Ôm Trăng Sáng

Chương 186: Rước tội



Chuyển ngữ: Trầm Yên

…………………………………………………..

Tại nhà lao bí mật trong hoàng cung.

Một người phờ phạc bị xích sắt nặng nề treo giữa không trung… nếu như coi đây là một “người”.

Mùi thối rữa từ thịt vụn bong tróc tràn ngập khu vực này, trên cơ thể người bị treo trên tường không còn tảng thịt nào lành lặn, thấy được thấp thoáng cả xương cốt trắng ởn, thế nhưng luôn bị giữ lại hơi tàn, sống dở chết dở gục đầu.

Ủng giày thêu hoa văn chìm màu vàng kim giẫm lên bãi máu, cuốn theo làn gió phẩy cho ngọn nến mờ đong đưa. Long bào đen tuyền đáp xuống, người tới lười biếng ngồi lên ghế.

Người kia bị nước lạnh xối tỉnh.

Giản Lăng gượng mở mắt. Thấy rõ mặt người tới đây, gã khàn giọng cười sung sướng: “Lương Diệp… Qua lâu vậy rồi mà giờ ngươi mới dám tới gặp ta… Mỗi ngày một đao, không cho ta chết. Ngươi hận ta lắm nhỉ? Ha ha ha ha!”

“Xấc xược!” Sung Hằng giơ roi hành hình lên, lại bị Lương Diệp nhấc tay ngăn cản.

“Trẫm giết Thôi Ngữ Nhàn, soát nhà họ Giản, người đáng lẽ ngươi nên giết là trẫm.” Lương Diệp tiện tay cầm chiếc dao nhỏ tinh xảo trên bàn lên, rủ hàng mi đùa nghịch nó, mãi lâu sau mới hỏi: “Hắn đã cứu ngươi, sao phải giết hắn?”

“… Ha, ngươi không dám nhắc đến cả cái tên của Vương Điền sao?” Giản Lăng cười khằng khặc: “Mặc dù Vương Điền cũng không phải hạng tốt lành gì nhưng hắn là ân nhân cứu mạng của ta, còn cứu hai đứa cháu của ta, ta… khụ khụ… ta giữ lại tổ chức tình báo của nhà họ Giản cũng vô ích, ta thầm biết ơn hắn… vốn không định ra tay với hắn.”

“Nhưng cháu ta đã chết ở quận Hoa Đông.” Giản Lăng mở to mắt nhìn Lương Diệp trừng trừng: “Ta biết ngươi đã cho người đi giết! Ta quá quen thuộc với vết tích ấy! Chính những ám vệ dưới trướng của ngươi đã giết chết cháu ta!”

“Do trẫm làm.” Lương Diệp chầm chậm ngước mắt, ánh mắt tựa băng giá, không có chút hơi ấm nào. Hắn thong dong nói: “Trẫm sẽ không để lại mối họa về sau cho mình.”

“Ha ha ha ha… vậy nhưng ta đã may mắn sống sót. Dẫu bị mất hết võ công, ta cũng không bị người của ngươi tóm được!”

Giản Lăng bấu chặt xích sắt, mắt trợn to đến sắp nứt toạc khóe mắt: “Lương Diệp! Ta hận không thể băm vằm ngươi thành trăm ngàn mảnh!”

“Vậy nên người ngươi phải giết là trẫm!” Lương Diệp thình lình đập con dao ấy xuống bàn. Cái bàn lập tức chia năm xẻ bảy, vụn gỗ bắn tứ tung dưới sự chứng kiến của thuộc hạ hắn.

“Đúng! Đáng lý ta nên giết ngươi! Dẫu trong vườn Tuyết Vỡ, hai người các ngươi đều mặc long bào, giống nhau như đúc… nhưng ta liếc phát vẫn nhận ra ai biết võ, ai không biết võ!” Giản Lăng nghiến răng nghiến lợi: “Nhưng ta đã đồng ý với hắn!”

“Ngươi đồng ý với ai!? Đồng ý cái gì?!” Lương Diệp mắt đỏ ngầu vươn một tay kéo phăng Giản Lăng bị xích sắt trói xuống khỏi bức tường: “Nói!”

