Chảo sắt đun nóng, Cố Ly dùng Thương Ba cắt nấm đã rửa sạch thành từng lát sau đó bỏ vào trong chảo, nấm ngay lập tức bốc lên khói trắng, mùi hương của nấm xông vào mũi.
“Thơm quá!” Tần Tê nuốt nước miếng, lúc này nàng mới phát hiện bụng đã rất đói.
Cố Ly dùng Thương Ba ghim một miếng đưa cho Tần Tê, Tần Tê đưa tay nhận lấy nhưng lại sợ nóng, ánh mắt trông mong nhìn Cố Ly, Cố Ly lắc đầu:
“Nguội sẽ không ngon.”
Rốt cuộc Tần Tê cũng đưa tay lấy miếng nấm, nhưng vì nóng nên thảy thảy lại giữa hai tay.
“Bỏ vào miệng là xong rồi.” Cố Ly nhắc nhỏ, đầu lưỡi chịu nóng tốt hơn tay.
Tần Tê vội vàng bỏ miếng nấm vào miệng: “Ưm, ngon!” được ăn món ngon nấm núi làm cho nàng híp cả mắt.
Cố Ly sai Đại mễ đem chén đũa tới, nấm đã nướng xong nàng dùng Thương Ba lấy ra đặt vào trong chén. Ba Mễ bị mùi hương kia hấp dẫn, không có tiền đồ nuốt nước miếng. Trời đã quá trưa, các nàng ai cũng sớm đói bụng, chỉ là đồ ăn vẫn chưa làm xong, ai cũng đành chịu đựng.
Mỗi người một chén nấm ăn ngon lành, thỏa mãn đến phát ra tiếng.
“Ly tỷ tỷ, tỷ ăn đi.” Tần Tê đương nhiên sẽ không quên Cố Ly, đưa nấm đến bên miệng Cố Ly.
Cố Ly chuyên tâm nướng nấm, ăn vài miếng do Tần Tê đút cho, ăn vội vàng vài miếng, không chỉ có ăn nấm mà còn muốn “cắn” luôn bàn tay Tần Tê đưa vào trong miệng.
“Ah!” Tần Tê khẽ kêu lên, ba Mễ quay qua nhìn, khi nhìn thấy tình huống đó đều hiểu ý chạy đi nướng gà rừng. Cố Ly ngẩn ra, lại không muốn nhả ra, ngược lại dùng đầu lưỡi liếm liếm ngón tay của Tần Tê.
“Ly tỷ tỷ…” cơ thể Tần Tê mềm nhũn, ngã vào lòng Cố Ly không chịu dậy.
Cố Ly ôm nàng vào lòng hỏi:
“Còn đói không?”
“Đói!” Tần Tê dứt khoát trả lời: “Muội muốn ăn thịt!”
Hả? Cố Ly cúi đầu nhìn con thỏ nhỏ trong lòng:
“Ăn thịt?”
Tần Tê ngẩng đầu, nhìn thấy mập mờ trong ánh mắt của Cố Ly, đỏ mặt nói:
“Nè, Ly tỷ tỷ hư quá đi!”
“Ta không có! Ta chưa làm gì hết.” Cố Ly trưng ra vẻ mặt vô tội.
Tần Tê dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Cố Ly, Cố Ly thản nhiên đối diện với Tần Tê. Hai người nhau một hồi, Tần Tê bỗng tiến đến bên tai Cố Ly nói:
“Buổi tối cho tỷ ăn.”
Cố Ly nhìn trời, “Trời xanh chứng giám, nàng không phải người háo sắc! Nhưng con thỏ nhỏ cũng không thê cám dỗ nàng như vậy được. “Muội đó, không phân biệt thời điểm.” làm cho nàng hoàn toàn không còn hứng thú nướng nữa.
Bên kia, ba Mễ nghiêm túc nướng gà rừng, ngửi thấy mùi càng lúc càng thơm thì đồng thời bụng càng ngày càng kêu.
“Con gà này chắc là chín rồi ha?” Tiểu Mễ hỏi.
“Ngươi thấy sao?” Đại Mễ hỏi Giang Mễ.
Giang Mễ trên danh nghĩa từng làm trợ thủ ở ngự phòng dùng vẻ mặt thận trọng đánh giá con gà rừng đang bóng mỡ:
“Ừm… thật ra… ta cũng không biết.”
