Đàm Hồng chẩn mạch cho Tống Tu nghi xong, thở dài một hơi, nói: “Nương nương đây là do tức giận mà ra a.
Thần đã nói qua bây giờ thân thể nương nương phải tịnh dưỡng, không thể tức giận.
Nương nương có chuyện gì sao?” Nói xong Đàm Hồng lại thở dài thêm một cái, “Nương nương, chuyện gì cũng nên nghĩ thoáng ra một chút.”
Tống Tu nghi gật đầu một cái, nói: “Xin Đàm viện sứ nói thật cho ta biết, ta còn bao nhiêu thời gian nữa?”
Đàm Hồng lắc đầu nói: “Ít thì ba tháng, nhiều thì nửa năm.” Vốn là còn được một năm, nhưng hôm nay Tống Tu nghi quá tức giận, mặc dù nói lần này cũng không bất tỉnh thật, nhưng tóm lại vẫn là tổn hại thân thể, qua lần này còn lại nửa năm đã là không tệ.
Tống Tu nghi đã sớm biết mình không còn nhiều thời gian nữa, nhưng sau khi nghe được mình còn nhiều nhất là nửa năm nữa để sống trong lòng vẫn căng thẳng, nàng gật đầu với Đàm Hồng một cái, khàn giọng nói: “Ta biết rồi, đa tạ Đàm viện sứ nói cho ta biết.”
Đàm Hồng có chút áy náy nói: “Nương nương khách khí rồi, là thần tài sơ học thiển.
(1)”
(1) tài sơ học thiển: bất tài, kém cỏi
Tống Tu nghi lắc đầu cười nói: “Là do số mệnh ta không tốt, không thể trách Đàm viện sứ.”
Sau khi tiễn Đàm Hồng, Tống Tu nghi bắt đầu nghĩ đến chuyện sau khi mình đi, nhưng bây giờ thân thể nàng quá yếu ớt, suy nghĩ chưa được bao lâu liền mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Trong Minh Sắt Cung xảy ra những chuyện gì, trong hậu cung không ai biết, chẳng qua là ngày hôm sau em gái của Tống Tu nghi đột nhiên bị đưa ra khỏi cung, y hệt lúc nàng ta vào cung vậy.
Lúc Khương Mạn nghe được tin này nàng đang ở trong Từ Ninh Cung, khoảng thời gian này Khương Mạn cứ cách năm ba ngày sẽ tới thỉnh an Chu thái hậu, thuận tiện hỏi thăm sức khỏe Nhị Hoàng tử.
Không biết trong lòng thái hậu nghĩ thế nào, dù sao đối với chuyện Khương Mạn đến ngoài mặt đều là thái độ hoan nghênh.
Kết quả hôm nay lúc Khương Mạn tới, vừa vặn gặp phải Đại Công chúa cũng tới thỉnh an Chu thái hậu.
Nói đến Đại Công chúa khoảng thời gian này cũng thường xuyên đến Từ Ninh Cung, nhưng hai nàng cũng không gặp nhau bao giờ.
Cho nên khi Khương Mạn thấy Đại Công chúa đang ôm Nhị Hoàng tử vừa được cho ăn no xong, thuần thục vỗ lưng ợ hơi cho hắn, Khương Mạn sửng sốt một lúc lâu mới hoàn hồn.
Khương Mạn thấy vậy, thiện ý cười với Đại Công chúa một tiếng, “Đại Công chúa.”
Đại Công chúa là cháu gái của thái hậu, còn là cháu ngoại ruột, tình cảm của thái hậu đối với nàng không như bình thường, bây giờ Nhị Hoàng tử lại được nuôi ở Từ Ninh Cung, Khương Mạn cũng không muốn quan hệ giữa hai người quá căng thẳng.
Trước đó Đại Công chúa đã bị Chu thái hậu dạy dỗ, hơn nữa lại vì Nhị Hoàng tử, nàng cũng bất đắc dĩ lên tiếng chào hỏi với Khương Mạn.
Hai người coi như là tạm thời bỏ qua hiềm khích trước kia.
Đại Công chúa nói đến chuyện của Tống Cẩn Xuyến cũng không tránh Khương Mạn.
Lúc Đại Công chúa vào cung vừa vặn gặp phải Tống Cẩn Xuyến bị đưa ra cung, nàng đối với Tống Cẩn Xuyến không có mấy hảo cảm, nói tới chuyện này còn có chút bất mãn.
“Làm sao nàng ta từ sáng sớm đã đi từ trong cung ra, chẳng lẽ tối hôm qua nàng ta ngủ lại trong cung sao? Sao bây giờ hạng người nào cũng có thể ngủ lại trong cung thế?”
Chờ Đại Công cháu nói một hơi dài xong, Chu thái hậu mới không nhanh không chậm nói: “Nhị tiểu thư Tống gia vào cung là để bồi Tống Tu nghi, ở lại một hai ngày cũng là bình thường.”
Đại Công chúa nghe xong lời Chu thái hậu, bĩu môi nói: “Hoàng tổ mẫu không cần lừa ta, Tống Cẩn Xuyến đó thật sự vào cung để bồi tỷ tỷ nàng ta sao, rõ ràng là nàng ta vào đây là vì phụ hoàng.”
Chu thái hậu không đồng ý nói: “Uyển nhi, chuyện này là thứ có thể nói bậy sao?”
Đại Công chúa ủy khuất nói: “Hoàng tổ mẫu, không phải là ta nói bậy, đây là lời mà Tống Cẩn Xuyến nói ở bữa tiệc của Thái Bình hầu phủ, lúc đó rất nhiều người nghe được.”
