*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ánh mắt sắc bén lia tới, nàng nghiêng đầu định ra chiêu! Tuy nhiên, lúc nhìn thấy đối phương, nàng hơi sửng sốt một chút
Khuôn mặt xinh đẹp như hoa đào có một không hai trong thiên hạ lộ ra vẻ phong tình mê hoặc trời sinh kia không phải là Doanh Tần thì còn có thể là ai đây?
Nàng đang định lên tiếng, nhưng Doanh Tần lại đặt ngón tay lên khóe môi xinh đẹp như hoa anh đào, khẽ “suyt” một tiếng
Hắn ra hiệu cho Lạc Tử Dạ hãy yên lặng một chút, sau đó mới nhỏ giọng nói: “Chỗ này là địa bàn của Phượng Vô Trù, vi phu lén lút trà trộn vào đây đó! Tiểu Dạ Nhi, ngươi đừng nói quá to kẻo làm kinh động đến những người khác, miễn cho lần sau chúng ta muốn hẹn hò lại khó khăn!”
Lúc3này chỉ có vài người canh giữ ngoài cửa
Chắc là Diêm Liệt đã đi xử lý chuyện gì đó nên mới thuận tiện cho Doanh Tần lén lút lẻn vào đây.
Khóe miệng Lạc Tử Dạ hơi run rẩy, nàng cũng không quan tâm hắn hẹn hò hay không hẹn hò
Nàng liếc mắt nhìn hắn
Hôm nay hắn không mặc trang phục màu đỏ như mọi khi mà lại mặc đồng phục của Thần Cơ doanh
Lẽ ra quân trang phải thể hiện được vẻ trang nghiêm, thế nhưng người này mặc quân trang chẳng khác nào một cây thuốc phiện được khoác lên một tầng lá, không thể thay đổi được khí chất quyến rũ trời sinh của hắn.
Đương nhiên mấy vấn đề này không phải là điểm quan trọng
Nàng liếc mắt nhìn hắn, sau đó lên tiếng hỏi: “Tại sao người lại tới đây?”
“Bởi vì vi phu nhớ0ngươi!”
Hắn thẳng thắn nói ra lời này rồi lập tức kéo Lạc Tử Dạ lên giường và ôm nàng vào lòng
Sau khi kéo nàng vào lòng, hắn liền nhìn thấy Lạc Tử Dạ đang mặc quần áo của Phượng Vô Trù, thế là cặp mắt đào hoa quyến rũ chợt trở nên lạnh lẽo
Giọng nói cũng đột nhiên trầm xuống vài độ: “Tiểu Dạ Nhi, tại sao ngươi lại mặc quần áo của tên già kia?” Lạc Tử Dạ đang định gạt tay hắn ra, từ chối hành vi tùy tiện của hắn thì đã bị hắn kéo vào lòng
Nàng vừa nghe hắn hỏi vậy thì hơi ngẩn ra, sau đó trả lời: “Ờ thì, còn không phải là bởi vì quần áo gia mặc lúc trước bị dính máu sao? Phượng Vô Trù cho gia mượn quần áo mặc đó! Mà nhắc mới nhớ, Phượng Vô5Trù đi đâu rồi nhỉ?” À đúng rồi, Phượng Vô Trù bảo sẽ tìm băng vệ sinh về cho nàng trong vòng một canh giờ
Nàng không biết mình đã ngủ bao lâu, cũng không biết tới lúc này đã qua một canh giờ hay chưa
Doanh Tần thấy nàng vừa hỏi thăm Phượng Vô Trù, vừa đảo mắt nhìn ngó xung quanh tìm bóng dáng hắn ta thì càng thêm mất hứng
Hắn đột nhiên xán lại gần nàng, khuôn mặt khiến nam mê nữ cuồng kia dán sát vào mặt nàng, làm cho nàng mất hồn trong chốc lát
Tiếp đó, giọng nói cuốn hút xen lẫn vẻ mập mờ và ngả ngớn của hắn vang lên: “Tiểu Dạ Nhi tìm hắn ta làm gì vậy? Vi phu không đẹp trai bằng hắn ta à? Vả lại, đã gần năm ngày rồi ngươi không được gặp vi phu, vậy4mà ngươi không nhớ vi phu một chút nào sao?”
Lạc Tử Dạ ngắm nhìn khuôn mặt của hắn trong khoảng cách gần như thế, cảm thấy máu mũi mình sắp trào ra tới nơi
Nhưng nàng vẫn còn chút lý trí nên vội vàng thoát khỏi sự trói buộc như gông xiềng của hắn
Trong lòng nàng đang gào thét, reo hò đủ thứ đủ loại liên quan đến trai đẹp và các anh chàng đẹp trai, thế nhưng đột nhiên trong đầu nàng lại hiện ra hình ảnh Phượng Vô Trù.
