Như Nước Với Lửa

Chương 51



Tác giả: Superpanda

Dịch: Mặc Thủy

Chương 51

Phiếm Hải chống bán khống (12)

Vài ngày sau, Hiệp hội Internet Trung Quốc đã nghĩ ra một trò thời thượng là tổ chức cho các CEO “Đi bộ qua Gobi”. Những năm gần đây, loại hình này cực kỳ phổ biến trong giới doanh nhân Trung Quốc, các hiệp hội lớn phải tổ chức cho doanh nhân đi bộ qua Gobi, các công ty lớn cũng tổ chức cho quản lý cấp cao đi bộ qua Gobi, nhiều nhân vật nổi tiếng thi nhau lên chia sẻ về trải nghiệm đi bộ qua Gobi trong các bài phát biểu và trước giới truyền thông, cứ như sau thử thách đó, tâm hồn được thanh lọc, tầm nhìn được mở ra, ý chí kiên cường hơn, đội ngũ đã đoàn kết hơn vậy.

Kinh Hồng không muốn đi chút nào, anh bận chết đi được, nhưng hiệp hội lại nói hoạt động này được cơ quan chức năng ủng hộ, phía trên tán thành quan niệm “làm việc chăm chỉ thì đạt được sự vĩ đại”, thống nhất với hiệp hội để trau dồi ý chí vững vàng của doanh nhân. Phiếm Hải nằm trong ban quản lý hiệp hội, phải đi đầu làm gương, nếu ngay cả quản lý cũng không chịu đi thì những người khác chắc chắn cũng sẽ không chịu, một sự kiện tuyệt vời nhường này sẽ tan tành mây khói.

Bên kia hứa sẽ tuyệt đối an toàn, còn nói với Kinh Hồng rằng tuy là sa mạc Gobi, nhưng trên thực tế đã có tín hiệu phủ sóng suốt hành trình, tuyến đường này đã được khai thác phát triển rất nhanh chóng trong những năm gần đây, hướng dẫn viên cũng có kinh nghiệm phong phú. Bên kia cũng cho biết, hành trình thực sự không hề khó khăn, toàn bộ hành lý đều được chở bằng xe địa hình, sẽ theo họ suốt chặng đường.

Đương nhiên Kinh Hồng tin tưởng điều này, năm nay anh 33 tuổi, có thể chơi quần vợt mấy tiếng đồng hồ, anh mà không đi nổi thì người khác cũng không đi được, nhất là mấy ông chú bụng bự.

Không còn cách nào khác, Kinh Hồng đành phải đồng ý.

Đặt điện thoại xuống, Kinh Hồng báo cho trợ lý Đàm Khiêm điều chỉnh lịch trình của mình, nói: “Đúng là vớ vẩn. Cái hiệp hội này toàn bày chuyện ra làm. Lúc trước có Tiệc trà đầu năm, lần này thì Đi bộ qua Gobi, một thời gian sau hình như có đi đạp thanh tập thể.”

Đàm Khiêm nói: “Xem như trải nghiệm cuộc sống? Công việc không phải là tất cả trong đời.”

Kinh Hồng đáp: “Đành vậy.”

Ngày khởi hành, Kinh Hồng mặc áo thun trắng, sơ mi đỏ rộng thùng thình, quần ống rộng màu đen với sọc trắng mảnh, áo sơ mi không cài cúc, một phần viền áo nhét vào trong, phần còn lại thả ra ngoài, gấu quần nhét vào giày leo núi cao cổ. Tất cả những đồ dùng ban đêm như áo khoác dã ngoại đều nằm trong túi hành lý, lúc này đều ở trên xe địa hình.

Khi đoàn chuẩn bị khởi hành thì Chu Sưởng mới chậm chạp xuất hiện. Kinh Hồng nhìn Chu Sưởng, ngây ra trong một giây. Chu Sưởng cũng ăn mặc giản dị thoải mái, đeo một cặp kính râm to gác trên sống mũi cao thẳng.

Thanh Huy cũng nằm trong ban quản lý hiệp hội, tất nhiên cũng bị ép phải tham gia.

Bành Chính của Hành Viễn nói: “Hai cậu thật thời trang…” Ông đang mặc đồ thể thao, trông có vẻ khá lo lắng.

Người trưởng đoàn kiểm tra hành lý của mọi người, giải thích các vấn đề cần chú ý trước khi mời mọi người lên xe buýt, cùng nhau đi đến điểm xuất phát của chuyến đi bộ đường dài. Trên xe, hướng dẫn viên kể lại lịch sử và hiện tại của sa mạc này, Kinh Hồng ngồi trước Chu Sưởng, cùng Bành Chính lặng lẽ lắng nghe.

Xe đi dọc theo quốc lộ xuyên sa mạc, chẳng mấy chốc đã đến cổng vào.

