Nhĩ Dữ Thanh Phong Minh Nguyệt

Chương 53: Chương 53



Lan Thương bận rộn liền mười mấy ngày, cuối cùng cũng xử lý xong án tử của Lục gia.

Hiện tại nhà của Thừa tướng đang bị bao vây, hắn đứng ở ngoài cửa Triệu phủ xem xét những món đồ ở trong Triệu phủ.

Triệu phủ cơ nghiệp sâu dày, trong ngoài cũng có vô số những chuyện tốt.

Bỗng nhiên hắn nhớ tới phụ thân của Thanh Phong khi đó, Hoàng thượng tốt xấu gì cũng tha cho một lần.
“Âu Dương đại nhân.” Lan Thương nghe thấy có người gọi hắn liền quay lại thì thấy Lục Quân Dao đứng cách đó không xa.

Lúc này trên nét mặt của nàng ta ưu phiền đã vơi đi, cả người cũng trở nên sinh động hơn.
“Lục tiểu thư.” Âu Dương tiếp đón nàng ta.

“Căn nhà Hoàng thượng ban cho đã được thu dọn sạch sẽ chưa?” Hoàng thượng quan tâm đến mối oan khuất của Lục gia, cố ý ban cho một căn nhà, muốn Lục Quân Dao ở kinh thành an gia.
Lục Quân Dao lắc đầu, cười cười: “Thật ra cũng không cần phải dọn dẹp, căn nhà đó vốn đã rất tốt rồi.

Hôm nay Quân Dao đến đây là muốn mở tiệc chiêu đãi Âu Dương đại nhân, Tống Vi đại nhân và Mục lão tướng quân để cảm tạ các đại nhân đã giúp Lục gia minh oan.

Không biết Âu Dương đại nhân có bằng lòng không?”
Lan Thương cuống quýt lắc đầu: “Không cần phải khách khí như vậy, dù sao đây cũng là bổn phân của ta.

Ta sẽ đi mời hai vị đại nhân còn lại, hôm nay ta sẽ làm chủ tiệc, chúng ta làm một buổi gặp mặt nhỏ cũng được.”
Lục Quân Dao cũng không chối từ, hành lễ trước Âu Dương.
Tới chiều tối, bọn người đến sông Vĩnh An.

Mục lão tướng quân hiếm khi ra ngoài dùng cơm, hôm nay phá lệ, còn dẫn theo cả Mục phu nhân.

Mục phu nhân ánh mắt sắc bén, nhìn nam nhân nhỏ bé đứng sau Tống Vi, rất giống tinh linh, Tống Vi thường hay quay đầu lại liếc nhìn nàng ta một cái, ánh mắt kia thật đáng để theo dõi.

Vì thế bà ta liền mở miệng nói: “Hôm nay đều là người một nhà dùng cơm, người Tống tướng quân mang theo cũng đứng đugnứ đó, cùng nhau ngồi vào một chỗ thế nào? Đứng ở một bên cũng kỳ cục lắm.”
Niệm Nguyệt vội vàng lắc đầu: “Các chủ tử dùng cơm, tiểu nhân không dám, hay để tiểu nhân ra ngoài hầu hạ vậy?” Nàng ta sợ rước thêm phiền toái cho Tống Vi, Tống Vi giả vờ trừng mắt liếc nhìn nàng ta một cái: “Ngồi xuống.”
Mục phu nhân trong lòng sáng tỏ, Tống tướng quân này e rằng đã muốn thành thân rồi, nhìn tình cảnh này lại sắp sóng to gió lớn một phen.

Trong lòng bà ta không khỏi thở dài, người giao hảo với Mục Yến Khê thật không khỏi khiến cho người ta bớt lo.
Bà ta lại nhìn sang Lục Quân Dao, nàng ta ngồi ở bên cạnh Lan Thương lại có một chút xứng đôi, vì thế ý vị thâm trường liếc mắt một cái với Mục lão tướng quân.

Đúng vào lúc này, Lan Thương lại mở miệng nói với Mục lão tướng quân: “Hạ quan muốn đến Giang Nam trị thủy.”
?
“Tháng này Giang Nam không có lũ lụt.” Mục lão tướng quân có chút không rõ nguyên do.
“Sống yên ổn nghĩ đến ngày gian nguy, hạ quan nên đến đó sớm chút để trù tính mọi chuyện thật tốt.”
Mục phu nhân bật cười: “Vậy thì Âu Dương đại nhân cũng vừa vặn thuận tiện chăm sóc cho Tống gia tam tiểu thư.”
Mặt Lan Thương đỏ lên.
Lục Quân Dao ở một bên thấy Lan Thương đỏ mặt, đột nhiên ý thức được mình nên thu lại tâm tư xuất hiện vài ngày trước đó.

