Ôn Hương Diễm Ngọc

Chương 03: Nỗi niềm khó nói



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 03: Nỗi niềm khó nói

Edit: Dii

Beta: Yuyu

____________________

Lúc trời sẩm tối, Lăng Kỳ Yến đến hồ nước trong trang viên để tắm rửa.

Ôn Doanh đi cùng, y không để ý tới hắn, cũng không bắt hắn rời đi.

Mười mấy thái giám, tì nữ hầu hạ bên người Lăng Kỳ Yến, tất cả đồ dùng đều được nạm vàng khảm ngọc, khăn lau cũng làm bằng tơ lụa gấm vóc, vô cùng xa hoa lãng phí.

Ôn Doanh không nhìn quá lâu, vẫn im lặng.

Áo lót mỏng của Lăng Kỳ Yến được cởi ra, da y trắng nõn như bôi phấn, eo thon mông nhỏ, hai chân thon dài thẳng tắp, mặc dù vẫn còn là dáng người thiếu niên, nhưng cánh tay, ngực bụng đều có chút cơ bắp, trông không hề suy nhược, ốm yếu.

Mắt Ôn Doanh sáng rực lên, ánh mắt hắn quét qua đường nét uốn lượn chỗ eo và mông y, hơi dừng lại.

Lăng Kỳ Yến đã bước vào trong hồ, dựa vào thành hồ ngồi xuống, liếc mắt hếch cằm với Ôn Doanh: “Ngươi lại đây kì lưng cho bản vương đi.”

Ôn Doanh tiến tới, ngồi quỳ phía sau Lăng Kỳ Yến, nhận lấy cái khăn lụa do thái giám đưa tới, thấm chút nước, dùng sức vừa đủ chà lên lưng y.

Lăng Kỳ Yến thoải mái nheo mắt lại, có lẽ đây là lần đầu Ôn Doanh làm việc này, không có kỹ năng cao siêu gì, kém xa tay nghề của các thái giám. Nhưng những nơi mà bàn tay hắn chạm vào cách một lớp vải, thì đều giống như bị đốt cháy, đốt cho lòng Lăng Kỳ Yến ngứa ngáy khó nhịn.

Y lại muốn uống rượu.

Lăng Kỳ Yến liếc sang bên cạnh, Giang Lâm hiểu ý ngay, bảo nha hoàn dâng rượu ngon lên. Y nhận lấy bầu rượu, ngửa đầu uống, rượu tràn khỏi khóe miệng, rồi chảy dọc theo đường nét đẹp đẽ của cổ rơi xuống hồ.

Ôn Doanh ngước mắt nhìn y, vô thức tăng thêm lực tay.

Lăng Kỳ Yến xoay người nằm úp sấp lên thành hồ, ngón tay gõ lên bầu rượu, uể oải cong khóe môi, nhìn Ôn Doanh cười: “Không muốn làm “người thân thiết” của bản vương, nhưng hầu bản vương uống rượu thì vẫn được phải không?”

Ôn Doanh im lặng nhận lấy bầu rượu, dứt khoát uống một ngụm lớn, rồi giơ tay lên, lau môi bằng mu bàn tay.

Mắt Lăng Kỳ Yến hơi chớp, ý cười trong mắt càng lộ rõ hơn, buột miệng hỏi hắn: “Ngươi muốn làm môn khách của bản vương, nhưng mỗi ngày đều học ở Quốc tử giám, ngay cả người bản vương còn không thấy thì muốn một môn khách như ngươi để làm gì?”

Y chống cằm suy nghĩ một lúc, rồi không đợi Ôn Doanh trả lời đã nói: “Hay ngươi tới phủ của bản vương ở đi, cách Quốc tử giám không xa đâu, như thế cũng tránh bị mấy kẻ vớ vẩn kia làm phiền.”

Ngay cả biểu huynh của mình mà Dục vương điện hạ cũng cho là “dạng người vớ vẩn”, dường như cực kỳ xem thường gã.

Ôn Doanh thản nhiên tạ ơn y: “Đa tạ điện hạ ưu ái.”

Lăng Kỳ Yến rất hài lòng với thái độ thức thời của hắn, ngón trỏ và ngón giữa thay phiên nhau chạm vào cổ tay Ôn Doanh, gãi nhẹ lên lòng bàn tay hắn.

Tham Khảo Thêm:  Chương 146: Không chuyện ác nào không làm

Ôn Doanh bình tĩnh rút tay ra, cầm khăn vải tiếp tục lau cánh tay cho y.

