Nữ Phụ, Hôm Nay Phải Rời Đi

Chương 7



Edit: Ngô Diệp Tử

Beta: Hương

Mẹ Cố có lẽ đã bị chuyện Lâm Nguyệt Bạch dọa cho sợ, trở nên sáng suốt.

Ngay tối hôm đó gọi điện thoại cho Cố Trình Tiềm: “Con trai, con và Kiều Kiều định đính hôn vào khi nào?”

Dựa theo cốt truyện, Cố Trình Tiềm vốn dĩ đã định cầu hôn tôi, nhưng tôi đã từ chối, hơn nữa Trần Ý còn nói tôi bị mắc hội chứng Capgras. Vì vậy, câu chuyện này không còn phần tiếp theo nữa.

Lúc mẹ Cố gọi điện thoại cho Cố Trình Tiềm, tôi đang đứng ở bên cạnh, lúc tôi nghe thấy tim đập ngày càng nhanh.

Trong lòng dâng cảm giác mong đợi, cũng hiện lên vô số nghi ngờ.

Tình hình hiện tại khác xa với trong nguyên tác.

Nhưng tôi không biết đã sai ở đâu.

Cố Trình Tiềm nhìn tôi với vẻ mặt trầm tư, nói chuyện với mẹ Cố ở đầu dây bên kia: “Không vội, tạm thời con chưa có ý định đính hôn.”

Mẹ Cố ở đầu dây bên kia lải nhải rất nhiều thứ, tôi lại không có tâm trạng để nghe.

Tôi cảm thấy mất mát không thể giải thích được.

Bởi vì câu nói của Cố Trình Tiềm câu “Tạm thời con chưa có ý định đính hôn”.

Nhưng tôi không có thể hiện nó ra ngoài.

Ngày hôm sau, tôi nhận được cuộc điện thoại của Lâm Nguyệt Bạch, khi tôi đến thế giới này, tôi đành phải hy sinh chiếc điện thoại trước đó. Cố Trình Tiềm làm theo cốt truyện, bởi vì tôi bị bệnh cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, nên đổi sim và điện thoại mới cho tôi.

Tôi đoán rằng sẽ không ai biết được số điện thoại này của tôi.

Vì vậy, có rất ít người gọi điện đến cho tôi.

Lúc nhận được cuộc điện của cô ấy, tôi đã rất ngạc nhiên, đặc biệt là khi cô ấy rủ tôi đi uống cafe.

Tôi định từ chối, nhưng cô ấy đã không cho tôi cơ hội để từ chối.

Lúc này, tôi đang ở trong công ty Cố Trình Tiềm, Cố Trình Tiềm đang đi họp, tôi ở lại văn phòng rảnh rỗi ngồi chơi điện thoại, cô ấy lập tức xông vào. Cô ấy là đại tiểu thư của tập đoàn Lâm thị, mấy người trong công ty không dám ngăn cản cô ấy.

Tôi bị cô ấy kéo đi.

Tôi thật sự không biết mục đích cô ấy đến tìm tôi, tôi bắt ngồi vào ghế phu, hoảng hốt hỏi: “Lâm tiểu thư, cô đến tìm tôi rốt cuộc là có chuyện gì?”

Cô ấy giễu cợt nói: “Cậu thật sự mất trí nhớ?”

Không đợi tôi trả lời, cô ấy tự hỏi tự trả lời: “Nhìn biểu hiện của cậu chắc là thật rồi, tôi còn tưởng rằng Trần Ý đang lừa tôi.”

Tôi: “….”

Chờ đã, không phải tên lăng băm Trần Ý đã nói với Cố Trình Tiềm, tôi mắc hội chứng Capgras?

Anh ta không phải là một bác sĩ tâm lý chuyên nghiệp, liệu phán đoán có chuẩn không?