Trước khi vào sa mạc, hướng dẫn viên sắp xếp mọi người theo hình chữ “nhất”, phải đi theo đường thẳng, anh ta nói: “Chúng ta phải tiết kiệm thể lực. Đi hàng dọc có thể giảm sức cản của gió, hai là giảm trò chuyện, nói chuyện tiêu tốn rất nhiều năng lượng! Xong rồi, mọi người tự xem phải xếp thế nào!”

“Tôi đi cuối.” Chu Sưởng cười cưới: “Dù sao thì còn trẻ, đi cuối có thể trông chừng.”

“Cũng được.” Người của hiệp hội gật đầu, hỏi Kinh Hồng: “Vậy tổng giám đốc Kinh đi thứ hai từ dưới lên? Hai anh theo sau mọi người?” Kinh Hồng và Chu Sưởng cùng tuổi, để họ đi sau có thể theo kịp người khác, nhưng người khác chưa chắc đã theo kịp hai người.

Kinh Hồng gật đầu.

Sau khi vào sa mạc, quốc lộ xuyên sa mạc xa dần cho đến khi biến mất. Được cát vàng bao quanh, nhóm người này rõ ràng vừa mới có vẻ rất đông đảo hào hùng, nhưng ngay khi vào sa mạc, họ bỗng trở nên nhỏ bé và cô đơn.

Tên của sa mạc này trong tiếng Mông Cổ có nghĩa là “bầu trời”, bãi cát lún mênh mông tựa như bầu trời bao la.

Những cồn cát như những ngọn núi nối tiếp nhau, hướng dẫn viên dẫn đoàn người men theo con đường được gió thổi ra vòng qua đỉnh đồi cao về một hướng nhất định đến điểm cuối, giống hệt những cảnh trong phim.

Cát mịn chảy dưới chân, mỗi bước đi, cát sẽ tràn ra khỏi lòng bàn chân.

Kinh Hồng mới 33 tuổi, Chu Sưởng cũng vậy, đều tập thể thao. Kinh Hồng thường chơi vài hiệp quần vợt với các tuyển thủ chuyên nghiệp, có khi kéo dài hơn hai tiếng, thậm chí vượt quá ba tiếng, còn Chu Sưởng, 200m bơi bướm mà “nửa sau không hề giảm tốc độ”, cả hai đều không lo lắng về thể lực của mình.

Kinh Hồng đi trước Chu Sưởng, áo sơ mi đỏ nổi bật trên cát vàng, đẹp đẽ đến thế, dáng người không gầy, chân rất dài. Chu Sưởng cứ im lặng nhìn theo.

Kinh Hồng có nước da trắng, rất hợp với áo sơ mi đỏ, sa mạc cũng rất hợp với áo sơ mi đỏ.

Hôm nay sẽ phải đi bộ sáu tiếng. Suốt sáu tiếng đồng hồ, không làm gì, không cần kiểm tra email, chỉ cần nhìn theo bóng lưng Kinh Hồng, cổ anh, lưng anh, eo anh, hông anh và chân anh, Chu Sưởng cảm thấy thư giãn đôi chút.

Và ngày mai sẽ còn dài hơn nữa.

Nửa tiếng sau khi khởi hành, có mấy vị CEO không chịu nổi, càu nhàu đòi lên xe. Người của hiệp hội không thể làm gì được, đành để tất cả họ lên xe địa hình.

Trong giờ giải lao đầu tiên, hướng dẫn viên chuyên nghiệp chỉ vào một cồn cát cao phía xa, hỏi các doanh nhân: “Phong cảnh bên đó hẳn là đẹp đấy, ai muốn xem? Ai muốn xem hoặc chụp ảnh có thể đi theo tôi.”

Cuối cùng không có ai muốn đi. Một lúc sau, Kinh Hồng đứng dậy nói: “Tôi đi xem xem.”

Rồi Chu Sưởng cũng đứng lên, lười biếng nói: “Vậy tôi cũng đi.”

Bành Chính thở hồng hộc, hỏi: “Sao hai cậu vẫn còn sức vậy…?”

Một doanh nhân khác bên cạnh nói: “Chúng ta đấu có lại đâu nào? Công việc mà, đến cuối cùng thì chỉ có đấu xem ai dai sức hơn thôi.”

Kinh Hồng mỉm cười, ngoại trừ Chu Sưởng, những người khác thật sự không cần phải đọ thể lực với anh.

Vậy là Kinh Hồng và Chu Sưởng theo hướng dẫn viên trèo lên cồn cát cao cao kia.

Tham Khảo Thêm:  Chương 14

Thật sự không dễ chút nào, cát quá trơn, đi một bước trượt xuống nửa bước.

Hướng dẫn viên nói: “Leo dốc ấy, cách tiết kiệm sức nhất là đi theo dấu chân người phía trước. Nào, tổng giám đốc Kinh, đây.”

