Tác giả: Superpanda
Dịch: Mặc Thủy
Chương 63
Nước lửa giao hòa (7)
Ngày hôm sau Kinh Hồng trở lại Bắc Kinh. Anh thậm chí còn không về nhà mà trực tiếp kéo hành lý đến văn phòng ở Phiếm Hải, ném nó trên chiếc Phi Trì của mình.
Nhưng Kinh Hồng đã rời đi ngay sau sáu giờ tối hôm đó. Anh hơi nhớ người kia, ban sáng họ đã hẹn là tối nay không làm thêm giờ, mang máy tính về nhà.
Khi về đến nhà, nhìn thấy Chu Sưởng, Kinh Hồng đã ngây hết cả người, vì hắn đang mặc cái áo thun miễn phí của tập đoàn Phiếm Hải. Trước đó còn sót lại vài cái áo sau sự kiện kỷ niệm của Phiếm Hải, bên HR gửi cho Kinh Hồng một ít, thế là anh mang về.
“…” Kinh Hồng hỏi: “Anh đang làm gì vậy?”
Chu Sưởng không để bụng: “Đêm qua gió lớn quá, cây trong sân gãy cành, người làm vườn mỗi tuần chỉ đến một lần, tôi tự nhặt luôn, chuyện nhỏ mà.”
Kinh Hồng lại hỏi: “…Sao anh lại mặc áo thun của Phiếm Hải?”
“Lấy đại thôi.” Chu Sưởng vẫn tỉnh bơ: “Nhặt cành cây phải thay quần áo. Tôi lục tủ phòng ngủ thấy có mấy cái miễn phí nên lấy.”
“Anh giỏi.” Kinh Hồng xách hành lý bước vào nhà bằng một tay, gân cổ tay hơi gồng lên. “Tổng giám đốc tập đoàn Thanh Huy đeo logo Phiếm Hải trên ngực trái, không thấy chút trở ngại tâm lý nào nhỉ. Thế phải chụp một bức ảnh ngay thôi? Bắt thóp được anh rồi nhé.”
“Có gì đâu.” Chu Sưởng nói: “Người nhà của nhân viên Phiếm Hải, cũng là người của Phiếm Hải còn gì?”
Kinh Hồng nhìn hắn, không nói gì.
Anh chợt nhớ tới một tin đồn, hình như là xảy ra vào năm 2017.
Chu Sưởng đi nghe họp dự án nào đó của Thanh Huy, thấy một nhân viên mặc áo Phiếm Hải miễn phí, liền nhìn chằm chằm vào nhân viên đó nói: “Cởi ra.”
Khi nhân viên kia cởi áo xong, Chu Sưởng còn chưa chịu thôi, nói tiếp: “Vứt đi.”
Vậy mà bây giờ hắn đi mặc áo thun Phiếm Hải.
Sau đó Chu Sưởng đi tắm, thay quần áo, hắn hỏi Kinh Hồng: “Sáng nay tôi thấy thông báo rồi, lần này Phiếm Hải nhặt được của hời, chỉ tốn có 1,5 tỷ.”
Thực tế, mỗi lần đi công tác, Kinh Hồng thậm chí còn không nói cho hắn biết đích đến là đâu. Nhưng sau đó biết được kết quả từ tin tức, dường như cũng là một cách tận hưởng tình yêu.
Có thể coi là một cấp độ khác của “Đầu bạc biết nhau còn giữ miếng”*.
* Rót rượu mời Bùi Địch của Vương Duy thời Đường, bản dịch của Ngô Tất Tố
“Cũng được.” Kinh Hồng vừa nói vừa nhấm nháp môi Chu Sưởng: “Dùng vài thủ đoạn đặc biệt.”
Môi Chu Sưởng bị cọ xát, hắn ậm ờ hỏi: “Thủ đoạn gì?”
