*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hiệu phó Trương đứng trên bục giảng, mở bảng điểm kiểm tra hôm qua, bắt đầu qui trình diễn ra mỗi ngày.
Dưới bục giảng, Lâm Triều Tịch cúi đầu, giở tờ bài làm của Lục Chí Hạo, ngón tay run run.
Đập vào mắt cô là con số 49 to đùng, cả tờ bài thi chi chít dấu X đỏ chót.
Xem kĩ hơn, Lục Chí Hạo được 9 điểm kiến thức tổng hợp, 40 điểm còn lại là bốn câu trắc nghiệm, bài điền chỗ trống mất sạch.
Đối với mọi đứa trẻ, kết quả này là sự đả kích quá lớn, huống hồ là người trước nay luôn giỏi Toán như Lục Chí Hạo.
Trương Thúc Bình: “Lâm Triều Tịch, 79.”
Phòng học lại rộ lên tiếng kêu kinh ngạc.
Lâm Triều Tịch nhìn bài làm của Lục Chí Hạ, ngồi im bất động.
Trương Thúc Bình nói: “Lên lấy bài đi.”
Hoa Quyển ngồi sau chọc lưng cô.
Lâm Triều Tịch chậm chạp đứng dậy, lê đôi chân nặng trịch.
Đứng lại, ngẩng đầu, khuôn mặt đàn ông trung niên gần trong gang tấc, ánh mắt chứa sự điềm tĩnh, lạnh nhạt, thâm sâu khó lường.
Lâm Triều Tịch rất muốn hỏi, tại sao thầy cứ phải đả kích sự tự tin của trẻ con?
Kiểm tra, đào thải, ngày càng nhiều người phải rời đi, chỉ vậy mới có thể lọc ra đội ngũ ưu tú cuối cùng mà thầy cần?
Còn những đứa trẻ khác thì sao, bọn họ phải làm sao đây?
Nhưng lời này nghẹn trong cổ họng, không thể nói ra.
“Có gì muốn nói à, bạn Lâm Triều Tịch?” Trương Thúc Bình hỏi.
Hồ nước ngoài xa mờ mịt sương, Lâm Triều Tịch đứng trên bục giảng, cô muốn làm gì đó, nhưng bản thân lại quá hèn mọn, làm được gì trước quyền cao chức trọng đây?
Cuối cùng, cô chỉ nhận bốn tờ bài thi rồi về lại chỗ, không nói không rằng.
***
Tiết thứ ba buổi chiều, Lâm Triều Tịch chẳng có tâm trạng nghe giảng, cô thấy có lỗi với Lục Chí Hạo, cô luôn tự cho rằng mình là dũng sĩ diệt rồng giữa đám nhóc ở đây, nhưng thực ra cô vẫn chỉ là một con bé hèn nhát.
Lục Chí Hạo cũng im lặng, không nói một lời.
Tan học, lũ nhóc lại đến phòng đọc sách như thường lệ, Lục Chí Hạo cũng thất thần cất đồ ra khỏi lớp.
Khu dạy học, con đường rợp cây.
Lục Chí Hạo đeo cặp đi trước, bước chân gấp gáp, may mà cậu vẫn đi về phía phòng đọc.
Lâm Triều Tịch, Bùi Chi, Hoa Quyển đi đằng sau, thở phào.
“Lão Lục sao thế?” Hoa Quyển hỏi.
Lâm Triều Tịch á khẩu, Bùi Chi kéo vành mũ xuống, không nói gì.
“Sao không ai nói gì, lo chết mất, học với chả hành đếch gì nữa!” Hoa Quyển kêu la.
“Đúng đấy, học làm đếch gì nữa!” Có tiếng đám con trai cười nhạo.
Đồng bọn Chương Lượng thi nhau chạy ào lên. Chẳng mấy chốc đuổi đến sau lưng Lục Chí Hạo, đẩy mạnh cậu một cái.
Lục Chí Hạo loạng choạng.
“49 điểm.” Vương Phong ghé lại gần Lục Chí Hạo, cười khẩy: “Xin cái tuổi.”
“Đồ con lợn~” Lục Minh bóp má cậu.
“Học đến nửa đêm mà thi chả ra gì.”
