“Không có gì. Chúng ta cũng không phải cứ như vậy mà buông tha cho. Sau khi trở về tụ tập cùng những người khác, chúng ta sẽ lập tức kéo đến chỗ lối ra mà tổ chức mai phục. Người này muốn rời khỏi Ma Kim Sơn Mạch thì khẳng định sẽ gặp lại chúng ta.”
Tiểu thú sau khi do dự một chút thì dùng ngữ khí khẳng định nói.
Nghe tiểu thú nói như thế, ngay cả mãng thú cùng bốn con ma thú còn lại đều không phản đối gì, tựa hồ đối với lưu ly tiểu thú này cực kỳ tin phục. Sau đó ma phong tái khởi, ngũ ma lập tức hướng theo đường cũ bay trở về.
Lúc này, Hàn Lập đã sớm ở ngoài trăm vạn dặm, hắn vừa phi độn vừa cẩn thận cảnh giác quan sát bốn phía. Tuy rằng đã thoát khỏi truy binh thành công nhưng thần sắc của hắn cũng không có quá mức thoải mái mà vẫn hơi nhíu mày. Trải qua hơn nửa ngày bỏ chạy, hắn đã hoàn toàn đi lệch khỏi quỹ đạo lúc trước. Muốn bay trở về đến lối vào Ma Kim Sơn Mạch thì chỉ có thể đi đường khác. Nói như thế mà nói, thứ nhất là không quen đường, thứ hai là có thể gặp phải ma thú mới thì có thể có chút phiền phức.
Bất quá so với hàng trăm trung cao giai ma thú kia thì hắn vẫn tình nguyện mạo hiểm một phen. Đương nhiên đám ma thú đó có thể ngăn chặn tại lối vào nhưng hắn chỉ chợt lo lằng qua sau đó lập tức không để ý nữa. Đối với hắn mà nói, nếu không có xuất hiện thánh giai ma thú thì vô luận là vận dụng Thái Nhất Hoá Thanh Phù hay là dựa vào độn tốc quỷ dị của mình thì đều có thể dễ dàng giải quyết được việc này, căn bản không cần để ở trong lòng.
Chuyện tối trọng yếu hiệ tại chính là không biết Tiêm Tiêm có thuận lợi thoát thân hay không. Nếu nàng bất ngờ vẩn lạc thì Thiên Ngoại Ma Giáp có thể nhất thời không thể tu bổ được. Nhưng loại chuyện này cũng không phải là hắn có thế thể quản đượng. Hơn nữa từ chuyện nữ tử này lúc trước thi triển hậu thủ thoát thân thì xem ra tựa hồ nàng còn lưu lại không ít chuẩn bị ở phía sau nên quá nửa là có thể phản hồi vô sự.
Về phần nam tử họ Khuê kia thì Hàn Lập ước gì đối phương vẩn lạc trong tay đám ma thú thì tốt. Hàn Lập sau khi cân nhắc xong thì mới đem tâm tư thu lại rồi hết sức chạy đi. Chỉ thấy độn quang màu xanh đại phóng, tốc độ của kinh hồng nhanh thêm ba phần, sau mấy cái chớp động liền biến mất ở tại chân trời.
Hàn Lập lần này một mình đi đã phi hành qua một ngày một đêm. Trên đường tuy có đụng phải mấy tên đê giai ma thú nhưng chỉ vung đại thủ hư không đánh ra một trảo liền dễ dàng nhất kích tất sát, căn bản là chưa có gì phiền toái.
Cứ như vậy, lúc này Hàn Lập đang phi độn phía trên một khu vực đồi núi thấp, phía dưới ma khí màu đen quay cuồng cơ hồ đem phân nửa đồi núi này bao phủ vào trong đó, nhìn lại chỉ thấy một đỉnh núi cao hơn trăm trượng nằm trong đám ma khí màu đen như ẩn như hiện.