“…” Thế là Kinh Hồng đi theo Chu Sưởng, đạp lên dấu chân rắn rỏi mà hắn để lại.

Lên tới đỉnh, cồn cát đã dốc càng thêm dốc. Đến bước cuối cùng, Kinh Hồng giẫm vào dấu chân của Chu Sưởng, mảng cát chợt sụp xuống, anh trượt về phía sau trong tích tắc.

Chu Sưởng mỉm cười, đưa tay cho Kinh Hồng.

Kinh Hồng hơi ngước mắt lên, giữa cát vàng ngập trời, Chu Sưởng đứng trên đỉnh cồn cát đưa tay về phía anh, ngũ quan sắc sảo, nụ cười nhẹ nhàng, sau lưng là vầng mặt trời thiêu đốt.

Kinh Hồng nắm lấy tay Chu Sưởng, hắn giật mạnh tay kéo anh lên.

Bàn tay ấy đúng như Kinh Hồng nghĩ, vững chãi và mạnh mẽ.

Trên đỉnh cồn cát có gió. Nếu ở dưới, gió bị cản lại, nhưng lại thổi tự do trên đỉnh núi, mát mẻ sảng khoái. Nhiệt độ ở sa mạc ban ngày rất cao, gió trên cồn cát cao và dốc này quả thực rất quý giá.

Đứng trên đỉnh, Kinh Hồng và Chu Sưởng nhìn ra xa, trong tầm mắt chỉ toàn là cát vàng. Nhìn xuống dưới, cả đoàn người đang nghỉ ngơi.

Gió thổi qua tóc họ, từng lọn tung bay. Mắt Chu Sưởng dõi theo sợi tóc được hất tung lên của Kinh Hồng, đi một vòng rồi dừng lại trên gương mặt anh.

“Cũng được.” Chu Sưởng xoay người.

“Ừ, đúng.” Kinh Hồng cũng nhìn lại Chu Sưởng.

Cả hai đều tóc lòa xòa, áo bị thổi căng phồng. Chu Sưởng nhìn Kinh Hồng. Kinh Hồng cũng nhìn Chu Sưởng, nhìn vào đôi mắt rực rỡ ẩn sau cặp kính râm của hắn lúc này.

Sau khi xuống khỏi cồn cát, một lúc sau cả đoàn lại lên đường.

Có thể thấy thái độ của những người ban đầu không muốn đến, chỉ bị thúc ép đi, giờ đây đã dần thay đổi.

Chinh phục sa mạc quả thực là một điều thú vị.

Khoảng 1 giờ chiều, họ đến được cái hồ đầu tiên, hồ Ánh Trăng.

Khi cả đoàn cứ đi rồi đi, chợt thấy bừng sáng, bất ngờ phát hiện ra một ốc đảo trên sa mạc.

Lúc này, thảm thực vật vẫn chưa chuyển sang màu xanh, đám lau sậy trong hồ lay động nhẹ nhàng.

Một đàn lạc đà đang uống nước, ung dung nghỉ ngơi, các CEO đều lấy điện thoại di động ra chụp ảnh.

Có hai tảng đá lớn nép sát vào nhau bên hồ, Kinh Hồng và Chu Sưởng đến gần, phát hiện tảng đá bên trái ghi “Tình yêu”, bên phải ghi “Vĩnh cửu”.

Kinh Hồng bị chọc phì cười.

Tại sao ở một nơi như vậy mà vẫn thấy mấy thứ này nhỉ, trước đây anh chưa từng thấy, nhưng khi ở cạnh Chu Sưởng thì khắp nơi đều thấy. Lần trước là một thị trấn nhỏ, lần này là sa mạc.

Chu Sưởng thấy vậy, cũng phì cười.

Trên hồ có những cầu và đình, bước lên xem thử, cũng chỉ bình thường.

Sau khi đi xuống, Kinh Hồng thấy Bành Chính đang gọi đàn lạc đà, lại còn vẫy bàn tay mập mạp: “Xin chào ~~~! Chúng tôi là con người!!! Con người!!!”

Lạc đà: “…”

Chia tay ốc đảo, đoàn lại tiến vào biển cát vàng.

Thỉnh thoảng có một vài con thằn lằn và vài loài tương tự bò ngang qua, thêm sắc thái tươi mới cho khung cảnh đơn điệu này.

Khoảng 5 giờ chiều, cả đoàn đến núi Đại Sa, độ cao cao nhất so với mặt nước biển lên đến hơn trăm mét, thế núi lên xuống nhấp nhô, có nơi thậm chí còn phải leo lên hình chữ S. Hướng dẫn viên chuyên nghiệp lấy gậy leo núi trên xe ra, người khác dùng gậy đôi, Kinh Hồng và Chu Sưởng dùng gậy đơn, một đường đi thẳng.

