Quả Phụ Xinh Đẹp Ở Biên Quan

Chương 20: Bánh nướng vừng



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hai tên binh lính kia nghe vậy liền liếc nhau, “Không giới hạn sao? Thật tốt!”

Hấp bánh bao cuộn cũng không phải chuyện gì khó, người đến nhanh chóng đông hơn, cho nên không giới hạn số lượng, tin tức nhanh chóng truyền ra ngoài, những người không ăn được bánh trứng cuộn cùng bánh rán nhân hẹ liền sôi nổi chạy tới, hôm nay cuối cùng họ cũng được ăn!

Bánh bao hấp chín được ra khỏi nồi, nhanh chóng xuất hiện trước mắt bọn họ, hơi nóng trắng xoá bốc lên đem theo mùi hương thơm lừng ập vào mặt, binh lính nhìn thấy liền mở to mắt, “Đây là bánh bao cuộn?!”

Cùng là bánh bao sao lại không giống bánh bao thường ngày bọn họ ăn?!

Bánh bao cuộn hấp xong còn có nước thịt chảy ra, cầm ở trên tay tuy hơi khó chịu nhưng đều là nước thịt hoà cùng nước sốt, bọn lính nhanh chóng đưa lên miệng ăn từng miếng, ăn đến mức mồm miệng bóng nhẫy cũng không dừng lại, ăn ngấu nghiến như là đói bụng tám ngày rồi, quả thực là không thể nhìn nổi!

Những binh lính hai ngày trước không có lộc ăn thì không nói, còn những người khác đã được nếm qua thoạt nhìn an tĩnh hơn rát nhiều, nhưng lại thừa dịp không ai chú ý lén giấu bánh vào trong ngực áo, đến khi bị bắt được thì đỏ bừng hai tay, tranh nhau cướp đoạt.

Tống Điềm mỉm cười tiếp tục làm sốt trộn thịt.

Bỗng nhiên cả một nhà ăn ầm ĩ trở nên tĩnh lặng, biến hoá thình lình xảy ra khiến người trong bếp cũng sửng sốt, bất giác nhìn ra ngoài cửa.

Phó Ngạn hai hôm trước đều tới sớm nhưng hôm nay lại đến muộn hơn, vừa vào cửa được một lát thì thấy xung quanh tĩnh lặng, hắn khó hiểu quay người lại thì liền bừng tỉnh, hoá ra là Đại tướng quân cũng đến rồi!

Cố Hiển Thành xuất hiện mới có thể khiến cả một đội quân trầm mặc như vậy. Bọn lính đồng loạt đứng lên hành lễ, Cố Hiển Thành phất phất tay, bọn họ mới ngồi xuống tiếp tục ăn, nhưng hành động thu liễm lại không ít, không dám cười nói, càng không dám tranh cướp đồ ăn của nhau.

Tống Điềm thấy Cố Hiển Thành đến cũng kinh ngạc không thôi, nhỏ giọng nói: “Sao đại tướng quân lại đến…”

Tiểu Điệp cười, “Chắc là hôm qua bị canh gà hấp dẫn, hôm nay không đợi nổi liền đến thử tay nghề của Điềm Điềm tỷ.”

Tống Điềm: “… Không đến mức đấy, trước đây đại tướng quân cũng từng ăn cơm ta làm rồi mà.”

Tiểu Điệp mở to mắt, còn muốn hỏi lại nhưng tướng quân cùng Phó tổng binh đã đến, hai người không dám trì hoãn, vội chạy qua.

“Tướng quân cùng Tổng binh đại nhân muốn ăn gì?” Tống Điềm hỏi

Cố Hiển Thành chỉ nhìn nàng một cái rồi rời mắt đến mấy cái xửng hấp, “Mọi người ăn gì?”

Tống Điềm: “Sáng nay hấp bánh bao cuộn.”

Cố Hiển Thành gật đầu: “Vậy đi, không cần làm cái gì khác.”

“Được.” Tống Điềm liền lấy cho bọn hắn mấy xửng bánh bao, lại thêm hai bát cháo đậu xanh, dù sao cũng là mùa hè, cháo đậu xanh có thể giải nhiệt.

Cố Hiển Thành cùng Phó Ngạn tìm một góc ngồi xuống, Phó Ngạn không chút khách khí cầm một cái bánh bao lên ăn trước, vừa nhai vừa cảm thán: “Từ khi tiểu trù nương kia vào nhà bếp ta cảm thấy cuộc sống này mới có hy vọng! Mỗi ngày đều không trùng món! Quả là tốt mà!”