“Làm con giáp thứ mười ba.” Kinh Hồng li3m môi dưới của Chu Sưởng: “Công ty đó và các nhà đầu tư từ lâu đã đồng sàng dị mộng rồi. Khoản đầu tư của họ lúc đó được chia thành hai đợt, nhà đầu tư đưa trước một nửa, sau đó, chờ công ty đáp ứng yêu cầu doanh thu hàng năm, nhà đầu tư mới đưa thêm thêm 25%. Áp lực về hiệu quả hoạt động lớn đến mức công ty phải dừng hoạt động kinh doanh cũ vốn rất được yêu thích, tập trung vào các hoạt động kinh doanh mới, cái loại có thể kiếm tiền nhanh ấy. Hai bên mâu thuẫn ngày càng gay gắt. Công ty này muốn ly hôn, nhà đầu tư lại muốn tìm người hốt hàng thay mình.”
“Có nghe nói.” Chu Sưởng hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó? Em và Hãn Thanh vẫn lạc quan về đội ngũ này. Trên tin tức cũng nói đấy, sau khi mua lại, Phiếm Hải sẽ bàn giao một phần hoạt động kinh doanh ở châu Âu của Phiếm Hải cho bên kia quản lý.”
“Ừ, tôi thấy rồi.”
Kinh Hồng tiếp tục m út rồi li3m môi Chu Sưởng: “Cách đây vài tháng, em hẹn CEO của công ty đó đi tản bộ. Cách đây vài năm, khi ông ta đang tìm kiếm đầu tư, có gửi email cho sếp Kinh lớn, nhưng sếp Kinh lớn phớt lờ, em đã trả lời email đó.”
“Thì ra là vậy…” Chu Sưởng thấp giọng hỏi: “Nhưng cứ nói chuyện công việc thì phải hôn, thế này được à, sếp Kinh nhỏ?”
Kinh Hồng đáp: “Vậy không nói nữa.”
Nói xong, hai người tập trung hôn nhau cuồng nhiệt.
Không nhịn được, mãi mãi không thể nhịn được.
Sau đó Kinh Hồng cũng đi tắm. Khi trở ra, anh thấy Chu Sưởng đang ngồi lặng lẽ nhìn màn hình máy tính ở bàn ăn nhỏ.
Kinh Hồng vừa lau tóc vừa lại gần, hỏi: “Sao thế?”
“Không…” Chu Sưởng cười, chỉ vào màn hình: “Tìm kiếm ngẫu nhiên, phát hiện có thứ này, chơi một lúc.”
“…?” Kinh Hồng nhìn theo ánh mắt của Chu Sưởng.
Một lúc lâu sau, Kinh Hồng mới nghi ngờ hỏi Chu Sưởng: “…Giấy đăng ký kết hôn?”
“Ừ…” Chu Sưởng không lấy làm quan trọng: “Điền hai cái tên, ngày tháng, tất nhiên cả số căn cước nữa, đồng thời tải lên hai cái hình thẻ nữa. Trí tuệ nhân tạo tự động tổng hợp những bức ảnh mới mà nó cần, trông cũng giống thật đấy, chắc là cái gì cần sẽ có cả. Nộp thêm mấy tệ, có thể gửi cho em một cái giấy giả. Sếp Chu lớn lại giục cưới, nói muốn xem giấy đăng ký kết hôn, tôi chợt tò mò không biết giấy đăng ký kết hôn trông như thế nào. Suy cho cùng, vợ chồng là mối quan hệ thân thiết nhất mà những người xa lạ có thể có được.”
“…” Kinh Hồng nhìn vào màn hình máy tính.
Hình thẻ của anh có ở khắp mọi nơi trên mạng, suốt ngày anh cứ bị người ta xếp hạng này lại xếp hạng kia, lần nào cũng phải nộp hình.
“Được rồi…” Tay Chu Sưởng chạm vào bàn phím cảm ứng của máy tính, trượt một cái, tắt trang web, rồi gập cả máy tính trước mặt lại.
Nhìn thấy giấy đăng ký kết hôn giả, Kinh Hồng cảm thấy lồ ng ngực hơi nghẹn lại.