Lăng Kỳ Yến mỉm cười, không so đo với hắn nữa.

Sau khi y tắm xong, Ôn Doanh mới thay quần áo sạch, sau đó trở lại bữa tiệc với Lăng Kỳ Yến.

Đám công tử bột đã vui đùa cả ngày, hiện giờ đều say bí tỉ nên càng phóng đãng hơn, ngoại trừ mấy học trò trong Quốc tử giám thì còn gọi thêm vài người ở kỹ viện đến hầu hạ, muôn hình muôn vẻ, nói cười dịu dàng, âm thanh đồi trụy vang khắp nơi.

Lăng Kỳ Yến ngồi ở chủ vị, có hai kỹ nữ xinh đẹp dựa vào hai bên, đút rượu lột nho cho y. Lăng Kỳ Yến uống gần nửa chén rượu trên tay một trong hai người, rồi nhìn về phía Ôn Doanh đang ngồi quỳ kế bên, y hôn lên má một kỹ nữ, cười nhắc nhở nàng: “Rót rượu cho vị Án Thủ đại nhân kia đi.”

Kỹ nữ kia ngoan ngoãn vâng lời, cơ thể mềm mại dựa vào Ôn Doanh, cười tủm tỉm rót rượu cho hắn: “Án Thủ đại nhân, nô tì mời ngài uống.”

Ôn Doanh không nhận lấy, lặng lẽ dịch người ra, lạnh nhạt nói: “Chỉ là một tên thư sinh thôi, không dám nhận một câu đại nhân của cô nương.”

Một kỹ nữ khác dựa vào lòng Lăng Kỳ Yến, nhõng nhẽo cười: “Điện hạ, vị Án Thủ đại nhân này không nể mặt gì cả.”

Lăng Kỳ Yến hừ nhẹ: “Tính hắn là thế.”

Lăng Kỳ Yến vừa nói vừa khẽ đảo mắt, suy nghĩ một lúc, rồi gọi một tiểu quan có gương mặt đẹp như con gái lại đây, chỉ vào Ôn Doanh, ra lệnh: “Ngươi đến uống rượu với hắn đi.”

Tiểu quan dán vào người Ôn Doanh, chưa kịp đụng tới tay hắn thì đã bị Ôn Doanh dứt khoát đẩy ra.

Giọng hắn càng lạnh hơn: “Không cần, điện hạ tự hưởng thụ đi, học trò không có phúc hưởng những thứ này.”

Lăng Kỳ Yến lắc chén rượu trong tay, cười nhạt: “Ngươi không nể mặt bản vương à?”

Ôn Doanh buông mắt, lết một bước về phía trước, lại gần Lăng Kỳ Yến, rót rượu cho y.

Nhìn chén rượu được đưa tới trước mặt, nét lạnh lùng trên mặt Lăng Kỳ Yến dần nhạt đi, y mỉm cười đẩy kỹ nữ xinh đẹp đang dựa vào lòng mình ra, nhận chén rượu, cặp mắt hoa đào nhìn thẳng vào Ôn Doanh, ngửa đầu uống rượu.

Lúc tiệc sắp tàn, Trương Uyên bước lại gần, cười nói rằng nhóm kỹ nữ vừa sắp xếp một vũ điệu mới, hỏi Lăng Kỳ Yến có muốn xem không.

Y hờ hững “Ừ” một tiếng, tiếng cổ nhạc nhanh chóng vang lên.

Nhóm kỹ nữ lẳng lơ nhảy múa trong tiếng nhạc, áo lót bằng lụa mỏng nhẹ nhàng đung đưa, tỏa ra từng làn hương thơm ngát, khiến đám công tử bột say mê không dứt, ai cũng uống tới đỏ mặt tía tai, mơ màng như kẻ say rượu.

Lăng Kỳ Yến nghiêng người dựa vào ghế, vạt áo trước ngực bị cởi ra một nửa, mặt cũng ửng đỏ, hàng mi khẽ rung động, mắt ướt nước, dáng vẻ quyến rũ, chỉ có y là không nhận ra mình còn đẹp hơn những kỹ nữ đang nhảy múa kia rất nhiều.

Ôn Doanh vô tình ngước mắt nhìn Lăng Kỳ Yến rồi lặng lẽ dời mắt đi.

Ăn uống no say, đám công tử bột bèn ôm kỹ nữ, tiểu quan, hay mấy học trò trong Quốc tử giám vào phòng ngủ, tiếp tục “cuộc vui”.

