“Ai ui… Ngươi nói xem ngươi không đến mức thà đất thuyền cũng không cho dùng đâu nhỉ? Giữa hai chúng ta đâu đến nỗi thù sâu oán nặng như thế có phải không?” Lạc Tử Dạ lôi kéo tay áo hắn, ríu ra ríu rít như một con sáo om som.
Nhưng hắn hoàn toàn phớt lờ nàng. Hắn dứt3khoát kéo nàng bơi lên bờ. Mặc Tử Uyên thấy chủ nhân nhà mình bơi đi mất bèn đuổi theo hắn dọc trên bờ biển. Không ít người chăm chú nhìn, cảm thấy Hiến Thương Dật Phong không hổ là Phong vương – người bình tĩnh nhất trên đời, mắt thấy Lạc Tử Dạ đã nhảy xuống biển rồi vậy1mà hắn còn có tâm trạng hớn hở đi bơi. Phong thái thong dong này hẳn là bậc nhất thiên hạ. Sau khi Lạc Tử Dạ lên bờ, người trên bờ vẫn còn đang nhao nhao ầm ĩ. Về phần Nhiếp chính vương điện hạ, hắn hoàn toàn bơ nàng, mặt mày xanh mét, sải bước rời đi. Lạc Tử6Dạ đang định đuổi theo hắn thì thấy Diễm Liệt đã dẫn người chở thuyền đến đây! Chắc là sau khi bọn họ đóng xong thuyền, con thuyền vẫn đỗ ở khu vực gần bờ biển. Lúc Diễm Liệt chở thuyền đến, Phượng Vô Trù đã đi rất xa rồi. Cả người Lạc Tử Dạ ướt như chuột lột, đứng4trên bờ nhìn theo bóng lưng hắn, không biết phản ứng này của hắn biểu thị đang tức giận hay là gì khác.
Nói thật lòng, nàng sắp ra khơi rồi, nếu hắn tức giận vào lúc này, sau đó hai người lại chia cách một thời gian, cảm giác này quả thực không dễ chịu gì. Diễm Liệt nhìn nàng3bằng vẻ mặt không chút cảm xúc rồi nói ngay: “Thái tử, thuyền của ngài đã đến rồi! Ngài vẫn nên nhanh chóng đi thay quần áo đi, nếu bị cảm lạnh thì trên biển không có ai chăm sóc ngài suốt đêm đâu!”
Từ những lời này có thể khẳng định Diệm Liệt cũng là người đàn ông tâm cơ!
Câu nói của hắn khoe công lao của chủ nhân nhà mình, nhắc đến chuyện Vương đã chăm sóc Lạc Tử Dạ suốt đêm khi nàng bị cảm lạnh! Quả nhiên, sau khi nghe hắn nói xong, vẻ mặt Lạc Tử Dạ trở nên nặng nề. Vấn Tiêu Náo lập tức lấy ra một tấm áo choàng rồi khoác lên người nàng. Lạc Tử Dạ quay đầu nhìn vách đá mà ban nãy mình đứng, hỏi Vân Tiêu Náo: “Đang yên đang lành tại sao hòn đá trên kia lại lăn xuống?”
Nàng đứng quay lưng về phía sau. Lúc ấy Vân Tiêu Náo đứng sau nàng, chắc hẳn nàng có thể thấy chuyện gì đã xảy ra. Vân Tiêu Náo vội đáp: “Thưa Thái tử, lúc ấy có một con kền kền đậu xuống tảng đá kia. Chắc là lúc nó bay lên, hòn đá kia bị nó đẩy cho nên mới… Là tại ta sơ suất, nhưng cũng may là ngài không buộc nút chết lên tảng đá, cộng thêm Nhiếp chính vương điện hạ ở đây nên mới không xảy ra tai họa!”
“Kền kền à?”
Lạc Tử Dạ khẽ nhướng mày. Không phải nàng có chứng hoang tưởng bị hại đâu, có điều nàng đã sống ở thế giới này một thời gian rồi, cho nên nàng biết nếu có một chuyện gì đó xảy ra, khả năng cao đó là kết quả của âm mưu quỷ kế. Loại chuyện “trùng hợp” này chẳng bao giờ xảy ra ở nơi này đâu.
Cho nên, rốt cuộc là con kền kền này tự bay đến hay có người điều khiển nó đây?
Vân Tiêu Náo gật đầu: “Đúng vậy, nó đậu bên cạnh vách đá một lát rồi lại bay đi. Chúng ta đứng ở chỗ cao, lại có một góc chết nên những người đứng trên bờ biển không thể nhìn thấy con chim kia. Nhưng nói thật là ta cũng cảm thấy chuyện này hơi kỳ lạ!”
Nàng không thấy có sơ hở gì, cũng không phát hiện ra điểm đáng ngờ nào cả, chẳng qua là trực giác mách bảo có điểm kỳ lạ mà thôi. Mà lúc này, ánh mắt Lạc Tử Dạ lại chú ý tới Thân Đồ Diệm. Lúc nàng nói to hai chữ “kền kền”, hình như vẻ mặt hắn thoáng cứng đờ, mi tâm cũng nhíu lại, trong đôi mắt sắc như mắt chim ưng lóe lên vẻ không vui. Điều này khiến tim nàng đánh thịch một cái, lẽ nào…?
Nhưng bây giờ kền kền đã bay mất rồi, nàng có muốn điều tra cũng không có lý do.