Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 1645: Vung tay đánh lớn



Hai người này trước đây đã chứng kiến một phần thần thông chân chính của Hàn Lập nên khi thấy người trong huyết quang bị thiệt thòi không nhỏ thì cũng không có quá mức bất ngờ nhưng ánh mắt nhìn về phía Hàn Lập thì đều trở nên âm trầm bất định. Về phần dung mạo của bóng người trong huyết quang kia, Hàn Lập sau khi dùng linh mục nhìn chăm chú một lát thì cũng đã thấy rõ ràng. Đó là một mi anh nử tử, một thân huyết sắc cung trang.

Giờ phút này tuy nàng đã thu hồi hai thanh phi kiếm nhưng trên ngọc dung vẫn tràn đầy vẻ giật mình. Hiển nhiên sự lợi hại của Nguyên từ thần quang vừa rồi đã làm cho nàng hoảng sợ, đồng thời hết sức kiêng kị. Ba người đem Hàn Lập vây vào giữa, trong lúc nhất thời bầu không khí im lặng một cái quỷ dị nhưng không có ai có ý tứ muốn rời đi. Hàn Lập thấy vậy thì mỉm cười, ánh mắt nhìn về phía chân trời xa xa.

Chích thấy bên kia hoả vân vẫn đang bao trùm cả bầu trời, thanh thế so với lúc trước tựa hồ còn cường thịnh hơn vài phần nhưng lúc này phía dưới đang có một làn sóng nước màu đen dâng lên va chạm với hoả vân. Hai cái này tựa hồ là tương khắc với nhau, sau khi va chạm thì đều phát ra tiếng nổ liên hồi khiến cho nửa bầu trời đều chấn động không ngừng, giống như bất cứ lúc nào đều có thể bị xé rách ra. Hàn Lập ánh mắt chớp động mà trong lòng chuyển động.

“Hàn đạo hữu, ta nhớ rõ là có Việt hiền chất đi cùng đạo hữu một đường tiến vào sơn mạch, lúc này không biết Việt hiền chất có ở đây không?”

Sau khi giằng co một lát thì lão giả họ Ngạn mở miệng trước.

“Có chút đáng tiếc. Trước đây không lâu, Việt đạo hữu đã bị người ta hạ độc thủ nên đã bất hạnh vẫn lạc rồi.”

Hàn Lập nghe hỏi vậy thì thần sắc khẽ biến nhưng không có ý giấu diếm nói.

“Đã vẩn lạc. Đạo hữu có thể nói là do người phương nào hạ độc thủ không?”

Lão giả họ Ngạn cả kinh hỏi không ngớt.

“Lúc Việt đạo hữu ngộ địch thì tại hạ không có ở bên cạnh nên tại hạ thật sự không thể nói rõ ràng.”

Hàn Lập nhướng mày chậm rãi nói.

“Nga, như vậy sao.”

Sắc mặt lão giả họ Ngạn trở nên âm trầm, hiển nhiên có chút không tin tưởng.

Hàn Lập thấy vậy trong lòng không khỏi cười khổ một tiếng, xem ra phân nửa vị này cho là chuyện Việt Tông vẩn lạc có liên quan tới mình. Bất quá, hắn cùng lão giả này căn bản không có giao tình gì nên tự nhiên cũng sẽ không cố gắng đi giải thích cái gì mà nhìn hai người khác đảo qua rồi bình tĩnh hỏi:

“Tư thế của ba vị hiện tại như vậy, chẳng lẽ là tính toán không để cho Hàn mỗ rời đi sao?”

“Hừ, các hạ biết rõ mà còn cố hỏi. Đem Chi tiên giao ra đây thì ngươi tự nhiên có thể rời đi bất cứ lúc nào.”

Dị tộc nhân tóc xanh trong mắt hung quang chợt loé rồi hung tợn nói.

“Chi tiên? Hắc hắc, nhị vị đạo hữu còn lại cũng muốn như thế sao?”

