*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Thần tán thành!”
“Thần cũng tán thành!” Chỉ loáng một cái, đã có vài người đứng ra nói tán thành. Đây cũng chẳng khác nào định khiến cho Lạc Tử Dạ vừa bước lên đài còn chưa kịp đứng vững đã bị ngã từ đài cao xuống vậy! Nhiếp chính vương điện hạ nghe xong cũng không nói gì, khe khẽ chuyển động cây sáo ngọc đen trong tay, nửa dựa vào vương tọa, ung dung thản nhiên chờ xem phản ứng của Lạc Tử Dạ. Không biết vì sao, mà thật ra hắn lại không thấy lo lắng, sợ Lạc Tử Dạ không ứng phó được!
Những người này nói xong, Hoàng để khẽ nhíu mày nhìn Lạc Tử Dạ, lên tiếng quát hỏi: “Thái tử! Những điều Nhị hoàng huynh con nói2có thật không? Ai cho con cái gan mà dám tự ý đặc xá tội lỗi cho những kẻ đó như vậy?” Nghe ông nói vậy, Lạc Tử Dạ lập tức bước ra. Nàng đã sớm dự tính trước được rằng mình muốn nắm quyền hành sẽ không dễ dàng như vậy. Đối với những chuyện khiêu khích vụn vặt như thế này, đương nhiên nàng đã sớm có chuẩn bị trước. Nàng khom người đáp: “Khởi bẩm phụ hoàng, nhi thần chỉ cho rằng, những người đó cũng đều là con dân của phụ hoàng, mà những người nhi thần đồng ý đặc xá đó, cũng chỉ cướp của người giàu chia cho người nghèo. Trên tay họ cũng không dính mạng người, cũng chưa từng làm chuyện gì quá độc6ác trời đất không dung thứ được! Những người như vậy, bản tính vẫn là lương thiện, nên nhi thần cho rằng chắc chắn phụ hoàng sẽ sẵn lòng cho họ một cơ hội thay đổi làm lại cuộc đời, để cho họ dùng cơ thể còn có ích của mình, để cống hiến cho quốc gia! Vả lại, nhi thần cho rằng, một chính lệnh như vậy, nếu có thể thi hành một cách hữu hiệu, thì chắc chắn có thể phân hóa được những đám trộm cướp này. Nhất là, nếu như lúc này Nhị hoàng huynh đây chính nghĩa định tiêu diệt hết những tội phạm đã phạm vào tội cực kỳ hung ác trời đất không dung, thì đây cũng là một thời cơ tốt nhất!”
Nói xong hết3một đoạn dài biện luận này, Lạc Tử Dạ lại một lần nữa chắp tay, đầu cúi thấp hơn một chút nữa.
Nhưng sắc mặt của Nhị hoàng tử, thì lập tức xanh mét cả!
Sau khi nói xong, nàng cũng chẳng thèm quan tâm đến tâm trạng của Nhị hoàng huynh nhà nàng, tiếp tục lên tiếng: “Vì vậy, nhi thần cho rằng, lần này việc nhi thần chưa hỏi xin ý kiến của phụ hoàng đã tự ý hành động lỗ mãng như vậy, cũng là nhi thần làm quà bổn phận! Thế nhưng mang phụ hoàng niệm tình xuất phát điểm của nhi thần cũng là vì muốn xử lý nhẹ nhàng nhất, nhất là sau khi mọi người biết được chính lệnh chiêu binh này, chắc chắn cũng sẽ khen9ngợi phụ hoàng nhân từ độ lượng! Còn có những hảo hán lục lâm cướp của người giàu chia cho người nghèo kia nữa, họ có rất nhiều dân chúng cảm kích họ, hiện giờ chúng ta đặc xá cho tội lỗi của họ, chắc chắn cũng sẽ nhờ chuyện này mà khiến muôn dân ca tụng phụ hoàng nhân từ nhân đức, cũng có thể nhờ chuyện này mà bộc lộ ra phong thái ngời ngời của đất nước đứng đầu như Thiên Diệu ta. Đây là suy nghĩ của nhi thần, còn về chuyện rốt cuộc nhi thần làm có đúng hay không, nên xử lý như thế nào, đương nhiên vẫn cần phụ hoàng quyết định!”
