Lộ Vô Quy ôm lấy Đại Bạch trong tay, nàng đi tới ngoài sân nhìn về phía thung lũng hoang ánh lửa khắp trời đốt cháy đỏ cả bầu trời. Nàng nghĩ đến cái chết của Ngô bà bà, Thái Phân bị bắt hồn, lời nói của chồn tinh khi bám vào trên người Thái Phân, mấy cái này thực ra chính là yêu tà hại người.
Nàng mang máng nhớ lại năm đó những lão đạo sĩ truyền đạo kia từng nói không chỉ một lần, vạn vật hữu linh, các hành kỳ đạo, nhược thất kỳ đạo, tắc sử kỳ vong*. Nàng sực tỉnh, cúi đầu nhìn Đại Bạch quấn ở trong lòng bàn tay, nói: “Đại Bạch, giúp ta tìm hồn của Thái Phân.” Nói xong thả Đại Bạch ở trên mặt đất.
(*Dịch nghĩa: Mọi vật đều có linh hồn, tự đi con đường của mình, nếu đánh mất con đường của chính mình, ắt sẽ bị diệt vong.)
Đại Bạch “vèo” lập tức chui vào trong đất, biến mất không thấy.
Lộ Vô Quy xoay người trở lại trong phòng, tìm cái ghế dài ngồi xuống xếp bằng, nhắm mắt tĩnh tọa dưỡng thần.
Tả Tiểu Thứ nhìn thấy Lộ Vô Quy tĩnh tọa, nói: “Tôi đi nghỉ ngơi một lúc, chút nữa mấy người gọi tôi.” Cô thấy trong phòng không có chỗ ngủ, cầm lấy chìa khóa đi đến xe việt dã đỗ ở ven đường ngoài sân, cuộn tròn ngủ ở ghế sau.
Du Thanh Vi thấy thế, nói: “Thừa dịp bây giờ có thể nghỉ một lát, mọi người dành thời gian nghỉ ngơi đi.” Trời lạnh đất cóng, căn phòng duy nhất không lọt gió đã để cho ông cô ở. Thôn Liễu Bình tà tính, cô không dám để cho Tả Nhàn ra bên ngoài trú ở trong xe giống như Tả Tiểu Thứ, cô đi ra xe lấy hai cái chăn, một cái trải ở trên ghế nằm, một cái để lại cho Tả Nhàn đắp, sau đó cùng Tiểu Đường đi đến phòng chứa củi bên cạnh mang một ít củi gỗ lại đây, nhóm lửa. Cô nói với Tả Nhàn: “Mẹ, mẹ nghỉ một lát.”
Tả Nhàn không yên tâm hỏi: “Vậy còn con?”
Du Thanh Vi nói: “Mẹ cứ ngủ trước đi, con gác đêm một lát, buồn ngủ thì lên xe chen chúc với Tả Tiểu Thứ là được rồi.”
Buổi tối không biết chừng sẽ xảy ra chuyện, mấy người Ưng âm dương cũng không dám rời đi, chỉ để hai tên đồ đệ của ông cùng Trang Phú Khánh đi đến nhà Trang Phú Khánh mang chăn lại đây, mấy đại nam nhân đều chen chúc ở trong phòng Hứa Đạo Công ngả ra đất nghỉ ngơi.
Trang Phú Khánh lo lắng cho Thái Phân, không ngủ được, cũng bị anh Kiền khuyên vào phòng. Trang Phú Khánh nói: “Thái Phân còn ngủ ở trong sân.” Hắn thấy mấy người Tiểu Kiền không cho hắn di chuyển người, sợ bà ấy bị lạnh, cởi ra áo khoác phủ ở trên người Thái Phân.
Âm khí tới, âm khí nồng nặc hình thành âm vụ dày đặc che phủ ngoài sân.
Chùa Bảo An đốt lửa trại, bày bố trận bùa, trong sân ngoài sân như là trở thành hai cái thế giới.