Cố Hiển Thành cũng không chú trọng lễ nghĩa, há miệng cắn bánh lại húp cháo, bản chất bọn họ đều là lính trên chiến trường cũng không phải quan văn, hàng năm dãi nắng dầm mưa ở biên quan, cởi quân trang chính là hán tử Tây Bắc, Cố Hiển Thành hai miếng đã ăn hết bánh bao, cũng không ngẩng đầu lên nói, “Người ta họ Tống.”

Phó Ngạn ngẩn người, ngay sau đó liền cười lớn, “Được được được, Tống trù nương!”

Hai người ngồi ở một góc nhưng từ vị trí của Cố Hiển Thành lại vừa vặn thấy được Tống Điềm đang bận rộn trong bếp, Phó Ngạn cười, Tống Điềm cũng nghe thấy liền nhìn ra, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Cố Hiển Thành, trong nháy mắt nàng liền rũ mắt xuống.

Tham Khảo Thêm:  Chương 3

Phó Ngạn ăn bánh nhưng cũng không được hắn nói chuyện, nói một lúc lâu cũng không thấy Cố Hiển Thành đáp lại, hắn mới ngẩng lên nhìn liền phát hiện người đối diện nhìn chằm chằm nơi nào đó xuất thần, Phó Ngạn tò mò cũng quay đầu nhìn theo.

Tống Điềm tính tình tốt lại xinh đẹp, thỉnh thoảng có binh lính đến lấy cơm đứng gần nàng sẽ nói chuyện cùng, Tống Điềm bị chọc cười, một màn nói nói cười cười này rơi vào trong mắt Phó Ngạn, hắn thấy cũng không có gì nhưng trong nháy mắt lại nghe Cố Hiển Thành nói: “Đó là quán quân đấu võ năm ngoái đúng không? Sau này có nhiệm vụ gì trong rừng, để hắn đi đi.”

Phó Ngạn, “???”

*

Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @babyboo0902. Tất cả những chỗ khác đều là ăn cắp, vui lòng đọc ở trang chính chủ để cập nhật nội dung truyện nhanh và chính xác nhất.

Hôm nay Tống Điềm vừa xong việc liền được Triệu ma ma gọi đi.

Triệu ma ma cười nhìn về phía nàng, “Làm phiền ngươi một chút, muốn hỏi ngươi hai việc.”

Tống Điềm lập tức nói, “Ma ma cứ nói.”

Triệu ma ma: “Thứ nhất, ngươi tới đây chưa được bao lâu nhưng tay nghề lại rất tốt, mọi người đều công nhận, có muốn đi làm cơm tối không?”

Tống Điềm sửng sốt, nói: “Nhưng cơm tối là do La tỷ…”

Triệu ma ma nói: “La thị không muốn làm nữa, ta đang tìm người khác thay nàng.”

Không muốn làm? Tống Điềm nghe vậy thì kinh ngạc, nhưng nàng cũng không hỏi thêm, một lát sau thì đáp: “Ta như nào cũng được, ma ma cứ sắp xếp.”

Triệu ma ma vừa lòng gật đầu, “Thứ hai, ta hiện tại quá nhiều việc, rất nhiều chuyện có lòng mà không có sự, cơm sáng của đại tướng quân trước nay đều do ta phụ trách, nhưng nếu ngươi làm tốt thì từ ngày mai để ngươi phụ trách, có đồng ý không?”

Tống Điềm nghe vậy liền ngẩn người.

“Ta… phụ trách sao?”

Triệu ma ma gật đầu, “Đúng vậy, không cần phiền toán, đồ ăn sáng các tướng sĩ ăn gì thì cứ đưa qua một phần như thế là được, nhưng tướng quân không ăn được món gì quá kích thích như đồ cay nóng, chú ý chút là được, mặt khác cơm tối cũng phiền ngươi, đợi ta tìm được người thay ngươi làm cơm sáng thì ngươi chính thức tiếp quản cơm tốt, cũng không quá vất vả nữa.”

Tống Điềm đã hiểu, kỳ thật chủ yếu là bảo nàng phụ trách cơm nước cho đại tướng quân, nhưng mà… tại sao lại là nàng.

Binh lính thích tay nghề của nàng còn có thể lý giải nhưng bên người đại tướng quân chẳng lẽ lại không có đầu bếp rineeg.