Thể lực ít ỏi của các CEO bị tiêu hao nhanh chóng, cuối cùng không thể leo lên được nữa, sau khi đến khe núi thì leo thẳng qua rồi xuống dốc. Chỉ có Kinh Hồng, Chu Sưởng cùng bảy tám người khác lên đến đỉnh núi, mà ngoại trừ Kinh Hồng và Chu Sưởng, hầu hết đều là nữ CEO trung niên và lớn tuổi.

Hướng dẫn viên thở dài: “Người khác là đi bộ đường dài, còn mọi người thậm chí không có hành lý, mà còn như thế! Ầy.”

Ở trên đỉnh núi, mọi thứ đều lọt vào tầm mắt, hồ Mặt Trời, hồ Ánh Trăng, hồ Sao.

Gió sa mạc xuyên qua đỉnh núi, như thể đã thổi hàng chục triệu năm nay.

Sau khi xuống núi Đại Sa, đoàn đến hồ Mặt Trời – khu cắm trại ở đây. Cạnh hồ Mặt Trời có một hồ nước mặn nhỏ, bao quanh là đất muối kiềm, trắng toát cả vùng.

Ở khu cắm trại, từng cái lều Mông Cổ đứng lặng lẽ trên mặt đất, với các cửa hàng và nhà hàng bên cạnh. Cuộc đi bộ kéo dài hai ngày một đêm, lần duy nhất đoàn qua đêm là tại khu cắm trại này.

Bữa tối dùng trong nhà hàng.

Hiệp hội nướng hai con cừu nguyên con, chia cho mỗi người hai cái bánh bao hấp, cùng một tô súp lớn nấu với khoai tây, bắp cải và rau linh tinh.

Kinh Hồng mang hai cái chai mới tinh đến, đặt chai xuống bàn rồi nói: “Tôi mang theo một chai chao và một chai tương đậu cay. Nếu ai không quen ăn đồ ở đây, thì có thể dùng tạm mấy thứ này. Ngày mai chúng ta phải đi bộ cả ngày, phải đảm bảo đủ no.”

Mọi người sững sờ một lúc rồi lần lượt đến lấy, cảm thán: “Tổng giám đốc Kinh luôn cẩn thận chu đáo.”

Kinh Hồng khẽ cười.

Ăn tối xong, ai còn sức thì đi loanh quanh chụp ảnh, ai không còn sức thì mua wifi để nghỉ ngơi hoặc làm việc.

Mãi đến đêm, người của hiệp hội mới nói với Kinh Hồng là khu cắm trại này không thể tắm được, tuy nhiên, hiệp hội đã mua sẵn vòi sen di động dung tích 28 lít, còn mang theo rèm quây nhưng mà không được kín lắm, phải nhờ người khác giữ ở bên ngoài. Người của hiệp hội đều quá bận rộn, có nhiều việc phải làm, không thể giữ rèm che cho tất cả mọi người được.

Kinh Hồng nhìn Chu Sưởng một cái. Người có thể nhờ được lúc này chỉ có Chu Sưởng, Bành Chính đã mệt như chó, vừa vào khu cắm trại liền nằm thẳng cẳng, anh cũng ngại nhờ. Nhưng cả đầu, mặt, toàn thân đều dính đầy cát, không tắm rửa thì không được, anh thấy khó chịu.

Chu Sưởng cười: “Được, để tôi giữ.”

Thế là Kinh Hồng vào trong.

Nhưng sau khi c ởi quần áo ra thì gặp phải một vấn đề, bên trong rèm quây không có kệ để đồ. Giờ mà lại đi ra khu cắm trại xa như vậy chỉ để tìm một chiếc ghế thì có vẻ quá kén chọn, vậy là Kinh Hồng bất đắc dĩ gọi: “Chu Sưởng.”

Chu Sưởng thốt ra một âm thanh lười biếng: “Ừ?”

Bàn tay gầy mảnh trắng trẻo của Kinh Hồng thò ra khỏi rèm quây. “Cảm phiền, giúp tôi giữ áo một lát.”

Chu Sưởng nhận lấy: “Được.”

Hắn nhận lấy bằng một tay, quàng lên vai.

Chiếc áo sơ mi đỏ vừa cởi nhẹ nhàng cọ vào cổ hắn.

Một lúc sau tay Kinh Hồng lại thò ra: “Quần.”

Chu Sưởng lại nhận lấy.

Chiếc quần đã được gấp gọn dọc theo đường giữa, còn gấp hai vòng, Kinh Hồng nói: “Cẩn thận, bên trong có… cái gì đó.”

Chu Sưởng hỏi: “Qu@n lót?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 159

Kinh Hồng lại tức đến phì cười.

“Thôi được.” Chu Sưởng một tay cầm chiếc quần đen và qu@n lót bên trong, tay kia giữ tấm rèm: “Giữ chặt rồi, không rơi đâu.”