Tôi còn đang mãi suy nghĩ, Lâm Nguyệt Bạch vẻ mặt nham hiểm bật cười nói: “Tớ sẽ giúp cậu nhớ lại những chuyện trong quá khứ.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1572: Tiến Vào Ảo Cảnh (1)

Tôi: “….”

Tôi nghi ngờ cô ấy đang định trừ khử tôi.

Sự thật chứng minh điều tôi nghi ngờ là đúng.

Cô ấy lái xe với tốc độ nhanh như chớp chở tôi đến cổng trường đại học, tôi đã lo lắng trong suốt dọc đường tôi sợ cô ấy muốn đồng quy vu tận với tôi.

Lòng bàn tay trở nên ướt đẫm.

Thật may, trên đường không gặp tai nạn, nhưng lúc đỗ xe lại xảy ra vấn đề.

Tôi cá bằng lái xe của đại tiểu thư được mua về, lúc lùi xe vào gara còn đâm trúng cái cột bên trái.

Một tiếng nổ lớn vang lên xem lẫn sự tiếng mắng chửi của cô ấy: “Mẹ kiếp, ở nước ngoài tôi đã quen lái bên trái!”

Tôi: “….”

Lúc đó tôi tựa đầu vào cửa số xe lo lắng nhìn khung cảnh trước mặt, chưa kịp hét lên đầu đã đập cửa sổ.

Ngất xỉu.

……

Tôi đã nằm mơ một giấc mơ dài.

Tôi đã mơ thấy cảnh tôi xuyên sách vào 7 năm trước.

Tôi cố nhớ lại cốt truyện, cảm thấy may mắn vì nữ phụ độc ác là tôi chưa làm ra những chuyện xấu xa, quyết định làm bạn thân của Lâm Nguyệt Bạch, nhắc nhở bản thân không được đi theo con đường giống với nguyên tác.1

Vì vậy, tôi làm theo lời con tim mách bảo, quyết định trở thành người bạn thân thiết nhất của Lâm Nguyệt Bạch, nhất sau khi nhìn thấy Lâm Nguyệt Bạch xinh xắn giống hệt con búp bê sứ.

Thậm chí, con mẹ nó, người bạn thân của tôi đã biến thành tiểu phú bà hào phóng bao dưỡng tôi.

Nam chính là ai?

Chả liên quan gì đến tôi cả!

Nhưng Cố Trình Tiềm chắc chắn sẽ vẫn xuất hiện trong cuộc đời của tôi.

Đó là ngày thứ ba sau khi tôi xuyên sách, thật tình cờ đó là ngày chủ nhật, tôi là người đến nơi khác đang ở trong ký túc xá nhàm chán chơi điện thoại.

Lâm Nguyệt Bạch gọi điện thoại đến nói với tôi rằng máy tính cô ấy bị hỏng, cô ấy cần dùng nó gấp, bây giờ mang đi sửa không kịp.

Tôi biết, cô ấy chỉ đang ca thán với tôi thôi và cũng không hy vọng rằng tôi giúp cô xử lý. Vì sau tất cả, ở thế giới này tôi đang học tài chính.

Nhưng khi bạn thân gặp rắc rối, tôi nhất định phải giúp đỡ.

Tôi nói: “Cậu cứ để đấy, để tớ đến sửa giúp cậu.”

Mặc dù học công nghệ thông tin không nhất định phải biết sửa máy tình, nhưng bởi vì máy tính của tôi thường xuyên bị hỏng, làm nhiều cũng thành quen.

Sau đó, tôi bắt xe taxi đi đến nhà cô ấy, giải quyết xong máy tính, và còn bị cô ấy ép ở lại giúp cô ấy chỉnh PPT. Ngay lúc cô ấy nhảy ôm chặt lấy tôi và đang khen tôi hết lời. Đột nhiên Cố Trình Tiềm xuất hiện trước mặt chúng tôi.

Tham Khảo Thêm:  Chương 131: Làm rất tốt

Anh chàng đẹp trai, đột nhiên tôi muốn lôi điện thoại khoe khoang mấy cô bạn.