Triệu ma ma nhìn ra nghi hoặc của nàng liền nói, “Ngươi mới đến có lẽ không biết cũng chưa hiểu con người tướng quân, mọi người đều bảo hắn hiền lành mộc mạc không phải nịnh hót đâu, trước đây toàn là ta phụ trách cơm sáng còn bữa tối thì ngài ấy sẽ ăn cùng tướng sĩ, ta quả thật không đành lòng.”

Tống Điềm bừng tỉnh, nhưng nàng cũng không hứng thú đi hỏi chuyện đại tướng quân, ma ma sai gì nàng làm ấy là được rồi.

Triệu ma ma nói tiếp: “Phụ trách đồ ăn cho đại tướng quân sẽ có thêm thù lao, về sau tiếp quản cơm tối thì tiền tiêu hàng tháng có thể lên tới con số này”

Ánh mắt Tống Điềm liền sáng lên, không ngờ làm cơm tối so với cơm sáng lại nhiều hơn, như vậy…

“Được, không thành vấn đề.” Tống Điềm vui vẻ, trên mặt lộ ý cười, Triệu ma ma cũng cười theo nàng, “Không ngờ, ngươi cũng ham tài.”

Tống Điềm thoải mái nói, “Ma ma nói đùa, chúng ta làm việc không cần tiền chẳng phải là dối trá sao?”

Triệu ma ma nhìn nàng gật đầu, “Đúng vậy, có đạo lý.”

Tống Điềm vui vẻ rời đi, không bao lâu, Phúc Quý đi tới, cười nói: “Ma ma rất thích nàng sao, tướng quân còn đang nghỉ ngơi, chưa từng nói Tống trù nương nấu cơm cho ngài ấy mà?”

Triệu ma ma vẫn theo bóng Tống Điềm: “Tính tình cần mẫn, trù nghệ tốt, tướng quân thích ăn đồ nàng nấu, đến ngươi còn nhìn ra chẳng nhẽ ta nhìn không ra?”

Phúc Quý lập tức cười: “Đương nhiên không phải, ta chỉ là cảm thấy nàng có ý thứ, ngài vừa nói tiền tiêu hàng tháng thì vui vẻ như vậy, nhưng hôm qua đại tướng quân muốn thưởng thì lại từ chối, nô tài không hiểu.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 180: C180: Nhớ lầm

“Ngươi ta thông minh, biết chừng mực,” Ma ma gõ nhẹ lên trán Phúc Quý xong cũng xoat người đi, Phúc Quý ai một tiếng vội đuổi theo.

Chỉ là bọn họ vừa đi, không ai chú ý tới một người từ trong góc ló ra.

*

Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @babyboo0902. Tất cả những chỗ khác đều là ăn cắp, vui lòng đọc ở trang chính chủ để cập nhật nội dung truyện nhanh và chính xác nhất.

Tống Điềm trở về nhanh chóng làm cơm cho Tiểu bảo, vừa làm vừa khẽ ngâm nga câu hát ru.

Nàng rất vui vẻ, tuy nói làm thêm đồ ăn cho tướng quân có chút vất vả nhưng một tháng lại có thêm tiền, chả mấy mà nàng đủ tiền mua một tiểu viện nhỏ, tâm tình tốt liền nghĩ mấy món điểm tâm.

Theo kế hoạch thực đơn ngày mai có tào phớ, trong quân không thiếu đậu nàng, cũng có cối xay đá cùng lừa kéo cối xay, cho nên có thể tự làm đậu phụ. Nam hay Bắc thì đều ăn đậu hũ, nhưng khẩu vị lại khác nhau, mặc dù biên quan ở phương Bắc nhưng không thiếu người đến từ phía Nam, cho nên Tống Điềm quyết định quân tâm cả hai bên, khẩu vị mặn ngọt gì cũng làm hết,

Tàu hũ nước đường hay còn gọi là tàu hũ hoa, thêm chút đường ăn đã rất ngon rồi, nhưng món mặn như đậu phụ sốt tương thì lại cần rất nhiều gia vị: rau thơm, ớt, dưa muối, lại cần cả dấm chua nấu sẵn, nếu như có thêm đậu phộng như dệt hoa trên gấm thì là tốt nhất.

Nhưng làm đậu phụ tốn thời gian, nửa ngày sợ là không đủ,

Đúng lúc Tống Điềm rối rắm xem có làm hay không thì Tiểu Điệp vui vẻ chạy về báo tin: “Điềm Điềm tỷ, ngày mai binh lính sẽ đi núi Võ Công làm nhiệm vụ, Triệu ma ma nói chúng ta làm chút đồ ăn sáng đơn giản, hơn nữa còn có thể nghỉ ngơi một ngày.”