Trong lòng Âu Dương đại nhân đã có người.

Lan Thương đỏ mặt ho nhẹ một tiếng: “Giang Nam nhiều tài tử, Thanh Phong lại thích tài, trước mắt lại có một chút…!tùy ý.

Ta chỉ thuận đường để mắt giúp nàng ấy.” Cũng thuận đường để quan sát nàng.

Hắn đành nuốt lại câu này.

Truyện Phương Tây
“E rằng Hoàng thượng sẽ không đồng ý.”
“Hạ quan sẽ đi thử xem.”
“Vậy ngươi đi thử đi.”
Nói chuyện phiếm hồi lâi, rượu và thức ăn đã vào vị trí, bọn họ cuối cùng cũng nâng chén.

Quân Dao là nhi nữ Liêu Bắc, tửu lượng rất tốt, lúc cùng Mục lão tướng quân đua rượu hoàn toàn nhìn không ra tư thái nhất quán văn nhã.

Tham Khảo Thêm:  Chương 16: 16: Mạt Thế Bắt Đầu 6

Mục lão tướng quân nhìn bộ dáng sắn tay áo của nàng ta có vài phần rất giống với phụ thân nàng.

Trong lòng ông ta không khỏi ảm đạm, Mục lão tướng quân không nói cho ai hay rằng ông ta có biết phụ thân của Lục Quân Dao.

Năm đó Mục Yến Khê ở Bắc tuyến đánh giặc, ông ta đến chi viện, trên đường đi ngang qua Lục gia, Lục phụ đem tồn lương một năm của Lục gia tặng cho ông ta, cũng là một con người lòng mang thiên hạ.

Mục lão tướng quân cảm kích người đó, vì thế giờ đây mới nhất định phải rửa sạch oan khuất cho Lục gia.
Lục Quân Dao uống quá ba lần rượu, hát vang dân ca Liêu Bắc, hoan thoát tự tại…
Lan Thương phải đến Giang Nam.

Nửa năm nói dài cũng không dài lắm, bảo ngắn cũng không ngắn lắm.

Hắn tự biết Thanh Phong sẽ không chịu được quá nửa năm, mắt nhìn hai người ở tuổi này không thể lãng phí thêm thời gian nữa.
Hoàng thượng cũng hiểu ra, hắn chỉ mới nói có một nửa đã vung tay áo lên cho đi.

Lan Thương không muốn trì hoãn dù chỉ một lát, ngay hôm đó khởi hành.
*
Thanh Phong khi đến Dương Châu đã phải kinh ngạc vì biển ở đây.

Trước đây ở kinh thành nơi nào đã gặp qua cảnh tượng như vậy, biển trải dài ngàn dặm, sóng biển ập vào bờ.

Thanh Phong nhìn đến chóng mặt, ôm lấy Tuyết Diên, chờ sóng biến trùng điệp vồ tới làm ướt nhẹp váy áo các nàng.

Lúc này thời tiết vẫn còn chưa ấm lên, nước biển mang theo chút lạnh lẽo.

Ở nơi biển và trời gặp nhau kia có những con thuyền đánh cá nho nhỏ đang hướng về phía họ, từ xa tới gần.
Trên đời này lại có một cảnh tượng như vậy!
Thanh Phong mặt hướng ra biển rộng, bỗng nhiên cảm thấy chính mình như một người tiêu dao tự tại, đi khắp nhân gian.
“Chúng ta ở lại đây mấy ngày được không? Ngươi xem đứa trẻ kia đang nhặt vỏ sò trên bờ biển, chúng ta cũng nhặt một ít làm một vài món đồ đẹp đưa về Phàm Trần thư viện.” Thanh Phong nổi lên hứng thu, kéo Tuyết Diên cúi mình nhặt những vỏ sò trên bờ biển, thật sự tìm được thú vui của một ngư dân.
Hai người càng vui vẻ, hết nhặt vỏ sò rồi lại đi bắt cua nhỏ.
Tĩnh Niệm cùng Tiểu Thất tìm một nơi khô mát, bắt chéo chân nằm trên cát.

Ngày này đầu óc thật thoải mái, hai người híp mắt, nửa ngủ nửa tỉnh.
Người khác xứ ở Dương Châu không nhiều lắm, cho nên rất nhiều ngư dân để ý đến bọn họ.

