*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nàng đã từng phụng mệnh chờ Phượng Vô Trù một lần. Lần đó, khi lần đầu tiên nhìn thấy mặt hắn, tuy ánh mắt đầu tiên đầy rung động và ngỡ ngàng đó vẫn còn khắc sâu trong tâm trí nàng đến tận ngày hôm nay. Thế nhưng lần đó, chuyện nàng phải chờ đến nhức eo mỏi gối, suýt nữa ngã luôn xuống đó, nàng cũng vẫn còn nhớ như in. Nhìn dáng vẻ của đám đại thần thế này, hẳn là sáng sớm nào vào triều cũng chờ đợi thế này rồi. Ai thích chờ thì đi mà chờ, dù sao nàng cũng không chờ! Nghĩ vậy, nàng bước thẳng vào trong điện, ngáp dài một cái rồi đứng dựa vào một2bên.
Đám đại thần đồng loạt quay đầu nhìn nàng một cái, tất cả đều giật run đuôi mắt, trong lòng thầm cảm thấy rằng, Thái tử thực sự rất biết cách tìm đường chết, Vương giá của Nhiếp chính vương điện hạ đến mà cũng dám không nghênh đón. Có điều, nghe nói gần đây quan hệ của Thái tử và Nhiếp chính vương điện hạ rất không bình thường, không biết rốt cuộc những tin đồn hồng phấn đó là giả hay là thật nữa!
Nàng bước vào điện không bao lâu thì Hoàng đế cũng tới. Mà gần như cùng lúc đó, đám đại thần ngoài của đồng loạt quỳ xuống, cung kính hô: “Chúng thần cung nghênh Nhiếp chính vương điện hạ!”
Lúc6này, Lạc Tử Dạ cũng nhìn thấy rõ khóe môi Lạc Túc Phong giật run lên. Đây là biểu hiện vô cùng không vui. Cũng nhờ vào vẻ mặt này, mà nàng hiểu rõ được, vị phụ hoàng này của mình không thích Phượng Vô Trù đến mức nào!
Cũng phải thôi, thân là Hoàng đế, làm gì có mấy ai thích việc chính mình phải chờ thần tử của mình lên triều chứ? Thậm chí, lúc ông ấy xuất hiện, còn chẳng có ai chú ý đến ông ấy, tất cả đều hành lễ với người ở bên ngoài kia như vậy!
Trong lúc nàng còn đang suy nghĩ, một luồng khí áp đè nén từ sau lưng đánh ập tới.
Người kia giống như trời3sinh đã cao hơn người khác một bậc vậy, thế nên, bất luận hắn xuất hiện ở đâu, cũng đều mang theo khí phách khiến hàng vạn người chỉ muốn lập tức khuỵu gối xuống, quỳ bên gót giày của hắn để thể hiện sự thần phục của mình! Không cần phải quay đầu, Lạc Tử Dạ cũng có thể biết được hắn đã bước vào rồi!
Cũng cùng lúc đó, nàng nhanh chóng cảm nhận được thời khắc này, đôi mắt ma mị của hắn đang chăm chú khóa chặt lấy sau lưng mình! Cảm giác áp bức đè nén đó, khiến sống lưng của nàng thẳng căng lên!
Sau khi nghênh đón Vương giá của Phượng Vô Trù xong, tất cả các đại thần9đều nghiêm chỉnh bước vào trong điện, đứng chỉnh tề! Họ cũng đều toát mồ hôi lạnh thay cho Lạc Tử Dạ, vì mọi người đều rất có nhận thức trực quan rằng, sau khi bước vào điện, Nhiếp chính vương điện hạ nhìn chằm chằm Thái tử như vậy, chắc chắn là vì tất cả mọi người đều đứng ngoài cửa đón Nhiếp chính vương điện hạ, nhưng duy nhất Thái tử là không đây mà!
Cũng ngay khi mọi người đều đang thầm đoán không biết liệu Nhiếp chính vương điện hạ có nổi giận hay không, thì Phượng Vô Trù lại thong thả bước vào trong đại điện. Giọng nói ma mị trầm thấp của hắn, cũng như mang theo ngữ điệu4không cho phép người khác cãi lời, cùng lúc vang lên: “Nước Nhung nhiều lần chọc Cô tức giận, lần này, Cô định dẹp yên chúng một cách triệt để! Những ngày gần đây, Cô cảm thấy Thái tử khá có tài, có thể cùng lo liệu việc nước việc quan với Cô. Không biết bệ hạ thấy thế nào?”
