Tống Điềm kinh ngạc vô cùng đồng thời cũng tự trách, nhi tử tự mình bò xuống giường nàng cũng không biết, may mắn Tiểu Điệp trở lại kịp thời, nếu con bị ngã hay là bò ra ngoài…
Tiểu Điệp như nhìn thấu suy nghĩ của nàng, cười nói: “Tỷ đừng lo, Tiểu Bảo thông minh lắm biết tự bảo vệ mình, con nói xem có phải không?” Nói đoạn liền nhìn về phía đứa nhỏ cười trêu.
Tiểu Bảo dường như nghe hiểu, giọng nói i a cất lên, lập tức làm Tống Điềm cười tươi.
Tiểu Điệp nói tiếp: “Điềm Điềm tỷ, nếu không yên lòng thì phải cố gắng biểu hiện thật tốt để được nấu cơm tối, như vậy không cần phải dậy sớm ngủ bù, đảo lộn ngày đêm.
Tống Điềm gật đầu: “Được, cảm ơn muội.”
“Đừng khách khí.”
“Tống nương tử.” Bên ngoài bất chợt có người gọi, Tống Điềm lập tức đứng dậy, chỉnh trang lại đầu tóc bước ra ngoài.
Người gọi là Triệu ma ma, sắc mặt của bà so với hôm qua cũng hoà ái hơn.
Tống Điềm lên tiếng chào hỏi.
Hai người đi ra một chỗ tiện nói chuyện. Triệu ma ma nói: “Biểu hiện của ngươi hôm nay không tồi, ta rất vừa lòng.”
Tống Điềm hơi ngượng ngùng: “Đa tạ…”
“Nhưng ta cũng muốn dặn dò thêm mấy câu.”
“Vâng”
“Thứ nhất, trong quân doanh này binh lính đều rất vất vả, thân thể bọn họ là quan trọng nhất, chay mặn phối hợp cho tốt dựa trên số nguyên liệu nấu ăn được cấp, ngươi là đầu bếp càng phải chú trọng hơn.”
“Thứ hai, về sau muốn mua cái gì thì ghi danh sách cho ta, ta phụ trách sắm sửa, còn nữa, làm một cái thực đơn, mỗi ngày dự định nấu cái gì đều viết xuống, cũng thuận tiện ta lo liệu.”
“Dạ…”
Triệu ma ma dừng lại nhìn nàng, Tống Điềm hỏi tiếp: “Còn nữa không ạ?”
Triệu ma ma định nói lại thôi, “Vậy thôi, có gì ta sẽ nói sau.”
Tống Điềm gật đầu, “Vậy ta lập tức trở viết lại.”
Triệu ma ma hỏi lại, “Ngươi từng được đi học?”
Tống Điềm sửng sốt. Với điều kiện của nàng sao có thể được đi học.
Chỉ là nàng có mẹ dạy dỗ.
“Là mẫu thân dạy, nhưng cũng không nhiều lắm, ta cứ viết, nếu không khó nhìn thì…”
Triệu ma ma gật đầu, “Được, vậy ngươi viết thử xem, không được thì tìm người viết hộ, La thị có thể. Đúng rồi, nói mới nhớ, La thị cũng coi như đồng liêu, có thể sống hoà thuận với nàng ta, nàng ấy là goá phụ, trượng phu có chiến công.”
Tống Điềm sửng sốt, lập tức gật đầu, “Được!”
Cuối cùng Triệu ma ma nói, “Ngươi là người hiểu chuyện, ta kỳ vọng vào ngươi, trở về đi.”
Buổi chiều trong quân cũng không có việc gì, Tống Điềm liền lên danh sách đồ muốn mua để đưa cho Triệu ma ma, Tiểu Điệp nhìn thấy liền kinh ngạc, “Điềm Điềm tỷ biết chữ sao?”
Tống Điềm vẫn trả lời là do mẫu thân dạy, Tiểu Điệp liền cảm thán. “Mẫu thân tỷ nhất định rất lợi hại, chắc cũng xuất thân từ đại gia tộc đúng không, nếu không thì sao có thể biết đọc sách, viết chữ.”
Vấn đề này Tống Điềm không biết trả lời như nào, đành phải lái sang chuyện khác, “Muội nhìn xem, đây là thực đơn ta dự định, cảm thấy thế nào?”
Tiểu Điệp ngượng ngùng cười, “Ta không biết chữ… tỷ đọc cho ta nghe đi.”
Tống Điềm sửng sốt, lập tức đọc.
