*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Người phụ nữ này lại thật sự dám nói vậy, trên đời này có mấy người dám nói ra hai chữ “tán thưởng” với hắn? Đặc biệt là còn dùng giọng điệu đánh giá này?
Tuy nhiên, câu nói sau cùng của Lạc Tử Dạ “cảm thấy chúng ta có thể duy trì quan hệ tốt mãi mãi” chắc chắn đã lấy được lòng hắn, bởi vậy, hắn không hề nổi giận.
Toàn bộ đám hạ nhân đi ra cùng Lạc Tử Dạ lúc này đều đã ngây người
Cho dù bọn họ có thông minh, có trình độ, có khả năng dự đoán, có biết nằm mơ giữa ban ngày đến đâu đi nữa thì cũng không thể tưởng tượng được, sẽ có một ngày Nhiếp chính vương điện hạ cõng người2khác.
Đặc biệt đối tượng còn là Thái tử không đúng đắn của bọn họ nữa.
Bọn họ hoa mắt sao? Mọi người cùng dụi mắt, thế nhưng sau khi dụi mắt xong, bọn họ vẫn nhìn thấy hai người kia ở phía trước, thậm chí còn rõ ràng hơn, đúng là Nhiếp chính vương điện hạ đang công Thái tử thật
Cuối cùng bọn họ không biết nên nói gì, thể là lần lượt lựa chọn cách im miệng…
***
Trên đường lớn, ngoại trừ đám hạ nhân đang kinh hãi quá mức không dám tiến lên thì cũng không còn ai khác.
Lạc Tử Dạ rất an tâm nằm úp lên lưng hắn, cảm nhận được nhiệt độ trên người đối phương cách lớp áo mỏng
Cánh tay của hắn rất mạnh mẽ, sau khi7nâng nàng lên trên lưng, không hề có một dấu hiệu nào khiến nàng cảm thấy bản thân sắp trượt xuống
Đồng thời, nàng cũng không có bất kỳ cảm giác khó chịu nào, cực kỳ thoải mái hưởng thụ
Nàng ngước mắt nhìn về phía trước, một con đường rất dài, rất tốt
Nhưng dường như, ở trên lưng hắn, từ nay về sau nàng sẽ không còn phải sợ hãi nữa, từ nay về sau có thể yên tâm, từ nay về sau sẽ cảm thấy có chỗ dựa
Thế là, nàng không còn sợ hãi khi phải tiến về phía trước, không bao giờ sợ hãi.
Đột nhiên, trong đầu nàng xuất hiện một suy nghĩ.
Hy vọng con đường này cứ dài vô tận và xa xôi như vậy, hắn cũng nàng,9mãi mãi không đi tới điểm cuối
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, nàng lập tức cảm thấy kinh hãi, nhanh chóng lắc đầu, ném suy nghĩ này ra khỏi đầu.
Còn về Phượng Vô Trù…
Hắn không có nhiều suy nghĩ như trong đầu nàng, hắn chỉ biết, người phụ nữ trên lưng này là của hắn
Nàng bằng lòng dựa vào hắn, bằng lòng ở trên lưng hắn, như vậy tất nhiên là tốt
Còn một số hành động khiến cho người ta nổi giận, ví dụ như cố gắng bôi nước mũi lên người hắn, hắn lại không thể nhẫn tâm dạy dỗ nàng…
Đây rốt cuộc có phải bởi vì kiếp trước mình đã nợ nàng hay không, đương nhiên hắn không biết
Nhưng, nếu như thật sự đã nợ
Vậy thì, hãy cứ5trả thôi!
Sau khi đi được một đoạn đường, Lạc Tử Dạ đã phát hiện ra một vấn đề, có vẻ như bọn họ không đi về phía phủ Thái tử
Điều này khiến cho nàng cảm thấy hơi kỳ lạ, nàng nhìn hắn một chút, mở miệng hỏi: “Phượng Vô Trù, có phải ngươi đi nhầm hướng rồi không?”
Hắn không lên tiếng
Lạc Tử Dạ xụ miệng xuống
Nàng cũng biết tính cách của người này xưa nay thất thường, đoán chừng là “bệnh quốc vương” lại tái phát, bắt đầu coi thường người ta rồi, cho nên căn bản chẳng muốn để ý đến nàng.
Thế là, nàng cũng không nói thêm gì nữa
Trong đầu thì suy nghĩ, chẳng lẽ định đến phủ Nhiếp chính vương? Song, sau khi hắn cùng nàng đi3một đoạn nữa, nàng phát hiện ra không phải đi về phía phủ Nhiếp chính vương
Vậy thì định đến chỗ nào chứ?
“Này, Phượng Vô Trù…”
Nàng còn chưa nói hết, giọng nói ma mị trầm thấp của hắn đã chậm rãi vang lên, mang theo sự kiêu ngạo bẩm sinh cùng với giọng điệu áp bức người khác: “Lạc Tử Dạ, đánh nhau với Võ Tu Hoàng, phân nửa là người cố ý đúng không?”
Hắn hiểu rõ Lạc Tử Dạ
Nàng căn bản không phải là đối thủ của Võ Tu Hoàng, mà với sự thông minh nhạy bén của nàng, nhất định sẽ không muốn xông lên đánh nhau, tự gây phiền phức cho bản thân trong tình huống biết rõ mình không phải là đối thủ của đối phương.