Ngay sau đó, những cảm xúc hết sức kích động vừa rồi bỗng nhiên nguội lạnh trong nháy mắt, giống như có một chậu nước đá dội thẳng xuống đầu nàng, làm cho lý trí lúc nãy xém chút bay xa lập tức quay trở về
Ánh mắt nàng cũng bất chợt trở nên lạnh lùng hơn và tỉnh9táo trở lại
Nàng vẫn nhìn gương mặt trước mắt mình, nhưng những cảm xúc lúc trước đã biến mất tăm, ngược lại chỉ còn sự trêu đùa giữa bạn bè
Tiếp đó, nàng vươn tay sờ lên mặt hắn, cợt nhả nói: “Bé cưng à, tất nhiên là gia nhớ người rồi!”
Tuy nhiên, “nhớ” này chỉ là nỗi nhớ giữa bạn bè mà thôi.
Lúc Lạc Tử Dạ nói ra lời này, ánh mắt nàng bình tĩnh không chút gợn sóng
Vì vậy, từ góc độ của Doanh Tần, hắn vừa nhìn liền biết Lạc Tử Dạ muốn biểu đạt điều gì
Nỗi nhớ của nàng không hề liên quan tới tình yêu, cũng không liên quan tới những thứ khác mà chỉ đơn giản là nỗi nhớ giữa bạn bè mà thôi.
Thế nhưng nàng không biết là vào lúc này, Nhiếp chính vương điện hạ, người đi ra ngoài lúng túng cả nửa ngày, rốt cuộc đã trở về
Bây giờ hắn đang cầm thứ đồ kia đứng trước cửa lều
Hắn đã gỡ tấm mặt nạ da người xuống, nhưng vừa mới đi tới cửa thì lại nghe thấy câu nói kia của Lạc Tử Dạ.
“Bé cưng à, tất nhiên là gia nhớ người rồi!”
Bước chân hắn khựng lại, khuôn mặt đẹp trai như thần như ma kia trở nên lạnh lùng u ám, trong đôi mắt ma quỷ cũng bùng lên lửa giận
Sau khi nổi giận lôi đình, hắn vung bàn tay to rộng xốc mành che cửa lều lên
Thứ đập thẳng vào mắt là hình ảnh Doanh Tần định kéo Lạc Tử Dạ từ trên giường vào lòng, vì thế cho nên hai người đang lôi lôi kéo kéo.
Bầu không khí chợt lặng yên trong nháy mắt.
Lạc Tử Dạ ngoảnh đầu, thấy trong mắt hắn tràn đầy lửa giận
Nàng nhớ lại cảnh tượng vừa nãy, sau đó vẻ mặt chợt cứng đờ, ngẫm nghĩ xem mình có nên giải thích vài câu hay không
Thế nhưng Nhiếp chính vương điện hạ lại không muốn nghe nàng giải thích một câu nào
Hắn lập tức vung tay tung ra một chưởng, áp lực nặng nề từ luồng không khí ma quỷ giáng xuống như lửa băng hừng hực, như dời núi lấp biển, rồi đánh thẳng vào Doanh Tần!
Thứ đồ trong tay hắn, những lúng túng xấu hổ trong lúc ra ngoài ngày hôm nay và cả cảnh tượng cuối cùng mà hắn tận mắt nhìn thấy lúc trở về, tất cả những điều này khiến hắn không kìm được cơn giận dữ.
Doanh Tẩn nhanh chóng nghiêng người né tránh, lạnh lùng nhếch môi, định đánh trả
Lạc Tử Dạ vừa thấy tình hình không ổn liền lập tức lên tiếng: “Tiểu Thối Thổi à, chuyện là thế này…” Nàng chưa nói hết câu, hắn đã ném bao vải trong tay lên giường nàng, gần như là nghiến răng nghiến lợi mà gằn lên: “Cô không cần biết chuyện là thế nào, cô chỉ biết là Cô gửi lòng này nơi trăng tỏ, nhưng sao trăng lại chiếu rạch nào! E là hôm nay Cô phải lấy cái rạch này đi, như vậy thì vầng trăng sáng mới chiếu lên người Cô!” Phượng Vô Trù vừa dứt lời lại lập tức tung ra một chưởng đánh tới “cái rạch” Doanh Tần!