Những lời này của nàng cất lên, khiến tất cả mọi người có mặt4trong điện đều chấn động! Trước giờ chưa từng có ai trong số họ ngờ được rằng, có một ngày nào đó, một Lạc Tử Dạ có thể coi là sự sỉ nhục của Hoàng tộc trong thiên hạ ấy, lại có thể đứng trên triều biện luận giỏi như thế này, có thể bộc lộ tài hoa và hào quang của mình trên triều như thế này. Nhất là những lời y vừa nói, thực sự cũng rất có lý, tựa như vừa có thể thể hiện được phong độ và Quốc uy của mình, lại vừa có thể thu nhận những người có bản lĩnh vệ tay mình vậy!
Thế nhưng, có một vấn đề mà tất cả mọi người đều không phát hiện ra, Phượng Vô Trù và Long Ngạo Địch đều phát hiện ra.
Các đại thần bình thường cũng vậy, mà người của các nước khác cũng thế, bất cứ lúc nào muốn thể hiện sự tôn kính, cơ bản đều là thể hiện với Phượng Vô Trù. Mà những lời Lạc Tử Dạ vừa nói, từng câu từng chữ, lại đều để cao địa vị của Hoàng đế. Từ ngấm ngầm đến công khai, từ tất cả các góc độ, y đều cường điệu việc Lạc Túc Phong là Hoàng đế của Thiên Diệu, bất cứ chính lệnh có lợi nào, dân chúng cũng sẽ đều cảm kích bệ hạ của bọn họ. Về điểm này, đương nhiên rất có thể khiến Lạc Tục Phong trường kỳ bị uy hiếp đến hoàng quyên đó, cảm thấy vô cùng thỏa mãn!
Tên tiểu tử Lạc Tử Dạ này, thực sự cũng rất biết cách nắm bắt lòng người. Vì thế, Long Ngao Địch bắt đầu cảm thấy cảm xúc trong lòng mình rất khó tả. Quả nhiên hắn không đoán sai về Lạc Tử Dạ, tên tiểu tử này thực sự không phải là một nhân vật đơn giản. Chỉ mấy lời tưởng là bao biện kia, thực ra lại đi sâu vào tận đáy lòng Hoàng đế Thiên Diệu, đây không phải điều mà người bình thường có thể làm được!
Ấy vậy mà mình lại nhiều lần tính kế y, khi y gặp nạn còn thấy chết mà không cứu, thậm chí vì dẹp yên sự cố, còn định ném y cho Hoàng thượng xử lý. Chính hắn đã tự tay đẩy hẳn bọn họ thành hai phe đối lập. Lạc Tử Dạ sẽ không có khả năng tiếp tục hợp tác với hắn nữa. Mà nếu hắn tự tìm tới xin hợp tác, thì chẳng khác nào đã chứng minh điều Lạc Tử Dạ nói về hắn… thiếu tự trọng!
Ánh mắt của hắn lạnh băng, đáy mắt thoáng lóe lên sát khí rồi biến mất. Mà một giây lóe sáng này, cũng vừa khéo bị Lạc Tử Dạ bắt gặp. Khóe môi nàng khẽ nhếch lên cười lạnh, nhưng cũng rất kín đáo…
Nghe Lạc Tử Dạ nói xong những lời này, không biết vì sao, Hoàng để lại cảm thấy trong lòng mình vô cùng thoải mái. Từng câu từng chữ của tên tiểu tử này, mỗi một xuất phát điểm, đều là suy tính cho danh dự của Thiên Diệu, còn cả cho vị phụ hoàng của y là ông đây nữa. Nhất là, y nhiều lần nhấn mạnh rằng, sau khi ban bố chính lệnh, dân chúng đều sẽ kính yêu vị Hoàng đế là ông đây. Điều này thật sự khiến cho ông cuối cùng cũng tìm được chút uy nghiêm của Hoàng đế!