“Lấy bảy ngày làm một vòng, ngày thứ nhất chúng ta đã làm bánh rán nhân hẹ, bánh bao, cháo; ngày mai sẽ là bánh trứng gà, cháo đậu xanh; ngàu thứ ba làm bánh cuộn hấp; ngày thứ tư, ta sẽ làm bánh đậu tương cùng sữa đặc; ngày thứ năm tào phớ… “
Tiểu Điệp nghe như chìm vào cơn mê, “Điềm Điềm tỷ, tỷ nghĩ ra thật nhiều món đa dạng a…”
Tống Điềm cười, “Triệu ma ma nói, không cần bận lòng chuyện nguyên liệu nấu ăn, bà ấy sẽ nghĩ cách lo liệu, cho nên ta cũng hứng khởi viết nhiều chút, nhưng cũng không nhất định, nếu nguyên liệu không đủ sẽ thay đổi.”
Tiểu Điệp níu lưỡi, “Tỷ giỏi thật, rất nhiều món ta chưa từng nghe qua, về sau ta nhất định sẽ theo tỷ học nấu.”
Tống Điềm gật đầu nói được.
Ánh mắt Tiểu Điệp liền sáng bừng, “Thật sao?!”
Tống Điềm: “Đương nhiên là thật, cũng đâu phải việc gì khó.”
Tiểu Điệp lập tức ngồi xuống cạnh nàng, vui vẻ kéo tay Tống Điềm: “Tỷ thật tốt, ta biết có rất nhiều đầu bếp không muốn chia sẻ công thức cho người khác, coi như tay nghề của riêng họ. Điềm Điềm tỷ lại tốt như vậy, ta phải bái tỷ làm thầy.”
Tống Điềm bật cười, “Bái sư gì chứ, muội giúp ta, ta đương nhiên sẽ nguyện ý dạy muội, không cần khách khí như vậy.”
Tiểu Điệp cười, “Tỷ thật tốt! Đậu Khấu nhất định hâm mộ ta muốn chết cho xem.”
Tống Điềm hỏi, “Sao thế, La tỷ không muốn dạy Đậu Khấu sao?”
“Cũng không phải là không muốn… trù nghệ của La tỷ… ai nha một lời khó nói hết, dù sao cũng không thể nói sau lưng người khác, về sau tỷ sẽ hiểu thôi.”
Tống Điềm cũng không phải người nhiều chuyện, nếu đối phương không nói, nàng cũng sẽ không chủ động hỏi. Buổi chiều tuy rảnh rỗi nhưng nàng vẫn phải chăm sóc Tiểu Bảo nhân tiện làm quen nơi ở mối, buổi tối sẽ đi ngủ sớm một chút, không thể thức quá nửa đêm.
Bữa tối do La tỷ và Đậu Khấu phụ trách, ngoài ra còn có nhóm người Vương đầu bếp, bận rộn một khoảng thời gian xong đã hết một ngày.
Lúc các nàng trở về, Tống Điềm đã đi ngủ.
Đậu Khấu hình như không vui lắm, La tỷ thấy liền hỏi thăm/
“Sao tỷ cứ như không biết gì hết thế, ban nãy trên đường từ nhà bếp về tỷ có biết ta nghe được gì không…”
La thị: “Nghe thấy gì?”
“Nghe… nghe binh lính lén lút bàn luận, nói đầu bếp mới tới tay nghề tốt hơn chúng ta nhiều.”
La thị nghe vậy liền sửng sốt, nhưng cũng bình tĩnh lại, “Không phải rất bình thường sao, ta cũng chưa từng nói tay nghền của ta tốt.”
“Nhưng mà, bọn họ…”
La thị ngắt lời, “Được rồi, đừng nói nữa, trở về nghỉ ngơi thôi.”
Đậu Khấu mím môi dậm chân, liếc thấy Tiểu Điệp đứng ở đằng xa đang nhìn về bên này mới quay người trở về.
*
Giờ Dần, Tống Điềm tỉnh dậy.
Hài tử vẫn phải gửi cho Tôn nãi nãi cùng Chu tỷ trông nom giúp, cũng may mấy phụ nhân đều hoà ái rất thích Tiểu Bảo, đứa nhỏ lại ngoan ngoãn hiểu chuyện, Tống Điềm lặng lẽ ghi tạc ân tình này trong lòng.
Từ sư phụ cũng tới từ sớm, hôm qua hợp tác vui vẻ, ai thấy Tống Điềm cũng đều cười chào hỏi nàng, Tống Điềm cũng cười đáp lại, nói: “Sáng nay chúng ta làm bánh cuộn trứng nướng, mọi người tập trung tinh thần nhé, cháo đã bắt đầu đun chưa?”
