Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển

Chương 340-341



Chương 340:

“Người chướng mắt cuối cùng cũng đi!” Tâm trạng của Chu Tuấn Dương thả lỏng hơn nhiều, biểu cảm trên mặt cũng nhu hòa hơn.Tĩnh Vương phi nhìn con trai mình nhẹ nhàng lắc đầu.

Mời cháu gái đến nhà là nước cờ sai lầm của bà ấy, cũng may bà ấy sớm nhìn rõ, bây giờ sửa sai vẫn kịp.

Tĩnh Vương phi cúi đầu suy nghĩ, tìm lý do để đưa Giang Tư Nhàn về.Dư Tiểu Thảo ở bên cạnh mở to hai mắt, dường như không dám tin trợn mắt nhìn tiểu Quận vương.

Chu Tuấn Dương khá khó chịu chuyển mắt trừng nàng, tức giận nói: “Nhìn cái gì? Có nhìn nữa trên mặt gia cũng không nở hoa đâu!”Dư Tiểu Thảo nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn, trêu ghẹo nói: “Trên mặt ngươi đương nhiên không nở ra hoa được rồi, chỉ là… Khuôn mặt này của ngươi còn đẹp hơn cả bông hoa đẹp nhất trong vườn hoa này nữa, phải nói là cảnh đẹp ý vui…”“Thảo Nhi!” Phòng phu nhân lén nhìn trộm Tĩnh Vương phi, trước mặt mẫu phi của hắn, con ăn nói tùy tiện như vậy không tốt lắm đâu? Tuy là… khuôn mặt này của Dương Quận vương đúng là rất đẹp… Nàng ấy khẽ mắng: “Đây là lời một cô nương nên nói sao?”Tĩnh Vương phi cũng nhìn chằm chằm mặt con trai nhà mình trong chốc lát rồi cười nói: “Sơ Tuyết, đừng dọa con bé! Tiểu Thảo cũng ăn ngay nói thật mà.

Trong ba đứa con trai, Dương Nhi giống ta nhất.

Nhưng mà thằng bé có cả ưu điểm của ta và Vương gia, nếu như là con gái thì nhất định còn đẹp hơn ta hồi trẻ nữa.”Phòng phu nhân khá lúng túng nói: “Thảo Nhi cũng không còn nhỏ nữa, nếu như trổ mã sớm thì cũng sắp thành thiếu nữ đến nơi rồi.

Sao có thể nói người ta xinh đẹp trước mặt nam tử chứ? Cũng may bình thường con bé và Dương Quận vương khá thân, chứ nếu là người khác thì có khi sẽ bị người khác tưởng là hoa si đó!”Dư Tiểu Thảo chu môi, mặt đầy ai oán nói: “Mẹ nuôi, cũng vì con quen với Dương Quận vương nên mới dám nói hắn như vậy.

Nếu như là người khác con sẽ không dám làm vậy đâu… Tô Nhiên tiên sinh cũng rất đẹp mà, con cũng chỉ lén nhìn chứ đâu dám thô lỗ xông lên nói với người ta – Tiên sinh, ngươi đẹp trai thật đó.

Không bị người ta đánh một trận mới là lạ đó!”“Ha ha… Nếu có người nói ta đẹp trai, chứng tỏ người đó có đôi mắt rất tinh tường đấy! Sao ta có thể không biết phải trái đánh người chứ?” Một giọng nói ôn hòa truyền đến từ sau bụi hoa.

Trên con đường đá xanh, một bóng người cao lớn chậm rãi đi tới.Quân tử khiêm tốn, ôn nhuận như ngọc.

Cũng chỉ có ngọc thạch cứng rắn, ôn hòa, nhẵn nhụi và hàm súc mới có thể hình dung được kiểu người tỏa ra mị lực từ trong ra ngoài như y nhỉ? Trong vườn hoa và cây cảnh, người đàn ông trong sạch tuấn dật, thản nhiên bước đến, phảng phất như trích tiên trong tranh, nhẹ nhàng phiêu dật…Chu Tuấn Dương thấy Dư Tiểu Thảo nhìn chằm chằm người ta, trong lòng giống như bị nhét một cục bông khiến hắn nổi giận.