Đột nhiên có một tiếng nổ kinh thiên động địa truyền đến, sức nổ mạnh đến mức nửa ngày sau trên không trung vẫn còn đọng lại thanh âm tác hưởng. Hàn Lập một lòng đi đường thấy vậy thì cả kinh, thanh quang chợt loé, độn quang dừng lại xoay đầu nhìn về hướng phát ra tiếng nổ.
Chỉ thấy phía xa không biết chỗ nào giờ phút này hoàn toàn bị hoả vân đỏ đậm bao phủ mà ở bên trong hoả vân ẩn hiện có một đoàn bạch sắc hoả cầu hiện lên sau đó cuồn cuộn nứt toác mà hoá thành xích hồng yêu dị hoả diễm. Tiếng nổ ầm ầm trầm thấp vang lên liên miên không dứt, giống như vô cùng vô tận.
Khoé mắt Hàn Lập chợt nhảy dựng lên, tuy không biết bên kia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nhưng thanh thế thật là kinh người, không phải cấp Luyện Hư bình thường có thể làm được. Bất quá trong mắt Hàn Lập lam mang chuyển động vài cái, sau khi hơi trầm ngâm thì bỗng nhiên độn quang tái khởi nhằm hướng ban đầu tiếp tục đi tới, độn tốc thậm chí so với ban đầu còn nhanh hơn vài phần. Bộ dáng của hắn xem ra căn bản không muốn phát sinh thêm phiền toái.
Bản ý của Hàn Lập đích xác là như thế. Chuyến đi Ma Kim Sơn Mạch này hắn đã thu hoạch không ít, hiện tại nên sớm thoát ly khỏi nơi này, đối với những chuyện phiêu lưu khác hắn không có chút hứng thú nào nhưng Hàn Lập vạn lần không nghĩ tới chính mình không muốn gây chuyện thì ma phiền lại tìm tới cửa.
Thanh hồng do Hàn Lập biến thành mới bay ra được hơn trăm trượng thì trong hoả vân quay cuồng bỗng nhiên linh quang chợt loé rồi từ đó có bốn đạo độn quang bắn ra. Đạo phía trước là một đoàn tử quang huỳnh chói mắt lao thẳng đến Hàn Lập. Ba đạo phía sau, một đạo lục quang loè loè, một đạo ngân quang chói mắt, một đạo thì đỏ tươi như máu. Tốc độ so với tử quang còn kém một bậc nhưng thanh âm phá không nghe rợn cả người. Tiếng xé gió vừa truyền đến thì đã đến sát bên cạnh Hàn Lập.
Hàn Lập thấy tình hình này thì không khỏi ngẩn ra, trong lòng nhất thời không biết là nên lập tức né tránh hay là đón đầu mà lên. Bất quá hắn chỉ ngẩn ngơ trong phút chốc công phu rồi tay áo lập tức run lên, nhất thời một tầng hôi quang lập tức vô thanh vô tức hiện lên, tiếp theo dưới chân có tiếng thanh minh rồi vô số thanh tiểu kiếm màu xanh từ hư không hiện lên, hơi vừa chuyển đã hoá thành một đoá thanh liên từ từ nở rộ ra.
Trong lúc nhất thời, hai mắt Hàn Lập lam mang chợt loé lập tức đem vật từ trong tử quang đang bắn đến nhìn rõ ràng, kết quả thần sắc trở nên cực kỳ quái dị. Chỉ thấy trong tử quang rõ ràng là một gương mặt xanh biếc, hai tay cùng chân đều là các xúc tu màu tím, trông như quái vật. Nhân ảnh này cao đến hai trượng, khuôn mặt bình thường, hơn nữa hơi có vẻ đờ đẫn, hai tay chân đang ôm lấy một cái chiến giáp màu vàng giống như khô mộc, bên ngoài thân mơ hồ có tử sắc ký hiệu hiện lên quay cuồng đồng thời có một cỗ dược hương truyền ra.
“Chi tiên!”