“Đang đun rồi!” Tiểu Điệp lên tiếng, hôm qua Tống Điềm đã sớm dặn dò hôm nay nấu cháo đậu xanh, từ sớm đã phải đun cho nhừ, “Tống đầu bếp, bánh cuộn trứng nướng làm như nào vậy?”
Tống Điềm cười nói, “Bánh này làm không khó, nhân cũng đơn giản, các vị cứ dựa theo lời ta nói là được.”
Mọi người liếc nhau, ai nấy đều vui vẻ.
Tống đầu bếp tình nguyện dạy bọn họ nấu! Mấy người phụ bếp hiểu đây là chuyện tốt đều cười đến không khép được miệng.
Xưa nay, binh lính muốn ăn sáng sớm cũng đều phải giờ Mão canh ba mới đến, nhưng hôm nay chưa đến giờ Mẹo một khắc đã có người đứng chờ rồi.
Trong đó phải nhắc tới Tiểu Thất, so với người khác chạy nhanh hơn.
“Tống đầu bếp!”
Tiểu Thất đứng ở hàng đầu tiên, cười chào hỏi Tống Điềm, “Hôm nay có món gì?”
Tống Điềm cười, “Đếm sớm vậy sao, buổi sáng nay làm bánh, muốn lấy một phần luôn không?”
“Một phần không đủ, ta muốn bảy phần. Ta phải lấy cho bọn họ nữa, còn có phó tổng binh.”
Tống Điềm gật đầu nói được, quay đi bắt đầu làm.
Trước tiên lấy một cục bột nhỏ đập bẹp vào lòng nồi, không cần quá chú trọng hình thức, sao cho tròn một chút là được, mặt bột đã được quét qua một lớp dầu mỏng. Nhanh chóng bánh nở phồng lên như quả bóng, Tống Điềm lấy một chiếc đũa chọc một lỗ nhỏ trên bề mặt sau đó đổ trứng đã đánh tan vào bên trong.
Mọi người chưa từng thấy qua cách làm nào như vậy, nhất thời sôi nổi hô lên. Đợi cho trứng chín đều là có thể gắp bánh ra. Bánh được trải lên mặt phẳng, sau đó được quét một lớp nước tương lên mặt, đặt lên một chút khoai tây thái mỏng, dưa muối cùng rau diếp, cuốn lại thành cuộn.
Động tác của Tống Điềm nhanh nhẹn, có người còn chưa kịp nhìn rõ đã thấy nàng làm xong rồi.
Tiểu Thất nhìn cuộn bánh ở trước mặt, vội vàng vỗ tay khen ngợi: “Ta muốn nữa, ta muốn thêm nữa.”
Mấy người sau hắn liền mắng: “Một mình ngươi muốn nhiều thế? Có đạo đức chút đi!”
Tiểu Thất: “Ngươi dám quản ta à? Ta còn đem cho phó tổng binh!”
“Ngươi…”
Tống Điềm cười không nói, nhưng trước mặt nàng binh lính quả thật xếp hàng ngày càng nhiều, nàng cũng nên đẩy nhanh tốc độ.
Một lát sau, Từ đầu bếp cũng nổi lửa thêm bếp lò, mọi người cũng chia ra làm, hương vị đều giống nhau nhưng trước mặt Tống Điềm không hiểu sao lại có nhiều người hơn các hàng khác, cuối cùng Tiểu Điệp cũng phải chuyển sang giúp nàng một tay.
Mọi người đều biết, bánh cuộn trứng nướng này làm phức tạp hơn, cho nên số lượng cũng có hạn, ai đến sau thì cũng chỉ có thể ăn bánh bao như hôm qua.
Tin tức nhanh chóng truyền khắp Thành Dương quân, thậm chí ngay cả nơi xa xôi nhất của doanh trướng cũng có những binh lính vì không kịp mà tiếc hận.
Từng người từng người đều thi chạy đến nhà ăn nhanh nhất có thể.
*
Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @babyboo0902. Tất cả những chỗ khác đều là ăn cắp, vui lòng đọc ở trang chính chủ để ủng hộ editor.
Phúc Quý bưng cháo gạo kê vào doanh trướng của Cố Hiển Thành như mọi khi, thấy binh lính bên ngoài thì ngạc nhiên: “Gặp ma à, còn chưa đến thời gian luyện tập mà đã chạy điên cuồng vậy?”
Có người nói là đi ăn bánh trứng gà của Tống đầu bếp… Tống đầu bếp mới đến ấy hả? Phúc Quý nhịn không được liền hét, “Mang cho ta một phần nhé!”
Hắn vừa dứt lời liền thấy Đại tướng quân nhìn qua, “Mang cái gì?”