Anh và Chu Sưởng không thể kết hôn.
Vì cùng giới, nên không thể, và với tư cách là CEO Phiếm Hải và CEO Thanh Huy, thì lại càng không thể.
Chỉ có thể lén lút thế này, không được công khai.
Kinh Hồng đành nói: “Giấy đăng ký kết hôn, em thấy sếp Chu lớn không được tỉnh táo lắm rồi đấy. Các công ty khác thi nhau yêu cầu người sáng lập ký điều khoản Tudou, ông ấy còn cho rằng chưa đủ rắc rối à.”
Nhiều thỏa thuận cổ đông của công ty hiện nay quy định việc kết hôn hoặc ly hôn của CEO phải được sự đồng ý của hội đồng quản trị, đặc biệt là sự đồng ý của cổ đông ưu đãi.
Nguyên nhân là do cách đây vài năm khi một trang web video chuẩn bị IPO, CEO của công ty đó đã vướng vào một vụ ly hôn, người vợ nộp đơn yêu cầu bảo toàn và phân chia vốn chủ sở hữu, tòa án liền cho phong tỏa toàn bộ vốn chủ sở hữu trong ba công ty của người chồng, quá trình niêm yết bị ảnh hưởng. Nửa năm sau, hai bên cuối cùng cũng đạt được thỏa thuận, công ty video kia phải “đổ máu để lên sàn”. Mặc dù thực tế việc giải quyết vấn đề này không lâu, người vợ cũng không cố tình cản trở sự nghiệp quan trọng của chồng cũ, nhưng thị trường vốn đang biến động từng ngày, công ty kia vẫn bỏ lỡ cơ hội niêm yết tốt nhất.
Chu Sưởng nghe xong chỉ cười: “Cũng phải.”
“…” Kinh Hồng một tay nhẹ nhàng nâng cằm Chu Sưởng phía trước mình, buộc hắn phải rướn cổ, ngửa đầu lên, rồi cúi xuống hôn Chu Sưởng thật sâu từ sau lưng ghế.
Đương nhiên, cả hai lại mất kiểm soát.
Trong phòng ngủ, Chu Sưởng ôm Kinh Hồng từ phía sau, hôn lên cổ anh. Kinh Hồng ngẩng cao cổ, nhắm mắt, thở thật sâu, hưởng thụ, nâng tay phải lên, vòng tay ra sau gáy Chu Sưởng sau lưng mình, vuốt v e từng chút một.
Tuy nhiên, Kinh Hồng không ngờ rằng ngay lúc hai người chuẩn bị cởi áo choàng tắm để làm tiếp thì Chu Sưởng bất ngờ từ phía sau nắm lấy hai bàn tay anh, đẩy anh đến bên chiếc tủ trên tủ ở một góc phòng ngủ, rồi mở ngăn kéo ra, lục lọi trong đó, cuối cùng lấy ra một cái bấm móng tay.
Kinh Hồng: “…???”
Anh liếc nhìn Chu Sưởng phía sau.
“Cắt trước cái đã.” Chu Sưởng khẽ cười: “Lần trước lưng tôi chảy máu đấy.”
Kinh Hồng: “…”
Hết cách, Kinh Hồng đành phải để Chu Sưởng cắt móng tay, rồi mặc cho hắn dùng giũa nhỏ mài lại cẩn thận.
Áo choàng tắm cuối cùng cũng rơi xuống sàn.
Cuối cùng, khi hai người lại hòa vào nhau, Chu Sưởng hít một hơi: “Linh hồn muốn bay ra mất rồi.”
…
Sau khi mọi chuyện đã kết thúc, cả hai lại đi tắm.
Kinh Hồng gửi thêm vài email, xử lý một số công việc. Sau đó, đúng lúc Kinh Hồng gập laptop lại, chuẩn bị đi ngủ thì Chu Sưởng bỗng vỗ nhẹ vào chân anh dưới chăn rồi nói: “Khoan hãy ngủ, có thứ này muốn tặng em.”