“Thôi!” Đại Mễ Tiểu Mễ khinh bỉ: “Đi hỏi chủ tử của ngươi.” Hai người khinh bỉ xong bắt đầu lúng túng.
Giang Mễ quay đầu nhìn về phía hai người đang thỏ thẻ bên kia, lắc đầu:
“Ta không thể quấy rầy chủ tử.”
Mặt Tiểu Mễ thần bí, nhìn về phía hai người kia ngoắc ngoắc tay, hai người kia đưa đầu tới:
“Ta nghe nói trưởng công chúa đang kiểm kê của hồi môn của quận chúa.”
“Gì?” Đại Mễ nhíu mày: “Thật hay giả? Nhưng cưới gả đều là hai người họ, chỉ là chuyện tay trái đổi qua tay phải nhỉ?”
Giang Mễ nhún vai:
“Ta biết rõ vậy à? Dù sao nói thì nói vậy, tin hay không tùy các ngươi.”
“Các ngươi nói gì đó?” Lúc ba Mễ đang nhao nhau bàn luận không chú ý tới Tần Tê đã đứng sau lưng họ.
Ba Mễ giật nảy mình, điều tối kỵ là làm nô tài mà dám bàn luận chuyện của chủ tử, đây là phép tắc các nàng đã học từ nhỏ, bây giờ ở cùng hai vị chủ tử này quá lâu, hôm nay lại không ở trong phủ, lúc này mới lơ là tám chuyện.
Trong tay Tần Tê bưng một chén đựng nấm đã nướng xong:
“Vừa nướng xong, thừa dịp còn nóng mau ăn đi.”
Ba Mễ nhận lấy cái chén, Giang Mễ nhìn thấy Cố Ly cầm mâm đồng đi về phía bờ sông.
“Chủ tử!” Giang Mễ bất chấp bản thân chưa ăn gì, vội vàng đuổi theo.
“Vừa rồi các người nói gì?” Tần Tê ngồi xuống hỏi.
Tiểu Mễ thông minh:. Đam Mỹ Trọng Sinh
“Quận chúa, đám nô tỳ đang nói gà rừng này đã nướng chín chưa, hỏi Giang Mễ, Giang Mễ nói nàng cũng không biết.”
Tần Tê nhìn nhìn, giơ tay ngắt lời:
“Lấy xuống nếm thứ thì biết thôi? Không chín thì nướng tiếp.” Đây có thể xem là một cách rất tốt.
Đại Mễ Tiểu Mễ cẩn thận lấy gà rừng trên giá nướng xuống. Lớp dầu nóng trên da gà rừng làm cho hai người suýt chút nữa buông tay. Tần Tê cũng ra tay giúp đỡ, ba cô nương gian nan đem con gà rừng đặt qua giá bên cạnh, thuận tay đặt một con khác lên lửa nướng.
Con gà rừng tỏa ra hơi nóng và mùi hương, làm cho người xem phải ra tay: “Mang đũa đến chưa?” Tần Tê hỏi.
“Dạ.” Đại Mễ vội tìm đũa đưa cho Tần Tê một đôi. Tần Tê cầm đũa dùng sức xé thịt gà nhưng vẫn không xiên vào được, muốn dùng tay xe lại ngại nóng.
“Để ta làm.” giọng Cố Ly vang lên, mấy người kia liền quay đầu lại, nhìn thấy Cố Ly đang đi tới, Giang Mễ ở sau lưng nàng bưng một chậu nước đổ vào chảo sắt.
“Chúng ta nấu nước làm gì?” Tần Tê hỏi.
“Nấu ít canh, ăn mấy thứ này sẽ bị nguấy.” Cố Ly vừa giải thích vừa lấy gà rừng từ trên giá xuống, đánh giá, gật đầu nói: “Nướng khá lắm.” Trên tay nàng khẽ động, Thương Ba lại xuất hiện trong tay nàng.
“Giang Mễ cầm thố đến đây.” Nàng gọi.
Giang Mễ dạ một tiếng rồi bưng thố đến:
“Chủ tử có gì dặn dò?”
“Để xuống đất, nhận thịt.” Cố Ly nói.
Giang Mễ đặt thố xuống đất, mấy người còn lại ngồi vây quanh, sau đó chỉ thấy ánh sáng trắng lướt qua rất nhanh, trong thố dưới đất đều là thịt gà cắt thành lát.