Hắn lặng lẽ kéo tóc sau lưng của Dư Tiểu Thảo, đổi lấy ánh mắt trợn trừng của nàng.

Chu Tuấn Dương nhăn mày, chỉ cần nàng không nhìn người đàn ông khác, hắn chịu thiệt một chút, bị nàng trừng mấy cái thì có ngại chi?Tô Nhiên là Tổng quản đại nội, phụ trách việc huấn luyện và khảo sát Ngự tiền thị vệ và Cấm vệ quân.

Tĩnh Vương phi đương nhiên không dám khinh thường y.

Nói chuyện một hồi, Tĩnh Vương phi ngồi thẳng lưng, khuôn mặt mang theo nét cười hỏi: “Lần này Tô tổng quản đến đây không biết là có chuyện công hay là…”Tô Nhiên thu lại nụ cười trên mặt, vẻ mặt khá nặng nề, thấp giọng nói: “Tô Nhiên lỗ mãng đến đây là để cầu cứu!”Tĩnh Vương phi kinh hãi, bà ấy lập tức đứng dậy, vội nói: “Cầu cứu? Sao Tô tổng quản lại nói vậy? Không lẽ trong cung…” Tĩnh Vương phi đảo qua một lượt những chuyện dơ bẩn có thể xảy ra ở trong cung trong đầu.

Hoàng thượng anh minh được trăm họ kính yêu, trăm quan ủng hộ, sao có thể cần giúp đỡ chứ?Tô Nhiên liếc thấy vẻ mặt nghiêm trọng của Phòng phu nhân và Dương Quận vương ở bên cạnh, nhưng lại thấy vẻ mặt mông lung của tiểu cô nương Dư gia thì vội trấn an nói: “Xin Vương phi nương nương đừng quá lo lắng! Là tiểu Hoàng tử trúng độc ở Đông cung, thái y trong cung bó tay chịu trói, muốn đến nhờ Trịnh thái y trong vương phủ đến khám…”Phòng phu nhân vừa nghe là bí sự trong cung thì vội vàng đứng dậy nói: “Vương phi nương nương, đột nhiên Sơ Tuyết nghĩ đến trong phủ còn có chuyện cần xử lý, Sơ Tuyết xin phép được về trước…”“Xin tướng quân phu nhân dừng bước.” Tô Nhiên nhìn Dư Tiểu Thảo mơ mơ hồ hồ theo đến, nhẹ giọng nói: “Nghe nói lệnh ái học y mấy năm, có cái nhìn độc đáo về y thuật…”Phòng phu nhân cũng sợ đắc tội Tô đại tổng quản, vội nói: “Tiểu nữ chỉ đi theo đại phu chân đất trong thôn học y thuật chưa đến một năm.

Ta bình thường xem bệnh cho mấy thôn dân trong thôn còn được, chứ vị kia trong cung thân phận tôn quý, công phu mèo ba chân của tiểu nữ không dám múa rìu qua mắt thợ trước mặt thái y!”Hoàng thượng hai mươi tuổi lên ngôi, đến bây giờ đã được tám năm.

Ngày thường siêng năng chính sự, không quá để ý chuyện hậu cung, trước mắt hậu cung tính cả Hoàng hậu lẫn tần phi cũng chỉ có sáu, bảy người.

Trước mắt dưới gối chỉ có hai chú mèo nhỏ một Hoàng tử và một công chúa mà thôi.

Vậy mới thấy được hai con mèo nhỏ này quý giá bao nhiêu.

Hơn nữa bệnh tình của Hoàng tử khiến các thái y bó tay chịu trói.

Nếu như còn thêm cả Tiểu Thảo nữa, vậy chẳng phải là lão Thọ Tinh thắt cổ – chê mạng quá dài sao?Nụ cười trên mặt Tô Nhiên dần nhạt đi, ai quen biết y đều biết y đã nổi giận rồi.

Giọng nói của y vẫn dịu dàng: “Phòng phu nhân quá khiêm tốn rồi.