Trước lúc Tống Cẩn Xuyến vào cung một ngày vừa vặn lại tham gia hoa yến ở Thái Bình hầu phủ, lúc ấy đã khoe khoang với mấy tiểu thư khuê các rằng mình sẽ nhập cung như tỷ tỷ, sau này nếu bọn họ muốn nhìn thấy nàng sợ là chỉ có thể nhìn thấy ở trong cung.
Chu thái hậu nghe vậy thì nhíu mày, nhị tiểu thư Tống gia này cũng quá vô lý đi.
Khương Mạn thì lại nghi ngờ, nếu nhị tiểu thư Tống gia đã nói lời này, trước đó Tống Tu nghi cũng đồng ý để cô em gái kia vào cung, vậy thì chuyện Tống nhị tiểu thư nhập cung nếu không phải chắc như đinh đóng cột thì cũng là tám chín phần thành, làm sao mà Tống nhị tiểu thư mới vào cung hai ngày đã bị đưa về rồi?
Người có nghi ngờ như Khương Mạn không chỉ có một, chẳng qua là các nàng có nghi ngờ thì cũng không ai giải đáp được, các nàng chỉ biết nhị tiểu thư Tống gia bị đưa ra khỏi cung chưa được bao lâu thì Tống thượng thư cùng lão cáo già Tống thái phó chân trước chân sau vào cung.
Lúc Tống Cẩn Xuyến bị đưa ra cung, Tống Tu nghi đặc biệt phái Mộ Vũ cùng đi một chuyến đến Tống phủ, đem chuyện lúc đó của Tống Cẩn Xuyến kể lại không sót một chữ cho đám người Tống thượng thư nghe.
Lúc ấy Tống thượng thư nghe xong sắc mặt trắng bệch, nhìn đứa con gái mặt đầy mơ hồ không biết mình sai ở chỗ nào, Tống thượng thư liền cho hai cái bạt tai.
Những lời kia nàng nói trước mặt bất kỳ ai cũng không thành vấn đề, nhưng Hoàng thượng là “bất kỳ ai” sao? Nói hắn ở nhà thường xuyên nhắc tới Hoàng thượng, không phải là nói hắn ở nhà thường xuyên vọng nghị Hoàng thượng sao? Tội danh này nói nhẹ là hắn bất kính với Hoàng thượng, nói nặng chính là hắn không hề thần phục Hoàng thượng.
Tống phu nhân muốn ngăn cũng bị Tống thượng thư trách mắng, “Đều là do bà nuông chiều, nhìn xem bà chiều nó thành cái dạng gì rồi, thật là ngu mà cũng không biết mình ngu.”
Tống phu nhân cũng rất ủy khuất, ngày hôm nay con gái thành cái dạng này chỉ do một mình bà sai sao? Rõ ràng lúc trước Tống thượng thư tự mình nói con gái ngây thơ khả ái như vậy rất tốt, không để cho bà dạy bảo lại ngay.
Nhớ tới lời đồn đãi nghe được trong yến hội, lại nhìn đứa con gái vừa bị đuổi về, Tống phu nhân không khỏi khóc ra tiếng, đời này con gái mình xong rồi.
Tống thượng thư phiều lòng kêu: “Khóc, khóc, chỉ biết khóc.
Bây giờ khóc có ích lợi gì, hay là đợi lúc Hoàng thượng trách tội lên Tống gia chúng ta rồi khóc một thể luôn đi.”
Tống phu nhân nghe vậy càng khóc lớn hơn.
Tống thái phó trầm mặc một hồi lâu hung hăng trợn mắt nhìn Tống thượng thư cùng Tống phu nhân một cái, “Được rồi, bây giờ phải nghĩ xem chuyện này nên giải quyết như thế nào.”
Lúc ấy Tống thái phó đã không đồng ý đưa Tống Cẩn Xuyến vào cung, cô cháu gái này ở nhà đã bị chiều hư, dã tâm thì lớn mà chẳng có tí đầu óc nào.
Nếu không phải Tống thượng thư khăng khăng làm theo ý mình, hắn tức giận xong cũng không xen vào nữa.
Sớm biết vậy hắn không nên để mặc không quan tâm.
Bất quá hiện tại nói những lời này cũng đã muộn, bây giờ quan trọng nhất là bọn họ phải nhanh chóng thu dọn cục diện rối rắm này.
“Bây giờ hai chúng ta vào cung một chuyến, cáo lỗi với Hoàng thượng đi.” Tống thái phó quyết định.
Tống thượng thư xanh mặt gật đầu một cái, ngoài cách này ra hắn cũng không nghĩ ra biện pháp nào tốt hơn.
Vì vậy, Tống thượng thư cùng Tống thái phó trước sau vào cung.
Sau khi Vĩnh An đế nghe tiểu thái giám báo Tống thượng thư cầu kiến, bút son phê tấu chương cũng không ngừng lại, nói thẳng: “Bảo hắn đi về đi.”
Tiểu thái giám ra ngoài truyền lời, Tống thượng thư nói cảm ơn với tiểu thái giám xong lại không rời đi, trực tiếp quỳ bên ngoài Càn Ninh Cung.
Vĩnh An đế nghe xong nhàn nhạt “ừ” một tiếng, tiếp tục phê tấu chương.
Đến khi thái giám lại lần nữa vào báo rằng Tống thái phó cầu kiến, Vĩnh An đế mới dừng bút son trong tay lại, nói: “Tuyên.”.