“Wao!” Các cô nương vỗ tay cổ vũ, trong mắt Giang Mễ đầy ánh sao.
“Wao cái gì? Còn không ăn đi?” Cố Ly cảm thấy buồn cười, nàng nhìn mấy người này, con gà rừng trong tay nàng chỉ còn lại hai cái đùi gà, nàng đưa đến trước mặt Tần Tê.
Tần Tê cười tít cả mắt nhận lấy, nàng cùng với Cố Ly mỗi người một cái. Tự mình ra tay để nhận được mỹ thực luôn tăng thêm vị ngon của nó. Các cô nương ăn rất ngon lành. Sau khi ăn xong con này, con bên kia cũng nướng xong, không cần tốn nhiều sức lực bị mấy người họ chia ra ăn hết. Nướng cá và cả canh nấm ở bên kia cũng đã đến lúc dùng được rồi, Đại Mễ cầm cái vá múc cho mỗi người một chén.
Hai con gà, mấy con cả cộng thêm một chén canh nấm, bụng của mấy cô nương đều căng tròn.
Sau giờ ngọ, ánh mặt trời không quá nóng, vài tia nắng xuyên qua rừng cây thấp thoáng chiếu xuống dưới làm cho người phơi nắng rất thoải mái lại không cảm thấy nóng, còn có gió nhẹ thổi qua, tiếng ve kêu, khác hẳn với rừng cây yên tĩnh.
Tần Tê ở trong lều ngủ trưa, Cố Ly ngồi bên cạnh luyện công. Ba Mễ thu dọn dẹp đồ xong, dập tắt đống lửa, hỏi Cố Ly cần hầu hạ gì không sau đó liền đi đến khu vực bên cạnh chơi.
Võ công của Cố Ly do hấp thụ một lượng lớn Viêm độc của Tần Tê nên mỗi ngày cần vận công để tiến hành áp chế. Nàng đã từng rất khổ cực vì uy lực của Viêm độc rất lớn, đồng thời chính điều đó thúc đẩy nàng mỗi ngày đều không thể thả lỏng. Nhưng bởi vì liên quan đến Viêm độc, nội công của nàng cũng có tiến bộ bất ngờ vượt bậc. Mấy ngày nay kết hợp xông phá mấy tầng trở ngại.
Theo bình thường nàng vận công áp chế Viêm độc xong là hoàn thành buổi tập luyện của hôm nay, nàng mở mắt xem xét xung quanh, xung quanh vẫn tĩnh lặng như trước, không có thay đổi chút nào. Nàng quay đầu nhìn bên trong lều là Tần Tê đang ngủ rất ngon. Có lẽ Tần Tê cảm thấy nóng nên đã đá tấm thảm đắp trên người xuống, lộ ra y phục xốc xếch.
Cố Ly lắc đầu, nàng tiến tới giúp Tần Tê đắp kín lại. Lúc cúi đầu nhìn gương mặt nhỏ nhắn hồng hào đang ngủ kia nàng lại không kiềm được kề sát, hôn lên.
Da thịt của Tần Tê mềm mại như mật ong hảo hạng, mềm mềm nhẵn nhụi làm cho Cố Ly luôn cảm thấy không đủ. Nàng cầm lòng không đậu đưa tay vuốt ve môi của Tần Tê, cảm nhận sự mềm mại truyền đến. Sau đó dùng sức, ngón tay của nàng đã ở trong miệng Tần Tê, khuấy động chiếc lưỡi nhỏ nhắn kia.
“Ưm…” Tần Tê đang ngủ mơ màng phát ra tiếng, nhưng vẫn không tỉnh.
Tính cảnh giác quá tệ. Cố Ly dường như chơi riết thành nghiện, ngón tay ở trong miệng Tần Tê tiếp tục chơi đùa với chiếc lưỡi đó.
Rốt cuộc Tần Tê cũng cảm giác được có người quấy rầy giấc ngủ của nàng. Nàng mơ màng mở mắt ra, nhìn thấy gương mặt Cố Ly gần trong gang tấc khiến nàng ngay lập tức rơi vào tay giặc bởi gương mặt xinh đẹp này: “Ly…” nàng vừa định nói chuyện thì rốt cuộc ý thức được có chỗ kỳ lạ, ngón tay của Cố Ly ở trong miệng của nàng.
Trời ạ! Tần Tê giật mình, chẳng lẽ trong lúc nàng ngủ mê bỏ tay Ly tỷ tỷ vào trong miệng? Tần Tê choàng tỉnh.