Sức khỏe của Tĩnh Vương phi là do ai điều trị? Ấu tử trong nhà Phòng phu nhân từ đâu mà có? Nếu y thuật của Dư cô nương chỉ là công phu mèo ba chân thì trên đời này đã không có thần y rồi! Phòng phu nhân, Tô Nhiên biết người lo lắng điều gì.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1210

Yên tâm đi, nếu Tô Nhiên có thể dẫn người vào cung thì có thể dẫn người ra ngoài.

Tô Nhiên xin lấy đầu ra bảo đảm…”Phòng phu nhân còn muốn nỗ lực từ chối lần cuối thì Tô Nhiên lại lên tiếng: “Phòng phu nhân, nếu như trì hoãn không trị bệnh cho tiểu Hoàng tử, hai ta ai cũng không chịu trách nhiệm được đâu!”Lời từ chối của Phòng phu nhân khó mà nói ra được.

Nàng ấy ngậm lệ nhìn Dư Tiểu Thảo còn đang mơ hồ, nhẹ nhàng xoa đầu nàng, nghẹn ngào nói: “Thảo Nhi, là mẹ nuôi liên lụy con! Mẹ nuôi vào cung với con, nếu như… mẹ nuôi cùng con!”Trịnh thái y đã được người hầu mời đến, Tô Nhiên cũng không chậm trễ nữa, lập tức dẫn Trịnh thái y và mẹ con Phòng phu nhân rời khỏi phủ Tĩnh Vương.

Lúc lên xe ngựa, y nghiêng đầu thấy Dương Quận vương cũng theo lại đây, y muốn nói cái gì đó nhưng lại nuốt xuống.Ngựa chạy nhanh như bay, xe ngựa cũng đi rất nhanh.

Cũng may phủ Tĩnh Vương cách hoàng thành không xa, không lâu sau đã đến cửa cung Đông Hoa.

Nghĩ đến việc Trịnh thái y tuổi đã cao, Dư Tiểu Thảo còn nhỏ, Tô Nhiên đã chuẩn bị sẵn xe kéo, nhanh chóng đi đến Đông cung.Ở trên xe ngựa, Phòng phu nhân kiên nhẫn giải thích tình huống cho Dư Tiểu Thảo.

Tiểu Hoàng tử trúng độc, thái y không dám đoán bừa, cho nên mới nhờ Trịnh thái y xuất thân y thuật thế gia tiền triều đến khám.

Mà nàng thì khá xui xẻo, vì vừa khéo ở phủ Tĩnh Vương nên cũng bị tóm đi luôn.Dư Tiểu Thảo nhìn chằm chằm đá ngũ sắc trên cổ tay, lén trao đổi trong lòng với Tiểu Bổ Thiên Thạch.

Có được lời bảo đảm “Chỉ cần còn một hơi thở thì bản thần thạch có thể cứu mạng nó từ tay Diêm Vương”.

Tâm trạng khẩn trương trong lòng nàng đã bình ổn hơn nhiều.

Nhưng mà hôm nay cũng kích thích thật đó, lần đầu tiên đến Vương phủ làm khách, tham quan cảnh đẹp trong Vương phủ.

Lần đầu tiên vào cung, Hoàng thành chơi một ngày? Nghĩ đến lập tức có thể thấy Hoàng thượng, Hoàng hậu và tiểu hoàng tử sống sờ sờ ngay trước mắt, Dư Tiểu Thảo khó mà kìm được sự kích động trong lòng.Chu Tuấn Dương cảm nhận được tâm trạng kích động của Dư Tiểu Thảo, hắn vội cúi người ghé vào bên tai nàng nhẹ nhàng nói: “Đừng sợ, có gia ở đây! Ai cũng không dám làm gì ngươi! Đến lúc đó ngươi trị được thì trị mà không trị được thì đứng sang một bên.

Tất cả đã có ta lo!”Hoàng thượng là minh quân, khẳng định sẽ không làm ra chuyện vì bảo vệ một người mà bắt những người khác chôn theo ở trong cung như tiền triều đâu.

Hoàng hậu nương nương có thể sẽ vì tâm trạng đau buồn mà làm ra chuyện điên rồ.

