Ông ta còn đang suy nghĩ, ngón tay đang gõ trên bàn của Phượng Vô Trù bỗng thu lại.
Đôi mắt ma mị nhìn về phía quân chủ nước Nhung, giọng nói lãnh đạm chậm rãi cất lên: “Lập tức thả Bệ hạ, Cô còn có thể cân nhắc chỉ giết một mình người, cũng để cho ngươi được toàn thây.” Một tiếng cất lên, uy nghiêm bá đạo, không cho phép kẻ nào dám ý kiến, cũng khiến rất nhiều người xung quanh không nhịn được mà hít một hơi khí lạnh! Lời3này của Phượng Vô Trù đã chứng minh hôm nay bất kể là như thế nào thì quân chủ nước Nhung cũng chỉ có một con đường chết, vậy rốt cuộc thì hắn muốn cứu Lạc Túc Phong hay là không muốn đây? Nói như thế giống như nói cho quân chủ nước Nhung biết cho dù đối phương làm gì cũng chết chắc, thể chẳng phải là đang bảo đối phương… Tóm lại ngươi chắc chắn phải chết, nhưng người vẫn có thể cân nhắc giết luôn Lạc Tục Phong, để ông1ta làm đệm lưng hay sao?
Vương tử Hợp Tề sửng sốt một lúc, coi như đã hiểu hết toàn bộ tình huống trước mắt, lập tức mở miệng nói: “Xin phụ vương nghĩ lại, chớ lỗ mãng! Binh lực và uy nghiêm của hộ vệ Vương Kỵ cũng không phải trò đùa!” Thật ra hắn cũng không có tình cảm gì với phụ vương của mình, nếu có thì đó cũng chỉ là oán hận. Bây giờ hắn nói những lời này cũng không vì gì khác mà chính là vì bách tính6của nước Nhung! Người xung quanh vây xem không nghe ra ý Phượng Vô Trù, đó là bởi vì những người này căn bản không quan tâm đến sống chết của người nước Nhung, bọn họ chỉ đang xem tuồng kịch náo nhiệt trước mắt mà thôi! Nhưng hắn lại không thể không quan tâm, bởi lời Phượng Vô Trù có nghĩa là nếu Lạc Túc Phong không chết thì hắn sẽ không giận cá chém thớt lên những người nước Nhung khác. Những lời hắn vừa nói ra không khác nào chọc4giận quân chủ nước Nhung, ông ta lập tức mở miệng nói: “Đứa con bất hiếu nhà ngươi! Ý của ngươi là để ta chết, đổi lấy an toàn của người và nước Nhung phải không?”
Ông ta vừa nói ra lời này, Hợp Tề lập tức quỳ xuống. Hắn mở miệng nói: “Phụ vương, nhi thần cũng không có ý này! Chẳng qua là, phụ hoàng, ngay từ ban đầu nước Nhung muốn xuất binh với Thiên Diệu, nhi thần đã không tán thành. Lúc ấy ngài cứ khư khư cố chấp muốn3làm theo ý mình, nhi thần liều chết can gián, lại bị ngài đuổi ra ngoài lều! Cuối cùng chiến bại! Sau khi chiến bại, chúng ta rõ ràng còn đủ sức để chiến đấu, cho dù không đánh, trong đại mạc mênh mông, chúng ta dẫn người chạy thì nhiều năm sau cũng có thể Đông Sơn tái khởi(*)! Vậy mà ngài lại khăng khăng muốn đầu hàng, thế nên hôm nay mới ra nông nỗi này! Phụ hoàng, nhi thần chỉ muốn xin người đừng mắc thêm lỗi lầm nào nữa, nếu lập tức thả Hoàng đế Thiên Diệu, Hoàng đế Thiên Diệu nhân hậu, có thể sẽ tha cho phụ vương!”
(*) Đông Sơn tái khởi: thành ngữ chỉ việc lần thứ hai đảm nhận chức vị quan trọng sau khi thoái ẩn, cũng mang nghĩa khôi phục địa vị và thể lực một lần nữa sau khi thất thể.
Nói xong lời này, hắn dập đầu.
Lời nói này, thứ nhất là vì nhắc nhở quân chủ nước Nhung, đoạn đường này ông ta đã phán đoán sai lầm rất nhiều lần, đừng tiếp tục làm sai nữa, cũng nên hiểu rõ thực lực của mình, hơn nữa nên tỉnh táo một chút. Thứ hai, đây là vì cho phụ vương mình một đường lui, đồng thời cũng ám chỉ…
Tình huống hôm nay, dường như Phượng Vô Trù cũng không để ý tới sống chết của Hoàng đế Thiên Diệu, nhưng đứng vào vị trí của bản thân Lạc Túc Phong, chắc chắn ông ta sẽ quan tâm tới an nguy của mình! Câu cuối cùng kia của Hợp Tề thật ra là đang lợi dụng hiềm khích quyền lực giữa Thiên Diệu, nghĩ cách giữ được một mạng của quân chủ nước Nhung!
Lúc này nếu Lạc Túc Phong lo lắng Phượng Vô Trù không cứu mình, ông ta sẽ lập tức mở miệng cam kết chỉ cần quân chủ nước Nhung thả mình thì sẽ không giết ông. Như vậy cuối cùng phụ vương còn có thể sống!
Lần này, đừng nói là Lạc Tử Dạ nghe xong thì đánh giá cao Hợp Tể mấy phần, không ngờ đứa trẻ lỗ mãng này lại còn biết những thứ mưu tính đó, lợi dụng việc Lạc Túc Phong không tín nhiệm Phượng Vô Trù, nói ra ý tưởng bảo vệ tính mạng của phụ hoàng mình, mà ngay cả Nhiếp chính vương điện hạ lúc này cũng nhìn thẳng vào Hợp Tề, trong con ngươi có mấy phần nghiền ngẫm. Chẳng qua là sau cái nhìn này, ánh mắt bỗng nhiên chiểu thẳng lên người Hiên Thương Mặc Trần.
Trong đôi mắt ma mị cất giấu ánh nhìn sắc bén lạnh lùng dường như đã sớm nhìn rõ tất cả! Động tác của Hiến Thương Mặc Trần cũng hơi chậm lại, vốn còn nhàn nhã nâng ly uống rượu, giờ phút này cũng khựng lại giữa không trung. Thấy Phượng Vô Trù đang nhìn mình chằm chằm mình, hắn khẽ mỉm cười, đưa ly rượu của mình về phía trước.