Vì buổi sáng chạy quá nhanh nên cả người toát mồ hôi. Lúc hồi phủ, Vệ Lê đã ăn chút đồ nguội, buổi tối tắm rửa bằng nước lạnh rồi quay lại thư phòng của Thẩm Ích như thường lệ để múa bút thành văn.
Vì kiếp trước đã từng viết một lần nên Vệ Lê không cần phải suy nghĩ nhiều khi viết lại “Bách Hoa Ký”. Nàng hạ bút thành văn, thậm chí có phần tản mạn. Chốc sẽ uống trà, lát lại ăn kẹo, hoặc sẽ như đi vào cõi thần tiên nghĩ đến chuyện Dục tỷ tỷ sắp sửa có một đứa bé để ẵm bồng.
Vệ Lê không khỏi bật cười. Nàng đã nhận được khoản tiền đặt cọc từ ông chủ Kim, nhưng nàng không còn hào hứng như lúc mới kiếm được tiền nữa. Ngược lại, lòng nàng thoáng chút mờ mịt.
Khi nàng nhận được khoản thanh toán cuối cùng, số tiền hồi môn hai mươi vạn xâu sẽ được trả hết.
Nàng không cảm thấy mình giàu có, trái lại nàng hi vọng mình chỉ có hai bàn tay trắng hơn.
Nàng và Thẩm Ích sẽ không còn quan hệ gì nữa, có lẽ phải mau chóng trả Thẩm Ích lại cho Doãn Phi Khanh.
Nghĩ đến đây, đầu óc nàng hơi mơ màng. Rõ là cửa ra vào và cửa sổ đều được đóng chặt nhưng nàng vẫn cảm thấy lạnh. Nàng cố gắng lấy lại sức, tính ngày mai sẽ đi xem Doãn Phi Khanh tập vở kịch mới của mình.
Nhưng cơ thể nàng bất giác run lên. Nàng giật mình đưa tay lên sờ trán, chạm vào chợt thấy nóng hổi – phát sốt thật rồi.
Trước đây, nàng từng sống một mình trong nhà, không có ai chăm sóc, chưa bao giờ dám ốm đau nên đã luyện ra được sức khỏe rất tốt. Bây giờ, chẳng lẽ như Tạ đại Thượng thư từng nói lúc trước, khi mình có người chăm sóc thì sẽ càng trở nên yếu ớt hơn?
Vệ Lê gác bút lại, một mình chậm rãi đi về. Quay lại ngủ phòng, Thẩm Ích đã ngủ.
Khi ngủ, khuôn mặt hắn vô cùng hiền hoà, trên người chỉ đắp một chiếc chăn mỏng, không còn dáng vẻ oai phong lẫm liệt như thường ngày.
Vệ Lê nhẹ nhàng cởi giày và tất, thay quần áo ngủ rồi cẩn thận bước qua chân Thẩm Ích để đi vào trong.
Tuy nhiên, không biết có phải do thân thể nàng nặng nề đến mức không nhấc nổi chân, hay lúc này Thẩm Ích hơi trở mình, Vệ Lê chợt vấp phải hắn và ngã vào lồ ng ngực hắn.
Trước khi nàng kịp kêu lên, Thẩm Ích đã rên khẽ, sau đó nhìn nàng với ánh mắt mông lung và lười biếng.
Trong mắt Vệ Lê tràn đầy áy náy, nàng nhìn bốn phía không có chỗ đặt tay, chỉ có thể chống đôi bàn tay nhỏ nhắn mềm mại lên ngực hắn rồi tiện thể lăn một vòng vào trong.
Thẩm Ích đỡ lấy cánh tay nàng, giật mình hỏi: “Sao lại nóng như vậy?”
Mắt Vệ Lê né tránh. Không muốn làm phiền người khác lúc nửa đêm, nàng bèn uể oải nằm xuống và liên tục nói mình không sao. .
Thẩm Ích không tin, giơ tay thử sờ lên trán nàng, Vệ Lê cũng giơ tay chặn lại, vạt áo hơi mở, lộ ra cái yếm hồng đào và làn da trắng muốt.
