Hành lang trống trải, một mình Lâm Triều Tịch ra khỏi phòng đọc.
Tuy câu chuyện đã được cải biên nhưng cô không lừa Lục Chí Hạo, thời còn bé bỏng cô từng khao khát muốn một con Ultraman.
Còn là Ultraman Cosmos, Cosmos có gậy biến hình đẹp nhất trong số các Ultraman, lúc giơ lên sẽ có tia sáng xanh như màu nước.
Nhưng điểm khác biệt với câu chuyện trong sách là thực ra về sau cô đã có được con Ultraman đó. Bởi phụ huynh của cô là Lão Lâm, chứ không phải mấy ông bố bà mẹ trong truyện.
Lúc biết cô giấu quỹ đen thì Lão Lâm cũng giận lắm, giờ nghĩ lại, có lẽ ông giận vì con gái mình không dám quang minh chính đại xin mua.
Lão Lâm đưa cô đến cửa hàng, nhìn tủ kính trống không, ông hỏi cô phải làm sao bây giờ?
Ultraman bị người ta mua mất rồi, đứa nhóc như cô thì còn làm gì được!
Chần chừ mãi, cô sợ bố bực nên rất biết điều, bảo không muốn mua nữa.
Nhưng Lão Lâm không nói gì, mặt sầm sì kéo tay cô vào tiệm đồ chơi.
Bé gái tóc hai bím và thanh niên mặt đen đứng trước quầy, tạo thành cảnh tượng độc đáo.
Bao nhiêu người đứng vây quanh, Lâm Triều Tịch không chịu nổi cảm giác này, léo nhéo đòi về.
Lão Lâm cũng kéo tay cô đi luôn, nhưng khi chen khỏi cửa hàng chật như nêm cối, đi ngược dòng người, chẳng hiểu sao cô lại khóc rống lên. Cảm giác như trái tim bị khoét mất, gào khóc thống thiết cứ như không bao giờ được ăn KFC nữa vậy, tóm lại là đứt từng khúc ruột.
Lão Lâm đứng lại, hỏi rốt cuộc cô muốn gì?
Xung quanh vẫn còn nhiều người đứng nhìn, nào là chỉ trỏ cô, nào là khuyên Lão Lâm mua đồ chơi dỗ cô, nhưng Lão Lâm vẫn dửng dưng mặc kệ.
Thế rồi cô cũng bình tĩnh lại, cũng nhận ra suy nghĩ thực sự trong lòng, vừa khóc vừa gào lên với Lão Lâm: Con không muốn về nhà, con vẫn muốn Ultraman Cosmos.
Lão Lâm trở mặt siêu nhanh, cười tươi rói.
Suốt cả ngày hôm sau, Lão Lâm hớn hở dẫn cô đi tất cả các cửa hàng đồ chơi, siêu thị, tiệm tạp hóa, cuối cuối cùng cũng được ôm về món đồ chơi cô nhung nhớ bấy lâu.
Giây phút nhận lấy nó từ tay bác bán hàng, Lâm Triều Tịch nhận ra, câu “không muốn” mà cô từng nói là dối lòng.
Lão Lâm bảo, nếu cô muốn có thứ gì thì hãy cố gắng giành lấy, bằng lời nói hay hành động cũng được, nhưng nhất quyết phải cố. Sẽ thật sai lầm nếu cứ giấu kín đam mê, giấu đến khi mục nát, biến thành kẻ lừa mình dối người, chỉ vì nỗi sợ thất bại hay sợ phải lớn lên.
Khi đến thế giới này, con Ultraman ấy vẫn ở trong phòng sách của cô, lại còn được bày ở vị trí bắt mắt nhất, cô vẫn thích nó vô cùng.
Đối với trẻ con, những món đồ chúng từng thật lòng yêu thích, những món đồ chứa đựng ý nghĩa và kỉ niệm sẽ khó lòng mất đi giá trị.
Và đúng là thế thật.
***
Lâm Triều Tịch đứng trước bốt điện thoại công cộng, cắm thẻ IC vào. Bốn bề trống trải, cơn mưa dồn nén suốt cả hôm nay cuối cũng đổ xuống. Cô nép vào buồng điện thoại chật hẹp, ấn dãy số điện thoại từng quen thuộc.
Tiếng mưa bao phủ, xóa nhòa ranh giới giữa bầu trời và mặt đất, chỉ còn một mảnh trắng xóa, nhưng dường như cô chưa bao giờ tỉnh táo hơn lúc này.