Rồi chúng nó bỏ chạy luôn, nhanh đến nỗi Lâm Triều Tịch không kịp phản ứng.
Gió thổi qua, không thổi hết được mùi xấu xa trong không khí, ngay cả hơi nước cũng tanh tưởi.
Đám trẻ con đi ngang qua nhìn Lục Chí Hạo người thì cười khúc khích, người thì tỏ vẻ thông cảm.
Lúc này, Chương Lượng đút tay túi quần thong thả đi đến.
Lâm Triều Tịch quay đầu, cậu ta nhếch mép, huýt sáo khiêu khích.
Cô quay phắt lại túm cổ áo Chương Lượng: “Muốn gì?”
“Tao làm gì mày?” Chương Lượng vênh mặt, cái cằm nhọn chĩa lên tận mũi cô.
“Ai cho mày bắt nạt Lục Chí Hạo, cậu ấy có động chạm gì mày không?”
“Tao làm á, chứng cứ đâu?”
“Chẳng nhẽ Lục Minh, Vương Phong không phải bạn mày?”
“Bọn nó là bọn nó, tao là tao, mà nhé, nói sự thật thì là bắt nạt à?”
Lâm Triều Tịch siết chặt tay.
“Đã thế ban nãy tao còn đang đi cùng Trần Thành Thành, tao bảo chúng nó đi trêu Lục Chí Hạo kiểu gì?” Chương Lượng vừa nói vừa hô: “Trần Thành Thành, lại đây.”
Trần Thành Thành đi sau cùng, thấy Chương Lượng gọi thì chậm chạp đi đến.
“Cậu làm chứng cho tôi, tôi chẳng bảo ai đi bắt nạt Lục Chí Hạo cả.”
“Không phải… Chương Lượng.” Trần Thành Thành dè dặt ấp úng, mái tóc che khuất mặt trông như bó rong biển ướt rượt.
Mồi lửa trong lòng Lâm Triều Tịch bị dáng vẻ hèn nhát của Trần Thành Thành đốt cháy.
“Chương Lượng, tao không ngại đấm chết mày đâu!”
“Ừ đấy, mày cũng chỉ dám đánh bạn, giỏi thì đánh cả giáo viên xem nào?”
Chương Lượng nhìn lên tầng trên cùng tòa nhà dạy học, dường như nơi đó có cặp mắt nghiêm nghị đang quan sát từng hành động của bọn cô.
Thế thì đã sao?
Lâm Triều Tịch không chút do dự vung tay đấm Chương Lượng.
Bỗng, tay cô bị giữ lại.
Lâm Triều Tịch dãy dụa, nhưng đôi tay đang cản cô không suy suyển mảy may, quay đầu nhìn, là Bùi Chi.
Lục Chí Hạo cũng đã chạy tới, khuôn mặt bụ bẫm lấm tấm mồ hôi, giơ hai tay mập mạp của mình giữ chặt cổ tay cô.
“Đừng… đừng đánh nhau.” Môi Lục Chí Hạo run rẩy: “Bị đuổi học mất…”
***
Bên bờ hồ, cỏ lau xanh biếc đong đưa theo gió. Thời tiết hôm nay âm u nặng nề, không khí ẩm ướt oi bức khiến người ta hít thở không thông.
Bốn người họ ngồi kề vai nhau thành một hàng bên hồ.
Bùi Chi bóc gói bánh quy, Hoa Quyển đưa túi bánh mì, Lâm Triều Tịch xé vỏ mì tôm trẻ em, tất cả đưa hết cho Lục Chí Hạo, trên tay mỗi đứa còn cầm một hộp sữa.
“Ban nãy tớ kích động quá.” Lâm Triều Tịch nói.
“Tại… tại tớ… làm bài không tốt, làm các cậu… phải lo lắng…”
Lục Chí Hạo ép mình nở nụ cười, quyết không hé răng rốt cuộc xảy ra chuyện gì lúc đến phòng Hiệu phó.
Hoa Quyển: “Ơ hay, nói gì đấy hả Lão Lục, có tin tớ đẩy cậu xuống tắm với cá không, xong tớ cũng nhảy xuống xuống cùng luôn?”