Cả hai đều khựng lại. Sau đó, Vệ Lê đá chăn để dịch vào trong. Tuy nhiên, Thẩm Ích lại nửa cúi người bên cạnh nàng, khi nàng vừa đá đã đá trúng vào một vị trí nóng hổi không kém.
Vệ Lê nhất thời không kịp phản ứng. Khi cẩn thận nghĩ lại, nàng khó thể tin che cổ áo lại, quấn chặt mình trong chăn.
Thấy dáng vẻ thất kinh và kháng cự của nàng, Thẩm Ích thả tay xuống. Nàng đã được gả cho hắn vài tháng, là thê tử mà nàng lại sợ hắn đến gần, thậm chí chỉ mới chạm hay ôm thì nàng đã trốn thật xa.
Cơ thể Vệ Lê ngày càng khó chịu, suy nghĩ cũng đa sầu đa cảm hơn. Nàng nhìn thấy rõ sự mất mát trong mắt Thẩm Ích, rồi đôi mắt đa tình đó chầm chậm buông xuống. Nàng đã xem rất nhiều diễn viên diễn trên sân khấu, khả năng diễn bằng mắt của Doãn Phi Khanh là tuyệt nhất. Khi còn nhỏ, nàng từng theo đuổi một diễn viên nổi tiếng; vì vậy, nàng cố ý chọn một vị trí mà mắt hắn ta có thể nhìn thấy mình, chỉ chờ khoảnh khắc khi toàn bộ khán giả đều im lặng, còn ánh mắt hắn ta sẽ chỉ dành cho nàng.
Nhưng tất cả đều chỉ là diễn, khi xuống sân khấu thì không ai coi là thật cả. Tuy nhiên, ánh mắt ấy, ngay lúc này đây, lại thật sự rõ ràng, từ đôi mắt của một người chưa từng làm diễn viên, chỉ dành riêng cho nàng.
Vệ Lê vươn ngón tay chạm vào hắn, muốn nói với hắn rằng không phải nàng không muốn hắn chạm vào mình, chỉ là…
Suy nghĩ bị đánh gãy, Thẩm Ích ngồi bật dậy, gọi Mặc Phong đi tìm đại phu.
Vệ Lê hơi thở phào một hơi, trong lòng mặc niệm: Thẩm Ích là đồng tính, Thẩm Ích là đồng tính, Thẩm Ích là đồng tính…
Hắn là người đồng tính, vừa mới nhìn nàng mà nàng đã có phản ứng như vậy rồi. Nàng phải trốn tránh hắn thôi.
Bệnh tới như núi sập, Vệ Lê ngủ hai ngày, mơ mơ màng màng; vào ban ngày cũng lúc mơ lúc tỉnh.
Nhưng trong lúc mơ hồ, dường như nàng nghe có người nói Lạc Nguyệt Dung sắp được gả cho Tống Uyên.
Vệ Lê bỗng chốc tỉnh táo hơn. Kiếp này nàng viết “Bách Hoa Ký” sớm hơn, sao cả Lạc Nguyệt Dung cũng cưới Tống Uyên sớm hơn?
Tuy nàng ta chỉ là thiếp, nhưng với địa vị của Lạc Nguyệt Dung, nàng ta rốt cuộc cũng đã trèo cao được Tống gia. Hơn nữa, từ xưa đến nay Tống phu nhân luôn chú trọng đến gia đình dòng dõi, ngay cả một nữ nhi xuất thân từ một gia đình tốt như Vệ Lê cũng không thể lọt vào mắt bà ta, nhưng bà ta lại không nói gì về Lạc Nguyệt Dung. Điều này không khỏi làm dân chúng suy đoán có lẽ Lạc Nguyệt Dung cưới chạy bầu chăng? Dù sao, với người có gia thế như Tống Uyên, ai lại không muốn nghĩ ra vài cách để có thể chớp lấy thời cơ chứ?