Tống Điềm nghe vậy liền giật mình: “Làm nhiệm vụ? Đi mấy ngày?”

“Một đến hai ngày, núi Võ Công cũng không xa lắm.”

Tống Điềm tính toán, cười nói: “Vậy tốt rồi, ta định làm đậu phụ sốt tương, đang cảm thấy không đủ thời gian, đợi mọi người về thì sẽ làm đi! Ngày mai chuẩn bị một chút lương khô, mọi người ăn trên đường cũng tiện.”

Tiểu Điệp cười nói, “Được! Đều nghe theo tỷ!”

Ngày kế, Tống Điềm liền làm cho binh lính đi làm nhiệm vụ bánh nướng vừng, mặc dù chỉ là bánh nướng bình thường nhưng qua tay nàng thì luôn luôn có điều đặc biệt riêng.

Nhà bếp lớn nên lò nướng bánh cũng lớn, bánh nướng ngoài giòn trong mềm lại có hạt vựng thơm lừng, dù có để mấy ngày ăn vẫn ngon mà không bị cứng lại. Nếu có điều kiện thì cầm thêm dưa muối hoặc sốt ớt, xé đôi bánh nước quết vào trong thì sẽ còn ngon hơn nữa.

Ngoại trừ bánh nhân vừng, Tống Điềm còn thêm cả nhân ngọt. Trực tiếp dùng đường trắng cho vào bên trong, vỏ bánh mỏng manh cách làm cũng không quá khác nhau nhưng hiệu quả lại không thua kém, có đôi khi ăn bánh mặn chán thì có thể đổi sang bánh ngọt để thay đổi khẩu vị!

Ngày thứ hai vừa rạng sáng, nhóm binh lính đi làm nhiệm vụ nghe tin liền đến nhà bếp, nhận đồ ăn xong liền giống như có bảo bối phấn chấn ra ngoài.

So với cái bánh bao có thể nếm chết người lần trước thì bánh nướng hôm nay tốt hơn nhiều! Tống Điềm làm bánh nướng xong lại một mình làm thêm cho Cố Hiển Thành một đĩa bánh quai chèo chiên bằng dầu sở (1).

Bột bánh đã được Từ sư phó chuẩn bị từ sớm, món này cũng thích hợp cho người bị bệnh dạ dày, bánh quai chèo xốp giòn vàng rụm được chiên qua dầu sở, khi chiên xong bánh sẽ được bao bởi một lớp chất lỏng bên ngoài. Ăn khi còn nóng có thể giữ ấm dạ dày, toàn thân no đủ tâm tình cũng sẽ vui vẻ.

*

Tống Điềm chuẩn bị xong liền đem đến đại doanh trứng, Cố Hiển Thành đúng lúc mặc quân trang đi ra thì thấy nàng đứng bên ngoài.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Hắn kinh ngạc lại thấy Triệu ma ma cùng Phúc Quý mỉm cười đứng bên cạnh, trong nháy mắt liền hiểu.

Phúc Quý cười đặt đồ ăn lên bàn, Cố Hiển Thành ngồi xuống nhìn đĩa lớn trước mặt, “Đây là gì?”

Tống Điềm vội nói, “Là bữa sáng kiểu truyền thống, bánh quai chẻo dầu sở.”

Cố Hiển Thành nếm thử, gật nhẹ đầu: “Mùi vị không tệ.”

Tống Điềm nhẹ nhành thở ra, nói tiếp: “Dạ dày tướng quân không tốt, món này có thể dưỡng dạ dày, chỉ là thời gian eo hẹp nên cũng không làm được nhiều món.”

Cố Hiển Thành: “Như thế này là tốt rồi, không cần phiền phức.”

Tống Điềm không đáp.

Cố Hiển Thành hai ba miếng đã ăn xong, bánh nướng cũng ăn nhiều hai cái, vui vẻ vô cùng, hiển nhiên rất thoả mãn, Tống Điềm nhìn thấy, trong lòng cũng hiểu được những điều Triệu ma ma nói.

Đại tướng quân khi ăn cơm cũng không làm giá, không kén ăn, cái gì cũng ăn được, cứ giống như heo con nhà bình thường, dễ nuôi. ( =))))))))))))))))))))))))))))))

Ý nghĩ này vừa hiện lên, Tống Điềm liền giật mình. Nàng sao lại nghĩ tướng quân như vậy.