Kinh Hồng nhìn sang: “…?”
Chu Sưởng hơi cúi người, mở tủ đầu giường ở một bên, lấy ra một cuốn album ảnh.
Kinh Hồng một lần nữa: “…?”
“Đây này, tặng em.” Chu Sưởng khẽ cười, mở trang đầu tiên của cuốn album ảnh ra: “Album ảnh gia đình của sếp Chu lớn. Sếp Chu lớn, sếp Chu lớn lớn, sếp Chu lớn lớn lớn, ai cũng nói rằng thứ này phải được truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác.”
Kinh Hồng nhìn lại.
Ông cố của Chu Sưởng có lẽ cũng xuất thân từ một gia đình giàu có. Phông nền của bức ảnh đen trắng cũ trông giống như một trường đại học của Mỹ, người ở giữa đeo kính, chơi đàn dương cầm, hát với các bạn cùng lớp, dòng chữ nhỏ bên cạnh ghi: Cornell, 1911.
Album ảnh thực chất không cũ, chắc hẳn là những bức ảnh đã được di chuyển nhiều lần, giờ đây những bức ảnh cũ ố vàng được đặt trên nền giấy đen tuyền, phủ thêm một lớp màng nhựa.
Lật tiếp đến lần sau, vẫn là ông cố.
Hầu hết đều ở Cornell, một số ít ở Trung Quốc, có những bức ảnh chụp chung với hai mẹ con người Mãn Châu trong một con hẻm, chụp với các Lạt ma trong chùa, bên cạnh có dòng chữ: năm Dân Quốc thứ nhất, 1912.
Phía sau nữa là ảnh cưới.
Đám cưới diễn ra ở bang New York, người sắp kết hôn với ông là một cô gái Trung Quốc xinh đẹp. Bên mặt hồ trong vắt, cô gái mặc váy cưới màu trắng, cầm bó hoa rực rỡ, còn chồng sắp cưới của cô mặc Âu phục, thắt nơ và đeo hoa cài áo.
Sau đó, ông cố trở về Trung Quốc, dạy ở một trường đại học nào đó, sinh con đẻ cái, nhưng dường như ông qua đời rất sớm, thậm chí trước khi thành lập nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa.
Phía sau là thế hệ thứ hai trong album ảnh của nhà họ Chu – ông nội của Chu Sưởng.
Sinh năm 1919, lúc đó ông cố đã về Trung Quốc.
Ông thi đậu vào đại học Chiết Giang năm 1937, cùng trường chuyển về phía Tây, sau khi tốt nghiệp, ông thiết kế cầu tại Viện Thiết kế Nam Kinh, tham gia vào các công trình quan trọng.
Trong này cũng có ảnh cưới được chụp ở tiệm vào thời điểm đó. Bà nội trang điểm nhẹ nhàng, ông nội hình như cũng vậy, họ cũng là một cặp đôi hoàn hảo.
Ngoài ra còn có ảnh tốt nghiệp cấp 2, ảnh tốt nghiệp đại học, ảnh chụp cùng đồng nghiệp, v.v.
Cuối cùng là đến sếp Chu lớn.
Kinh Hồng hiểu ra rồi, trong nhà họ Chu, Chu Sưởng không phải là người đột biến gen, mà Chu Bất Quần mới là người mang gen đột biến.
Người xấu xí duy nhất trong nhiều thế hệ.
Bí ẩn hơn mười năm trước đã được giải đáp.
Đến thời Chu Bất Quần, toàn bộ phong cách đã thay đổi.
Ông sinh năm 1959, là con thứ tư trong gia đình.
Kết hôn vào năm 1982, hình cưới cũng là loại trong tiệm chụp hình thời đó, xem như còn khá tươm tất, tạm chấp nhận được.
Phần còn lại thì vô cùng hoang dã: tóc nửa dài, đeo kính mát, mặc quần ống loe, một trong đó có một tấm đứng trước cổng một viện nghiên cứu ở Bắc Kinh như sắp đi làm.