Tham Khảo Thêm:  Chương 157

Trước khi đi, Trương Uyên ghé sát vào tai Lăng Kỳ Yến, nhắc y rằng người múa dẫn đầu lúc nãy là “đầu bảng” của Tú Lan Uyển, còn là thanh quan*, cố ý giữ lại cho điện hạ.

(*Bán nghệ không bán thân.)

Tuy hắn ta không biết điện hạ có muốn dùng hay không, nhưng tốt nhất là giữ lại cho ngài ấy.

Về phần Ôn Doanh thì dù vô tình hay cố ý, tất cả đều coi hắn là không khí.

Thiếu đi mấy con ma men gây rối, phòng tiệc vừa mới ca múa đàn hát dần yên tĩnh hơn. Lăng Kỳ Yến chưa rời đi, vẫn ngồi chỗ cũ uống rượu, Ôn Doanh cũng không nhúc nhích, quỳ ở bên cạnh hầu hạ y uống rượu.

Chỉ có kỹ nữ đầu bảng được cố ý giữ lại kia là hơi bứt rứt lo lắng, ngập ngừng tiến lên rồi quỳ xuống bên phía khác của Lăng Kỳ Yến, cầm bình rượu lên.

Lăng Kỳ Yến nắm lấy bàn tay mềm mại, khẽ bóp, híp mắt quan sát nàng, một lát sau, y giơ tay lên, ngón tay chậm rãi vuốt ve hai gò má trắng hồng của nữ nhân.

Kỹ nữ kia cúi đầu xuống, không nhúc nhích, lộ ra một đoạn cổ trắng nõn, trông hơi căng thẳng.

Lăng Kỳ Yến ghé sát vào, hít một hơi thật sâu trên cổ nàng, mùi thơm trong lành nhàn nhạt quẩn quanh chóp mũi.

Nữ nhân nũng nịu nói: “Điện hạ, … Nô tì hầu hạ ngài.”

Một tay của đối phương giơ về phía ngực Lăng Kỳ Yến, còn chưa kịp chạm vào thì đã bị y đè vai xuống, dùng sức đẩy ra.

Nữ nhân bất ngờ ngã xuống, Lăng Kỳ Yến lạnh mặt: “Đi xuống đi, chỗ này không cần ngươi.”

Giang Lâm lập tức vẫy tay, hai tiểu thái giám nhanh nhẹn đến kéo kỹ nữ kia đi.

Y đứng dậy, phất tay áo bỏ đi.

Ôn Doanh đi theo Lăng Kỳ Yến về phòng, y lạnh lùng liếc hắn, chế nhạo nói: “Không phải là ngươi không muốn lên giường của bản vương sao? Giờ còn lẽo đẽo theo bản vương làm gì?”

Ôn Doanh buông mắt, vẻ mặt thản nhiên: “Điện hạ chưa cho phép đi, nên học trò không dám rời đi.”

Lăng Kỳ Yến định nói “Cút”, nhưng chữ vừa đến miệng lại nuốt xuống.

Y nằm sấp lên giường, ra hiệu với Ôn Doanh: “Bản vương đau lưng nhức eo, ngươi tới đây xoa bóp mấy cái cho bản vương đi.”

Ôn Doanh đi đến cạnh giường ngồi xuống, chạm vào eo Lăng Kỳ Yến qua một lớp áo lót bằng tơ lụa.

Tay nghề của hắn đã tốt hơn lần kì lưng trước đó, cơn bực bội và lửa giận tích tụ trong lòng Lăng Kỳ Yến dần tan đi, men say lại ùa lên não, y nhắm mắt lại, thả lỏng đầu óc, trông vô cùng uể oải lười nhác.

Phần eo mềm mại chính là nơi nhạy cảm nhất, khi bị tay Ôn Doanh chạm vào, cơ thể của Lăng Kỳ Yến dần mềm nhũn, vậy mà còn cảm thấy chưa đủ, y liếm môi, khẽ “A” một tiếng, bắt lấy tay của hắn, nhét vào trong quần áo, xoa thẳng lên da trên eo mình.

Cảm giác trơn mịn quá chân thực, mắt Ôn Doanh hơi tối, không nói câu nào, cố gắng hầu hạ vị Dục vương điện hạ cao quý, vênh váo hung hăng này.