Cố Ly nhìn thấy Tần Tê đã tỉnh liền rút tay về. Trên ngón tay còn vương đầy nước bọt của Tần Tê, nhìn thấy dáng vẻ làm sai chuyện của Tần Tê nàng lại không kiềm được đè người ta ra hôn.
“Ly… Ly tỷ tỷ…” Tần Tê bị hôn đến trời đất quay cuồng, hơn nữa nàng vừa tỉnh lại lúc này càng không tỉnh táo. Đã không tỉnh táo vậy thì dựa theo bản năng cơ thể cho ra phản ứng, Tần Tê ở trước mặt Cố Ly luôn luôn chủ động to gan, nàng mở to đôi mắt ngân ngấn nước mắt, đầy tình ý lộ liễu.
Cố Ly cũng đã sớm động tình, bây giờ nàng đã biết cái gì gọi là đừng đùa với lửa rồi, Nàng đưa tay kéo rèm xuống, trong lều đã tối hơn, càng làm cho hai người thêm lớn mật.
“Muội muốn gì thì tự mình ra tay.” Cố Ly ngồi dưới đất bày ra dáng vẻ “ta không có ý định ra tay”.
“Thật sao?” Không ngờ Tần Tê nghe xong liền hưng phấn. Nàng đứng lên ngồi xuống trước mặt Cố Ly, nhìn gương mặt không tỳ vết của Cố Ly, nuốt nước miếng:
“Ly tỷ tỷ, tỷ không được phản kháng.”
Cố Ly gật đầu, mặc cho người xâm chiếm.
Tần Tê chủ động hôn lên môi Cố Ly, đầu lưỡi tiến vào trong miệng Cố Ly khuấy động bên trong. Lúc nụ hôn ngừng lại, hơi thở của cả hai đều hỗn loạn. Tay của Tần Tê đặt ở eo của Cố Ly, bắt đầu cởi từng món từng món đồ trên người Cố Ly xuống. Ngón tay của nàng lướt qua từng tấc da tấc thịt vì sự xinh đẹp của nó mà tán thưởng.
Trong lúc tay nàng thong thã xoa xoa trước ngực Cố Ly thì bên ngoài vọng lại giọng của ba Mễ. Hai người lúng túng liếc nhìn nhau, đều mất hứng. Tuy ba Mễ sẽ không quấy rầy hai người nhưng… nói chung vẫn cảm thấy kỳ kỳ. Hăng hái bị dập tắt, hai người vội sửa sang lại y phục rồi ra khỏi lều.
Bên ngoài lều, ba Mễ vừa trở về mỗi người đều dùng làn váy của mình đựng một đống quả dại, nhìn thấy hai chủ tử từ trong lều đi ra, Tiểu Mễ liền nói:
“Quận chúa, đám nô tỳ phát hiện khu cây ăn quả khá rộng ở phía nam, cây rất sai quả, nô tỳ đã nếm thử ngọt lắm.”
Thật ra ba Mễ ở dưới cây ăn rất nhiều, cảm thấy mùi vị khá ngon, hơi chát nhưng rất ngọt. Tần Tê cũng nếm thử, cảm thấy ngon nên tiếp tục ăn quả thứ hai.
“Các ngươi trở về rất đúng lúc, ta vào rừng săn thú. Các người cùng Tê Tê ở đây, kiếm ít cành cây, không nên đi xa.” Cố Ly nói xong, xoa đầu Tần Tê: “Muội chờ ta trở lại.”
Tần Tê vẫn muốn đi theo Cố Ly nhưng nghĩ tới vào trong rừng sâu có thể sẽ có rắn nên không dám đi.
Không có người đi theo, Cố Ly hành động nhanh chóng hơn, chưa đầy một canh giờ nàng đã săn được con gà rừng và hai con thỏ rừng đẫy đà. Lúc trở về nhìn thấy đống nấm trắng đã nhiều thêm.
“Ai vừa đi hái nấm?” Nàng có thể xác định chỗ hái nấm trước đó đã bị hái sạch, mấy người này lại tìm được chỗ mới? Tài thật!
Giang Mễ thấy Cố Ly trở về, vội vàng nhận lấy con mồi, sau đó cùng Tiểu Mễ đi làm sạch, Đại Mễ cười nói: “Là nô tỳ tìm.” Đại Mễ dường như có tình yêu tha thiết với nấm, rảnh rỗi không có gì làm là vừa tìm cành cây vừa tìm nấm, cũng may để cho nàng tìm được một khu rộng lớn.