Một cuốn album ảnh, Chu Bất Quần độc chiếm quá nửa. Thành lập Thanh Huy dưới logo lớn, phát biểu, tham gia hội nghị, trông lóa cả mắt.
Ở giữa là bức ảnh 100 ngày của Chu Sưởng chụp trong tiệm năm 1985.
Chu Sưởng cười: “Thật ra chỉ những thứ họ cho là rất quan trọng mới được đưa vào album này. Ảnh cưới, ảnh 100 ngày, các thứ như vậy, hoặc là có thể đại diện cho một giai đoạn nào đó trong cuộc đời, cảm thấy rất tự hào về nó, muốn cho thế hệ tương lai xem.”
“Ừ.” Kinh Hồng gật đầu, tưởng album ảnh đến đây là hết rồi, xét cho cùng, với tính cách của Chu Sưởng, hắn sẽ không chịu ngoan ngoãn cho cái gì đó của mình vào đây.
Cùng lắm là làm bừa để đối phó trước khi chết.
Nhưng vừa lật lên, tay Kinh Hồng khựng lại.
Vẫn còn một trang hình nữa.
Vào ngày Chu Sưởng nhặt được khuy măng sét, một bức ảnh tập thể của những người tham dự hội nghị, hai người đã đứng cùng nhau.
Và trong ngày đi bộ qua sa mạc Gobi, hình bóng lưng hai người sánh vai nhau mà Kinh Hồng đăng trong Nhật ký.
Kinh Hồng cụp mắt xuống, nhìn thật lâu thật lâu.
Anh cũng có mặt trong album ảnh này.
Là “sự kiện quan trọng” duy nhất hiện được Chu Sưởng lựa chọn.
“Ngủ thôi.” Chu Sưởng nhẹ nhàng đặt cuốn album ảnh lên bàn cạnh giường ngủ của Kinh Hồng: “Cho em đấy, sếp Kinh nhỏ.”
Kinh Hồng hỏi: “Không còn người để truyền lại, làm sao đây?”
Chu Sưởng ngáp một cái thật to: “Vậy thì đưa cho Chu Thanh Viên, để nó giữ hình của chúng ta, tiếp tục truyền từ đời này sang đời khác. Người đời sau nhìn thấy thì nói: Ồ, đời thứ tư tên là Chu Sưởng, bởi vì người bên cạnh cho nên không thể truyền xuống được nữa.“
– —
Nói thêm về điều khoản Tudou:
Tudou từng là công ty hàng đầu trong ngành video trực tuyến ở Trung Quốc, có tốc độ phát triển nhanh chóng và tương lai tươi sáng. Sau năm vòng tài trợ, Tudou tự tin đăng ký niêm yết trên Nasdaq. Tuy nhiên, một ngày sau khi đơn được nộp, Dương Lôi, vợ cũ của người sáng lập Vương Vi, đã đệ đơn kiện Vương Vi lên tòa, yêu cầu phân chia tài sản cũng như bảo toàn và phong tỏa toàn bộ cổ phần đứng tên Vương Vi.
Ngay sau khi vụ việc này xảy ra, vụ tranh chấp quyền sở hữu lớn đã nảy sinh đối với vốn cổ phần của Tudou.com, điều này ảnh hưởng rất lớn đến khả năng kiểm soát của công ty và sự ổn định của cấu trúc VIE, cản trở quá trình niêm yết của Tudou, sau cùng họ buộc phải sáp nhập vào Youku. Lợi ích của các tổ chức đầu tư cũng bị tổn thất đáng kể.
Kể từ đó, cộng đồng đầu tư đã rút ra bài học từ điều này và coi mối quan hệ hôn nhân của người sáng lập là một trong những yếu tố trong quá trình kiểm tra dự án ban đầu, đồng thời bổ sung một điều khoản trong thỏa thuận đầu tư yêu cầu người sáng lập công ty phải thông qua ban giám đốc trước khi kết hôn hoặc ly hôn.