Hàn Lập đã sớm xem qua hình ảnh của nó trong ngọc giản nên trong nháy mắt đã nhận ra lai lịch của quái vật đang bay tới, trong lòng không khỏi kinh hỉ. Tuy hắn chưa bao giờ nghĩ tới điều này nhưng nếu linh vật này tự động đưa tới cửa thì tự nhiên là một chuyện khác. Hơn nữa xem ra Chi tiên này ngay cả tứ chi cũng chưa biến ảo thành công thì hiển nhiên là thương thế vẫn chưa phục hồi hoàn toàn, lúc này đã bị những người khác phát hiện nên mới vội vàng chạy trốn.
Hàn Lập tâm niệm vừa động, trong nháy mắt đã có quyết định, thậm chí còn chẳng quan tâm xem vài đạo độn quang mặt sau đang bay đến. Một tay hư không đánh ra một trảo, một quầng sáng màu xám cuốn đi rồi hoá thành một cái đại thủ màu xám chộp xuống tử quang.
Trong tử quang Chi tiên thấy vậy, trên mặt mặc dù không chút biểu tình nhưng trong mắt lại lộ ra vẻ tuyệt vọng. Mắt thấy đại thủ màu xám chụp đến mà lại tựa hồ như không thể khống chế được độn quang, sau khi loé lên thì vẫn lao thẳng về phía Hàn Lập. Kết quả là đại thủ chụp tới.
“Phanh” một tiếng muộn hưởng, tử quang nhất thời tản ra, đại thủ liền đem Chi tiên bắt lấy, sau đó nhoáng lên một cái liền hoá thành một cố quang hà màu xám quay về.
Hàn Lập bắt được Chi tiên dễ như trở bàn tay, đối phương không có tý sức phản kháng nào. Hào quang chợt loé, Chi tiên đã bị từng đạo quang hà xám gắt gao trói lấy lôi lại gần chỗ Hàn Lập trong gang tấc trước người.
Hàn Lập mừng rỡ, lập tức không lưỡng lự tay áo run lên, nhất thời mười mấy tấm phù lên màu sắc khác nhau bắn ra. “Phốc phốc” mấy tiếng nổ lớn, đám phù lên này chỉ loé lên đã vây lấy thân hình Chi tiên, tiếp theo đủ lại ký hiệu màu sắc khác nhau hiện lên cơ hồ cả thân hình linh vật này bao vây trong đó.
“Dừng tay.”
“Muốn chết!”
Hai tiếng quát lớn từ trong ba đạo độn quang phía sau ầm ầm truyền ra, hiển nhiên là những người này vừa thấy con mồi bị Hàn Lập bắt đi thì trong lòng giận giữ thế nào cũng biết.
“Thu.”
Tuy nhiên Hàn Lập căn bản không thèm để ý, một tay lật lại, nhất thời trên tay xuất hiện một cái bình ngọc màu xanh, trong miệng khẽ quát một tiếng. Nhất thời cái bình ngọc run lên mà phun ra một đạo thanh hà đem Chi tiên đã bị cấm chế cuốn vào trong đó. Chỉ thấy linh quang chớp động, Chi tiên nguyên bản còn cao hơn Hàn Lập trong nháy mắt đã thu nhỏ hình thể lại, cuối cùng chỉ còn cao nửa thước rồi nhanh chóng bị thanh hà thu vào trong bình. Bàn tay vừa lật chuyển, cái bình ngọc hoá thành mấy điểm linh quang mà biến mất.
Lúc này, ba đạo độn quang phía sau mới tới nơi, chỉ sau mấy cái chớp động thì đều hiện ra cách Hàn Lập khoảng ba mươi trượng, vây quanh lấy hắn. Hàn Lập lúc này mới ngẩng đầu đảo qua mọi nơi, thần sắc thản nhiên, nhìn không ra chút khác thường nào. Vừa rồi tuy chưa thấy rõ ràng dung mạo của những người đuổi theo này hưng linh áp trên người tuyệt đối không có Hợp Thể tồn tại cho nên hắn mới thong thả như thế.