Nhưng mà cho dù hắn phải từ bỏ thân phận Quận vương này cũng phải bảo vệ Tiểu Thảo an toàn.

Hơn nữa, lúc đó nhiều thái y như vậy, chưa chắc đã đến lượt nàng.

Nàng chỉ tới góp quân số…Cung Cảnh Dương là nơi Hoàng hậu ở, tiểu Hoàng tử còn nhỏ, vẫn luôn ở chung với mẫu thân, chưa đến hai năm đã được phong làm Thái tử, phải chuyển đến ở cung Chung Túy ở bên cạnh.

Trịnh thái y vừa vào cửa đã bị các thái y khác kéo đến trước giường long phượng để xem bệnh cho tiểu Hoàng tử đang hôn mê bất tỉnh.Hoàng hậu nương nương khóc đỏ cả mắt, khuôn mặt tiều tụy, ánh mắt không hề rời khỏi con trai một khắc nào, rất sợ chỉ cần nàng ấy rời mắt thì con trai sẽ gặp chuyện chẳng lành.

Hoàng thượng đứng ở sau lưng đỡ vai nàng ấy, giống như đang truyền sức lượng và dũng khí cho nàng ấy.Tô Nhiên đi đến bên cạnh Hoàng thượng, thì thầm vài câu bên tai hắn ta.

Chu Quân Phàm nhìn Dư Tiểu Thảo, im lặng suy nghĩ một lát rồi gật đầu.Sau khi Dư Tiểu Thảo vào cung thì hai tay tự giác đặt trước bụng, cúi đầu rũ mắt, dáng vẻ “Ta là bảo bảo ngoan, các ngươi không nhìn thấy ta”.

Tô Nhiên đi đến bên cạnh nàng, nhẹ nhàng nói: “Hoàng thượng truyền ngươi qua đó!”Hoàng thượng? OMG, nàng sắp được gặp Hoàng thượng rồi! Dư Tiểu Thảo kích động đến mức không biết nên đi thế nào.

Tô Nhiên nghĩ rằng nàng đang sợ hãi nên tốt bụng an ủi: “Đừng sợ, Hoàng thượng là người bình dị dễ gần.

Gọi ngươi qua đó chỉ là muốn hỏi vài câu thôi.”Dư Tiểu Thảo quay đầu nhìn Phòng phu nhân, thấy được sự lo lắng trong mắt nàng ấy, nhưng vẫn cố gắng mỉm cười trấn định trấn an nàng.

Nàng lại nhìn Chu Tuấn Dương, ánh mắt hắn trấn định ôn hòa, rất có tác dụng trấn an lòng người, giống như đang nói: Có gia ở đây, sợ cái gì!Trong lòng Dư Tiểu Thảo cũng yên tâm hơn mấy phần, bước chân cũng nhẹ nhàng hơn nhiều.

Nàng dựa theo lễ phép cung đình mà mẹ nuôi đã dạy trên đường đi, lúc nàng thấy vạt áo màu vàng thì vội vàng hành lễ đâu ra đó: “Dân nữ Dư Tiểu Thảo tham kiến Hoàng thượng, Hoàng hậu, Hoàng thương vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, Hoàng hậu nương nương thiên tuế thiên thiên tuế.”Trong lòng Hoàng hậu nương nương như có lửa cháy âm ỉ dày vò nàng ấy, nên cũng không thèm nhìn Dư Tiểu Thảo mà không kiên nhẫn nói: “Đã lúc này rồi ngươi còn dẫn một tiểu cô nương vào làm gì thế Tô Nhiên? Không phải càng thêm phiền sao? Còn không mau dẫn ra ngoài!”Chu Quân Phàm vội vàng vỗ vai nàng ấy, nhỏ giọng nói: “Tiểu cô nương Dư gia học y từ nhỏ, biết một vài toa thuốc nghi nan (phức tạp chưa rõ nguyên nhân và khó điều trị).

Tiểu công tử của Phòng phu nhân của phủ tướng quân đủ trăm ngày bị ho chính là con bé trị khỏi.