“…” Kinh Hồng mặc kệ hắn, tập trung tắm phần mình.

Vòi sen là loại ép bằng tay, nước chảy ra khi dùng ngón tay bóp, thả ra thì dừng lại. Nước cũng không lạnh lắm, ban ngày ở sa mạc cực kỳ nóng, nước chứa trên xe địa hình cũng được phơi nắng cả ngày.

Nguồn nước có hạn, Kinh Hồng tranh thủ tắm nhanh.

Chu Sưởng ở ngoài rèm, lắng nghe tiếng nước chảy ào ào ở trong, hạ mắt xuống nhìn dòng nước cuốn theo bọt sữa tắm trắng và cát vàng mịn chảy ra từ khe hở dưới tấm rèm bên chân mình.

Từng dòng từng dòng, chảy quanh đế giày, uốn lượn rồi trôi đi mất.

Lát sau, giày của hắn cũng ướt đẫm, dính đầy bọt trắng.

Tiếng tắm rửa vẫn không ngừng.

Không biết đã qua bao lâu, tiếng nước chảy đột nhiên dừng lại.

Chu Sưởng đưa khăn và quần áo để thay, Kinh Hồng mặc vào từng cái một.

Vẫn là áo sơ mi đỏ và quần đen.

Rồi bàn tay gầy gò trắng trẻo vén rèm, để lộ khuôn mặt Kinh Hồng.

Mắt môi đã được rửa sạch, mái tóc đen ướt đẫm, không còn vẻ sắc bén của ngày thường, những giọt nước trượt xuống chiếc cổ thon, lẩn vào trong cổ áo. Có lẽ vì vừa mới được tắm sạch nên làn da trông càng thêm nhẵn mịn.

Hai người ánh mắt chạm nhau, Chu Sưởng đưa quần áo trong tay ra nói: “Quần bẩn.”

“Cảm ơn.” Kinh Hồng lại kéo chiếc áo trên vai Chu Sưởng xuống. Chiếc áo lụa nhẹ nhàng cọ xát dọc theo cổ Chu Sưởng, ma sát thậm chí còn tạo ra một chút tĩnh điện, vài sợi tóc bên tai hắn bị cuốn theo sau áo, quyến luyến không rời.

Kinh Hồng lại hỏi: “Anh tắm không?”

“Ừ.” Chu Sưởng đáp: “Về khu cắm trại lấy đồ đã.”

“Được.”

Thế là hai người đổi chỗ, Chu Sưởng tắm rửa, Kinh Hồng giữ rèm.

Lúc này mặt trời sắp xuống núi, Kinh Hồng có thể thấy loáng thoáng phần trên bên trong rèm quây.

Thân hình Chu Sưởng cao lớn, hắn ngẩng cổ lên, một tay cầm vòi sen xối nước gần trái cổ, tay kia vuốt cổ.

Trong lúc đợi Chu Sưởng, Kinh Hồng còn được thấy cảnh hoàng hôn trên sa mạc. Mặt trời trên sa mạc đỏ và to đến nỗi nhuộm cả bãi cát vàng bao la thành màu đỏ cam. Mọi nơi trong tầm mắt đều chỉ còn màu đỏ, những sắc đỏ khác nhau điểm thêm cho sa mạc ảm đạm một nét diễm lệ.

Khi mặt trời sắp lặn thì Chu Sưởng đi ra. Áo sơ mi đen và quần đen, tóc ướt đẫm được Chu Sưởng vuốt ngược ra sau đầu, chỉ sót mấy sợi lòa xòa phía trước. Áo sơ mi không cài hết, chỉ cài hai nút ở giữa, trái cổ và xương quai xanh lộ ra ngoài. Chu Sưởng có vẻ không lau khô lắm, có lẽ là do thấy phiền, cổ, xương đòn và ngực đều còn vương chút nước.

Ánh mắt họ lại gặp nhau.

Lần cuối cùng nhìn thấy cảnh này là vào đêm đó.

Sau đó Kinh Hồng trở về lều, mua wifi, xử lý một số công việc, sắp xếp vài kế hoạch. Mấy CEO của các công ty đầu tư nhìn thấy cảnh nền sau lưng Kinh Hồng đều thắc mắc: “Sếp Kinh, anh đang ở đâu thế?”

Kinh Hồng cười: “Trong sa mạc. Doanh nhân đi bộ do Hiệp hội Internet tổ chức.”

Những người tham gia họp video đều tặc lưỡi: “Thì ra trên team building vẫn còn team building, tận cùng vũ trụ vẫn là team building. Nhân viên Phiếm Hải tham gia team building của Phiếm Hải, CEO Phiếm Hải tham gia team building của ngành.”

Kinh Hồng đáp: “Chứ còn gì nữa?”

Sau vài cuộc họp, bầu trời bên ngoài lều đã đầy sao.