Hàn Lập cười lạnh một tiếng nhìn hai người còn lại hỏi một câu.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Lão giả họ Ngạn thần sắc hơi ngưng tụ, vẫn chưa tiếp lời gì thì nữ tử trong huyết quang hai mắt hàn quang phóng ra, cất giọng như băng nói:

“Chúng ta không có nhiều thời gian. Ba ng ười chúng ta đồng loạt ra tay đánh chết người này, sau đó chia đều Chi tiên, nếu không con Ma ngạc kia cùng thủ hạ của Thiết sí đuổi theo thì đồ vật này chưa chắc đã đến trong tay.”

Nói xong, hai tay nàng lập tức chà xát, huyết quang chợt loé rồi một cây quạt màu huyết diễm hiện len quay cuồng ở trong tay. Cái quạt này to bất quá hơn một thước nhưng toàn thân trong suốt, hình như được tạc từ bạch ngọc mà thành nhưng trên bề mặt quạt ẩn hiện có vô số huyết sắc ký hiệu, thoạt nhìn giống như hoả diễm lóng lánh màu đỏ, thật sự là vô cùng quỷ dị.

“Hảo, có thể được một phần ba còn hơn là cái gì cũng không chiếm được.”

Dị tộc nhân tóc xanh tuy rằng hung hãn nhưng thật ra cũng không phải là kẻ ngu dốt nên lập tức đôgnf ý nói, hơn nữa bàn tay vừa lật lấy ra một cái cổ đỉnh nhỏ, cái đỉnh này quay tròn vừa chuyển động liền biến to thêm vài thước rồi trôi nổi trước người hắn không nhúc nhích.

Lão giả họ Ngạn vừa thấy hai người kia hành động như vậy thì sau khi chần chờ một chút thì cũng cắn răng một cái, tay áo bào run lên, từ trong đó có một đoàn ngân quang bắn ra, đó là một cái ấn ngân quang chói lọi. Vật này mới bay ra thì to chỉ hơn một tấc nhưng vừa lăn xuống thì lập tức liền biến to mấy trượng, đồng thời từ phía trên phát ra phong lôi chi âm.

Thế cục ba người liên thủ đã hình thành! Hàn Lập thấy vậy thì khoé miệng khẽ run rẩy một chút, đồng thời trong lòng thở dài một hơi. Ba người này đều là Luyện Hư đỉnh giai, độn tốc tuyệt không chậm hơn hắn bao nhiêu, muốn phòng thủ mà không chiến mà nói thì chỉ sợ là không có khả năng. Biện pháp thoát thân duy nhất là phải chân chính đánh bại hoặc diệt sát ba người thì mới có thể thoát thân.

Điểm này, trước khi hắn động thủ bắt Chi tiên thì cũng đã sớm tiên liệu nên vừa thấy ba người hành động thì trong lòng cũng không kinh hoảng, thậm chí không đợi ba người phát động công kích hắn đã phất tay đánh ra. Nhất thời trên hư không hư ảnh hắc sắc tiểu sơn trước người kia lập tức cuồn cuộn nổi lên một tầng hôi quang nhằm thẳng lão giả áp xuống. Tiểu sơn trong vạn đạo hào quang bỗng nhiên biến thành cao hơn mười trượng đen thùi lùi áp xuống.

Lão giả họ Ngạn cả kinh, không kịp suy nghĩ nhiều thân hình bay vọt ra đồng thời một tay chỉ vào ngân sắc đại ấn trước người điểm ra một cái. Bảo vật này kêu lên một tiếng vù vù rồi thể tích cuồng trước lên mấy lần nhằm về phía ngọn núi trên không phi tới.

“Oanh” một tiếng kinh thiên động địa, dưới đáy ngọn núi phát ra một đoàn hào quang chói mắt. Cả không trung rung mạnh, từ tâm trận nổ có một trận sóng dao động vô hình tản ra.