Lần trước Hoàng nhi ho khan không muốn uống thuốc cũng là dùng nước thuốc lấy từ phủ tướng quân mới đỡ hơn.

Lúc Tô Nhiên đến phủ Tĩnh Vương vừa khéo gặp Tĩnh Vương phi mời con bé đến trị bệnh nên mới dẫn người đến đây.”.

Chương 341:

Lý Mỹ Nhu nhận thấy ánh mắt không vui của Quận chúa Minh Lan quét đến chỗ mình, cảm thấy bản thân không thể thua về khí thế được bèn lớn tiếng nói: “Vị trí mà mọi người đang có đều là các bậc tổ tiên cha chú gây dựng nên, nay mới có một vị trí ở trong triều. Một mình ngươi xuất thân nông dân, sao có thể so sánh với chúng ta được?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 41: C41: Chương 41

Dư Tiểu Thảo trừng mắt nhìn Lý Mỹ Nhi khiến nàng ta có cảm giác không thể trốn tránh mới chậm rãi nói: “Ngươi cũng đã nói, đó là đóng góp của bậc tổ tiên cha chú, thì ngươi có gì đáng để kiêu ngạo? Ngươi có thể giúp Hoàng thượng chia sẻ gánh nặng sao? Có thể làm việc vì phúc của trăm họ à? Nếu như không có thì ngươi có tư cách gì coi thường người khác?”

Lý Mỹ Nhu lại cứng họng, quan Lại bộ Hữu thị lang tam phẩm, ở chỗ này ngoài Hạ Uyển Ngưng thỉnh thoảng nói câu khiến người khác nghẹn họng ra đúng là không có ai dám không khách khí nói chuyện với nàng ta như vậy hết. Nhất thời nàng ta giận đến mức run người, hốc mắt cũng dần đỏ lên.

Ngô Linh Quân là một trong tứ đại tài nữ, hình như không nhìn được nữa lên tiếng giải vây: “Lý tỷ tỷ chỉ là vì hiểu lầm lúc trước nên trong lòng hơi xấu hổ, buột miệng mà thôi, Dư đại nhân cần gì hùng hổ dọa người chứ?”

Hùng hổ dọa người? Nàng? Có nhầm không vậy? Bênh vực cũng đâu cần rõ ràng như vậy? Cái miệng này của Dư Tiểu Thảo trước nay không buông tha người khác. Hơn nữa nàng cũng không cần phải nịnh nọt đám người này, sao phải im lặng chịu thiệt chứ, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, vậy đừng trách ta.

“Lời này của Ngô cô nương không khỏi có chút thiên vị! Từ lúc vào đây đến giờ ta có nói mình là con gái của Lại bộ Tả thị Lang sao? Họ Dư thì nhất định là con gái ông ta à? Lý cô nương hiểu lầm, vốn cũng không có gì, nhưng cần gì phải thẹn quá hóa giận lôi xuất thân của người khác ra chứ? Ngô cô nương nói như vậy, tức là có nói lời khó nghe hơn nữa ta cũng phải nhận à? Chẳng lẽ người khác muốn tát ta, ta không những không được né mà còn phải giơ mặt ra, dâng tôn nghiêm của mình ra cho người khác chà đạp sao? Đây mới là đạo sống chung giữa các khuê tú trong Kinh thành à? Nếu là như vậy thì đến Hội đấu hoa này đúng là sai lầm của ta!”

Vừa nói nàng vừa chậm rãi đứng dậy, ánh mắt sắc bén quét qua mấy thiếu nữ đang hóng chuyện chỉ ngại chuyện bé không xé ra to, lại quét qua Ngô Linh Quân và Lý Mỹ Nhu, cuối cùng thì dừng lại ở chỗ Quận chúa Minh Lan. Nhẹ nhàng tiến lên mấy bước, vẻ mặt của nàng cũng không có chút áy náy nào: “Quấy rầy Hội đấu hoa của Quận chúa rồi, thật không biết phải làm sao, chậu “Nhị Kiều” này coi như Tiểu Thảo bồi tội với người. Hạ Xuân…”

Hạ Xuân tiến lên một bước, khuôn mặt bánh bao nghiêm túc, dâng lên chậu hoa đang cầm trên tay, hơn nữa còn kéo tấm vải phủ bên trên xuống, lộ ra một đóa cúc hai màu vàng tím.