Hơn nữa, lời nói của Lạc Tử Dạ, cũng không phải không có lý! Vì vậy, ông bèn lên tiếng: “Tuy Thái tử lỗ mãng, trước khi ban bố chính lệnh không bẩm báo với trẫm trước. Nhưng những lời này cũng không phải không có lý, ngược lại có thể coi như nhắc nhở trẫm. Làm một vị vua nhân từ, đương nhiên phải cho những con dân đi lầm đường lạc lối của mình một cơ hội sửa đổi làm lại cuộc đời! Lần này, trẫm sẽ không trách tội Thái tử nữa, nhưng con phải nhớ rằng, không được phép có lần tiếp theo!”
Lạc Tử Dạ nghe xong lập tức gật đầu, đáp: “Đa tạ phụ hoàng đã khoan hồng độ lượng! Nhi thần còn có một chuyện cần bẩm báo!” “Con nói đi!” Lạc Túc Phong nhìn nàng. Dáng vẻ của ông như vô cùng coi trọng Lạc Tử Dạ vậy!
Mà ở Thiên Diệu, chỉ cần là chuyện Phượng Vô Trù không lên tiếng can thiệp, thì Lạc Túc Phong đều có thể quyết định được. Cho nên lúc này, những người vừa tố cáo Lạc Tử Dạ và tán thành Nhị hoàng tử cũng đều có chút căng thẳng lo lắng. Họ thầm nghĩ, không biết những điều Lạc Tử Dạ sắp nói đây, liệu có phải là nhắm vào họ hay không. Mà Hoàng thượng coi trọng Lạc Tử Dạ như thế, chưa biết chừng sẽ lập tức xử lý họ ấy chứ!
Bọn họ cũng không hề đoán sai, Lạc Tử Dạ quay đầu nhìn về phía Nhị hoàng huynh của mình, nói: “Phụ hoàng, vừa rồi lúc Nhị hoàng huynh tố cáo vạch tội nhi thần, từng câu từng chữ đều là châu là ngọc, nhi thần thực sự cảm thấy rất rung động! Tuy nói rằng dưới gầm trời này có không ít thổ phỉ đều là hảo hán lục lâm cướp của người giàu chia cho người nghèo. Thế nhưng, càng nhiều hơn nữa thật ra vẫn là những kẻ tội đồ tội ác tày trời! Nếu Nhị hoàng huynh đã có tinh thần trường nghĩa như vậy, sao phụ hoàng không phái Nhị hoàng huynh đi thảo phạt thổ phỉ, để cho huynh ấy đập tan nạn trộm cướp trong thiên hạ, cống hiến cho phụ hoàng, cũng dốc lòng để tạo phúc cho muôn dân, lại vừa thỏa mãn tấm lòng chính nghĩa và một trái tim đầy nhiệt huyết của huynh ấy chứ? Phụ hoàng, nhi thần hoàn toàn ủng hộ Nhị hoàng huynh, mong phụ hoàng nhất định phải cho Nhị hoàng huynh một cơ hội lập công cho đất nước!”
Mặt Nhị hoàng tử đen kịt!
Giờ thì mọi người ở trong điện đều nhìn Nhị hoàng tử bằng ánh mắt đầy đồng cảm. Nói thật ra, không mấy người lường được rằng Lạc Tử Dạ lại lợi hại như thế này. Trước đây như đống bùn loãng không thể trát được tường, chẳng khác gì đám công tử nhà giàu lông bông ăn chơi trác táng, vậy mà hôm nay lại bộc lộ tài hoa trên triều như vậy. Chỉ dùng dăm câu ba điều, đã giải quyết được sự phiền toái của mình đã đành, lại còn lập tức đánh trả một kích chí mạng nữa!
Nếu Hoàng thượng nghe theo những lời này, đồng ý với kiến nghị của Lạc Tử Dạ… Như vậy, Lạc Tử Dạ được chiều hàng thổ phỉ, còn Nhị hoàng tử lại trở thành kẻ đi thảo phạt! Cả việc sống một cách thoải mái hay kiếm được danh tiếng lẫy lừng, đều để một mình Lạc Tử Dạ chiếm hết. Người phải đi đối mặt với đám thổ phỉ kia, vất vả khổ sở chiến đấu, cuối cùng lại biến thành Nhị hoàng tử! Thật đúng là…