Sau khi tĩnh tọa hành khí một chu thiên* bồi dưỡng tinh thần, Lộ Vô Quy mở mắt ra, nàng leo lên tường rào ngồi ở trên tường nhìn thế giới u ám bên ngoài.
(*chu thiên là phương pháp tu luyện khí công khi thiền định của Đạo gia, gồm tiểu chu thiên và đại chu thiên.)
Tối nay vô cùng yên tĩnh. Trước đây ban đêm, thôn Liễu Bình đều là tiếng vang không ngừng, gà gáy vịt kêu chó sủa, tiếng mèo chuột xà trùng luôn luôn vang lên không ngừng, thỉnh thoảng còn có thể có nhà nào đi tiểu đêm sáng lên đèn, nhưng mà tối hôm nay thôn Liễu Bình lại như một cái thôn chết, nơi duy nhất có ánh sáng chính là chùa Bảo An.
Lộ Vô Quy khó mà nói, nàng chẳng qua là cảm thấy thôn Liễu Bình còn tiếp tục như vậy nữa, người sẽ chết sạch, như là cái thôn quỷ lúc trước gặp phải.
Nàng nhớ lại lúc nàng và chị Hiểu Sanh mới vừa chuyển vào căn nhà lớn mà ông Du tặng cho, chị Hiểu Sanh liền bảo vợ chồng Trang Phú Khánh chuyển vào ở trong thành phố thuận tiện chăm sóc nàng, thế nhưng hai vợ chồng Trang Phú Khánh chê trong thành phố chi tiêu cao, sợ tăng thêm gánh nặng cho Trang Hiểu Sanh, lại tiếc rẻ căn nhà, không nỡ bỏ ruộng hoa màu, không nỡ bỏ gà vịt ngỗng đang nuôi…
Lộ Vô Quy nghe thấy tiếng bước chân của Trang Phú Khánh từ trong nhà đi ra, nàng quay đầu lại, nhìn Trang Phú Khánh chỉ mặc áo len rét đến co rụt người lại mà đi ra.
Trang Phú Khánh sợ đánh thức Tả Nhàn nằm trên ghế dựa bên quan tài cùng Du Thanh Vi nằm nhoài ngủ trên bàn bên cạnh đống lửa, hạ thấp giọng nói: “Nhị Nha, muộn như vậy sao còn chưa ngủ, ngồi ở trên đầu tường làm cái gì?” Vẫy tay với Lộ Vô Quy, mặt mũi nghiêm túc nói: “Mau xuống đây.”
Lộ Vô Quy suy nghĩ một chút, vươn mình từ trên tường nhảy xuống, hỏi: “Trong thôn gà chó sao mà cũng không còn nhỉ?”
Trang Phú Khánh nói: “Vừa là rắn vừa là chồn, sớm bị cắn chết rồi. Từ khi Hứa Đạo Công mất, những con này liền náo loạn cực kỳ.”
Lộ Vô Quy suy nghĩ một chút, hỏi: “Tại sao không chuyển đi?
“Chuyển đi đâu cơ chứ, chuyển ra ngoài thì sống thế nào? Giữ làng, có đất, như thế nào đi nữa cũng có một miếng ăn, đi ra bên ngoài, cái gì cũng phải dùng tiền mua, còn phải dùng tiền thuê phòng. Hiện ở bên ngoài việc khó tìm, tiền không dễ kiếm.”
Trang Phú Khánh nói: “Chị Hiểu Sanh của con không dễ dàng…” Nói ra miệng mới ý thức được vừa nãy Lộ Vô Quy nói là “Con cùng chị Hiểu Sanh nuôi các bác.” Nhất thời bùi ngùi, càng nói không ra lời.
Lộ Vô Quy chờ Trang Phú Khánh trở về nhà, leo lên trên tường rào đợi đến giờ Tý đã qua cũng không thấy Đại Bạch trở về, liền ngồi xếp bằng tiếp tục chờ.