Lúc đó, tôi chưa từng gặp mặt Cố Trình Tiềm, tôi ngẩng đầu nhìn thấy anh đang mặc bộ quần áo giản dị, khuôn mặt lạnh lùng, khí chất, cao một mét tám.

Tôi thấy Lâm Nguyệt Bạch gọi anh là “A Trình”

Tôi chỉ có một suy nghĩ, tuy người này có vẻ ngoài đẹp trai, nhưng thái độ lạnh lùng giống như ai đó đang nợ tiền anh ta, chắc chắn là một kẻ khó ưa.

Đúng là nguyên chủ bị mù hoặc bị tiền của anh dụ dỗ.

Tạm biệt nam chính, nữ phụ độc ác rời đi hôm nay.

Nhưng tôi chưa kịp giăng buồm, tôi giúp Lâm Nguyệt Bạch tải xong ứng dụng liền bị cô ấy kéo đi ăn cơm cùng với Cố Trình Tiêm.

Nói hoa mỹ, muốn mời tôi ăn cơm vì tôi đã giúp đỡ cô ấy.

Trong lòng tôi rất muốn từ chối, tôi không muốn dây dưa cùng với nam chính – kẻ đã hãm hại tôi.

Tôi nhớ đến tình tiết cuối cùng, “fan quay lưng biến thành anti” của Cố Trình Tiềm liền hoảng sợ, cho dù tôi cùng anh ăn một bữa cơm hay là bạn cùng lớp, tôi quyết định giữ khoảng cách với anh.

Và quyết định xin chuyển sang ngành khác

Chuyển từ khoa tài chính sang khoa công nghệ thông tin.

Nhưng không biết não của Cố Trình Tiêm có vấn đề ở đâu, bắt đầu từ ngày đó đột nhiên để ý đến tôi.

Biểu hiện là trong lúc tôi vui vẻ thưởng thức bữa trưa ở canteen, anh và Lâm Nguyệt Bạch đột nhiên xuất hiện trước mặt tôi, rõ ràng là tôi cùng Lâm Nguyệt Bạch hẹn cùng nhau đi đến thư viện, cuối cùng cô ấy lại đi cùng Cố Trình Tiềm đến đây.

Biểu hiện hiện ra, tôi đang yên đang lành ăn một bữa cơm ở căng tin trường học, anh và Lâm Nguyệt Bạch cùng nhau đột nhiên sẽ xuất hiện đối diện với tôi, mà rõ ràng tôi và Lâm Nguyệt Bạch hẹn đến thư viện, cuối cùng lại là cô ấy và Cố Trình Tiềm.

Thậm chí có mấy lần Lâm Nguyệt Bạch rủ tôi đi chơi, Cố Trình Tiềm đều có mặt.

Ngay từ đầu, tôi không nhìn ra, hai người này không bị nữ phụ ác độc là tôi phá rối, nên quyết định hẹn hò lúc còn đi học.

Tôi cảm thấy rất thoải mái.

Vì đã làm việc tốt.

Mãi cho đến sau này, đang hẹn hò trong thư viện, Lâm Nguyệt Bạch có việc bận phải rời đi trước. Hay có lần rõ ràng tôi hẹn với Lâm Nguyệt Bạch cùng nhau xem phim, cuối cùng Lâm Nguyệt Bạch thất hẹn, lại biến thành tôi với Cố Trình Tiềm xem phim.

Lúc này, tôi mới nhận ra.

Gửi tin nhắn hỏi Lâm Nguyệt Bạch có ý gì?

Lâm Nguyệt Bạch gửi nhãn dán trợn tròn mắt: “A Trình đang muốn đuổi theo cậu, cậu là đồ ngốc à? Sao lại có thể không nhận chứ!!?”

Tôi:”??”

Tôi:”!!”

Tôi: “….”

Tôi bị sốc đứng ngây ra đó, cốt truyện đã bị thay đổi từ lúc nào? Nữ chính lại muốn giúp nam chính theo đuổi nữ phụ độc ác!