Hắn càng quan tâm, Giản Lăng càng cười sảng khoái: “Lương Diệp ơi là Lương Diệp, không ngờ hạng người như ngươi cũng biết quan tâm đến người khác… Ngươi thích Vương Điền đúng không? Ha ha ha, vậy mà hắn lại đề phòng ngươi đủ đường, thậm chí không tiếc mạo hiểm tính mạng cứu ta đi… Ngươi mà không động vào cháu ta thì có lẽ suốt cuộc đời này ta sẽ không bao giờ bước nửa bước vào hoàng cung Đại Đô nữa! Thế nhưng ngươi nhất quyết phải làm tới cùng! Ngươi của bây giờ chính là kết quả gieo gió gặt bão! Gieo gió gặt bão! Ha ha ha!”

Tham Khảo Thêm:  Chương 318

“Ngươi đồng ý gì?!!!” Lương Diệp bóp cổ gã, đập mạnh đầu gã lên tường. Tường đá lập tức vỡ tung tóe. Giản Lăng đuối sức suy sụp ngã xuống đất, sau đó tiếp tục bị bẻ gãy một cánh tay.

Lương Diệp túm tóc nhấc gã lên, nhìn chằm chằm gã với ánh mắt tàn độc, nhẹ giọng nói: “Nếu ngươi không nói thì trẫm sẽ quật hết phần mộ tổ tiên của nhà họ Giản các ngươi lên, để ngươi tận mắt chứng kiến cha mẹ và huynh trưởng ngươi bị nghiền xương thành tro, mãi mãi không được siêu sinh.”

Giản Lăng vùng vẫy dữ dội, gào thét như sắp khóc ra máu: “Lương Diệp! Ngươi là loại súc vật! Ngươi sẽ không được chết tử tế!”

“Trẫm cũng chẳng định sẽ chết già!” Gương mặt Lương Diệp bị máu đỏ thắm bắn vào, trông thật diễm lệ. Hắn cười rạng rỡ: “Nói đi.”

Giản Lăng khó nhọc ngẩng đầu. Nhìn gương mặt tươi cười của hắn, gã cũng nở nụ cười ngơ ngẩn: “Được, ta nói… Lương Diệp, ngươi nghe cho kỹ đây… Vương Điền cứu ta ra, giao dịch xong thì ép ta thề độc… Hắn muốn từ nay về sau, bất kể xảy ra chuyện gì… ta cũng không được gây tổn thương đến tính mạng ngươi.”

Nụ cười chợt cô đọng trên mặt Lương Diệp, khóe môi cong dần thẳng lại. Hắn trúc trắc cử động cổ, con ngươi đen ngòm nhìn vào Giản Lăng đã không ra hình người, cất giọng nhẹ tênh: “Ngươi nói sao?”

“Khó chịu lắm nhỉ Lương Diệp?” Giản Lăng cười hết sức sảng khoái: “Vương… Điền… Vương Điền mà ngươi quan tâm nhất… Vương Điền mà ngươi dốc cạn tâm tư đặt bẫy… phải đi cứu kẻ thù không đội trời chung của ngươi để tự bảo vệ mình… còn bắt gã thề tuyệt đối không làm tổn thương ngươi! Thế mà ngươi xem ngươi đã làm gì rồi! Ha!! Ngươi nghi ngờ hắn… ngươi đề phòng hắn… còn lừa hắn nhổ cỏ tận gốc! Ta chỉ đồng ý với Vương Điền rằng sẽ không giết ngươi… chứ đâu đồng ý sẽ không giết hắn… Cảm giác người mình yêu chết trong lòng mình khó chịu nhỉ Lương Diệp?! Đáng đời ngươi! Đáng đời ngươi Lương Diệp à! Hahahaha hahahaha!”

Lương Diệp mất hồn trong giây lát.

“Chủ tử?” Sung Hằng bên cạnh muốn tiến lên lấp kín miệng Giản Lăng, lại bỗng bị Lương Diệp gạt ra.

Lương Diệp túm chặt đầu Giản Lăng, năm ngón tay ghim sâu vào xương sọ gã, dồn gần như hết sức mình đập đầu gã vào tường… từng phát… từng phát… lần sau mạnh hơn lần trước. Hỗn hợp đỏ lẫn trắng bắn lên khuôn mặt méo mó của hắn, khiến hắn trông vừa dữ tợn, vừa khủng khiếp, chẳng khác nào ác quỷ đầy uất hận chết không nhắm mắt.

“Chủ tử! Chủ tử ơi!! Gã chết rồi!”

Sung Hằng bò dậy muốn ngăn hắn… nhưng không ai tiếp cận được Lương Diệp trong cơn phẫn uất. Mãi cho đến khi Giản Lăng đã biến thành một vũng sình trên tường, Lương Diệp mới từ từ dừng tay giữa vùng đỏ trắng lẫn lộn, máu thịt nát bét. Ánh mắt hắn khóa tại xích sắt rất lâu, chợt cười một tiếng.