Lúc tảng sáng, Đại Bạch thê thảm mà trở về. Hình thể của nó nguyên bản đã có mấy phần ngưng tụ giờ đây mỏng manh đến nỗi như là lúc nào cũng có thể tan biến ở trong gió sớm, hiển nhiên là bị thiệt lớn chịu trọng thương. Sau khi Lộ Vô Quy đút cho nó một giọt tinh huyết, nó đâm đầu vào trong ngọc bội trên cổ nàng hóa thành một con giao ảnh có hình dáng rắn cuộn tròn.
Lộ Vô Quy cũng không nhúc nhích mà ngồi ở trên tường rào, cho đến khi mấy người Ưng âm dương rời giường, đánh thức Du Thanh Vi.
Du Thanh Vi nhìn thấy trời đã sáng, hơi ngẩn ngơ, quay đầu nhìn về phía Lộ Vô Quy ngồi ở trên tường rào, gọi: “Tiểu muộn ngốc, Đại Bạch trở về rồi sao?”
Lộ Vô Quy “Ừ” một tiếng, nói: “Em muốn ăn cơm cúng.”
Du Thanh Vi lại thoáng sửng sốt. Bọn họ có mang theo máu gà trống lớn bảy năm, dùng bùa niêm lại, còn có thể dùng, thế nhưng không có gạo không có bếp. Cô suy nghĩ một chút, nói: “Được.” Tìm tới Tả Tiểu Thứ. Tả Tiểu Thứ lại tìm tới Trang Phú Khánh, mượn nồi cùng gạo nhà hắn dùng một lát.
Tiểu Đường nhìn thấy chùa Bảo An không có đồ dùng hàng ngày, lái xe đi mua.
Lộ Vô Quy ở nhà Trang Phú Khánh ăn một bữa cơm cúng no nê. Trong bụng no rồi, trong lòng nàng dễ chịu mấy phần, thở ra một hơi thật dài, nói: “Đi thôi.” Trở lại chùa Bảo An, tìm vật liệu vẽ bùa từ trong chồng đồ vật mang đến, đặt ở trên bàn bắt đầu vẽ bùa.
Đến khi nàng vẽ xong bùa, lúc sực tỉnh đã là chập tối.
Linh đường của Du Kính Diệu đã bố trí xong rồi, Ưng âm dương, Du Thanh Vi bọn họ đang làm pháp sự.
Thái Phân đã không còn ở trong sân, hình như bị chuyển đến nơi khác. Chính đường không còn nóc và phòng của nàng đều được sửa lại, xà nhà và ngói đều không có, dùng gang hàn cái khung nóc nhà rồi phủ lên lán ngừa mưa.
Ông Du ở ngay bên cạnh nàng, sống dở chết dở mà vùi ở trên xe lăn, trên mặt tử khí bám quanh, đã hiện ra trạng thái đèn cạn dầu, phỏng chừng rất khó sống qua đêm nay.
Lộ Vô Quy thấy dáng dấp ông Du như vậy, hình như là đang chờ nàng vẽ xong bùa.
Tả Tiểu Thứ nhìn thấy nàng vẽ xong bùa, lại bê bát cơm cúng đi ra.
Lộ Vô Quy đói lả, chẳng màng thu lấy mười hai chồng bùa dày cộm trên bàn, tiếp nhận bát cơm cúng, miệng lớn và cơm.
Nàng cơm nước xong, pháp sự bên kia cũng làm xong.
Du Thanh Vi đi tới bên người Lộ Vô Quy, khẽ khàng vuốt ve lưng của nàng, thấp giọng nói: “Đừng buồn.”