Phúc Quý run tay, vội vàng cười nói: “Không có gì… không có gì, bọn họ đều muốn giành ăn bánh trứng gì đó, nô tài không đi đâu hết, hầu hạ ngài là quan trọng nhất.”
Bánh trứng?
Cố Hiển Thành nhìn cháo gạo kê trong tay Phúc Quý, bỗng nhiên thấy chán ăn.
“Ngươi đi đi, đem một phần về đây.”
Dạ dày nhói một cái.
Cố Hiển Thành vừa dứt lời, Phúc Quý liền ngẩn người, giống như nghe không rõ. Mãi đến khi đại tướng quân khẽ nhăn mày lại, hắn mới bừng tỉnh: “Dạ… dạ, nô tài đi ngay.”
Nói xong liền để cháo gạo kê xuống bàn, chân như có cân đẩu vân chạy biến.
Lúc này nhà ăn đã xếp hàng dài đến mức không thấy điểm cuối, Phúc Quý đứng phía không nhìn thấy cái gì hết, “Sao ta phải ngoan ngoãn xếp hàng chứ.”
Không có cách nào, hắn đành lấy uy phong tướng quân ra doạ.
“Nhường đường! Nhường đường! Ta lấy trước, ta lấy bữa sáng cho Đại tướng quân!”
Đại tướng quân! Ai dám giành chứ, mọi người đều yên lặng tránh ra.
Vì thế Phúc Quý nhanh chóng chen được về phía trên đầu.
Trước hắn có một binh sĩ vừa lấy đồ xong đang quay người trở về, hắn liền tiến lên cười nói, “Nương tử là Tống đầu bếp mới tới sao?”
Tống Điềm không biết hắn, nhưng thấy hắn có thể chen hàng nên cũng đoán được, gật đầu.
“Ta là người bên cạnh Đại tướng quân, tên Phúc Quý, tướng quân lệnh ta đến lấy hai phần bánh trứng.”
Tống Điềm ngạc nhiên, hôm qua Tiểu Điệp bảo nàng rằng bữa sáng của đại tướng quân không cần nhà bếp lo mà, bên đó đều tự chuẩn bị, sao hôm nay…
“Thật không may… vừa rồi đã là cái cuối cùng rồi…” Tống Điềm ngại ngùng nói.
“Phúc Quý sửng sốt, “Hết rồi?!”
“Phải…”
Một hàng binh lính phía sau nghe vậy cũng sôi nổi kêu gào, lòng Phúc Quý nóng như lửa đốt: “Sao đã hết rồi? Không thể làm thêm sao?”
Tống Điềm lắc đầu, “Không có cách nào, trứng gà hết rồi, giữa trưa mới có thể đem tới, mấy thứ gia vị các thứ cũng không còn nhiều…”
Phúc Quý chết tâm, dậm chân: “Thôi xong, đại tướng quân mệnh lệnh mà ta lại làm hỏng.”
Tống Điềm cũng lo lắng theo, “Nếu không thì ăn bánh bao được không, bánh bao còn nhiều.”
“Nhưng tướng quân nói muốn ăn bánh trứng.”
Tống Điềm cũng không có cách nào, “Bởi vì không ai nói với ta phải chuẩn bị bữa sáng cho đại tướng quân… Nếu ngày mai tướng quân muốn ăn, ta nhất định sẽ đem qua đó trước tiên.”
Phúc Quý thở dài: “Không trách cô, dạ dày tướng quân không tốt, buổi sáng vẫn luôn uống cháo dưỡng dạ dày, nhưng mà thỉnh thoảng sẽ thay đổi, aii~”
Tiểu Điệp tiến lên nói, “Ăn bánh bao đi, bánh bao cũng là Điềm Điềm tỷ làm, bánh trứng giống bánh rán nhân hẹ hôm qua, đều có số lượng nhất định thôi.”
Phúc Quý, “Vậy được, ta lấy bánh bao.”
“Đại tướng quân muốn ăn mấy cái? Năm cái đủ không?”
Tiểu Điệp lấy một cái lồng hấp xuống hỏi, Phúc Quý chưa mở miệng, Tống Điềm đã nói: “Lấy nhiều chút.”
Nàng nhớ lại lúc trước ở trấn nhỏ, Cố Hiển Thành một lúc có thể ăn tám cái bánh bao, Phúc Quý cũng gật đầu: “Được, ăn không hết thì còn có ta mà.”
Editor: Chương này không có ảnh vì tui tìm không thấy món này, nghe miêu tả thấy giống bánh ép Huế quá mấy bồ, kiểu cũng có trứng xong khi ăn thì cuốn rau các thứ…