Thanh Phong bị dòm ngó đến không được tự nhiên, kéo Tuyết Diên chạy đi.
Khách điếm bọn họ ở lại là một nhị lâu ở trong làng chài, đẩy cửa sổ ra là biển vô tận, không khí ẩm ướt chui vào miệng mũi, hoàn toàn khác biệt so với kinh thành.
Thanh Phong chống cằm ngắm biển, cảnh biển đẹp đẽ mê hoặc lòng người.

Buổi tối đến giờ ăn cơm, chủ tiệm đã chuẩn bị rất nhiều món mà ở kinh thành không có mà ăn.

Nhiều kiểu con sò không thể gọi tên được chủ tiệm hấp lên đã mở miệng, một bên còn có nước chấm.
Thanh Phong mở ra một cái, ngón tay mảnh khảnh lấy ra một bối thịt chấm nước chấm bỏ vào miệng, mùi vị này nên miêu ta như thế nào nhỉ? Miệng đầy tiên hương.

Thanh Phong nghiêng đầu suy nghĩ hồi lâu, sao truốc kia mình lại không ăn cơm ở Tống phủ nhỉ? Phụ thân mình đúng là một người đã nếm hết tất cả mỹ thực ở thiên hạ này!
Bữa cơm này ăn rất sảng khoái, sau khi ăn nàng đi ra bờ biển hóng gió tiêu thực, rồi sau đó mới trở về phòng, rửa mặt chải đầu rồi nằm ở trên giường lắng nghe sóng biển.

Tiếng sóng biển chợt xa chợt gần, chợt mềm mại chợt rắn chắc, chợt dồn dập chợt chậm rãi.

Thanh Phong được tiếng sóng biển thúc giục đi vào giấc mộng, chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Phù sinh nhược mộng, nhược mộng phi mộng, kiếp phù du này là sao? Như mộng chi mộng.
Thanh Phong cảm thấy may mắn vì mình đã đi đến bước này, những đau đớn hỗn loạn xưa kia ở trước cảnh tượng như thể này quả thực không còn đáng để nhắc tới.
Một giấc ngủ này vô cùng thơm ngọt, ngày hôm sau đã bị tiếng sóng vỗ đánh thức.

Tham Khảo Thêm:  Chương 183: Tuyệt đối không cho cô chết (3)

Đẩy cửa sổ ra, nhìn mặt trời nhảy ra từ nước biển, ánh sáng rực rỡ nhuộm đỏ cả một vùng biển trải dài hàng nghìn dặm, cảnh tượng nhày thật khiến người ta động lòng.
Bọn họ đi Giang Nam, đi đi dừng dừng, lúc đến Giang Nam đã là cuối tháng Ba.

Vừa vặn là cảnh Giang Nam đẹp nhất.

Hàng liễu hai bên đường xanh mướt, suối chảy róc rách.

Nơi đây cách kinh thành khá xa.

Thanh Phong cực kỳ yêu thích Giang Nam.

Nàng thích nghe nữ tử Giang Nam nói chuyện, giọng nói nhẹ nhàng mềm mại, không chút ương ngạnh; thích ngắm Giang Nam đầu xuân mây khói lượn lờ, người đi đường khuất dần trong con ngõ nhỏ; yêu gối thủy như mộng, đẩy cửa sổ ra nhìn thấy chiếc thuyền gợn sóng trên mặt nước.
Tóm lại, Giang Nam đẹp.
Thanh Phong ngủ yên suốt đêm, nghe thấy tiếng ca người đánh cá ở ngoài cửa sổ vang tới, đẩy cửa ra thì thấy mộng lão ông đội nón trúc ngồi ở mũi thuyền, chung quanh là đầu xuân mây khói.

Nhìn ra phía sau, phía sau lão ông có một người đang đứng đó, người mặc áo xanh, ngọc diện thư sinh, cực kỳ giống Âu Dương Lan Thương.
Âu Dương Lan Thương?
Thanh Phong cho rằng mình đã lầm, dùng sức dụi dụi mắt, ngẩng đầu lại, hắn vẫn ở đó.
Hắn đứng ở đó, ngẩng đầu cười nhìn nàng.

Nước khiến thuyền khẽ đung đưa khiến đầu Thanh Phong choáng váng.

Thuyền lại gần bờ, Lan Thương nhảy xuống, đứng trước cửa sổ chỗ Thanh Phong.