Lăng Kỳ Yến phá vỡ yên lặng trước, nhắm mắt hỏi hắn: “Ngươi không chịu dùng thân hầu hạ bản vương thì thôi, bản vương kêu người hầu hạ ngươi, sao ngươi cũng không cần?”

Tham Khảo Thêm:  Quyển 2 - Chương 66

“Học trò không có phúc hưởng thụ.”

Vẫn là câu nói cứng rắn ấy, Lăng Kỳ Yến cười nhạo: “Trước mặt bản vương, ngươi là người đầu tiên chẳng biết ứng xử khéo léo, còn không biết điều nữa.”

Ôn Doanh không tiếp lời.

Lăng Kỳ Yến quen rồi. Rõ ràng đến hôm nay y mới quen biết người này, nhưng lại bị hắn chọc giận tới mấy lần, với tính tình ngày xưa của y, e là đã sớm bảo người lôi đi.

Thế mà lần nào, Ôn Doanh này cũng làm cho y cảm thấy vô cùng thú vị, tuy rằng trông dáng vẻ giả vờ thanh cao kiêu ngạo kia cực kỳ đáng ghét, nhưng hắn càng như vậy, y lại càng muốn lột bỏ lớp ngụy trang của hắn, một ngày nào đó, y sẽ thấy được dáng vẻ phục tùng dưới chân mình, nịnh hót lấy lòng chủ.

Không biết lên giường với người như tên tiểu tử này sẽ có mùi vị gì đây.

Lăng Kỳ Yến không ngừng nghĩ đến mấy chuyện bậy bạ, hai gò má dần ửng đỏ, những nơi trên eo được chạm qua cũng trở nên ngứa ngáy tê dại, còn ngứa hơn cả lúc y tắm.

Y nhận ra cơ thể mình từ từ nóng lên, thứ kia có xu thế ngẩng đầu.

Lăng Kỳ Yến bỗng mở mắt ra, vẻ mặt đã thay đổi.

Y sống mười sáu năm, tuy rằng tính cách phong lưu, thích lêu lổng tự do, nhưng đây là lần đầu chỗ đó có phản ứng. Trước giờ dù có gặp được nam nữ đẹp đến thế nào, y cũng chưa từng đụng tới, không phải y không muốn…, mà là do không cứng được.

Không một ai biết chuyện thầm kín khó nói này, ngoại trừ đám người thân cận Giang Lâm thường xuyên hầu hạ Lăng Kỳ Yến. Bọn người Trương Uyên nghĩ y thích bắt bẻ, yêu sạch sẽ, nên đổi nhiều cách khác nhau để tặng người, tất cả đều không lọt vào mắt xanh của y, e là bọn họ cũng từng âm thầm suy đoán, nhưng không dám nói ra trước mặt Lăng Kỳ Yến mà thôi.

Việc này vẫn là tâm bệnh của y, nhưng hôm nay, vào giờ phút này, chỉ vì được Ôn Doanh chạm vào, lần đầu tiên trong đời y được nếm trải mùi vị dục vọng.

Lăng Kỳ Yến nghiêng đầu nhìn hắn, khóe mắt đỏ lên, ánh mắt nóng rực, Ôn Doanh dừng tay, yên lặng nhìn y.

Lăng Kỳ Yến mò đến cánh tay Ôn Doanh, giọng nói ám muội, muốn mê hoặc hắn: “Thật sự không chịu đi theo bản vương sao? Ngươi muốn cái gì, bản vương cho ngươi hết.”

Ôn Doanh bình tĩnh đẩy tay của y ra: “Điện hạ say rồi.”

Lăng Kỳ Yến nghiến răng, tức giận: “Nếu bản vương cứ khăng khăng muốn ngươi, ngươi cho rằng mình có thể phản kháng sao?”

“Không phản kháng được, nhưng đối với điện hạ mà nói, nếu học trò không phối hợp, ngài sẽ không thấy thú vị, cũng chẳng lên nổi hứng thú, điện hạ cần gì phải làm như vậy.”

Bốn mắt nhìn nhau, trong mắt Ôn Doanh không hề có ý nhượng bộ. Một lát sau, Lăng Kỳ Yến nhắm mắt lại, nghiến răng nói ra một chữ: “Cút.”

——————–‐—

Dii có lời muốn nói: Mẹ nó Yến ơi anh nói nghe công vậy, thật ra anh thụ chết bà :)))))))))

Yu có lời muốn nói: Riêng cái bệnh bất lực đã dự báo trước anh là thụ rồi Yến à =)))))

Hết chương 3.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.