Tần Tê ngồi ở bên cạnh, nhìn thấy Cố Ly trở về liền cười tít mắt nói:
“Lần này Ly tỷ tỷ không cần ra tay, chúng muội đều học được rồi.”
“Ngoan.” Cố Ly ngồi xuống bên cạnh Tần Tê, quả thật nàng không định ra tay.
Một lát sau, Giang Mễ chạy về, nói: “Chủ tử cho nô tù mượn đoản kiếm dùng một chút.” Nàng muốn xử lý nội tạng nên cần dao nhỏ.
Thương Ba của Cố Ly xuất hiện trên tay:
“Ngươi cẩn thận, nó rất sắc bén, đừng để bị thương.”
“Dạ, nô tỳ đã biết.” Giang Mễ cầm Thương Ba chạy đi.
“Cữu mẫu* nếu biết chủy thủ ban cho tỷ lại bị đem đi làm nhưng chuyện này nhất định sẽ tức giận.” Thương Ba là vật tổ truyền của hoàng hậu, là của hồi môn của hoàng hậu.
*Cữu mẫu: vợ anh em trai của mẹ hay còn gọi là mợ
“Chủy thủ vốn dĩ có công dụng đó. Một vũ khí được xem trọng nhất là khi nó được phát huy hết tác dụng của mình. Cả ngày chỉ để trong đáy rương thì cho dù là binh khí thần tiên tốt đến mấy cũng chỉ vô dụng.” Cố Ly tự có suy nghĩ của mình.
Tần Tê chưa từng nghĩ tới vấn đề này, nghĩ kỹ lại nàng cũng tán thành lời của Cố Ly:
“Chẳng trách cữu mẫu nói Thương Ba giao cho tủ là tìm được chủ nhân tốt cho nó.”
“Thần binh bị mai một mới phải tiếc nuối.” Cố Ly nhớ tới sư phụ của mình. Giang Phong Mẫn thường xuyên nhìn Can Hoàn Linh Thương trong phòng nàng mà mất hồn, đó chính là tiếc nuối thần binh mai một.
…..
Sự thật chứng minh, Giang Mễ đúng là từng ở ngự trù phòng. Gà rừng thỏ rừng đều được xử lý sạch sẽ. Đại Mễ nhóm lửa, hành động lưu loát nhưng xiên cây vẫn phải nhờ Cố Ly ra tay. Mọi người đều không muốn thấy tình trạng thảm hại của Giang Mễ như vừa rồi. Cố Ly xiên xong đặt lên giá và rồi quả thật không quan tâm nữa. Các cô nương này bận rộn, cười toe toét, nhìn thấy họ cười khóe môi của Cố Ly cũng bất giác giương lên. Tần Tê theo họ làm việc, hoàn toàn quên đi thân phận quận chúa.
Bữa tiệc tối, năm người ăn uống no say. Tần Tê xoa xoa cái bụng tròn vo của mình, nhíu mày:
“Căng tròn luôn rồi!”
“Bảo muội ăn ít muội lại không nghe.” Cố Ly miệng thì nói vậy nhưng tay vẫn giúp nàng xoa bụng.
“Tại mấy người họ giành giựt quá, muội mới ăn nhiều.” Tần Tê không hề có chút tự chịu trách nhiệm mà đổ hết cho ba Mễ.
“Đi lại một chút, bằng không sẽ ngủ không ngon.” Cố Ly dặn dò ba Mễ ở lại chỗ này, sau đó dẫn theo Tần Tê đi dạo theo con đường dọc theo con sông.
Sắc trời dần tối, ánh sáng trên núi cũng dần tắt, hai người đi một hồi liền nhìn thấy phía trước bất ngờ xuất hiện một thềm đá quanh co hướng lên núi.
“Tại sao ở đây có thềm đá?” Tần Tê cảm thấy hiếu kỳ.
“Có lẽ có người ở đây.” Cố Ly cũng chỉ đoán mò, ở nơi này nếu có người ở chắc chắn không phải tiên nhân thì là dã nhân*.