Kí ức tuổi thơ khiến cô chợt nhận ra, khi còn bé ta dũng cảm hơn nhiều, càng lớn lên càng dần nhút nhát, mà có đôi khi, cái nhút nhát này lại được gọi là trưởng thành.
…
“A lô?”
Đường truyền kết nối, ống nghe truyền đến giọng đàn ông cùng tiếng mưa ẩm ướt, lạnh băng, không mấy kiên nhẫn.
Lâm Triều Tịch nắm chặt ống nghe, đến mức lòng bàn tay thấy đau.
“Sư phụ, là cháu…”
“Ờ, có việc gì?””
Cô hít vào thật sâu, lấy hết dũng khí, lại cố ép giọng mình nghe không giống đang run, khẽ khàng lên tiếng.
“Chú luôn hỏi tại sao cháu biết chú giỏi Toán, tại sao biết chú sống ở đâu, tại sao cứ đeo bám chú phải không? Thật ra cháu có một bí mật, nếu chú đến trụ sở Ốc Đảo dạy bọn cháu học, cháu sẽ nói cho chú biết, được không?”
Chắn hẳn đó là thời khắc dũng cảm nhất của cô kể từ khi đến thế giới này, mưa như trút nước, cô cược cả gia tài vào canh bạc, giơ cao tấm vải che, hi vọng đại ma vương để mắt đến, ra khỏi ma động, giúp cô diệt rồng.
Cô đã hèn mọn đến đáng thương, nhưng trong ống nghe lại là giọng đàn ông nhẹ bẫng.
“Ờ, nhóc có thể nói luôn bây giờ.”
“Cháu… cháu! Chú phải dạy bọn cháu đã, xong vụ này mới nói được…” Cô lắp bắp.
“Kẹt xỉ thế?”
“Đâu mà.”
“Nhóc nghĩ biết bí mật rồi thì tôi sẽ bỏ đi hả? Sư phụ đây không phải loại bội ước thế nhé, đã hợp tác là phải tin tưởng nhau…”
“Tin… tin gì mới được, tóm lại là không được.”
“Sao lại không được?” Lão Lâm cười: “Có thật là nhóc có bí mật không?”
Bỗng giọng bố trở nên dí dỏm như đang tán gẫu, sao lại tán gẫu vào lúc này được, nhịp tim Lâm Triều Tịch càng lúc càng tăng.
“Sư phụ…”
“Nào, quay đầu lại…”
Lão Lâm nói.
…
Nếu bảo trên đời thực sự có đại ma vương, vậy ma vương chắc chắn là bố mẹ bạn.
Hoặc họ sẽ thờ ơ, hoặc họ sẽ quản bạn thật chặt, nhưng chắc chắn họ sẽ vượt mọi chông gai kề vai sát cánh khi bạn cần nhất.
Chỉ là số lần họ xuất hiện lúc bạn cần quá nhiều, làm bạn chẳng mấy để tâm.
Lâm Triều Tịch chậm chạp quay đầu, chiếc ô màu đen đứng trong màn mưa trắng xóa.
Người đàn ông dưới ô không quá cao to, da ngăm đen, quần áo ướt sũng dính vào người, ánh mắt cương nghị. Nhưng nếu nhìn kĩ sẽ thấy đôi con ngươi đen láy, sống mũi cũng cao, còn có má lúm đồng tiền giống cô y hệt, ngoài Lão Lâm ra thì còn ai vào đây?
Lâm Triều Tịch đẩy cửa bốt điện thoại lao vào màn mưa, nhào vào lòng Lão Lâm mà khóc.
Tiếng mưa rơi rất to, màn mưa và bầu trời hợp lại thành một, mầm sống vượt khỏi mặt đất, phát triển tốt tươi, dường như Lâm Triều Tịch đã nghe thấy những âm thanh ấy.
“Sư phụ, sao chú đã đến rồi.” Lâm Triều Tịch vừa khóc vừa hỏi.
“Thì nhóc bảo có bí mật cần nói còn gì?”
“Rõ ràng là chú đến trước.”
“Thế á?” Lão Lâm xoa đầu cô, không nói gì nữa.
Tác giả có lời muốn nói:
Sao lại ngắn thế, ngắn vì tôi thấy chương này ngắt ở đây là phù hợp.