Lộ Vô Quy nói: “Em không buồn.” Nàng ngẩng đầu nhìn Du Thanh Vi, trông thấy trong mắt Du Thanh Vi như muốn khóc, nàng thầm nghĩ: “Buồn chính là chị ha.” Nàng thấy Du Thanh Vi dường như vô cùng khó chịu, không khỏi có chút kỳ quái, đảo mắt một cái, quay đầu nhìn về phía ông Du, lại nhìn thấy ông Du mặt mày tử tướng, cùng với trên trán huyết chú quấn quanh. Trong đầu nàng lóe qua một suy nghĩ, thầm nói trong lòng: “Ông Du không che tướng mạo?” Thoáng sửng sốt, mới nhớ ra phỏng chừng ông Du đã không thể giấu được tướng mạo. Nàng thừa dịp cơ hội này mau chóng xem tướng cho ông Du, vừa nhìn thì phát hiện tướng mạo của ông Du rất kỳ quái. Nàng cho rằng ông Du đoạt tạo hóa của Đại Bạch, tiếp đó phá hỏng phong thủy của thôn Liễu Bình, phải là một kẻ rất xấu. Nhưng tướng mạo của ông Du cũng không có hung tướng, ngũ quan, vầng trán đều trông rất đoan chính, ấy mà lại có bảy phần giống Du Kính Diệu, chỉ là tướng mạo của ông ấy dẫn ra rất nhiều khí thế. Thông thường mà nói, người sắp chết, tướng mạo đều là tử khí, thế nhưng tướng mạo của ông Du là hắc tuyến bao trùm.
Ánh mắt ông Du sáng lên lấp la lấp lánh, người dường như có thêm ít tinh thần. Ông hỏi: “Nhìn ra cái gì rồi?”
Lộ Vô Quy nói: “Xem không hiểu.” Nàng tạm ngừng, nói: “Nhìn từ tướng mạo, ông không phải là người xấu, nhưng ông hại Đại Bạch, phá hủy phong thủy của thôn Liễu Bình, làm chuyện xấu.”
Ông Du nặng nề mà nói rằng: “Người xấu có lúc cũng sẽ làm việc tốt, người tốt cũng có lúc làm chuyện xấu.”
Lộ Vô Quy hơi suy nghĩ, không có cách nào phản bác.
Ông Du nói: “Đạo chính thống của chùa Bảo An liên quan đến âm dương, phúc phận có thiệt thòi, phàm là đệ tử của chùa Bảo An, cô bần yểu (cô đơn, nghèo, chết yểu) ắt chiếm một loại. Ông và ông cháu đều chiếm bần, cháu thì lại là ngũ tệ tam khuyết đoạn hồn mệnh.”
Lộ Vô Quy “A” một tiếng, nói: “Ông còn nghèo? Cháu ngũ tệ tam khuyết*?” Nàng bấm ngón tay khẽ đếm, ngũ tệ: Góa chồng, góa vợ, mồ côi, cô độc, tàn tật; tam khuyết: Tiền bạc, tuổi thọ, quyền lực, nàng cùng nhà Trang Phú Khánh bị cắt đứt quan hệ máu mủ, không vợ không chồng, không con cháu, hồn phách không đầy đủ, không tiền, không quyền, dường như tuổi thọ… còn chưa tới lúc sinh ra đời đã bị phá thai, đầu thai thì không đầu thai hết, hình như không giống với tuổi thọ của người bình thường…
(Ngũ tệ tam khuyết: Là một mệnh lý. Nếu như nhúng tay thay đổi nhân quả thường sẽ phải gánh chịu ngũ tệ tam khuyết.)
Nàng thầm nghĩ: “Cũng đúng là ngũ tệ tam khuyết đoạn hồn mệnh ha!” Nàng đảo mắt một vòng, nói: “Ông không nghèo.”
Ông Du nói: “Đạo chính thống của chùa Bảo An trong truyền thừa còn có bản lĩnh thay đổi vận mệnh, kéo dài tính mạng, chuyển mệnh. Rất nhiều chuyện liên quan đến thiên cơ, không thể nói rõ chỉ có thể chính cháu giác ngộ.”