Ngân sắc đại ấn kia ngay cả cũng là bảo vật có đại uy lực nhưng làm sao có thể so với Nguyên từ thần sơn đã qua lần luyện chế thứ hai. Nó chỉ hơi ngăn được Nguyên từ thần sơn một chút thì lập tức phát ra một tiếng vỡ thanh thuý, căn bản không thể ngăn cản được trọng lượng của hắc sắc tiểu sơn. Ngọn núi thật lớn nhất thời hùng hổ rơi xuống đồng thời đại phiến quầng sáng màu xám phun ra đánh đến lão giả.

Tham Khảo Thêm:  Chương 339: Chương 339

Lão giả họ Ngạn sắc mặt đại biến, há mồm phun ra một tấm lụa màu nhũ bạch. Tấm khăn này vừa động thì nhất thời hoá thành một mảnh bạch vân che trên đỉnh đầu đồng thời trên mặt lão giả bạch hà chớp động, mười ngón tay nhằm lên không trung liên tục búng ra. Vô số đạo lục sắc pháp quyết chợt loé lên rồi biến mất trong mây. Ngọn núi màu đen khi rơi xuống đến bạch vân thì lại giống như đè lên một tảng bông, hơn phân nửa lực đạo bị tá lực bặt vô âm tín. Đám mây mù màu trắng khẽ chấn động vậy mà lại nâng được ngọn núi lên.

Hàn Lập thấy vậy thì trong lòng nao nao. Bất quá chỉ một chút trì hoãn này, dị tộc nhân tóc xanh cùng nữ tử trong huyết quang không hẹn mà cùng ra tay. Dị tộc nhân tóc xanh kia há mồm phun ra một đoàn tinh khí màu xanh lên trên cái đỉnh. Cự đỉnh kêu lên một tiếng vù vù rồi bay vọt lên trời.

Ngay sau đó, một cỗ sáng mờ từ trong đỉnh phi ra, sau khi tản ra thì thiên địa phụ cận cũng phải biến sắc, một cỗ hoàng phong âm trầm gào thét nổi lên sau đó hoá thành vài con hoàng sắc phong long lao thẳng tới chỗ Hàn Lập. Về phần nữ tử trong huyết quang kia, trong tay cũng nhẹ nhàng miết một cái.

Nhất thời ký hiệu trên mặt quạt chớp động một trận sau đó “phốc xuy” một tiếng lớn, vô số huyết diễm từ trên mặt quạt tròn tuôn ra rồi nhằm thẳng Hàn Lập bắn đến.

Hàn Lập thấy cảnh này, trên mặt không chút biểu tình nhưng một tay vừa lật. Nhất thời thanh quang chợt loé lên rồi một cái tiểu đỉnh thanh quang loè loè hiện ra. Đúng là Hư Thiên bảo đỉnh! Sau đó hắn há mồm phun ra một đoàn ngân diễm, ngân diễm quay tròn vừa chuyển rồi hoá thành một con ngân sắc đại hoả điểu dài chừng một thước.

“Đi.”

Hàn Lập vung tay áo lên, trong miệng quát khẽ một tiếng.

Thanh sắc tiểu đỉnh run lên rồi bay lên không, nhoáng một cái cái đỉnh bỗng nhiên biến mất không thấy. Trên không trung chợt vang lên một tiếng thanh minh thẳng lên cửu thiên rồi đồ án mặt ngoài hình một loài chim nào đó chợt trở nên mơ hồ không rõ.

Linh quang màu xanh mênh mông đại phóng rồi một cái hư ảnh quái điểu bỗng nhiên hiện lên ở bốn phía tiểu đỉnh, sau đó rống lên một tiếng mà phỉ ra, nghênh đón mấy cái hoàng sắc phong long kia. Hai phương vừa tiếp xúc lập tức lao vào cắn xé nhau, bộ dáng nhất thời khó phân thăng bại. Mà bên kia, ngân sắc hoả điểu lại mở hai cánh rồi tự động lao về phía huyết sắc hoả cầu đầy trời đang bay đến.