Nghe hắn nói vậy, khóe môi Lạc Tử Dạ run lên! Ý của Phượng Vô Trù đại để là muốn nàng cùng tham chiến với hắn đây mà. Nhưng cũng không nhất thiết là phải xuất chinh, mà chỉ cùng tính toán, bày mưu tính kế thôi. Nhưng hiện giờ đội quân đang ra chiến trường đó nằm trong tay của Phượng Vô Trù. Thế nên, dù nàng có thỏa mãn tâm ý của Phượng Vô Trù, cùng tham gia chiến trận, thậm chí là bộc lộ uy quyền tài năng khiến vạn người kinh hãi… thì cũng chẳng có tác dụng cái “con kiu” gì hết!
Bởi vì quân đội nằm trong tay Phượng Vô Trù, không thể rơi được vào tay mình. Mà những người kia đã có một tên Phượng Vô Trù để sùng bái như một vị thần rồi, chắc chắn cũng sẽ chẳng thèm sùng bái chính mình nữa! Thế nên, nếu nàng đi tới đó, bất luận cuối cùng là nàng hèn kém đến tận cùng, hay là dạng tiếng lẫy lừng khắp chốn, thì cũng đều đồng nghĩa với việc làm uổng công mà thôi, đã vậy, còn chạy đi làm quái gì?
Thế nên, nàng lập tức lên tiếng: “Khởi bẩm phụ hoàng, chỉ là một nước Nhung nhỏ bé thôi, nhi thần cho rằng một mình Nhiếp chính vương là có thể xử lý được, cũng không cần nhi thần phải nhúng tay vào!”
Nàng vừa dứt lời, Phượng Vô Trù liền đưa mắt nhìn sang.
Hắn rất cao, phải cao hơn Lạc Tử Dạ gần hai mươi xăng-ti-mét. Thế nên, hắn liếc nhìn như thế này, từ góc độ của Lạc Tử Dạ nhìn sang, thì thấy ánh mắt đó vừa có vẻ phiền phức, vừa có vẻ miệt thị, coi thường người khác, dường như còn đang ngầm ám chỉ nàng không biết điều vậy! Trong lòng nàng uất nghẹn, thực sự rất muốn ném thẳng chiếc giầy vào mặt hắn…
Cung nhân lập tức bế Vương tọa đến.
Sau khi liếc nhìn Lạc Tử Dạ một cái đó, Phượng Vô Trù như lười không muốn nhìn thẳng nàng nữa rồi, bèn nhấc chân đi tới, ngồi xuống vương tọa. Thái độ này lại một lần nữa khiến Lạc Tử Dạ ngứa chân muốn đạp vào mặt hắn. Các đại thần cũng lập tức quỳ xuống, hành lễ với Lạc Túc Phong: “Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
“Chúng ái khanh hãy bình thân!” Sau khi Lạc Túc Phong nói xong câu này, bèn nhìn về phía Lạc Tử Dạ, rồi lại liếc sang Phượng Vô Trù, nói tiếp, “Nếu Nhiếp chính vương đã coi trọng con, thì trẫm cho rằng con đi theo một chuyến tích lũy kinh nghiệm cũng không có gì là không thể cũng có bắt con phải ra chiến trường đầu, chẳng qua chỉ ở trong sở Quân Cơ tại kinh thành, cùng luận bàn mưu lược, đối sách ứng phó địch với Nhiếp chính vương thôi. Trâm cũng không cho rằng đây là chuyện gì khó khăn lắm mà khiến con phải từ chối ngay lập tức như vậy! Nhất là gần đây con cũng đang định xử lý Thần Cơ doanh, con tới sở Quân Cơ trước, học hỏi Nhiếp chính vương thêm một chút cũng tốt!” Ý của Hoàng đế là muốn Lạc Tử Dạ đi rồi.
Trực giác mách bảo với Lạc Tử Dạ rằng Phượng Vô Trù túm mình đi như thế này chắc chắn sẽ chẳng có chuyện gì tốt. Cũng không biết mình đến sở Quân Cơ kia, liệu có bị hắn túm lấy như mèo vớ được con chuột, rồi sàm sỡ này kia không! Trong lòng nàng vạn lần không muốn, nhưng Hoàng đế đã mở lời như vậy rồi, nàng cũng không tiện nói gì, đành phải nhận lời: “Nhi thần cần tuân mệnh lệnh của phụ hoàng!”
Đáp xong, nàng cũng thực sự muốn đánh tên khốn kiếp Phượng Vô Trù này một trận tơi bời. Không hiểu rốt cuộc mình đắc tội gì hắn, mà cứ rảnh hơi rỗi việc là hắn lại muốn gây sự với nàng như vậy. Rõ ràng đêm qua nàng còn sai Lộ Nhi đưa tặng mấy gã nam sủng yêu kiều gợi cảm đến phủ của hắn để bày tỏ sự hữu hảo của mình. Ấy vậy mà, cái con người này hoàn toàn không có chút lòng biết ơn nào hết!