Lâm Triều Tịch: “Cậu bình tĩnh xem nào, đừng có ủ mưu bỏ trốn với Lão Lục.”
Hoa Quyển vắt tay sau đầu, nằm dài trên nền đất, ngẩng đầu nhìn trời: “Nói thật nhé anh Tịch, tớ muốn về lắm rồi, Lão Lục mà quyết tâm thì vẫn ở lại được, chứ tớ thì thực sự không nhồi nổi nữa, tớ bẩm sinh không hợp với Toán.”
“Làm gì có… làm gì có ai bẩm sinh.”
Bùi Chi: “Nếu các cậu về, tớ cũng về.”
Bùi Chi của trước kia cũng không kiên trì ở lại trại hè này đến cuối cùng, cuối cùng Lâm Triều Tịch cũng hiểu nguyên nguyên do.
Cô nói nhỏ: “Bọn mình đi rồi, đán Chương Lượng sẽ vui phải biết.”
“Cậu không thể đi.”
Đám con trai đồng loạt nhìn cô.
Lục Chí Hạo: “Kể cả bọn tớ có về, cậu cũng không được về.”
Hoa Quyển: “Chưa kể tớ chỉ nói chơi chơi vậy.”
Bùi Chi: “Yên tâm.”
Lúc này Lâm Triều Tịch mới nhận ra, có lẽ bọn họ ở lại chỉ là để đồng hành cùng cô. Bởi cô từng nói, cô cần thắng cuộc thi này để giành lấy cuộc sống tự do.
Nhưng càng như vậy, cô càng không biết nên làm sao cho phải.
Sóng nước cuộn lên bọt trắng xám, không ngừng lao vào bờ.
Cô chợt nhớ ra, cô từng nói với họ “Cho dù cơ hội có xấu xí và khó khăn đến mấy thì cũng phải nắm lấy thật chặt…
Không được từ bỏ, kể cả không hiểu nổi vì sao phải làm, hoặc dù biết chắc sẽ chẳng đi đến đâu. Bởi nếu cứ giữ mãi thái độ được chăng hay chớ, chắc chắn một ngày nào đó ta sẽ phải hối hận.”
Nhưng bạn bè ganh ghét, thầy cô bất đồng, cớ sao phải kiên trì ở lại?
***
Phòng đọc sách trụ sở Ốc Đảo.
Vẫn là tiếng bút sột soạt, mọi người vẫn cắm đầu làm đề, viết bài, nhẹ nhàng giở sách.
Ngón tay Lâm Triều Tịch di chuyển trên trang sách, kiến thức bỗng trở nên lạ lẫm, cô không tài nào tập trung tinh thần.
Lục Chí Hạo ngồi ngay bên cạnh, nghiêm túc giải đề.
Chẳng mấy chốc là đến 5 giờ, Lục Chí Hạo không hỏi cô hoặc Bùi Chi bất kì điều gì, tự ngụp lặn trong thế giới phấn đấu của bản thân, từ chối cầu viện.
Sắp 5 giờ, chỉ nửa tiếng nữa, bài kiểm tra ngày thứ ba chính thức bắt đầu.
Bài học đã hệ thống lại từ hôm qua đè chặt dưới tay, đến bây giờ Lục Chí Hạo vẫn không liếc mắt nhìn lấy một lần.
Lâm Triều Tịch mím môi, cô vẫn quyết định đẩy quyển vở sang cho cậu.
“Lớp trưởng…” Cô thì thào: “Câu cho điểm, không lấy là tiếc lắm.”
Cây bút của Lục Chí Hạo khựng lại, vẫn không ngẩng đầu.
“Chỉ lần này thôi… đừng nói gì với tớ, để tự tớ ôn hết phần này, được không?”
***
Bài thi trắng phau truyền xuống.
Tờ giấy úp ngược, thậm chí có một tíc tắc Lâm Triều Tịch không dám lật lên.
Nhưng chuyện gì cần đến rồi vẫn đến, không vì bất cứ cá nhân nào mà thay đổi.
Lâm Triều Tịch cầm bút, bắt đầu làm bài.
Suốt khoảng thời gian ấy, cả người Lục Chí Hạo không ngừng run rẩy.
