Dùng bữa ở Hương Mãn lầu xong, Vĩnh An đế lại đưa Khượng Mạn đến trà lâu nghe kể chuyện, đến giờ Thân hai người mới quay về cung.
Sau khi hồi cung Khương Mạn trở về Ngọc Phù uyển, mà Vĩnh An đế còn có tấu chương phải phê nên trở về Càn Ninh Cung.
Đang lúc mọi người đều nghĩ là buổi tối Vĩnh An đế sẽ gọi Khương Mạn hầu hạ thì sau khi dùng bữa tối xong Vĩnh An đế lại đi Minh Sắt Cung.
Trong Minh Sắt Cung, Tống Tu nghi nằm trên giường nhìn vú nuôi cho Ngũ Công chúa uống sữa.
Ngũ Công chúa đã ra đời được nửa tháng nhưng vẫn nhỏ như mèo con, bất quá dù gì bây giờ vẫn có sức để uống sữa.
Thái y nói tình hình của Ngũ Công chúa tốt hơn so với dự đoán một chút, nếu nuôi tốt thì sau này thân thể của Ngũ Công chúa có lẽ sẽ không khác người bình thường là bao.
Tâm tình Tống Tu nghi cũng không tệ lắm, nghe Hoàng thượng tới, tự mình ngồi dậy rồi để vú nuôi ôm Ngũ Công chúa đi xuống.
Sau khi Vĩnh An đế đi vào nhìn Tống Tu nghi một cái, nói: “Hôm nay trông tinh thần ái phi cũng không tệ lắm nhỉ.”
Tống Tu nghi cười nói: “Tạ Hoàng thượng quan tâm, quả thật hôm nay thần thiếp thoải mái hơn nhiều.” Nói xong hai người lại yên lặng một hồi.
Cuối cùng, vẫn là Tống Tu nghi mở miệng trước: “Muội muội của thiếp đang ở thiên điên, Hoàng thượng có muốn gặp một lần không?”
Vĩnh An đế trầm mặc một lúc, nói: “Vậy thì gặp một lần đi.”
Thật ra thì hắn nên đến Minh Sắt Cung từ hôm qua, chẳng qua là lần này cách làm của Tống gia khiến hắn có chút bất mãn nên hôm qua hắn mới không đến.
Nhưng mấy năm này Tống Tu nghi cũng không phạm phải sai lầm gì lớn, Ngũ Công chúa thành như vậy cũng không phải lỗi của nàng, bây giờ nàng cũng không còn bao nhiêu thời gian nữa, thể diện của nàng hắn vẫn phải cho.
Cho nên mặc dù bản thân không có suy nghĩ gì với em gái của Tống Tu nghi, nhưng nếu nàng đã đưa người vào cung thì hắn vẫn phải gặp một lần, lỡ như sau này…!tùy tiên phong một vị phân là được.
Chẳng qua là không chờ đến lúc Tống Tu nghi phái người đến thiên điện gọi Tống Cẩn Xuyến thì nàng ta đã tự mình xông vào phòng ngủ của Tống Tu nghi rồi.
Còn chưa thấy người Tống Cẩn Xuyến đâu mà thanh âm đã truyền vào, “Tỷ tỷ, ta nghe nói Hoàng thượng đến?”
Sắc mặt Triều Vân cùng Mộ Vũ đều thay đổi, lập tức nhìn về phía Tống Tu nghi.
Trên mặt Tống Tu nghi cũng thoáng qua vẻ tàn khốc, nhưng rất nhanh nàng đã thu lại biểu cảm, cười nói với Vĩnh An đế: “Muội muội của thiếp vẫn luôn rất ngưỡng mộ Hoàng thượng, đây chắc là nghe nói Hoàng thượng tới nên không đợi được đấy.”
Vĩnh An đế nhấp trà trong tay nhàn nhạt “ừ” một tiếng.
Tống Tu nghi quay lại nói với Triều Vân: “Mời nhị tiểu thư vào đi.” Tống Cẩn Xuyến đang bị người của Vĩnh An đế cản ở bên ngoài.
Triều Vân nhìn Vĩnh An đế một cái, thấy Vĩnh An đế không có phản ứng gì liền đi ra ngoài nói với tiểu thái giám đang ngăn Tống Cẩn Xuyến bên ngoài: “Hoàng thượng cho phép nhị tiểu thư đi vào.”
Tống Cẩn Xuyến nghe vậy đắc ý “hừ” một tiếng với tiểu thái giám kia rồi ngẩng đầu kiêu ngạo tiến vào nội thất.
Tống Cẩn Xuyến vừa đi vào ánh mắt liền dán chặt lên người Vĩnh An đế, đây chính là Hoàng thượng sao? Trông còn ưu tú hơn cả những gì nàng nghĩ.
Tống Tu nghi nhìn dáng vẻ thất lễ của Tống Cẩn Xuyến, vội vàng ho khan một tiếng, quát: “Còn không mau hành lễ với Hoàng thượng?”
Lúc này Tống Cẩn Xuyến mới dịu dàng hành lễ, “Thần nữ Tống Cẩn Xuyến ra mắt Hoàng thượng, thỉnh Hoàng thượng an.”
Trong suy nghĩ của Tống Cẩn Xuyến, Vĩnh An đế không chờ nàng quỳ xuống đã tiến lên đỡ nàng, sau đó nàng ngẩng đầu, ánh mắt hai người chạm nhau một cái, sau đó nàng thẹn thùng cúi đầu xuống.
Nhưng đến lúc nàng thật sự quỳ xuống Vĩnh An đế vẫn không lên tiếng, cho đến khi nàng cung kính làm xong lễ Vĩnh An đế mới nhạt giọng nói một câu: “Đứng dậy đi.”