Nhưng những người hâm mộ Lạc Nguyệt Dung lại không hiểu và cảm thấy thật đáng tiếc khi chủ tử của họ lại kết hôn vào thời điểm nàng ta đang rất nổi tiếng.
Trái lại Vệ Lê không lo lắng, bởi vì kiếp trước sau khi xuất giá thì Lạc Duyệt Dung mới nhận kịch bản kịch của nàng. Huống chi hiện tại ông chủ Kim đã đồng ý với nàng, nên Vệ Lê không sợ nàng ta sẽ không cắn câu.
Kiếp trước, từ khi Lạc Duyệt Dung vào Tống gia, Tống Uyên dần dần lạnh nhạt với nàng. Nhưng hiện tại, Tống Uyên rõ ràng vẫn chưa nuốt được cơn tức bị cướp vợ nên thỉnh thoảng sẽ đến làm phiền nàng, thậm chí còn không ưa Thẩm Ích. Vậy việc Lạc Nguyệt Dung thổi gió bên gối với Tống Uyên có còn hiệu quả chăng?
Suy nghĩ của Vệ Lê bay xa, không nhớ cách đây đã bao lâu, Tống Uyên từng cùng nàng nếm quả mơ trong rừng, hái hoa ven bờ, giục ngựa xướng ca, tình chàng ý thiếp. Họ cũng từng có một thời mật ngọt.
Nhưng bây giờ, khi gương mặt người đó hiện lên trong đầu và lòng nàng, nàng chỉ thấy buồn nôn.
“Tống Uyên…” Vệ Lê thốt ra hai từ này.
“Bịch” có thứ gì đó đột nhiên khoác lên lưng nàng.
Vệ Lê mở choàng mắt, xung quanh không hề sáng tỏ. Nàng quay lại, nhìn thấy khuôn mặt Thẩm Ích đang ở gần trong gang tấc, thấy màn đêm ngoài cửa sổ đã rất đậm. Hoá ra nàng ngủ đến tận tối.
Hai bàn nhỏ của nàng khẽ chọc vào cánh tay Thẩm Ích qua lớp chăn mỏng, nặng quá đi, không nhấc lên nổi.
Tim Vệ Lê bỗng đập nhanh hơn, hai từ vừa rồi trong cơn mơ ngủ, không biết nàng có bật ra trong lúc nóng lòng hay không, nói ra thật rồi sao.
Nếu quả thật đã thốt lên thành tiếng thì…
Nàng lén lút quay qua nhìn vẻ mặt lúc ngủ của Thẩm Ích. Hai mắt nhắm nghiền, hô hấp ổn định, chắc là hắn chưa tỉnh.
Vệ Lê nín thở đợi một lúc, thấy Thẩm Ích thật sự không tỉnh lại, nàng mới thả lỏng, đảo mắt nhìn chằm chằm cánh tay đang đặt trên eo mình, cảm thấy hơi buồn cười: Sao trước đây nàng không nhận ra Thẩm Ích ngủ không trung thực như vậy nhỉ?
Ngay khoảnh khắc đầu óc nàng buông lỏng thì bàn tay đặt trên eo nàng siết chặt rồi ôm sát nàng vào lồ ng ngực Thẩm Ích. Vệ Lê nghe hắn thì thầm: “Nàng đối với hắn ta, có phải là…”
Tấm chăn trên ngực lại trượt xuống thêm một chút, Vệ Lê cảm giác như con thỏ giấu trong ngực trái sắp nhảy bình bịch ra ngoài rồi.
Nàng đối với hắn ta gì hả? Có phải là gì? Huynh nói thẳng ra đi chứ!
Chỉ trong chốc lát nhưng Vệ Lê lại có cảm giác dài như cả trăm năm. Thẩm Ích dém lại chăn bông mà nàng đã đá ra, che kín hai con thỏ trắng trước ngực rồi xoay người xuống giường.
Chiếc áo trắng trên mình bay phần phật, hắn lại đứng ở cửa như bao nhiêu lần trước đó trong đêm, để mặc gió lạnh thổi buốt cơ thể hắn.