Đó là tư thể mời rượu, sau đó hắn uống một hơi cạn sạch rượu trongly của mình.
Cái kiểu giao lưu giữa hai người này khiến chân mày Lạc Tử Dạ giật giật, lại nhìn Hợp Tề, lúc này coi như đã rõ. Chuyện hôm nay, sợ rằng Hiến Thương Dật3Phong cũng góp một tay vào. Tâm cơ như vậy đối với Hợp Tề sợ rằng hơi khó, nhưng đối với “boy tâm cơ” như Hiên Thương Dật Phong mà nói, đây không phải là chuyện tiện tay thôi sao? Vậy, hành động này của Hiên Thương Dật Phong nhất định1là không muốn để Lạc Túc Phong chết, chẳng qua là Lạc Túc Phong sống thì có lợi gì đối với hắn?
Nhưng mà nực cười ở chỗ là Hiến Thương Mặc Trần đã tính toán kỹ mọi đường nước rồi, Hợp Tể cũng coi như đủ lớn gan, nói ra hết6toàn bộ những lời này. Chỉ cần quân chủ nước Nhung là một người có đầu óc, thuận theo cái đệm này mà biết đường lui, cho Lạc Túc Phong một con đường sống thì mọi chuyện đều kết thúc, mạng của ông ta cũng có thể giữ được!
Nhưng hết lần4này đến lần khác, ông ta lại là một kẻ không biết thức thời. Lúc này, ngay cả Lạc Túc Phong cũng kinh hoàng mở miệng nói một câu: “Không sai! Khắc Nhĩ Hãn, chỉ cần người lập tức bảo người thả trẫm ra, chuyện này trẫm có thể coi như3chưa từng xảy ra!” Khắc Nhĩ Hãn là tên của quân chủ nước Nhung! Ông ta vừa dứt lời, quân chủ nước Nhung lại cười to, chỉ Vương tử Hợp Tề đang quỳ ở chính giữa, giận dữ quát lớn: “Hôm nay người đã nương nhờ vào đám người Thiên Diệu này đúng không? Vậy mà lại nâng chí khí của người khác, diệt uy phong của mình ở đây, bản vương…”
“Quân chủ nước Nhung, tốt nhất đừng quên rằng toàn bộ các nước đại mạc đã sớm thần phục Thiên Diệu hơn mười năm nay! Năm đó, quân chủ nước Nhung và tiên vương nước Nhung còn cùng quỳ xuống bên chân Vương tỏ ý thần phục. Hôm nay cái gọi là nương nhờ đám người Thiên Diệu chúng ta, không biết ý của quân chủ nước Nhung đây là gì? Là muốn tỏ vẻ, thật ra thì các nước đại mạc thần phục chúng ta đều là giả à?” Lời này là Diêm Liệt nói. Hắn vừa nói vừa lướt mặt qua từng chữ vương đại mạc.
Điều này khiến không ít người nhát gan trong số bọn họ lập tức quỳ xuống bày tỏ lòng trung thành của mình với Phượng Vô Trù: “Nhiếp chính vương điện hạ, chuyện này là nước Nhung hồ đồ, không liên quan gì đến các nước đại mạc chúng ta! Năm đó ngài bình định đại mạc, có lòng nhân từ, giữ nguyên danh hiệu chữ vương đại mạc của chúng ta, cũng chưa từng yêu cầu chúng ta đổi xưng hô từ “vương” thành quân, đại ơn đó chúng ta không dám quên, cũng sẽ không quên mình là bề tội của ngài, xin ngài đừng bị quân chủ nước Nhung khích bác!”.
Kẻ nhát gan lập tức quỳ xuống bày tỏ trung thành, người can đảm hơn một chút thì lúc này cũng gật đầu liên tục nói “Đúng”. Đám đàn ông đại mạc này xưa nay rất ngang ngược, hôm nay thần phục, có khi ngày mai đã muốn tạo phản. Nhưng hiện tại trong lòng bọn họ biết mình không phải đối thủ của Phượng Vô Trù, hiện tại cứ nói thế đã, cho dù là tâm phục khẩu phục hay là nói một đằng nghĩ một nẻo, nhưng vẫn phải tỏ rõ thái độ đúng không? Đồng thời trong lòng mọi người cũng tương đối bất mãn đối với quân chủ nước Nhung!
Chính ông ta gây chuyện thì cũng thôi đi, còn muốn làm liên lụy tới bọn họ, thật là…
Phượng Vô Trù hơi nâng tay, ý bảo bọn họ đứng lên.
Mặt quân chủ nước Nhung hết đó lại trắng, vừa nói ra một câu đã bị Diêm Liệt bắt bẻ không nói, còn đắc tội toàn bộ chư vương đại mạc! Nhưng giờ phút này ông ta cũng không để ý đến những chuyện đó. Ông ta nhìn thẳng vào Phượng Vô Trù, mở miệng nói: “Nếu bản vương không muốn thả Lạc Túc Phong thì sao? Chẳng lẽ ngươi định cho người trực tiếp ra tay, bất chấp sống chết của Lạc Túc Phong?”
Ông ta vừa nói ra lời này, đôi mắt ma mị của Phượng Vô Trù híp lại, gương mặt anh tuấn uy nghiêm lạnh lẽo như băng. Rất hiển nhiên, nghe giọng điệu mạo phạm như vậy của quân chủ nước Nhung, hắn đã nổi giận. Lúc này, quân chủ nước Nhung cũng không rét mà run! Nhưng ông ta vẫn cố tự trấn định, đứng trên đài cao, biểu cảm đông cứng tàn bạo!