Quận chúa Minh Lan luôn yêu thích hoa cúc, không mở miệng khuyên bảo đều là vì chậu hoa cúc tuyệt đẹp này mà quên hết tất cả. Dưới phiến lá xanh biếc là một đóa cúc đang nở rộ, tầng tầng lớp lớp cánh hoa, từ chính giữa chia làm hai nửa rõ ràng một vàng một tím. Nửa bên phải vàng rực rỡ, nửa bên trái tím tươi đẹp, bên cạnh còn có một nụ hoa nho nhỏ, cũng nửa tím nửa vàng, giống như cô em gái nhỏ ngượng ngùng, núp sau lưng chị xấu hổ nhìn mọi người vậy.

“Đây… đây chính là “Đồng tước xuân thâm tỏa nhị kiều” trong truyền thuyết, là cúc “Nhị Kiều” nở hai màu đó sao? Dư cô nương từ đâu mà có được loại hoa quý giá như vậy? Ta vì muốn tìm loài hoa cúc hai màu trong truyền thuyết mà quấn lấy cha và ca ca hỏi thăm tìm kiếm khắp nơi nhưng đều thất vọng…”

Lời đồn quả nhiên không sai, Quận chúa Minh Lan vô cùng yêu hoa cúc, thấy chậu “Nhị Kiều” quý giá này thì trong mắt không chứa nổi những thứ khác nữa.

Mới vừa rồi trong nháy mắt nàng công bố thân phận, trong khắp phòng này chỉ có “Song xu” và Quận chúa Minh Lan không hề tỏ vẻ khinh miệt. Kết hợp những gì mẹ nuôi nói, Dư Tiểu Thảo cũng hiểu được tính cách của Quận chúa Minh Lan, nên nàng cũng không có ác cảm gì với vị Quận chúa lanh lẹ lại có chút trẻ con được người nhà thương yêu này.

Nghe vậy, ánh mắt nàng liếc nhìn những khuê tú khác có chút sâu xa, nhất là tặng cho Lý Mỹ Nhu một ánh mắt khiêu khích rồi mới chậm rãi nói: “Quê hương ta dựa núi kề biển. Trong núi có một sơn cốc, bốn bề là núi, khí hậu ấm áp, rất ít người lui tới. Ta và đệ đệ tình cờ phát hiện ra nơi này, ở trong đó có rất nhiều kỳ hoa dị thảo sinh trưởng. Loại cúc hai màu này xuất thân từ nơi đó. Ta biết được từ chỗ mẹ nuôi đây chính là “Nhị Kiều” nức tiếng gần xa bèn mang về trồng trong nhà ấm ở phủ Tướng quân…”

“Người ta thường nói: Trân phẩm đều có nguồn gốc từ nơi hoang dã, quả nhiên là vậy. Hoa cỏ được người chăm sóc dường như mất đi một ít linh tính, chỉ có những loài hoa ngạo nghễ giữa núi rừng này mới càng có cái thú trên đời. Nghe Dư cô nương nói vậy ta cũng muốn đến sơn cốc đó nhìn xem!” Quận chúa Minh Lan yêu thích chậu “Nhị Kiều” không rời tay.

Nghĩ đến chậu “Nhị Kiều” này là thứ Dư cô nương mang đến tham gia Hội đấu hoa, Hội đấu hoa còn chưa bắt đầu người đã tức giận muốn ra về, còn tặng chậu hoa quý giá như vậy cho nàng ta. Nói ra thì người làm chủ nhà như nàng ta khó tránh khỏi bị nói là không chu đáo.

Quận chúa Minh Lan vẫn lưu luyến dặn dò nha hoàn của nàng ta: “Chậu “Nhị kiều” này là tiểu thư của phủ Chiêu Dũng Tướng quân mang đến dự thi Hội đấu hoa, mau mang đến nhà ấm đi, tránh để hoa bị lạnh.”

