*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vừa nãy bọn ta giao đấu, hình như sau khi nội công va chạm, nội lực trong cơ thể ta dồi dào hơn rất nhiều đấy!”
Trong lúc nàng đang mải nói chuyện, chợt nhận ra giờ đây bọn họ không còn ở trên đường cái nữa mà đã đi tới một nơi khuất trong rừng rậm
Nàng nhíu mày, không rõ Phượng Vô Trù định công mình đi đâu! Trời còn chưa sáng, sương mù lãng đãng giữa rừng cây
Mặc dù bây giờ đang là mùa hè oi ả, thế nhưng sương mù vẫn khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo, vì vậy Lạc Tử Dạ bất giác run lên
Nàng chỉ khẽ run thôi, nhưng cũng đủ để Phượng Vô Trù dừng bước
Hắn trầm giọng hỏi: “Ngươi lạnh2à?”
Hình như nàng còn yếu ớt hơn cả trong tưởng tượng của hắn
Bây giờ đang là ban đêm, vốn là thời điểm oi bức nhưng nàng lại có phản ứng như thể.
Lạc Tử Dạ nghe ra sự quan tâm trong lời nói của hắn
Giọng nói dịu dàng ấy khẽ gõ nhè nhẹ lên cánh cửa trái tim nàng, khiến nàng cảm thấy vừa rung động lại vừa sợ hãi, trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác rất phức tạp
Nàng đáp lời: “Ta không lạnh! Ngươi lại chẳng nghĩ xem gia là ai nào? Đang là mùa hè nóng nực đó, gia sao có thể cảm thấy lạnh cơ chứ! Gia…”
Nhưng không đợi nàng có bằng lòng hay không, Phượng Vô Trù lại đột nhiên trở7tay, sau đó nàng rơi vào lồng ngực hắn trong nháy mắt
Nàng cảm thấy rất không hài lòng, bởi vì bản thân đang đóng vai trò là công được hắn công, nhưng cuối cùng lại biến thành tiểu thụ bị ôm trong lòng người ta
Tuy nhiên, dù thế nào thì nàng cũng đã bị hắn ôm vào lòng, còn có luồng nội lực mỏng manh từ lòng bàn tay hắn truyền vào trong cơ thể nàng
Nhờ thế, nàng không còn cảm thấy lạnh nữa
Cùng lúc đó, giọng nói cảnh cáo của hắn vang lên trên đỉnh đầu nàng: “Đừng lộn xộn!”
Trong giọng nói lộ vẻ cứng rắn, không cho phép người khác làm trái ý
Và cả sự ngạo mạn cùng với cảm giác áp lực như mọi9khi
Nàng mấp máy môi, trong đầu ngẫm nghĩ ở đây chẳng có ai nên sẽ không có người nào nhìn thấy tình cảnh hiện giờ của bọn họ, không ai biết khí chất công – thụ của bọn họ phát triển ra sao, như vậy sẽ không ảnh hưởng tới hình tượng tổng cộng của nàng trước mặt mọi người, nhỉ? Vì thế, nàng không tiếp tục kỳ kèo nữa.
Trong lúc hai người nói chuyện, Phượng Vô Trù vẫn ôm nàng đi thẳng về phía trước.
Lúc hai người đi vào sâu trong rừng rậm, chợt thấy cách chỗ bọn họ không xa có một hồ nước đang bốc lên hơi nóng
Mà lúc hai người vừa đặt chân tới chỗ này, Lạc Tử Dạ đã lập tức phát5hiện ra xung quanh có người
Ngay sau đó, có một người áo đen nhảy khỏi chỗ tối ra ngoài.
Hắn đi tới trước mặt hai người bọn họ, quỳ một chân trên đất, tay phải đặt lên ngực trái, cất tiếng hành lễ: “Vương!” Dễ nhận thấy nơi đây là hồ nước nóng tư nhân nên mới có người chuyên canh gác ở đây
Lạc Tử Dạ nhìn tình huống trước mắt, trong lòng lập tức dâng lên dự cảm không lành
Ừm, lần trước, trong hồ nước nóng ở phủ Nhiếp chính vương đã xảy ra một sự việc không mấy tốt đẹp.
Không phải là hôm nay người đàn ông này lại muốn giở trò cũ đấy chứ? Trong lúc nàng đang suy nghĩ vẩn vơ, Phượng Vô Trù3đã lạnh lùng bình tĩnh sai bảo người áo đen: “Ngươi lui xuống đi, canh gác ngoài phạm vi ba trượng(*)!”
(*) Trượng: 1 trượng = 0,3333 mét.
“Rõ!”
Người áo đen kia nhận lệnh, sau đó đứng dậy, giơ một tay lên
Ngay lập tức, có hơn mười bóng đen đồng loạt vọt ra khỏi phạm vi khu rừng
Và người áo đen kia cũng nhanh chóng lui ra ngoài!
Lạc Tử Dạ nuốt một ngụm nước miếng, giãy giụa định tuột xuống khỏi người Phượng Vô Trù.
Nàng ngước mắt, cực kỳ nghiêm túc nhìn thẳng vào gương mặt Phượng Vô Trù – khuôn mặt đẹp trai như thần như ma, thậm chí còn đẹp trai hơn cả thần lẫn ma
Nàng đề nghị: “Ngươi định tắm à? Gia cảm thấy chúng ta là bạn thân, cho nên gia rất sẵn lòng canh gác giúp người ngoài phạm vi ba trượng!”