Kinh Hồng bước ra khỏi lều của mình, đi đến bên hồ, ngồi trên bãi cát ven hồ.

Một lúc sau, Chu Sưởng cũng tới, thoải mái tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Kinh Hồng, cùng nhau ngắm sao trên bầu trời sa mạc.

Những ngôi sao phía trên sa mạc rất lớn, vì không có ô nhiễm nên trông vô cùng rực rỡ, sáng tỏ, như cuộc triển lãm trong cung thiên văn, gần gũi với con người đến mức có thể đưa tay ra chạm vào.

Chu Sưởng chống một tay ra sau lưng, dáng ngồi biếng nhác, nghiêng nghiêng ngả ngả, nói: “Hoạt động lần này của hiệp hội xem ra cũng không tệ lắm.”

Kinh Hồng đáp: “Đúng, thật ra cũng tạm.”

Vài giây sau, Kinh Hồng vươn tay ra chỉ: “Đó, sao Bắc Đẩu.”

Chu Sưởng nhìn lên: “…Ừm.”

Kinh Hồng tán gẫu: “Sếp Kinh lớn gần đây rất yêu thích thiên văn học, mua về một cái kính thiên văn lớn, rảnh một cái là lại xem. Đây là chòm Thiên Long, đó là chòm sao nào.”

Chu Sưởng hỏi: “Có chòm Thiên Long?”

“Thiếu thường thức về phim hoạt hình à.” Kinh Hồng cười: “Chòm sao của Shiryu trong Saint Seiya.”

“Được rồi.” Chu Sưởng nhận: “Sếp Kinh nhỏ từng xem rất nhiều phim hoạt hình.”

Kinh Hồng lại cười.

“Đúng rồi anh Chu…” Kinh Hồng lại nói: “Chuyện Siêu thị Thiên Bình, cảm ơn.”

Chu Sưởng hỏi: “Khách sáo gì chứ? Chuyện là do sếp Kinh làm kia mà, nghe nói sếp Kinh cảnh cáo nhà cung cấp của Thiên Bình là người thông minh biết chọn chỗ đứng, làm người ta sợ chết khiếp.”

“Mấy ngày này thỉnh thoảng tôi lại nghĩ…” Dưới bầu trời sa mạc đầy sao, Kinh Hồng vô tình bộc lộ một số suy nghĩ nội tâm mà trước đây anh chưa từng chia sẻ với ai: “Chuyện ồn ào thành ra như thế, nếu bà nội còn sống, bà sẽ nghĩ gì?”

Chu Sưởng nhìn Kinh Hồng.

Chu Sưởng phát hiện ra Kinh Hồng có thói quen nghiến chặt răng khi gặp vấn đề, năm xưa tham gia cuộc thi kinh doanh ở Stanford đã như vậy, đến nay vẫn vậy. Một cử chỉ rất nhỏ, nhưng thể hiện cá tính mạnh mẽ của Kinh Hồng.

“Bà tôi là một phụ huynh truyền thống điển hình của Trung Quốc.” Kinh Hồng kể: “Cả đời bà đã vất vả vì các con. Một bà cụ quyền lực, từng là cục phó trước khi nghỉ hưu. Lúc đó mấy anh em sếp Kinh lớn và Kinh Thiên Bình không có tiền lấy vợ, bà cụ tự mình xin được chuyển sang đơn vị mới ở Thâm Quyến, lợi dụng hệ thống giá kép lúc đó để gom hàng về Nam Kinh bán lại, dựa vào quan hệ để bán cho nhà máy, vậy mà cũng lo liệu hết đồ đạc cho cả gia đình. Sau này, việc trấn áp đầu cơ rất dữ dội, bà cụ sợ hãi không thôi.”

Chu Sưởng nhìn anh: “…Ừm.”

“Sau đó vào năm 1992, muốn kiếm tiền, thế là đi bán Amway, bàn chải và kem đánh răng gì đó. Vào thời đó, quan chức mà không th@m nhũng không hủ bại thì chẳng có bao nhiêu tiền cả. Cuối những năm 1990 nghỉ hưu rồi mà vẫn còn muốn kinh doanh kìa, cho đến khi sếp Kinh lớn phát đạt.”

“Đúng là rất giỏi.” Chu Sưởng nói: “Nhưng sếp Kinh nhỏ, gia đình Kinh Thiên Bình đã lấy quá đủ rồi, chẳng phải bà cụ cũng chỉ muốn kiếm chút tiền thôi sao? Có phải định cho mỗi đứa con đứa cháu một cái ghế CEO đâu nào. Em đã làm đủ rồi. Em còn đang gánh vác con cháu của hàng trăm ngàn người trong tập đoàn Phiếm Hải.”

Kinh Hồng nhìn Chu Sưởng thật sâu: “…Ừm.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 50

Một lần nữa, Kinh Hồng biết, chỉ khi nói chuyện với Chu Sưởng, mới là hoàn toàn bình đẳng.