Dư Tiểu Thảo vừa muốn mở miệng nói gì thì lại bị nàng ta cướp lời trước: “Người ta thường nói không đánh không quen biết, tiểu cô nương còn nhỏ khó tránh nói chuyện có sai sót. Hôm nay hai người các vị nể mặt ta bỏ qua được không?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 104: Ghen tị không?

Tuy Lý Mỹ Nhu không phục trong lòng nhưng cũng không dám không nể mặt Quận chúa Minh Lan. Trưởng bối nhà nàng ta là Trấn Quốc công nhất phẩm, mấy ca ca nàng ta cũng đảm đương chức vụ quan trọng trong quân, chiến công hiển hách. Tước hiệu Quận chúa của nàng ta cũng là do trưởng bối trong nhà dùng quân công giành được. Nếu như phá hỏng Hội đấu hoa của Quận chúa, chỉ sợ sau này khó mà bước chân vào phủ Quốc công nữa.

Trong tâm tư, nàng ta cố nén sự căm hận trong lòng, nở một nụ cười giả dối nói với Dư Tiểu Thảo: “Chỉ là hiểu lầm mà thôi, Dư cô nương đừng để trong lòng.” Đây là sự nhượng bộ lớn nhất của nàng ta rồi, nếu muốn nàng ta thật sự xin lỗi một nha đầu xuất thân nông dân thì sau này sao nàng ta còn ngông cuồng được trong cái giới này nữa?

Dư Tiểu Thảo bĩu môi, vẫn phải nể mặt Quận chúa Minh Lan, xem ra không thể đi được rồi, vậy thì ở lại thôi! Dù sao thì binh tới tướng chặn nước đến đất ngăn, nàng cứ tiếp chiêu thôi.

Nhìn xung quanh thì thấy Hạ Uyển Ngưng đang vẫy tay với nàng, nàng bèn đi tới chỗ nàng ta. Thấy quanh bàn chỉ có Hạ Uyển Ngưng hồng y như lửa và Viên Tuyết Diễm bạch y như tuyết bèn thoải mái ngồi xuống.

Không biết vị khuê tú nào nói một câu chua lòm: “Bàn kia không phải là con gái quan to nhất phẩm thì chính là con cháu hoàng thất và người được phong tước hiệu Quận chúa mới được ngồi sao? Ngay cả con gái quan tam phẩm còn không dám ngồi, nàng ta dựa vào đâu mà dám ngồi ở đó chứ?”

Hôm nay, nhìn thấy phong thái của chậu “Nhị Kiều” kia thì tâm trạng của Quận chúa Minh Lan rất tốt. Nghe khuê tú này nói vậy, nàng ta nhàn nhạt liếc nhìn, có ý cảnh cáo.

Mà Viên Tuyết Diễm ngồi ở đó chưa từng mở miệng thì nay lại cất giọng trong trẻo lạnh lùng nói: “Nếu bàn về tư cách, khắp phòng này ngoài Quận chúa có phẩm cấp ra, cũng chỉ có Dư cô nương là quan lục phẩm. Tuy quan lục phẩm ở trong triều chẳng có gì đáng nói, nhưng phẩm cấp của trưởng bối rất nhiều người ngồi ở nơi này cũng chẳng cao hơn nàng bao nhiêu. Nàng có tư cách ngồi ở đây nhất.”

Phẩm cấp của trưởng bối “Tứ đại tài nữ” cao nhất cũng chỉ là ngũ phẩm, chỉ cao hơn hai cấp so với Dư Tiểu Thảo lục phẩm mà thôi. Ở trước mặt thiên kim tiểu thư của quan to nhị phẩm và tam phẩm, các nàng chẳng qua là dựa hơi trưởng bối nên được mời thôi. Bằng không, cả Kinh thành tiện tay cũng vớ được một đám con gái của quan ngũ phẩm, bọn họ cũng chẳng lọt được vào mắt Quận chúa Minh Lan. Bị “Lãnh mỹ nhân” Viên Tuyết Diễm nói vậy, bốn người lập tức đỏ mặt cúi đầu.