Tham Khảo Thêm:  Chương 2: Cuối tuần

“… Chủ tử?” Sung Hằng sợ run gọi hắn.

Lương Diệp chầm chậm thở hắt ra một hơi, ngoảnh khuôn mặt đẫm máu sang, cười với cậu. Tiếng cười càng lúc càng lớn, cười đến run lên cầm cập.

“Chủ tử… chủ tử ngài đừng nghe Giản Lăng nói năng xằng bậy!” Sung Hằng vươn tay tóm lấy cánh tay hắn: “Chắc chắn gã… gã đã cố tình nói vậy! Người thận trọng kỹ tính như Vương Điền sao có thể không nghĩ cho bản thân! Ngài đừng bị Giản Lăng lừa! Ca! Ca đừng tin gã!”

Lương Diệp từ từ thu hồi nụ cười, dịu giọng nói: “Kỳ Minh khai rằng Vương Điền cứu Giản Lăng và cháu trai, cháu gái gã. Hồi ở quận An Hán, trẫm đích thân ra lệnh giết người, xác nhận người chết rồi mới đến Đại Đô bắt Ngụy Vạn Lâm, nương cơ hội làm rõ với hắn. Nếu trước đây sau khi Kỳ Minh khai ra, trẫm thẳng thắn hỏi hắn một câu…”

Hắn nhìn Sung Hằng với ánh mắt vô hồn: “… thì có phải hắn sẽ không chết hay chăng?”

Sung Hằng nhìn gương mặt đẫm máu của Lương Diệp, há miệng thở dốc, cuối cùng chỉ biết vụng về an ủi một câu yếu ớt: “Ca, không ai lường được tình huống đó…”

“Ta phải lường được mới đúng.” Lương Diệp cụp mắt, lẩm bẩm: “Tự rước lấy tội.”

Hắn đờ đẫn rời khỏi nhà lao bí mật, lại gặp sát thủ luôn đi theo cạnh Vương Điền.

Trường Doanh ngó lơ cơ thể đầy máu của hắn, quỳ một gối chắp tay với hắn: “Thưa Bệ hạ, Trường Doanh đến đây chào tạm biệt.”

“Chào tạm biệt?” Lương Diệp cúi đầu nhìn y. Huyệt Thái Dương đau nhói, vậy mà nhất thời không nhớ nổi tên đối phương.

“Ở núi Chướng Mục, công tử đã cho phép ta dẫn Trường Ly đi.” Trường Doanh chùng giọng nói: “Thế nhưng ta không yên tâm, phải hộ tống công tử về Đại Đô mới được… Dẫu Trường Ly đã chết, ngài ấy vẫn chuộc lại khế ước bán đứt từ lầu Phi Tiên giúp ta và Trường Ly, thả cho bọn ta được tự do. Công tử là người tốt nhất ta từng gặp trên đời này.”

Lương Diệp đờ đẫn nhìn y, phát hiện mình hơi khó luận ra được lời y nói, chỉ nghe được “rời đi” và “chết”, chầm chậm nhíu mày lại.

Dĩ nhiên rồi, Vương Điền là người tốt nhất trên đời này, Vương Điền…

“Trước đây công tử từng dặn dò ta…” Trường Doanh lấy một xấp văn khế dày cộp và hàng loạt dấu riêng ấn nổi ra: “Nếu lỡ ngài ấy gặp chuyện gì thì hãy giao hết toàn bộ mọi thứ của ngài ấy cho Bệ hạ xử lý. Đây là con dấu riêng của Các Cửu Tinh, đây là khế ước đứng tên ba mỏ vàng tại quận Hoa Đông, việc kinh doanh của ngài ấy tại Bắc Lương trước khi ngài ấy đến Nam Triệu sẽ được chuyển giao cho ngài, đây là sản nghiệp kinh doanh tại Nam Cương nước Triệu, còn đây là tại Đông Thần và Lâu Phiền… Ngoài ra có cả rất nhiều cửa hàng, ruộng đất cùng với đồn điền mà công tử đã mua ở các quốc gia, trong đó, vài thôn trang nghiên cứu ra hạt giống mới sẽ lập tức đưa đến Đại Đô… Đây là con dấu riêng của công tử.”

Trường Doanh đi rồi, để lại mấy chiếc rương đầy ắp và vô số chìa khóa, dấu ấn và khế ước.