“Âu Dương đại nhân cáo lão sao?” Thanh Phong chần chừ hỏi hắn.
“…” Lan Thương sửng sốt trước câu hỏi của nàng, cảnh gặp nhau mà hắn hình dung không phải thế này, nhiều ít cũng phải ôn nhu hơn so với câu hỏi kia.

Hắn lắc đầu: “Ta được Thánh thượng phái tới Giang Nam trị thủy.” Thanh Phong thật sự tin lời này, trước đây hắn cũng đã tới Giang Nam trị thủy.

Nàng gật gật đầu: “Vậy ngài mau đi trị thủy…”
“Thật ra không vội.

Thánh thương săn sóc, muốn ta tới Giang Nam vừa du ngoạn vừa an bài trị thủy.”
Thanh Phong nhìn vẻ mặt bình tĩnh của hắn, không giống như đang nói dối.

Chỉ là hôm nay vừa mở mắt đã nhìn thấy hắn, nàng tựa hồ cần tiêu hóa một phen, chuyện này…!Nàng che miệng ngáp một cái: “Sáng sớm ta ngắm cảnh, nghe ngư ca, lúc này cảm thấy buồn ngủ, hẹn gặp lại Âu Dương đại nhân.” Rồi nàng đóng cửa sổ lại, bò lên trên giường, gối tiếng nước ngủ.
Không biết qua bao lâu, trên gác mái làm bằng gỗ vang tiếng thịch thịch thịch, hẳn là đám trẻ của chủ tiệm đang chơi đùa, Thanh Phong mở mắt ra, nghe thấy bên ngoài Tuyết Diên và Tĩnh Niệm đang cãi nhau.

Tĩnh Niệm nói Tuyết Diên nhát gan, Tuyết Diên nói Tĩnh Niệm mãng phu, hai người quấy hồi lâu, cực kỳ âm ĩ.

Một lát sau lại nghe thấy thanh âm của Lan Thương: “Hai người các ngươi đúng là hoan hỉ oan gia, không bằng hai năm nữa thành thân đi?”
“?” Tai Thanh Phong giật giật, trước đây nàng đúng là có nghĩ tới chuyện tác hợp Tuyết Diên với Tĩnh Niệm.

Nhưng chỉ nghe Tĩnh Niệm niệm một câu: “A di đà phật, tội lỗi tội lỗi.”
Tuyết Diên vốn đã nóng tính, hung hăng mắng một câu: “Ai muốn cùng cái chày gỗ nhà ngươi thành thân?”
“Không thành thì không thành!”
Thanh Phong nghe thấy câu không thành thì không thành, phụt cười thành tiếng, đẩy cửa sổ ra nhìn người phía dưới.

Nàng nhìn Tĩnh Niệm trước, mặt đỏ còn chưa vơi đi, rụt cổ không dám nhìn Tuyết Diên.

Còn Tuyết Diên thì quay phắt mặt sang bên kia.

Hoan hỉ oan gia.
Nàng lại nhìn người khởi xướng Âu Dương Lan Thương đang ở một bên đắc ý cười, dường như hắn đã khám phá ra thiên cơ nào đó.

Thanh Phong bị ba người bọn hắn chọc, không còn cách nào khác chỉ đành nói một câu phá vỡ cục diện bế tắc: “Tiểu Thất đâu?”
Lan Thương chỉ chỉ: “Sáng sớm chạy đi rồi, nói là muốn đi theo đám trẻ Giang Nam lên trấn trên mua thanh đoàn.”
“Ồ.” Thanh Phong ồ một tiếng, nhìn Lan Thương: “Âu Dương đại nhân còn chưa khởi hành sao? Dù gì ban sai quan trọng.”
Lan Thương dường như nghe không hiểu: “Thật ra không vôi.” Nói xong thấy Thanh Phong định mở miệng, vội vàng nói: “Tam tiểu thư nếu không chê, chúng ta làm bạn.

Tham Khảo Thêm:  Chương 546

Dù gì thì ta cũng đã tới đây một lần, biết được nơi nào đẹp để chơi.”
Đúng là một người duỗi tay không đánh, gương mặt vẫn tươi cười.
“Ngài chuẩn bị xe ngựa chưa?” Thanh Phong quét mắt vài lần, không thấy xe ngựa hắn đâu.
“Ta bảo xe ngựa suốt đêm đi về rồi, vài người chúng ta ngồi một chiếc là đủ, vừa vặn có thể bớt một chút bạc.” Lan Thương ngôn chi chuẩn xác, đưa Tĩnh Niệm mang theo chút lộ phí như vậy, bây giờ lại muốn tiết kiệm bạc, Thanh Phong muốn bắt bẻ lại hắn, nhưng lại không biết nên bắt đầu tư đâu.
Nàng đóng cửa sổ lại đi xuống cầu thang, gió nhẹ thổi làn váy nguyệt bạch của nàng thêm vài phần tiên khí lỗi lạc.