Cậu co rúm lại, cứng ngắc như chàng kỵ sĩ bé nhỏ bất lực trước con quái thú khổng lồ, song vẫn muốn vung kiếm liều mạng.
Lâm Triều Tịch cúi đầu đọc đề, ngòi bút trì trệ, cảm xúc hỗn độn. Đó là Lục Chí Hạo, nhưng dường như cũng là cô của ngày xưa.
Một tiếng đồng hồ cứ thế trôi qua.
Khoảnh khắc chuông reo, cuối cùng Lục Chí Hạo cũng vỡ òa.
Cậu ném bút, nhét hết đồ đạc vào cặp, đẩy bàn ghế đeo cặp đứng dậy vùng chạy.
Sự yên tĩnh bị tiếng va chạm phá vỡ.
Sau lưng là Chương Lượng và đồng bọn đang khoái chí cười nhạo.
Lâm Triều Tịch cũng không biết lấy đâu ra can đảm, ném bút xông ra đuổi theo.
***
Hành lang vang vọng tiếng bước chân người chạy kẻ đuổi, hết thảy lại yên tĩnh đến lạ, như thể trận bão đổ ập xuống vũ trụ rộng lớn nhưng trống trải.
Lục Chí Hạo biết cô đang đuổi theo, không quay đầu, càng không đuổi cô đi, cậu chỉ liên tục đi lên trên, tầng này qua tầng khác.
Sức bộc phát của cậu nhóc quá mạnh, cuối cùng Lâm Triều Tịch cũng không theo nổi, đứng trơ mắt nhìn bóng lưng cậu biến mất.
Tầng trên cùng có khá nhiều phòng đọc sách để trống, những cánh cửa gỗ đóng im lìm.
Lâm Triều Tịch đi đến phòng cuối cùng, nhìn biển hiệu nhà vệ sinh nam, giây tiêp theo, cô không chút do dự mở toang cửa.
…
Không gian trắng toát đậm mùi nước khử trùng, tiếng thút thít đè nén.
Lâm Triều Tịch bước đến gian phòng đối diện bồn rửa tay, chống tay lấy đà, bật người ngồi lên bệ rửa.
Trước mặt cô là gian phòng vệ sinh đóng chặt cửa.
Lâm Triều Tịch: “Lớp trưởng, mở cửa.”
Im lặng.
“Cậu mà không mở, tớ sẽ đi đấm Chương Lượng.”
Tiếng vật nặng rơi vang lên, nghe giống tiếng cặp sách, Lâm Triều Tịch nhảy khỏi bệ rửa tay, làm bộ đi ra ngoài, giậm chân vài cái thật to, quả nhiên cửa mở.
Lục Chí Hạo ngồi trên bồn cầu, cả người run rẩy vì cố nín khóc.
Hai tay cậu ôm mặt, gương mặt mũm mĩm tèm lem nước mắt nước mũi, đó là sự đau lòng thực thụ của một đứa trẻ.
Lâm Triều Tịch ép mình bình tĩnh lại, ngồi xuống trước mặt cậu.
Rút tay khỏi ống tay áo đồng phục, giơ lên trước mặt Lục Chí Hạo.
“Cậu… cậu làm gì đấy.”
“Lau nước mắt đi này.”
“Bẩn mất.” Lục Chí Hạo đẩy tay cô ra: “Cậu… cậu… đi đi được không.”
“Không được, tớ mà đi cậu lại chuồn mất.”
“Tớ… tớ… tớ…”
Lục Chí Hạo khóc nấc lên, nhặt cái cặp trên đất chui đầu vào, không nhìn cô nữa.
Lâm Triều Tịch đành lùi về bồn rửa tay, bật người ngồi lên.
Cách một khoảng xa, cô nói: “Có một con Ultraman tớ siêu thích, nó bày trong tủ kính, đắt ơi là đắt.”
Lục Chí Hạo không ngẩng đầu, trông như con đà điểu mập mạp.
Lâm Triều Tịch đung đưa hai chân, mặc kệ cậu, tiếp tục kể lể.