Tham Khảo Thêm:  Chương 230

Tôi đã từ chối.

Tôi quyết định không xem bộ phim, tôi đứng trước cửa rạp phim khéo léo từ chối Cố Trình Tiềm.

Cố Trình Tiềm hỏi: “Vì sao?”.

Tôi nói, “Không phù hợp.”

Lâm Nguyệt Bạch cũng chạy đến hỏi tôi, tôi ngay lập tức che miệng cô lại: “Đừng nói, thật xui xẻo.”

Lâm Nguyệt Bạch mắng tôi là kẻ nhát gan, tôi trong lòng thầm phản bác lại, mạng sống vẫn quan trọng nhất.

Nhưng Lâm Nguyệt Bạch quyết định làm nguyệt lão, từ đó về sau thi thoảng lại nhắc đến Cố Trình Tiềm trước mặt tôi.

Sau đó tôi giả vờ như không nghe thấy, cô ấy đi vòng quanh khúc cua dốc núi lần thứ 18 nói rằng cô ấy thích một người, muốn rủ tôi cùng cô ấy đi xem cậu bạn đó chơi bóng.

Kết quả, khi đến sân bóng rổ, thấy Cố Trình Tiềm đang chơi bóng.

Cô ấy chỉ tay sang cậu bạn bên cạnh đang đứng nói chuyện Cố Trình Tiềm, nói đó là người cô ấy thích.

Tôi:”??”

Tôi còn lâu mới tin cô ấy.

Đang định tìm cờ chuồn đi, bên cạnh truyền tiếng vỗ tay, có người ghi được ba điểm. Tôi ngẩng đầu lên nhìn, thấy Cố Trình Tiềm ở trên bóng khẽ vén áo lên, để lộ cơ bụng tám múi cùng đường nhân ngư.2

Tôi:”!!”

Tôi không kiềm chế được, cố gắng thu liễm biểu cảm háo sắc lại, nhưng đã bị Lâm Nguyệt Bạch phát hiện. Lâm Nguyệt Bạch chọc vào cánh tay của tôi: “Thừa nhận đi, cô thực ra đã động lòng rồi..”

Tôi: “….”

Vừa có tiền, vừa có nhan sắc, vừa có cơ bụng, ai mà không động tâm. Thế nhưng, điều kiện kiên quyết phải bảo toàn mạng sống.

Tôi lại dùng tay che miệng Lâm Nguyệt Bạch lại, kích động, phản bác lại: “Yên tâm, đó là người của cậu, tớ tuyệt đối không động vào, tớ còn trông cậy sau này cậu sẽ bao dưỡng tôi.”

Lâm Nguyệt Bạch: “…”

Lâm Nguyệt Bạch dường như đã nhìn ra được mấu chốt, và lôi tôi ra thẩm vấn.

Cuối cùng, hùng hồn kết luận: “Kiều Kiều, tớ và A Trình chỉ là bạn tốt, tuyệt đối không có chút tình cảm nam nữ.”

Tôi lắc đầu, hiện tại không có, tương lai chắc chắn sẽ có.

Lâm Nguyệt Bạch thấy tôi cắn chặt không chịu buông ra, đập tay lên bả vai tôi cái: “Tạ Kiều Kiều, cho dù sau này cậu có chia tay với Cố Trình Tiềm, tôi vẫn sẽ bao dưỡng cậu, được không!”

Tôi tiếp tục lắc đầu.

Tôi không có khuynh hướng tự ngược đãi, tôi không thích mấy người đàn ông lạnh lùng.

Mấy loại tổng tài bá đạo bạn gửi 10 tin nhắn cho anh, anh chỉ đáp lại một chữ “ừ”, đối với tôi không có chút hấp dẫn nào. Cùng lắm khi anh để lộ cơ bụng của mình thì tôi để lộ ánh mắt khao khát một chút thôi…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.