Lộ Vô Quy ngẫm nghĩ, nàng nhớ lại bản thân được cho làm con nuôi của Hứa Đạo Công và cắt đứt quan hệ máu mủ với nhà Trang Phú Khánh, nàng cảm thấy số mạng của nàng hẳn là bị ông nội sửa đổi. Nàng lại nhìn ông Du, nói: “Ông Du, lúc này ông hồi quang phản chiếu*, phải chăng là muốn dặn dò hậu sự?” Nàng nói xong thì nhìn thấy vẻ mặt ông Du như là bị nghẹn một cái. Nàng thầm nghĩ: “Mình nói sai sao?” Quay đầu nhìn về phía Du Thanh Vi, nhìn thấy Du Thanh Vi nghiêng đầu sang chỗ khác không nhìn nàng. Nàng thầm nghĩ: “Nên dặn dò hậu sự đó, nếu không sẽ không còn kịp.”
(*Hồi quang phản chiếu: là hiện tượng người ốm nặng đột nhiên hồi tỉnh, khỏe lại trước khi qua đời.)
Ông Du nói: “Chùa Bảo An có hai ngôi, trên mặt đất có một đạo quán trần gian, dưới lòng đất còn có một đạo quán cõi âm, đó là một ngôi chùa quỷ. Hài cốt của Đại Bạch ở bên trong chùa quỷ. Sau khi con giao long ấy chết thảm, sư huynh thu lại giao châu cùng hài cốt của nó, giao châu thì thờ cúng ở dưới tổ sư gia, hài cốt thì chôn ở bên trong đạo quán. Sư huynh nói ông nghiệp chướng nặng nề, tuy được số mệnh hóa rồng, nhưng tương lai khó thoát báo ứng, huynh ấy nói chùa Bảo An đã không còn là chốn dung thân của ông nữa, ngay đêm đó đuổi ông ra khỏi môn tường*.” Ông dừng một chút nói: “Ông rời khỏi thôn Liễu Bình, hoàn tục, lang bạt khắp nơi. Sau đó… có con.” Ông nói tới chỗ này, dừng một hồi lâu, mới nói tiếp: “Kính Diệu vừa sinh ra trên lưng liền có vảy giao màu trắng.”
(*đuổi ra khỏi môn tường nghĩa là hủy bỏ tư cách học nghề của đệ tử.)
Lộ Vô Quy thấy ông Du dừng lại, nét mặt dường như rất là xúc động lại rất khổ sở.
Qua một hồi lâu, ông Du mới nói: “Ông mang theo vợ con về thôn Liễu Bình tìm sư huynh, cầu xin huynh ấy cứu con. Sư huynh không chịu, ông ở chùa Bảo An quỳ một ngày một đêm, sư huynh động lòng trắc ẩn, chỉ cho ông con đường, nói là huynh ấy có một sư thúc đã hoàn tục tinh thông bói toán, bùa chú, nói cho ông biết đại khái chỗ ở của người sư thúc đó. Sư thúc dường như biết ông muốn đến, nhìn ông mà than thở kiếp số, để cho bọn ông vào cửa.”
“Chưa qua mấy ngày, có tin tức truyền tới, nói Trịnh Quý Bình mang theo dân binh cầm súng cùng thuốc nổ, đào bới chùa Bảo An! Ông gửi nhờ vợ con cho sư thúc, đi suốt đêm trở lại. Khi ông chạy tới, đã là nửa đêm, cây liễu già ở chùa Bảo An đã bị đốt, còn lại một cái hố sâu lớn, ông thấy đáy hố có máu, nhảy xuống, bới ra đất, bới ra một Ly Long Bát Quái Bàn bị ngấm máu đã chôn không biết bao nhiêu năm.” Hai mắt ông rưng rưng đầy mặt bi ai mà nói: “Tượng thần Tam Thanh bị đập phá, chính điện chôn hài cốt giao long bị đào ra, hũ cốt bị đập nát, hài cốt không thấy nữa…chùa Bảo An bị cướp sạch không còn, những điển tịch truyền hơn một ngàn năm toàn bộ bị đốt thành tro, ngay cả bia sách* cũng bị đập phá…”
(*bia sách là sách khắc trên phiến đá)
Lộ Vô Quy nhìn ông Du kích động đến mức khóc ròng ròng, rất lo lắng ông thở không ra hơi, cứ như thế mà đi đời nhà ma. Nàng thấy ông Du nói đến mức xúc động khóc đến nỗi thương tâm, không dám quấy rầy, yên lặng mà nhìn ông ấy.