Bầu trời sao sáng rõ trên kia như đang sà xuống, trong thành phố gần như không thể thấy được.

Hai người trò chuyện rất lâu.

Kinh Hồng thậm chí còn kể lại vài chuyện xấu hổ của bà nội: “Bởi vì bà cụ ghê gớm như vậy đó, sau khi về hưu, mỗi lần tham gia hoạt động du lịch của cán bộ hưu trí là nhất định sẽ cãi nhau với ai đó, hoặc với khách sạn, nhà hàng hoặc danh lam thắng cảnh, sau này, cục cán bộ hưu trí lần nào cũng gọi điện cho ba của Kinh Ngữ, cầu xin chú tôi đi cùng. Đích thân cục trưởng gọi điện, nói bà cụ ghê gớm quá chừng, chịu không được nữa, đầu tiên thì ra giá người nhà, rồi đến ra giá cán bộ hưu trí, cuối cùng nói sẽ miễn phí, tính theo tư cách là nhân viên, chỉ cần chú tôi chịu đi. Ba Kinh Ngữ quả thật đã thuyết phục được bà cụ bướng bỉnh, nên mỗi lần ông về là cục cán bộ hưu trí đều nắm tay ông, cầu xin lần sau quay lại, bà cụ không hiểu gì cả, hễ gặp ai cũng kể con trai tôi rất được lòng mọi người, cục cán bộ hưu trí lần nào cũng gọi vào di động của nó, miễn phí cho nó. Mọi người đều biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ có bà thì không biết.”

Tiếng cười nhẹ phát ra từ cổ họng Chu Sưởng.

Hai người trò chuyện khoảng một tiếng đồng hồ. Ban đêm ở sa mạc quá lạnh, nhất là bên hồ, Chu Sưởng bèn đứng dậy trước, sau đó kéo Kinh Hồng dậy theo, đưa anh về lều trước.

Trở về lều, Kinh Hồng cảm thấy khá nhàm chán, cảm thấy một đêm đẹp thế này mà bị lãng phí thì tiếc quá, đang do dự không biết nên làm gì thì điện thoại reo vang.

Kinh Hồng nhìn lại, là Chu Sưởng.

Kinh Hồng nhấc máy, lười biếng nói: “Ừ?”

Chu Sưởng hỏi: “Sếp Kinh có rảnh không?”

Kinh Hồng nói: “Tôi…”

Anh vừa nói được một chữ, Chu Sưởng liền cắt ngang: “Mở cửa, tôi ở ngoài.”

“…” Kinh Hồng đứng dậy mở cửa lều, quả nhiên nhìn thấy Chu Sưởng đang đứng bên ngoài, áp điện thoại di động vào tai.

Kinh Hồng hỏi: “Sao lại sang đây?”

“Chán quá.” Chu Sưởng đáp: “Sang tán dóc với sếp Kinh nhỏ.”

“…Thế vào đi.” Kinh Hồng tránh đường.

Sau đó Kinh Hồng ngồi lên giường, thực ra cũng chỉ là một tấm chiếu và một cái chăn. Chu Sưởng lại ngồi nghiêng ngả trên tấm thảm kiểu Mông Cổ trước mặt Kinh Hồng, một chân dựng thẳng, một chân co lại đặt nằm ngang, một tay chống đất phía sau, một tay gác lên đầu gối.

“Nói chuyện gì?” Kinh Hồng hỏi: “Hay là nói sếp Chu lớn đi, hai năm gần đây đang làm gì?”

“Ông ấy? Tìm mối xem mắt cho tôi.” Chu Sưởng trả lời.

“Ồ?” Kinh Hồng hỏi tiếp: “Đã xem mắt được những ai rồi?”

“Đủ kiểu.” Chu Sưởng đáp: “Người học nghệ thuật nhiều nhất, nghệ sĩ dương cầm, vũ công các loại.”

Vừa nói, Chu Sưởng vừa đổi tư thế thoải mái hơn, nửa nằm ra. Một chân dài duỗi thẳng, đầu gối còn lại vẫn dựng lên, một khuỷu tay chống xuống đất, tay kia đặt trên đầu gối, nửa nằm nghiêng, nhìn Kinh Hồng từ dưới lên.

Kinh Hồng cũng cụp mắt nhìn Chu Sưởng, hỏi: “Vậy tổng giám đốc Chu đã đi chưa?”

Chu Sưởng hỏi lại: “Em thấy sao?”

Kinh Hồng không trả lời, hai người im lặng nhìn nhau.