“Cậu biết Ultraman Cosmos không, con có gậy biến hình siêu đẹp ấy, tận 199 tệ. Mỗi ngày mẹ Lâm sẽ cho tớ một hai tệ mua sữa. Tớ đã âm thầm để dành, nhịn 166 ngày không uống sữa là sẽ mua được nó, nhưng bỗng một ngày…”
“Ultraman bị… bị người ta mua mất tiêu? Sau… sau đó… mẹ cậu phát hiện cậu lén giấu tiền…” Lục Chí Hạo vừa khóc vừa nói.
“Sao cậu biết?”
“Sách… Sách… sách đọc thêm ngoại khóa, có truyện này, mua… mua cừu bông.”
Lâm Triều Tịch cười mệt, thôi xong, cô đã biến thành bọn chuyên môn học thuộc sách đi lừa đảo trẻ em.
“Thế cái kết trong sách là gì?”
“Nhận lỗi sai, bà mẹ… bà mẹ dẫn con đến cửa hàng mua đồ chơi khác, sau này lớn lên cậu sẽ gặp lại Ultraman ngày xưa, nhưng lại phát hiện thực ra cậu cũng không… không muốn nó đến vậy.”
“Tớ vẫn muốn lắm đấy nhé!” Lâm Triều Tịch ngắt lời Lục Chí Hạo: “Kể cả bị mẹ Lâm đánh một trận tơi bời, nhưng tớ biết tớ vẫn cực kì thích con Ultraman kia, nên tớ phải mua nó bằng được!”
Lục Chí Hạo ngẩng đầu, nước mắt đầm đìa nhìn cô, như đang hỏi: Sao cậu lại bốc đồng được như thế.
Lâm Triều Tịch: “Không được để dành tiền thì tớ dùng cách khác, chỉ cần không trộm cắp không cướp của, kiểu gì tớ cũng kiếm ra tiền!”
“Nhưng… nhưng trong sách nói, sau này lớn lên cậu sẽ nhận ra…”
“Lớn lên là chuyện của sau này, tớ chỉ cần biết, bây giờ tớ muốn nó.” Lâm Triều Tịch ngừng lại lấy hơi: “Có trời mới biết người viết truyện có ghen anh ách lúc thấy người ta có Ultraman hay không, rồi cứ đi ba hoa “thật ra tôi cũng chẳng thích nó đến thế…”.”
Vẫn là sự im lặng kéo dài, Lâm Triều Tịch quay lại, chẳng biết Bùi Chi và Hoa Quyển đã đến từ khi nào.
Cuối cùng Lục Chí Hạo cũng lấy lại can đảm, nói: “Thầy… thầy Trương bảo… Toán Olympic chỉ phù hợp cho rất ít, rất ít trẻ em theo học.” Lục Chí Hạo sụt sịt: “Bây giờ tớ còn học được, nhưng đến cấp hai, cấp ba, chắc chắn không theo nổi… tớ… tớ…”
“Thế cậu có muốn học nữa không?” Lâm Triều Tịch cắt ngang.
“Tớ không biết, vì sao…”
“Không biết vì sao vẫn muốn học?” Lâm Triều Tịch ngừng lại: “Quan tâm đ ếch gì mấy cái vì sao, cứ học là được!”
Cô nhảy khỏi bồn rửa, quay đầu nhìn Hoa Quyển: “Cậu thì sao? Cậu bảo Toán Olympic vô vị nhạt nhẽo, cậu thực sự cho là vậy hay chỉ đơn giản vì thi không tốt, nó không thân thiện với cậu nên mới không thích nữa?”
“Chắc chắn do Toán Olympic ra tay với tớ trước!” Hoa Quyển bỗng nghiêm túc: “Bây giờ tớ vẫn muốn con Ultraman kia, tuy tớ cũng chả biết vì sao.”
Nếu biết rồi thì còn lấy đâu ra nhiều cái “vì sao” đến thế.
Chúng ta không thể hiểu vì sao lại muốn con Ultraman đó, nhưng khi nói không thích nó nữa thì lại tìm được vô vàn lí do, càng nhiều lí do càng tự thôi miên được bản thân.
Tôi thực sự thực sự, không thích nó nữa.
Lâm Triều Tịch gật gù, lại nhìn sang Bùi Chi.
Cuối cùng chỉ vỗ vỗ vai cậu, cậu bé này thì không cần xin ý kiến.
(*) Ultraman Cosmos