*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
3ộ vệ Vương Kỳ nhanh chóng vây lại. Quân chủ nước Nhung đã bị đánh bay, những binh lính của nước Nhung tự nhiên cũng không dám hành động xằng bậy, từng người từng người nhanh chóng ném binh khí trong tay mình xuống, đầu hàng. Một màn hài kịch mà làm tới mức này, tất cả mọi người đều hơi khiếp sợ.
Ai cũng không biết tại sao tình cảnh đang giằng co như thế mà thích khách kia chợt phát điện, đánh Lạc Túc Phong một chương, sau đó quay đầu bỏ chạy! Chẳng lẽ là vì nhìn thấy hộ vệ Vương Kỵ xông tới, lo rằng mình tiếp tục ở lại đây giằng co sẽ khó giữ được cái mạng nhỏ, vì vậy mới làm ra hành động như thế?
Nhưng mà trong3lòng thích khách kia thật ra nghĩ thế nào, vấn đề này sợ rằng cũng chỉ có mình tên thích khách kia biết mà thôi. Có người vội vã đi tới đỡ Lạc Túc Phong, cũng có người lập tức bắt đầu kêu tìm thái y. Tình cảnh nhất thời trở nên hỗn loạn, thương thể của quân chủ nước Nhung nặng hơn Lạc Tục Phong, lúc này ông ta cũng nằm trên đất, ngoài Vương tử Hợp Tể xông tới ra thì những người khác không ai dám tùy tiện đi tới đỡ ông ta.
Vị công chúa Thân Đồ bên kia nói chung cũng biết nếu mình tiếp tục ngất xỉu ở đây cũng không có tác dụng gì, lúc này hai hoàng đế đều bị thương nặng, còn ai có lòng dạ1nào quan tâm tới nàng ta? Nàng ta đỡ trán mình, được hạ nhân đỡ, từ từ đứng vững, nhưng vẫn dựa vào người nha đầu phía sau mình.
Thân Đồ Diệm liếc nàng ta một cái. Để tránh nàng ta tiếp tục ở lại nơi này nảy sinh mâu thuẫn gì đó với Lạc Tử Dạ, hơn nữa trước mắt vừa xảy ra một đồng chuyện lớn, lúc này mà làm ồn ào chuyện nhỏ của nàng ta thì thật không biết đạo lý, vì vậy hắn nói: “Đỡ công chúa trở về nghỉ ngơi cho khỏe, tìm đại phu khám qua xem.”
“Vâng!” Thị tỳ đáp một tiếng, nhanh chóng đỡ Thân Đồ Miêu đi. Lúc Thân Đồ Miêu sắp đi còn lạnh lùng nhìn Lạc Tử Dạ một cái, mà những thị tỳ6phía sau lưng nàng ta, người nào cũng hung hãn trợn mắt trừng Lạc Tử Dạ.
Lạc Tử Dạ lười so đo với bọn họ, sau khi nghe thấy lời của Thân Đồ Diệm thì liếc qua nhìn, sau đó nhanh chóng thu ánh mắt lại.
Thể cuộc thiên hạ quan trọng, thể cuộc của nàng đặt trong chuyện mưu tính quyền vị giữa các nước chứ không phải ở việc tranh cãi mồm miệng giữa mấy ả đàn bà, người ta đã choáng váng ngã xuống rồi mà nàng còn một mực tranh luận tiếp thì ngược lại tự hạ thấp mình. Sau khi thu ánh mắt lại, nàng cũng không quan tâm nữa.
Nhưng bên này còn đang xử lý cục diện rối rắm, bên kia đám hạ nhân của Thần Đồ Miêu vẫn còn4không chịu buông tha, cất giọng mở miệng: “Công chúa! Chuyện này chúng ta quyết không thể nhẫn nhịn bỏ qua, chúng ta nhất định phải để người trong thiên hạ biết bọn họ quá đáng tới cỡ nào, lại chọc giận một cô gái yếu đuối như ngài tới đổ bệnh! Đây quả thật là…”