*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
3uy nhiên, hai thằng đàn ông lại chơi oẳn tù tì để quyết định ai đi ai ở, tuy cách này nghe có vẻ khá hòa bình nhưng không khỏi khiến người ta cảm thấy trẻ con. Vì vậy Thượng Quan Băng bên cạnh lườm hắn không kiêng nể gì. Lạc Tử Dạ cũng nhìn hắn chằm chằm, tuy buồn cười nhưng vẫn cố nhịn. Trên bờ biển, con thuyền từ từ được đẩy ra ngoài khơi, vừa nhìn là biết chuẩn bị xuất phát rồi. Những người khác đều hành lễ nói lời tạm biệt. Lạc Tử Dạ chăm chú nhìn con thuyền kia, tâm trạng hơi rối loạn. Nàng ngoảnh đầu nhìn về phía Phượng Vô Trù rời đi nhưng đã không có ai ở đó.
Nàng cuốn lấy áo choàng, đứng ở cửa cảng chờ thuyền xuất phát.3Thân Đồ Diệm đứng gần đó nhìn một lúc lâu, miệng mỉm cười, mắt liếc nàng rồi rời đi với vẻ mặt phức tạp. Sau khi hắn đã đi xa, Lạc Tử Dạ ngoảnh đầy nhìn bóng lưng hắn. Vân Tiêu Náo nhìn theo tầm mắt nàng, sau đó hỏi nhỏ: “Thái tử nghi ngờ chuyện kền kền có liên quan đến hắn sao?”
“Không!” Lạc Tử Dạ lắc đầu, ánh mắt lạnh lùng, “Nếu thật sự có liên quan thì Thân Đổ Miêu có khả năng lớn hơn. Thân Đồ Diệm không phải loại người như vậy. Nhưng vẻ mặt và ánh mắt lúc nãy của hắn lại làm cho gia cảm thấy chuyện này có vấn đề. Nhất là… hắn đã nhìn ra vấn đề ấy!”
Nàng và Thân Đồ Diệm không thì không oán, lần trước hai người giao1đấu nàng cũng nhìn ra Thân Đồ Diệm thuộc tuýp đàn ông mãnh liệt như ánh mặt trời, làm việc ngay thẳng, có nét hào sảng của người đại mạc. Nếu hắn muốn đẩy nàng xuống biển, có lẽ hắn sẽ trực tiếp tìm một sợi dây trói nàng lại rồi ném thẳng xuống biển.
Chắc chắn là hắn sẽ không bắt một con kền kền đến làm gì.
Thượng Quan Băng là người có tính tình ngay thẳng, vì vậy nàng hỏi ngay: “Cô em gái kia của hắn làm ra chuyện như thế cũng chẳng có gì lạ! Lúc đó nàng ta còn giả vờ ngất xỉu cơ mà, cứ nghĩ đến chuyện này là ta lại chán ghét kinh hồn luôn!”
Lạc Tử Dạ không nói thêm điều gì. Người lái thuyền đứng trên thuyền hô to: “Có thể xuất6phát rồi!” “Được!” Mọi người đều nóng lòng muốn thử. Thật ra nhiều người đòi đi theo không chỉ vì muốn bảo vệ nàng mà còn bởi vì muốn ra ngoài thăm thú, ngắm nhìn cảnh biển… Vì vậy bọn họ khá kích động.
Nhưng sau khi Lạc Tử Dạ nghe thấy tiếng hô to này, nàng bất giác ngoái đầu nhìn lại. Lúc này, đám người hóng chuyện trên bờ biển đã đi hết, sau lưng nàng là một mảnh đất trống vắng không một bóng người. Thôi được rồi, thật ra lúc này trong đầu nàng đang có một ý nghĩ dở hơi, đó là tại sao Phượng Vô Trù không đến tiễn nàng. Hắn giận thật đấy à, hắn đi rồi nên không trở lại nữa ư?
Nàng đứng im trên bờ biển.