*Dã nhân nôm na là người rừng
Hai người dọc theo thềm đá đi về phía trước, lúc đi lên thềm đá mới cảm giác rõ thềm đá làm rất thô sơ, rất nhiều chỗ rất hẹp khó khăn lắm mới đặt chân được, cũng may có Cố Ly ở đây bằng không Tần Tê đã sớm bỏ cuộc. Lúc này điều thu hút các nàng ngoại trừ muốn nhìn rõ phương hướng của thềm đá còn cả ánh sáng trên đỉnh núi sẽ sáng rõ hơn.
Lúc leo đến giữa sườn núi, Tần Tê đã thở hồng hộc, hai người chỉ đành dừng lại nghỉ ngơi, nghỉ ngơi xong thì đi tiếp, mệt thì nghỉ. Tần Tê cảm thấy xấu hổ vì thể lực kém cỏi của mình, nàng quay qua nhìn Cố Ly, Cố Ly lại không hề có chút mất kiên nhẫn.
“Xin lỗi Ly tỷ tỷ, muội chậm quá.”
Cố Ly cười hôn lên gò má của nàng:
“Đi nhanh như vậy làm gì chứ? Chỉ cần có muội ở bên cạnh ta là được rồi, ở đây hay đỉnh núi có gì khác nhau?”
Mặc dù chỉ là một lời nói đơn giản nhưng lại làm Tần Tê cảm động, nàng xoa xoa chân đau nhức,lớn tiếng nói:
“Chúng ta đi tiếp thôi.”
Đi đi dừng dừng cuối cùng cũng đến trên núi. Một vầng trăng sáng treo cao cao trên bầu trời. Gió trên núi rất lớn, thổi cây cây cỏ cỏ phát ra tiếng “sàn sạt”.
Hai người quét mắt khắp bốn phía liền phát hiện một ngôi nhà gỗ nhỏ.
“Bên trong có người ở không?” Tần Tê hơi sợ, nàng kéo tay Cố Ly.
“Đi xem sẽ biết.” Cố Ly mãi mãi bình tĩnh như vậy.
Hai người đến gần nhà gỗ nhỏ nhanh chóng phát hiện ngôi nhà gỗ này điêu tàn đến sắp sụp đổ, tất nhiên không thể nào là nơi người ở.
“Đi thôi, qua chỗ khác xem.” Cố Ly dẫn Tần Tê tiếp tục đi dạo. Vòng qua một khe núi, Tần Tê lại không nhúc nhích. Cố Ly nhìn xung quanh, phát hiện cách đó không xa có một tảng đá lớn đúng lúc có thể cản được gió, nàng liền kéo Tần Tê qua đó ngồi nghỉ ngơi.
Tần Tê ngồi xuống vỗ vỗ chân:
“Mỏi quá.”
Cố Ly cũng ngồi xuống, đặt hai chân của Tần Tê lên đùi của mình, giúp Tần Tê xoa bóp. Tay cô có lực hiệu quả xoa bóp tốt hơn Tần Tê rất nhiều. Tần Tê thoải mái tới híp cả mắt.
“Ưm ~” Lúc này Tần Tê vô thức phát ra âm thanh này, hành động xoa bóp của Cố Ly chợt khựng lại, hai người nhìn nhau, mập mờ lan khắp không khí.
“Muội…” Tần Tê muốn nói mình không cố ý nhưng lời đến khóe môi lại nói không nên lời, nàng thật không cố ý? Trong lòng nàng biết, nàng cố ý.
“Muội nói buổi tối để ta ăn.” Cố Ly chợt nói ra câu này.
“Nhưng… nhưng ở chỗ này…” Tần Tê đang tìm lý do, không thể để cho Ly tỷ tỷ cảm thấy nàng là một cô nương rất tùy tiện.
“Muội để ý?” Cố Ly nhướng mày hỏi.
“Muội không có!” Tần Tê sợ Cố Ly hiểu làm, vội vàng giải thích. Những lời này vừa nói ra, bầu không khí một lần nữa rơi vào im lặng.
Cố Ly cúi đầu bật cười, con thỏ nhỏ luôn dễ dụ như vậy, chỉ cần gạt liền nói ra lời thật.
Tần Tê kịp phản ứng, lại không biết làm gì, nàng nhào tới đánh lên người Cố Ly, nói:
“Ly tỷ tỷ lại ăn hiếp Tê Tê!”
Cố Ly xoay người đặt Tần Tê dưới thân, nhìn trong mắt Tần Tê đã có tình ý:
“Ta không ăn hiếp muội thì ăn hiếp ai?”