“Di, là Hàn đạo hữu.”
“Là ngươi.”
Bởi vì chuyện vừa rồi phát sinh chỉ trong nháy mắt, thêm vào đó vừa rồi Hàn Lập lại dùng Nguyên từ thần quang che hơn phân nửa thân hình nên đám người phía sau đến bây giờ mới nhìn rõ dung mạo của Hàn Lập, kết quả là hai cái thanh âm hoàn toàn bất đồng đồng thời thất thanh truyền ra.
Một cái tràn ngập vẻ kinh ngạc!
Một cái lại đầy vẻ kinh nghi bất định!
Về phần người cuối cùng toàn thân huyết quang loè loè lại không nói lời nào mà hai tay chỉ hướng về Hàn Lập giương lên. Nhất thời hai đạo huyết quang kích bắn ra, chỉ loé lên đã hoá thành lưỡng đạo huyết quang chém đến Hàn Lập.
Sắc mặt Hàn Lập trầm xuống, quang hà màu xám trước người bành trướng lên mà hoá thành cao mấy trượng cũng nhằm về phía trước cuốn đi.
“Bịch” một tiếng, lưỡng đạo huyết quang kia cũng bất phàm, chỉ một chút đã chém đứt hơn phân nửa quang hà màu xám, bộ dáng muốn trực tiếp xuyên thủng mà qua nhưng ngay sau đó, trong quang hà màu xám đột nhiên có một bóng đen loé lên, đó là hư ảnh của một cái tiểu sơn màu đen tuyền.
Lưỡng đạo huyết quang vừa chém lên tiểu sơn thì lập tức bị cự lực hất quay ngược trở về. Theo sau hôi quang bốn phía đột nhiên ngưng tụ mà hoá thành vô số tia sáng màu xám hết sức nhỏ hướng về phía huyết quang bắn tới. Kết quả hai cái huyết nhậ kia lúc đầu giống như giao long dũng mãnh phi thường nhưng khi bị vô số tia sáng màu xám chụp xuống thì động tác bắt đầu chậm chạp, hào quang cũng trở nên ảm đạm dị mà hiện nguyên hình.
Đây rõ ràng là hai thanh huyết sắc trường kiếm dài vài tấc nhưng hào quang loá mắt co duỗi không ngừng, có vẻ linh tính mười phần. Hai thanh trường kiếm này trong nháy mắt đã bị đám tia sáng màu xám bao vây tầng tầng lớp lớp, cuối cùng kêu lên một tiếng rồi không thể nhúc nhích mảy may.
Người đứng trong huyết quang phía xa lúc này mới cả kinh nhưng cũng không hoảng hốt mà trong miệng quát lớn một tiếng.
“Phanh phanh” hai tiếng trầm đục bỗng nhiên từ trong quang hà màu xám truyền ra. Hai thanh trường kiếm nguyên bản bị trói buộc lại tự động vỡ vụn ra sau đó hoá thành vô số điểm huyết quang biến mất vô ảnh vô tung trong Nguyên từ thần quang. Ngay sau đó, không gian phía trước huyết quang bao phủ người nọ chợt dao động sau đó huyết quang chớp động và hai thanh trường kiếm nọ quỷ dị hiện lên.
“Kiếm linh hoá hư!”
Hai mắt Hàn Lập chợt híp lại, gắt gao nhìn về bóng người trong huyết quang, sắc mặt âm trầm dị thường. Lúc này, hắn mới nhìn rõ dung mạo của hai người khác. Một người trong đó sắc mặt tái nhợt, tóc xám trắng, một người đầu đầy tóc xanh, bộ dáng hung ác dị thường. Đúng là đám người lúc trước đã gặp ở trong Lôi Vân Các, lão giả họ Ngạn và dị tộc nhân tóc xanh.