Thấy ba vị khuê tú đứng đầu là Quận chúa Minh Lan và “Song xu” đều tỏ thái độ bảo vệ Dư Tiểu Thảo như vậy, mấy người trong lòng muốn gây sự với nàng đều ngoan ngoãn không dám hành động. Nhưng mà ánh mắt nhìn nàng thì không thể nào thân thiết được.

“Cảm ơn Viên cô nương đã nói đỡ. Tiểu Thảo lấy trà thay rượu kính cô nương một ly.” Dư Tiểu Thảo nâng ly trà lên, sảng khoái uống một ngụm.

Khóe miệng Viên Tuyết Diễm hơi cong lên, coi như cười đáp lại nàng, cũng nhẹ nhàng uống một ngụm trà. Đặt ly trà xuống, nàng ấy nhẹ giọng nói: “Dư Phàm là đệ tử quan môn của gia gia ta, hai nhà chúng ta cũng coi như có quan hệ sâu xa. Gia gia rất tán thưởng đệ đệ ngươi, nói cậu nhóc có thiên phú học tập, có thể sánh ngang với cha ta lúc bé. Đừng coi thường thiếu niên nghèo, đạo lý nhà nghèo xuất quý tử không phải ai ai cũng hiểu được.”

Nàng ấy không nói to nhưng đủ để mọi người trong phòng ấm nghe thấy. Có thể khiến Viên đại nho so sánh với con trai có tiền đồ nhất của mình, thiếu niên này nhất định bất phàm! Dư Tiểu Thảo này cùng lắm mới chỉ hơn mười tuổi, em trai nàng nhất định phải nhỏ tuổi hơn. Có thể khiến cho Viên đại nho thu làm đệ tử quan môn, tương lai dù là tiền đồ hay mạng lưới quan hệ đều là đứng đầu.

Đa số khuê tú đều thầm vui mừng trong lòng, không lộ rõ ác cảm và địch ý với Dư Tiểu Thảo. Khuê tú trong Kinh qua lại với nhau thật ra cũng là để thúc đẩy quan hệ giữa các quan viên. Tối thiếu thì dù bọn họ không giúp ích gì được cho trưởng bối trong nhà thì cũng không rước họa về cho bọn họ.

Dư Tiểu Thảo cảm nhận rõ ràng những ánh mắt đang nhìn nàng giảm bớt mấy phần coi thường, thêm một phần thiện ý. Nàng cảm kích gật đầu với Viên Tuyết Diễm nói: “Viện trưởng Viên rất quan tâm đệ đệ ta, trong lòng Tiểu Thảo vô cùng cảm kích. Ngày khác nhất định đến chào hỏi…”

“Dư cô nương quá khách khí! Đầu năm gia gia từ Đường Cổ trở về Kinh thành. Người rất tán thưởng tài nấu nướng của ngươi, luôn nhớ mãi đồ ăn ngươi nấu. Biết được Dư cô nương sẽ tới thăm hẳn là người rất vui vẻ.” Viên Tuyết Diễm cũng khá bất đắc dĩ với ông nội ham ăn của mình. Mấy năm trước ông nội còn chú ý chút, bây giờ càng ngày càng bướng bỉnh, vì miếng ăn mà gây ra không biết bao chuyện buồn cười. Chỉ là người ta nể thân phận của ông ấy nên không nói ra mà thôi.

Nghĩ đến Viện trưởng Viên tính tình thẳng thật, nụ cười trên mặt Tiểu Thảo càng thêm chân thành, thái độ đối xử với Viên Tuyết Diễm cũng thân thiết hơn.

Cuối cùng thì Hạ Uyển Ngưng cũng nghiên cứu xong trang phục của Tiểu Thảo, nhìn đến làn da trắng trẻo mịn màng của nàng thì sờ mặt mình thở dài nói: “Quả nhiên tuổi trẻ là vốn liếng mà. Làn da của Dư muội muội như trứng gà được bóc vỏ vậy, vừa nhẵn bóng vừa mịn màng. Tính cách của ta, gia đình không quản được, cưỡi ngựa bắn cung dạo chơi thăm thú… dầm mưa dãi nắng khiến làn da như vỏ cây già cỗi vậy…”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.