Một lúc sau Kinh Hồng lại chuyển sang chủ đề khác: “Nói đến đàn dương cầm. Khi tôi còn làm việc tại bộ phận AI của Phiếm Hải, một đồng nghiệp học đàn dương cầm chuyên nghiệp từ nhiều năm trước, sau đó đã bỏ đàn dương cầm cầm để thi vào đại học, cũng tài, lúc viết code gõ bàn phím cứ dễ như bẻ cành khô, như đẽo gỗ mục, còn thích dùng bàn phím cơ, sau này anh ta nói do quen rồi, chơi đàn dương cầm đã mười năm, ngón tay khỏe như vậy đó.”

“…Kinh Hồng.” Chu Sưởng đột nhiên ngắt lời anh, hỏi: “Em ăn cái gì à? Hình như khá thơm.”

“Tôi?” Kinh Hồng sửng sốt, sờ lên môi nói: “Vừa ăn mấy viên kẹo dẻo.”

“Sếp Kinh mang theo đầy đủ thế.” Chu Sưởng nói: “Nào là chao, nào là kẹo dẻo.”

Kinh Hồng cười: “Dù sao thì có xe địa hình chở mà, dễ dàng hơn nhiều so với việc đi bộ đường dài thật.”

“Kẹo dẻo…” Chu Sưởng bỗng nhiên nhỏm dậy, lại gần hít một hơi, hỏi: “Vị gì thế?”

Kinh Hồng cũng không trốn tránh, cúi xuống nhìn hắn, suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Hình như là lý chua đen?”

“Vậy sao, thơm thật.” Chu Sưởng ngẩng đầu lên một chút, nửa người vươn lên, nghiêng cổ, kề cái mũi cao thẳng lại gần trước môi Kinh Hồng, khép hờ mí mắt, hít hà môi Kinh Hồng từ dưới lên trên: “Quả nhiên, hương trái cây càng nồng nàn.”

Kinh Hồng hạ mắt nhìn Chu Sưởng.

Chu Sưởng cũng ngước lên.

Trong lều không có đèn điện, chỉ có ngọn đèn vàng nhỏ mờ ảo.

Ánh mắt hai người đan vào nhau, quấn quýt.

Áo Chu Sưởng vẫn chưa cài hết, còn để hở hai nút. Vẫn là sống mũi cao thẳng và đôi mắt sáng rực, hơi thở sắc bén và trưởng thành. Ánh mắt sâu thẳm dán chặt vào Kinh Hồng.

Lúc này, vì hướng ánh sáng nên đôi mắt bên kia sống mũi được bao phủ dưới một bóng mờ.

Kinh Hồng biết Chu Sưởng xưa nay phóng khoáng. Anh không muốn thừa nhận, nhưng lại không thể không thừa nhận, anh vẫn luôn say đắm cái phóng khoáng của Chu Sưởng.

Ngày này cát vàng tịch liêu, dấu chân chồng lên nhau, ngón tay đan vào nhau, những sợi tóc bay theo gió, ánh mắt vấn vương, bóng mờ trong rèm vây, mái tóc đen nhỏ nước, cơ bắp ẩm ướt, bầu trời đầy sao trong trẻo, lời tâm tình chân thành, hương thơm giữa đôi môi, đủ loại hình ảnh hiện lên trong đầu.

Thứ đã vất vả đè nén gần như không chịu nằm yên, sắp bật ra ngoài.

Từng ngày mất kiểm soát bản thân, từng đêm âm thầm phóng túng.

Cảm xúc giống như đám mây dày đặc tụ lại trước cơn bão, che kín mặt trời, tưởng chừng như không có lối thoát.

Kinh Hồng đã quá quen thuộc với ánh nhìn này của Chu Sưởng. Anh hoàn toàn có thể tưởng tượng được điều gì đang diễn ra trong đầu Chu Sưởng.

“…” Đúng lúc Kinh Hồng đang cố gắng duy trì sự tỉnh táo bấp bênh trên bờ vực, buộc mình phải nhìn đi chỗ khác, thì Chu Sưởng bất ngờ vòng tay ra sau gáy anh, giữa lấy, kéo xuống, đồng thời vội vàng nôn nóng, hôn lên một cách mãnh liệt, với thế tấn công không gì ngăn được.

Kinh Hồng sững sờ, theo bản năng thả lỏng môi và lưỡi, môi răng ngay lập tức bị đầu lưỡi cạy mở.

Chu Sưởng xông thẳng vào, cuốn lấy lưỡi anh, đùa giỡn với đầu lưỡi yếu ớt, xâm chiếm, tàn phá, thỉnh thoảng m út nhẹ, phát ra một chút âm thanh tục tĩu.

Kinh Hồng thấy đầu lưỡi tê dại, đầu óc choáng váng, phải một lúc sau mới tìm lại được sự tỉnh táo.

Chu Sưởng buông anh ra đúng lúc, trở lại vị trí ban đầu, nhìn ánh mắt kinh ngạc của Kinh Hồng, một lúc sau chợt mỉm cười: “Xin lỗi sếp Kinh, vừa rồi quên mất tự trọng.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.