Ông Du bình phục lại tâm tình, lau nước mắt, nói: “Khi ông ở trong chuồng bò sinh sản tìm được sư huynh, huynh ấy một con mắt bị moi ra…”
“Sư huynh tâm tâm niệm niệm đồ vật ở chùa Bảo An, sau khi ông hỏi rõ ràng, đi lục lọi nhà Trịnh Quý Bình, tìm được hài cốt giao long và đồ bị lấy mất ở chùa Bảo An. Tiếng chó sủa trong thôn đã kinh động bọn họ, Trịnh Quý Bình phát hiện đồ vật không thấy đâu, dẫn theo hai đứa con trai của hắn ghìm súng đuổi theo sau lưng, dân binh trong thôn cũng bị kinh động, ông không còn đường trốn, chỉ có thể trốn vào thung lũng hoang…”
Lộ Vô Quy nhìn thấy ông Du lại dừng lại, tựa như đang suy nghĩ chuyện gì, lại tựa như đang hồi tưởng. Nàng lại gần nhìn vào mắt ông Du, trông thấy ánh mắt bắt đầu tản đi, thầm kêu một tiếng: “Không ổn!” Nàng la to: “Ông Du…” Lộ Vô Quy sốt ruột, nhưng lại bó tay hết cách.
Du Thanh Vi nhìn ra ông Du không ổn, liên thanh gọi: “Ông nội—— “
Tiểu Đường gọi: “Lão gia tử —— “
Lộ Vô Quy hơi suy nghĩ, bất chấp! Nàng kéo lên ống tay áo dùng sức mà bấm một nhát vào nhân trung của ông Du.
Mí mắt của ông Du nhấp nháy, nói: “Ông còn chưa có chết.”
Lộ Vô Quy thầm nghĩ: “Sắp bị ông hù chết mới là thật.”
Cứ như vậy mất một lúc, tinh khí thần của ông Du đều giống như là tan hết. Ông thoi thóp mà nhìn Lộ Vô Quy, nói: “Cháu không phải người của chùa Bảo An, đi, đi được càng xa càng tốt, thôn Liễu Bình… xưa nay cũng không phải là nơi người sống…”
Đầu Lộ Vô Quy ong một tiếng, bỗng nhiên nhớ lại lúc ông nàng sắp chết, máu me khắp người nằm ở bên giếng, cũng nói như vậy.
Du Thanh Vi hô to: “Ông —— Ông —— “
Lộ Vô Quy lắc lắc đầu, nàng lấy lại bình tĩnh, nhìn thấy ông Du cúi đầu, như là đã không còn hơi thở.
Tiểu Đường “A” một tiếng, quỳ gối bên người ông Du, nằm nhoài trên tay vịn ghế lăn đau khóc thành tiếng.
Anh Kiền cũng quỳ xuống.
Lộ Vô Quy nhìn mấy người khóc nức nở, lại nhìn về phía Tả Tiểu Thứ bên cạnh tay chân có chút luống cuống, rồi lại nhìn Tả Nhàn đứng ở bên cạnh đôi mắt ửng hồng. Giọng của ông Du cùng giọng của ông nàng đồng thời vang vọng ở trong đầu, bọn họ đều nói thôn Liễu Bình không phải chỗ cho người sống. Nàng nhìn Trang Phú Khánh, Ưng âm dương cùng hai đồ đệ của ông ấy đứng ở gần đó, thôn Liễu Bình nhiều người như vậy đời đời kiếp kiếp sinh sống ở nơi này, tại sao nơi này lại không phải là chỗ người sống? Nàng thoáng nhìn cái giếng trong sân, lại nghĩ tới thế giới tràn đầy thi quái và âm tà quỷ vật dưới giếng, đột nhiên cảm thấy nghi hoặc: Dưới lòng đất nhiều thi quái cùng âm tà quỷ vật như vậy đều là từ đâu tới?