tử, thật ra có một việc chắc là ngài không biết. Sau khi đến đại mạc, Diêm Liệt vẫn luôn đối xử với ta tốt vô cùng. Hắn thường bảo các huynh đệ dưới trướng hắn đến hỏi ta có thiếu thốn cái gì không, cũng hay đưa tới vài thứ cần thiết trong sinh hoạt, có lúc còn cho ta2trái cây quý hiếm. Đám huynh đệ kia của hắn quen gọi ta là chị dâu. Nhưng ta cũng không tự mình đa tình, tưởng bở Diêm Liệt có tình cảm với ta, ta nghĩ chắc là hắn chỉ vì danh phận vợ chồng nên hắn mới quan tâm ta một chút mà thôi. Có điều, kể ra thì từ sau khi cha ta gặp nạn, ngoài Thái tử ra thì không có ai đối tốt với ta như thế!”

Tham Khảo Thêm:  Chương 166

“Vậy ngươi đối với hắn…” Lạc Tử Dạ nghe nàng nói vậy liền vội vàng hỏi mấu chốt của vấn đề.

Vân Tiêu Náo lại ngửa đầu uống một hớp rượu rồi nói tiếp: “Ta cũng không biết ta đối với hắn thế nào nữa. Trong thời gian ra biển cùng ngài, ta không nhớ hắn. Khi nhìn thấy hắn, ta1cũng không cảm thấy tâm trạng lập tức vui vẻ hẳn lên. Mọi biểu hiện đều không giống như ta có tình cảm với hắn. Thế nhưng… khi Thượng Quan Băng đến hỏi ta có thích Diêm Liệt hay không, ta trả lời ba chữ ‘ta không thích’. Tiếp đó, Thượng Quan Băng lại nói với ta rằng nàng ấy thích hắn, có ý định theo đuổi hắn, hỏi ta có để bụng chuyện này hay không, lúc ấy tự dưng ta bắt đầu cảm thấy không thoải mái trong lòng!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.