Đám hoả cầu kia mặt ngoài huyết diễm quay cuồng, màu đỏ tươi ướt át, thoạt nhìn đã thấy đây không phải là hoả diễm bình thường. Mà cung trang nữ tử một thân huyết sắc kia vẻ mặt vẫn trấn định, tựa hồ đối với uy lực của huyết phiến rất là tự tin nhưng ngay sau đó trên mặt bỗng nhiên cả kinh bởi vì ngân sắc hoả điểu kích thước tầm một thước, mắt thấy chuẩn bị chui đầu vào trong hoả cầu thì bỗng nhiên trong miệng thanh minh một tiếng rồi hai cánh đột nhiên vỗ một cái, hình thể nhất thời giống như quả bóng được thổi phồng lên, lấy tốc độ không thể tưởng tượng nổi cuồng trướng lên.

Tham Khảo Thêm:  Chương 468: không khỏi cũng quá khó coi.

Một trượng, ba trượng, năm trượng, mười trượng,.

Đảo mắt công phu, ngân sắc hoả điểu thể tích liền biến thành ba mươi trượng, một cây lông chim vậy mà lại ngân trung mang bạch, bạch trung lại có ngân sắc ký hiệu chớp động hiện lên. Từ xa nhìn lại giống như một con ngân sắc phượng hoàng bình thường loè loè sáng lên, làm mọi người không dám nhìn thẳng.

Hàn Lập thấy cảnh này thì trong lòng cũng nhảy dựng lên. Tuy hắn biết Phệ Linh hoả điểu sau khi thôn phệ Kim Ô chân hoả kia thì khẳng định là sẽ có tiến hoá nhưng việc biến thành bộ dáng kinh người như vậy thì cũng khiến trong lòng hắn cả kinh. Hơn nữa lúc này hẳn là nó vẫn chưa hoàn toàn luyện hoá xong Kim Ô chân hoả.

Phệ Linh hoả điểu tự thân đã có linh tính nhất định nên căn bản không cần Hàn Lập thúc dục, hai cánh đột nhiên run lên. Ngân vũ phía mặt ngoài cánh lập tức kích bắn ra, từ xa xa nhìn lại giống vô số mũi tên bạc đồng thời rời nỏ bắn ra, chỉ chợt loé lên thì đã chuẩn xác xuyên thủng mỗi một khoả huyết sắc hoả cầu.

Thanh âm “phanh phanh” vang lên không dứt. Mặt ngoài đám hoả cầu này lập tức bị biến dạng rồi nứt toác ra và hoá thành vô số điểm huyết diễm tản ra. Nữ tử trong huyết quang kinh sợ dị thường nhưng vẫn chưa thực sự trở nên thất thố, huyết phiến cầm trong tay vứt lên không trung còn tay kia thì lại bấm quyết, vẻ mặt ngưng trọng dị thường.

Linh quang chợt loé lên rồi một đạo huyết sắc quang trụ từ đầu ngón tay bắn ra, sau khi lướt qua thì tiến vào trong huyếtp hiến không thấy bóng dáng. Trên huyết phiến ký hiệu quay cuồng một trận, sau đó lưu chuyển lướt đi, nhìn trông như một cái đồ án pháp trận cổ quái, biến hoá không chừng.

Nhất thời từ bốn phía xa xa, huyết diễm chợt loé lên rồi từ bốn địa phương bất đồng lại tựa hồ như muốn ngưng tụ lại cùng nhau. Bất quá lúc này, ngân vũ sau khi xuyên thủ thì lại rào rạt bốc cháy rồi biến thành một viên đại ngân sắc hoả đoà to cỡ nắm tay. Ngân đoàn này run lên rồi phát ra tiếng xé gió nhắm huyết diễm đang rơi rụng kích tới.

Kết quả phàm là huyết diễm bị ngân sắc hoả đoàn đánh lên thì lập tức vô thanh vô tức loé lên mà biến mất rồi nhanh chóng bị ngân sắc hoả đoàn thôn phệ vào trong, bộ dáng một chút lực chống cự cũng không có. Trong phút chốc, huyết diễm khắp bầu trời đã tiêu thất hơn phân nửa. Nữ tử trong huyết quang thấy tình hình này mặt cắt không còn giọt máu.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.