Tần Tê không nói, trong lòng ngọt ngào. Nàng biết ý tứ trong lời của nàng và Cố Ly không giống nhau.
Cố Ly bắt đầu hôn từ trán Tần Tê dần dần xuống phía dưới, lúc đến môi Tần Tê chủ động nghênh đón hành động của Cố Ly. Lưỡi của hai người quấn lấy nhau dây dưa, cơ thể cũng dính sát, không lộ một khe hở.
Tần Tê ngửa đầu, dễ dàng để cho Cố Ly hôn lên cổ và xương quai xanh của nàng. Nàng nhìn trăng sáng ánh sao lấp lánh trên bầu trời, cảm giác như có vô số ánh mắt nhất thời nhìn mình. Loại cảm giác này để cho nàng càng thêm mẫn cảm, Cố Ly chỉ tùy ý chạm vào đã câu dẫn cảm xúc của nàng.
Gió thổi mây che khuất ánh trăng nên ánh sáng trở nên yếu ớt. Tần Tê không nhìn rõ khắp nơi, chính cảm giác mập mờ này làm cho cảm xúc của nàng được giải phóng cực hạn, Cố Ly tạo ra cho nàng cảm giác vừa sung sướng vừa thống khổ khiến cho nàng dần dần không khống chế được phát ra tiếng.
Sau vài lần, hai người đã mồ hôi đầm đìa. Tần Tê cảm giác mình giống như cá trên thớt, không thể nhúc nhích nổi.
“Mệt không?” Cố Ly dịu dàng hỏi.
“Mệt quá!” Tần Tê uể oải nói ra hai chữ này.
“Ta ôm muội trở về.” Cố Ly vừa nói vừa giúp Tần Tê mặc lại y phục. Sau khi hai người mặc quần áo đàng hoàng, Cố Ly liền cúi người ôm lấy nàng thuận theo đường cũ trở về. Lúc đi ngang qua ngôi nhà gỗ điêu tàn thì nhìn thấy bên trong có ánh nến.
Mặc dù Tần Tê đã rất mệt mỏi, không muốn nhúc nhích nhưng khi nhìn thấy ánh nến, nàng sợ hãi ôm chặt lấy Cố Ly: “Chuyện ma quái gì vậy?” Môi của nàng dán sát bên tai Cố Ly.
“Ở đâu ra nhiều quỷ như vậy? Để ta đi xem.” Cố Ly định đặt Tần Tê xuống nhưng lúc này sao Tần Tê dám rời xa Cố Ly? Nàng ôm lấy cổ Cố Ly. Cố Ly không thể làm gì khác hơn là ôm lấy nàng cùng đi xem thử.
Ánh nến trong ngôi nhà gỗ lập lòe, khá giống như ma trơi.
Cố Ly đi đến gần, lại nhìn thấy gương mặt quen thuộc trong ngôi nhà gỗ.
“Kỳ tỷ tỷ!” Tần Tê vội dùng tay che miệng nhưng dù nàng đã nhỏ giọng, trên núi lại quá yên tĩnh nên người trong đó vẫn nghe thấy.
Ánh nến trong ngôi nhà gỗ đã bị thổi tắt, nửa ngày không có âm thanh. Tần Tê hỏi Cố Ly sau đó gọi:
“Kỳ tỷ tỷ, là tỷ phải không?”
Một lát sau, cửa nhà gỗ mở ra, một nữ tử bước ra. Nương theo ánh trăng, Tần Tê thấy người này đúng là Vệ Hàm Kỳ.
“Kỳ tỷ tỷ, sao tỷ lại ở đây?” Tuy Tần Tê không nhìn thấy rõ nhưng mơ hồ thấy có hai bóng người. Hiển nhiên trong nhà gỗ còn có một người.
“Hai vị quận chúa?” Quả nhiên Vệ Hàm Kỳ cũng không ngờ sẽ gặp hai người ở đây: “Ta và một người bạn có việc phải bàn, cố ý chọn nơi vắng vẻ.”
“Muốn trốn đến đây bàn chuyện?” Tần Tê ngây thơ cũng không ngốc, ở đây nói chuyện rõ ràng cho thấy sợ người khác biết.
Tác giả có điều muốn nói:
Tác giả tôi đây viết chương này cũng chảy nước miếng, chương này… Cái kia, không nói, các ngươi hiểu.