Lương Diệp cúi đầu nhìn con dấu riêng của Vương Điền trong tay.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1: Quả cầu tia chớp trong tân phòng

Không khác mấy con dấu riêng hắn từng để lại cho Vương Điền. Chất liệu gỗ này hiếm có khó tìm, không biết hắn đã thầm cho người tìm trong bao lâu rồi điêu khắc theo hình dáng con dấu riêng của Lương Diệp, thậm chí tua rua cũng chung màu sắc kiểu dáng, ai nhìn cũng biết đây là một đôi.

Vương Điền luôn hơi hành xử lạ lùng, lại có đam mê hoàn toàn tương đồng với hắn.

Lương Diệp nhìn con dấu riêng ấy, không khỏi nở nụ cười, sau đó lại hết cười nổi.

“Khóa hết vào nhà kho.” Hắn ném con dấu riêng của Vương Điền vào trong rương, rời khỏi chẳng chút luyến lưu.

Tại buổi chầu hôm sau, Lương Diệp uể oải ngồi trên long ỷ nghe đủ loại quan viên tấu chuyện triều bái.

Kế hoạch cải cách chế độ quan lại của Đan Dương Vương đã phát huy hiệu quả; kỳ thi cải cách theo đề xuất của Đan Dương Vương sắp được tổ chức; lương thực cứu trợ thiên tai cho quận An Hán đã được phát hết; đội buôn Hà Tây do Đan Dương Vương sáng lập đã thành công thông thương với Nam Triệu; vàng bạc của báu tịch thu từ thế gia lấp đầy ắp quốc khố trống rỗng vài chục năm liền; có người tới dâng hạt giống mới; chế độ thuế Đan Dương Vương xây dựng đang được thử nghiệm; trường tư dạy miễn phí Đan Dương Vương cho hoạt động nhận được sự khen ngợi: Đan Dương Vương…

Lương Diệp mệt mỏi cười thành tiếng.

Văn võ bá quan khắp triều nơm nớp lo sợ quỳ xuống đầy đất. Điện Nghị Sự lặng ngắt đến nỗi nghe được cả tiếng kim rơi.

Lương Diệp tựa lưng lên long ỷ lạnh giá, bễ nghễ nhìn xuống chúng thần tử và bầu trời ngoài điện qua ô cửa vuông vức, lười biếng nói câu “Bình thân”.

Tiếng “Vạn tuế” lập tức vang inh ỏi bên tai.

Vạn tuế… vạn tuế… vạn vạn tuế.

Lương Diệp chợt nhớ về một đêm tuyết rơi lạnh lẽo. Khi ấy, hắn và Vương Điền tránh khỏi lính canh, tới trước điện Nghị Sự ngắm tuyết. Vương Điền dừng bước trong đại điện trống trải, nghiêng đầu nhìn long ỷ, cười chỉ cho hắn xem.

[Cái ghế này hơi cộm.]

Hắn gõ tay vịn long ỷ, thầm nghĩ: Đúng thật, vừa lạnh vừa cộm. Hình ảnh Vương Điền vuốt ve bụng hắn với đôi mắt tỏa sáng lại hiện lên trong tâm trí: [… Quốc khố nhỏ kia của ngươi vơi quá nửa rồi, khi về chúng ta sẽ lấp đầy nó.]

Rốt cuộc Vương Điền làm thế nào vậy, người không còn mà lúc nào cũng xuất hiện trước mắt hắn.

Hắn không muốn nhìn thấy Vương Điền nữa. Khi tan triều, hắn tới vườn Tuyết Vỡ trồng hoa chơi.

Dục Anh và Vân Phúc theo sau hắn, đưa cho hắn cái cuốc cùng mầm hoa.

“Chậc.” Hắn trồng được vài cây rồi nhíu mày phủi bùn trên tay, bực bội nói: “Mùi hoa nồng quá, trẫm đau đầu.”

Dục Anh và Vân Phúc nhìn nhau, sau đó ngập ngừng nhìn hắn.

“Có gì nói luôn đi.” Lương Diệp thiếu kiên nhẫn quăng hoa sang bên cạnh, nhìn Vương Điền ngồi xổm trước mặt mình cười từ nãy đến giờ, bực bội dời đường nhìn.

“Thưa Bệ hạ, hải đường ở vườn Tuyết Vỡ… chưa từng tỏa hương.”

Lương Diệp ngạc nhiên ngẩng đầu. Hải đường nở rộ khắp vườn, tỏa ra hương thơm ngào ngạt.

Cuối cùng hắn đã không thấy được Vương Điền nữa.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.