Tống Cẩn Xuyến ngẩng đầu nhìn Vĩnh An đế, nhưng lại phát hiện ánh mắt của Vĩnh An đế từ đầu đến cuối đều nhìn chung trà trong tay, căn bản là chẳng cho nàng một ánh mắt nào.
Tống Cẩn Xuyến có chút thất vọng, nhưng nàng cũng không nổi giận, ngược lại đánh bạo tiếp tục nói chuyện với Vĩnh An đế, “Lúc thần nữ ở nhà thường xuyên nghe cha nhắc tới Hoàng thượng…”
Tống Tu nghi nghe vậy sắc mặt trắng bệch, vội vàng nghiêm khắc ngăn cản, “Tống Cẩn Xuyến, im miệng.”
Sắc mặt Tống Cẩn Xuyến mờ mịt nhìn về phía Tống Tu nghi, không biết vì sao tỷ tỷ lại ngăn cản mình nói chuyện với Hoàng thượng, chẳng lẽ là tỷ tỷ ghen tị với mình?
Nhưng thân thể tỷ tỷ bây giờ đã định sẵn là không thể ở bên cạnh phụng bồi Hoàng thượng, tỷ tỷ không nói giúp vài câu để nàng được Hoàng thượng thích thì thôi, lại còn ở đây cản trở mình, lúc về chắc chắn phải nói với cha mẹ.
Trước khi vào cung cha mẹ còn nói tỷ tỷ sẽ giúp mình, bây giờ xem ra nếu muốn lấy lòng Hoàng thượng thì phải dựa vào chính nàng rồi.
Rốt cuộc Vĩnh An đế cũng nâng mắt nhìn Tống Cẩn Xuyến một cái, hỏi: “Tống Thượng thư ở nhà thường hay nhắc tới trẫm sao?”
Nghe Vĩnh An đế chủ động nói chuyện với mình, Tống Cẩn Xuyến hưng phấn vô cùng, căn bản cũng không để ý lời vừa rồi của Tống Tu nghi, nói: “Đúng vậy, thần nữ…”
“Nương nương, ngài làm sao thế?” Tiếng kinh hô của Triều Vân cắt đứt lời Tống Cẩn Xuyến.
Vĩnh An đế nhìn sang Tống Tu nghi, chỉ thấy Tống Tu nghi đang nằm hôn mê bất tỉnh.
Vĩnh An đế nhàn nhạt thở dài một cái, nói: “Truyền thái y đi, trẫm sẽ đến thăm Tống Tu nghi sau.”
Nói xong Vĩnh An đế liền đứng dậy rời đi.
Tống Cẩn Xuyến nhìn bóng lưng Vĩnh An đế, có chút trách móc Tống Tu nghi ngất xỉu thật không phải lúc.
Nghĩ đến đây, Tống Cẩn Xuyến quay đầu lại thì thấy Tống Tu nghi đã mở mắt, tầm mắt của tỷ tỷ khiến da đầu nàng tê dại, nàng không khỏi có chút khiếp đảm, “Tỷ…!tỷ tỷ, tỷ tỉnh rồi sao?”
Nói xong Tống Cẩn Xuyến lại ý thức được có gì đó không đúng, “Tỷ tỷ, làm sao mà tỷ lại tỉnh nhanh như thế? Vừa rồi là tỷ giả bộ? Tại sao tỷ phải làm vậy? Có phải tỷ cố ý, không nhìn thể nhìn Hoàng thượng nói chuyện với ta?”
Tống Tu nghi ngay cả lời cũng lười nói với đứa em gái ngu ngốc này của mình, nàng mệt mỏi nhắm mắt lại, nói với Triều Vân và Mộ Vũ: “Trước hết dẫn nhị tiểu thư đi, cho người trông chừng, chờ sáng mai lập tức đưa người về Tống phủ.”
Tống Cẩn Xuyến vừa nghe thì nóng nảy nói: “Tỷ, tỷ không thể làm như thế.
Để ta vào cung là ý của cha, tỷ bởi vì ghen tị nên cản trở ta không lấy được tình cảm của Hoàng thượng cũng thôi đi, bây giờ còn phái người trực tiếp đưa ta ra khỏi cung, tỷ quá ích kỷ.”
Tống Tu nghi ngay cả chân mày cũng lười nhíu, nàng nhàn nhạt nói với Triều Vân và Mộ Vũ: “Chặn miệng nàng ta lại, ồn ào quá!”
“Dạ, nương nương.” Triều Vân Mộ Vũ hai người sớm đã muốn làm như vậy, nghe thấy thế ngay lập tức nhét khăn tay vào miệng Tống Cẩn Xuyến.
Tống Cẩn Xuyến còn muốn chửi mắng, nhưng chỉ có thể phát ra tiếng “ân ân” nghẹn ngào.
“Đưa xuống đi.” Tống Tu nghi nhạt giọng phân phó.
Mộ Vũ đáp một tiếng rồi tìm hai cung nữ nhị đẳng tới, một trái một phải kéo Tống Cẩn Xuyến xuống.
Đám người kéo Tống Cẩn Xuyến xuống, Triều Vân nhìn mặt Tống Tu nghi khó khăn lắm mới có chút huyết sắc bây giờ lại tái nhợt, yên lặng thở dài một cái, hỏi: “Nương nương, có mời thái y nữa không?”
Mặc dù trước khi đi Vĩnh An đế nói mời thái y, nhưng nương nương lại không phải ngất đi thật, vậy rốt cuộc có nên mời hay không?
“Nếu Hoàng thượng đã bảo mời thái y, vậy thì đi mời đi.” Vĩnh An đế chưa chắc đã không biết là nàng giả vờ, chẳng qua là giữ lại cho nàng một hai phần mặt mũi thôi..