Tống Điềm không dám nghĩ nữa, chỉ là nàng không biết, sắc mặt nàng thay đổi liên tục theo suy nghĩ, lúc trắng lúc hồng đều bị Cố Hiển Thành nhìn thấy, hắn liền tò mò.

Cố Hiển Thành kỳ thật rất muốn biết nàng đang nghĩ gì, nhưng ngại Phúc Quý cùng Triệu ma ma đều ở đây nên đành nhịn xuống, hắn nghĩ nghĩ nói: “Bánh quai chẻo này làm như nào?”

Tống Điềm sững sờ, nhất thời không kịp phản ứng, đợi nàng hoàn hồn thì ánh mắt của ba người trong phòng đều đang nhìn về đây, Tống Điềm vội nói: “Chủ yếu là có bột mì, trộn xong thì thêm chút đậu phộng cùng hạnh nhẫn giã nhỏ rồi chiên với dầu sở.”

“Phức tạp thật, có lòng rồi.” Giọng của Cố Hiển Thành hiển nhiên rất hài lòng, điều này làm cho mấy lời Tống Điềm định nói đều nuốt xuống.

Thật ra… làm dầu sở cũng không có gì khó khăn đều đã được ép từ trước, hôm nay cũng chỉ tốn chút công sức.

Nàng cũng lười…

Ra khỏi doanh trướng, Tống Điềm không nhịn được giơ lên môi, làm đồ ăn cho đại tướng quân làm nàng có cảm giác không chân thật cùng thấp thỏm, nhưng hiện tại xem ra, cũng không đáng sợ như vậy, hắn cũng rất dễ chấp nhận.

Tống Điềm tràn đầy niềm tin, chỉ cảm thấy túi tiền của nàng ngày càng nặng, nhanh chóng kiếm thêm!

Nàng đi nhanh vê phía nhà bếp, tưởng rằng có thể nhanh chóng dọn dẹp rồi kết thúc công việc nhưng ngờ ở cửa lại nhìn thấy một bóng người quen mắt, người kia nghe thấy tiếng bước chân liền quay đầu lại, nhìn thấy Tống Điềm liền nhiệt tình cười với nàng. Tống Điềm nhận ra đây là sĩ binh mấy ngày nay đều xếp hàng đầu, họ Mạnh, tên chỉ có một chữ Thiệu, là đội trưởng một nhánh binh.

Mạnh Thiệu hiển nhiên đã chờ được một lúc, nhìn thấy Tống Điềm liền chạy nhanh lại chỗ nàng, “Tống trù nương!”

Tống Điềm dừng bước, đáp lại: “Mạnh đội trưởng.”

Nàng mới đến, chưa kịp nhớ được nhiều người, nhưng Mạnh Thiệu nhiệt tình, mỗi ngày đều đứng hàng đầu nói chuyện với nàng, còn thường xuyên giúp đỡ việc nọ việc kia, Tống Điềm liền nhớ người này.

Mạnh Thiệu hơi ngượng ngùng nói, “Hôm nay điểm danh binh lính có hơi muộn nên tới chậm chưa lĩnh bánh nướng, không biết Tống trù nương…”

Tống Điềm bừng tỉnh, vội vàng dẫn người vào trong: “Còn”

Nàng tự mình lấy mấy cái bánh còn thừa lại đưa cho Mạnh Thiệu, Mạnh Thiệu luôn miệng cảm ơn.

Ở trong mắt Tống Điềm, mỗi lần Mạnh Thiệu đến sớm đều là vì thích ăn, vì thế nàng nghĩ nghĩ, lại lấy thêm từ trong ngăn tủ ra một bình dưa muối, “Dưa muối không có nhiều không phát cho mọi người được, nếu ngươi đã đến đây thì cho ngươi, ăn cùng bánh nướng sẽ ngon hơn.”

Mạnh Thiệu vui mừng, trong mắt đều sáng lên, nhận lấy: “Đa tạ Tống trù nương, lần này làm nhiệm vụ xong, trở về ta cũng mang lễ vật cho cô!”

Tống Điềm sửng sốt, định cười nói mình không cần nhưng Mạnh Thiệu đã xoay người chạy đi mất.

(1) Dầu sở: được chiết xấu từ hạt của cây sở. Dầu sở được dùng trong nấu nướng có khả năng chữa bệnh đau dạ dày.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.