Lan Thương nhìn có chút ngây người, ánh mắt của hắn đúng lúc bị Thanh Phong nhìn thấy, cuống quýt dời đi.
Thanh Phong nghiêng đầu suy nghĩ một lát, nhớ tới lúc Lục Quân Dao đứng cùng hắn ở trước nha môn cực kỳ xứng đôi.

Như vậy xem ra, Âu Dương Lan Thương có lẽ thật sự là đến Giang Nam trị thủy, cũng có thể thật sự muốn tiết kiệm bạc.

Sao hắn không ở kinh thành chờ Hồi Xuân trở về nhỉ? Nghĩ vậy, nàng lập tức mở miệng hỏi: “Hồi Xuân không phải tháng Tư về đến kinh thành sao? Sao ngài không đợi nàng ấy?”
“Không đợi nàng ấy? Trị thủy quan trọng.” Câu nàng quan trọng, hắn đành nuốt vào bụng.

Lo lắng Thanh Phong trông gà hóa cuốc sẽ đuổi mình đi, không được đi du ngoạn với nàng nữa, nhiều ít hắn cũng phải chú ý một chút.

Sau đó hắn đi đến bên cạnh nàng, cùng nàng đi vào một con ngõ nhỏ.

“Có đói bụng không?” Nàng ngủ đến giờ, nghĩ lại vẫn chưa dùng cơm.
Hắn vừa hỏi, Thanh Phong mới cảm thấy đói, gật gật đầu: “Bây giờ chủ quán còn cơm sáng để ăn không?”
“Vừa hay ta cũng chưa ăn, ở ngõ nhỏ này có một quán mì Dương Xuân, hoàn toàn chính tông, ta dẫn tam tiểu thư đi nếm thử nhé?”
“Được.

Đa tạ.”
Có Âu Dương Lan Thương bên người, đích xác có thể khám phá thêm nhiều cảnh tượng thú vị.

Hắn đã từng tới đây, đối với nơi này cực kỳ quen thuộc.
“Ta nhớ kỳ thi mùa xuân lần trước cũng là do Âu Dương đại nhân xử lý?” Thanh Phong bỗng nhiên nhớ tới hắn vì kỳ thi mùa xuân mà bận bịu hồi lâu, giờ đây kỳ thi mùa xuân hẳn là đã kết thúc.
Lan Thương bị nàng hỏi như vậy, không dám nói mình vì đuổi theo nàng mà đi tới Giang Nam nên đã từ bỏ đảm nhiệm kỳ thi mùa xuân.

Hắn chỉ đành tìm một cái cớ qua loa lấy lệ: “Hoàng thượng nói trị thủy quan trọng, kỳ thi mùa xuân giao cho Lễ bộ Thượng thư.”
“Có một công tử tham gia kỳ thi mùa xuân tên là Tuân Cẩm, Âu Dương đại nhân còn nhớ không? Hắn ở chỗ Tống phủ.

Lần này hắn vào thi đình phải không?” Thanh Phong nhớ tới Tuân Cẩm dường như dốc lòng học hành, không biết hắn mấy ngày nay học hành thê snòa, mình còn tặng hắn cả chữ “cao trung.”
Lan Thương nghe thấy cái tên Tuân Cẩm, trái tim như bị bóp nghẹt trong giây lát.

Nhận thấy Thanh Phong cùng hắn ta tương giao quá sâu: “Tuân công tử tiến vào thi đình là chuyện ván đã đóng thành thuyền.

Hắn thiên tư rất cao, Hoàng thượng thích hắn.

Chỉ là lúc ta ra kinh kỳ thi còn chưa bắt đầu, này đây không biết kế tiếp như thế nào.”
Thanh Phong vui vẻ thay Tuân Cẩm, lúc này mới gật đầu, hai người đã lâu rồi chưa đi cùng nhau như bây giờ.

Gió thổi hiu hiu, sóng lấp lánh, hai người cũng không nói nhiều, cũng không cảm thấy im lặng có gì không ôm, hết thảy đều rất ổn thỏa.

Một đám trử còn ở bên cạnh chạy qua, không cẩn thận đẩy Thanh Phong một phen, đẩy mạnh nàng ngã vào lòng ngực Lan Thương!.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.