Rể Nghèo Thành Tỷ Phú

Chương 280: Không bỏ được cái tôi



 

 Mấy đêm nay ở nhà Triệu Tứ Hải, Dương Cảnh Đào vẫn mãi không quên được trâu vàng và rồng vàng năm móng đó. 

 Những bảo vật đó nếu để ở nhà mình, bà con họ hàng đến thấy thì có thể diện biết bao, phô trương biết bao. 

 Vậy nên ông ta vẫn luôn muốn có được chúng. 

 “Lâm Hàn, trâu vàng và rồng vàng năm móng thể hiện lòng hiếu thuận của cậu đối với tôi, cậu biết không hả? Sau khi quỳ xuống xin lỗi, cậu đưa hai bảo vật đó cho tôi, quay video lại thành chương trình đưa cho khán giả xem, lúc đó tự khắc sẽ khôi phục được hình tượng cho cậu”. 

 Dương Cảnh Đào nói với vẻ rất nghiêm trang. 

 Ông ta tin Lâm Hàn sẽ không từ chối. 

 Nếu anh từ chối, nghĩa là tương đương với việc sẽ phải chịu tiếng xấu của hàng chục triệu khán giả xem “Tôi là triệu phú”. 

 Lời nói rất đáng sợ, Lâm Hàn có đủ khả năng chịu đựng những lời mắng chửi đó không? 

 Sau này sẽ ngày càng có nhiều khán giả xem ‘Tôi là triệu phú’, chưa biết chừng Lâm Hàn đi trên đường cũng bị người khác nhận ra, và rồi anh sẽ bị khinh miệt và chế giễu. 

 Chỉ cần là người thì đều không thể chịu đựng được. 

 “Lâm Hàn, nghĩ kỹ chưa?”, Dương Cảnh Đào lại nói: 

 “Chỉ có cách này, cậu mới có thể lấy lại hình tượng trong lòng hàng triệu khán giả, cũng cứu được thể diện của nhà họ Dương”. 

 “Bố, chỉ quỳ xuống trước bố thôi vẫn chưa đủ”. 

 Dương Duyệt lập tức lên tiếng: 

 “Thằng vô dụng này thời gian trước ở bệnh viện, khi bố đang nằm trên giường bệnh, cậu ta còn đánh con, nhất định phải bảo cậu ta cũng quỳ xuống xin lỗi con!” 

 Nói xong, Dương Duyệt nhìn sang Lâm Hàn: 

 “Lâm Hàn, dù thế nào tôi cũng là chị cậu, sao cậu có thể ra tay đánh tôi chứ? Lát nữa cậu quỳ xuống xin lỗi bố xong cũng phải quỳ xuống xin lỗi tôi, nghe thấy chưa?” 

 “Nếu không thanh danh của cậu nhất định sẽ xấu đi! Đi trên đường cũng bị người ta mắng chửi, chưa biết chừng còn bị người ta làm thịt! Tôi không tin đồ vô dụng nhà cậu không ra ngoài, ngày ngày ở nhà ăn no chờ chết!” 

Tham Khảo Thêm:  Chương 27

 Vẻ mặt Dương Duyệt cực kỳ đắc ý. 

 “Nói đến đây thôi, Lâm Hàn, đừng ngây ra đó nữa, mau quỳ xuống xin lỗi đi, bắt đầu từ bố chúng ta”. 

 Triệu Tứ Hải lấy điện thoại ra, bật camera lên, chuẩn bị quay lại cảnh Lâm Hàn quỳ xuống xin lỗi. 

 Anh ta sắp trở thành ngôi sao ở tít trên cao với hàng triệu người hâm mộ. 

 Vậy nên Triệu Tứ Hải rất khinh thường, khinh bỉ loại người vô dụng như Lâm Hàn, vì thế cho tới giờ anh ta chỉ nói một câu này. 

 Nói chuyện với Lâm Hàn sẽ mất đi giá trị của bản thân. 

 “Cút!” 

 Lâm Hàn lạnh lùng thốt ra đúng một chữ. 

 “Cút?” 

 Ba người Dương Cảnh Đào đều sửng sốt, cho rằng mình nghe lầm. 

 “Lâm Hàn, cậu bảo chúng tôi cút đi?” 

 Dương Cảnh Đào trợn tròn mắt, không thể tin được: 

 “Tôi là bố vợ cậu mà cậu dám bảo tôi cút đi? Nếu tôi sống ở nhà cậu như trước kia, cậu bảo tôi cút thì tôi còn có thể nhịn. Nhưng bây giờ tôi sống ở nhà Tứ Hải, sao cậu dám nói tôi cút đi?” 

 “Căn biệt thự này là của tôi, tôi muốn nói ông cút thì tôi nói, không được à?”, Lâm Hàn liếc mắt nhìn Dương Cảnh Đào. 

 “Cậu, cậu, cậu…” 

 Dương Cảnh Đào tức xì khói, chỉ tay vào Lâm Hàn, toàn thân run lên: 

 “Lâm Hàn, cậu bảo tôi cút, lẽ nào cậu không muốn lấy lại danh tiếng nữa? Cậu muốn bị hàng ngàn người mắng chửi à?” 

 “Cậu không cần thể diện nhưng nhà họ Dương tôi vẫn cần! Những cư dân mạng đó mắng cậu thì thôi đi, nếu liên luỵ nhà họ Dương chúng tôi cũng bị mắng cùng, cậu bảo mặt mũi của Dương Cảnh Đào này phải giấu đi đâu?” 

 “Tôi quan tâm gì ông giấu mặt đi đâu!”, Lâm Hàn lườm ông ta. 

 “Lâm Hàn, dư luận đáng sợ thế nào cậu còn chưa rõ sao?” 

 Dương Duyệt lên tiếng: “Quỳ xuống trước bố, trước tôi và Tứ Hải sau đó xin lỗi, đó là cơ hội duy nhất để cứu vãn hình tượng của cậu, cậu không biết trân trọng nó à?” 

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

 “Cậu không nghĩ cho mình thì cũng phải nghĩ cho nhà họ Dương, cho Tiểu Lệ chứ? Nếu cậu và Tiểu Lệ ra đường, có người nhận ra cậu rồi mắng chửi, chỉ trỏ cậu, Lâm Hàn cậu có thể không để tâm, nhưng cậu có thể hiểu được cảm nhận của Tiểu Lệ không?” 

 Dương Duyệt cho rằng sở dĩ Lâm Hàn bảo họ cút là vì anh cảm thấy không cần để tâm tới thể diện của mình. 

 Vì vậy Dương Duyệt phải nói lý với anh thì anh mới có thể đồng ý chuyện này. 

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

Các bạn vào mê truyện hot .vn hoặc truyen.azz .vn thì mới có bản full đầy đủ và hơn chục chương sớm nhất nhé.

 Vào google gõ Truyện Azz hoặc Mê truyệnhót.vn nhé các bạn.

 “Cho nên Lâm Hàn à, quỳ xuống xin lỗi để Tứ Hải quay video, điều này tốt cho cả cậu và Tiểu Lệ”, Dương Duyệt tận tình khuyên bảo: 

 “Không phải cậu nói yêu Tiểu Lệ à? Chút chuyện nhỏ này mà cũng không làm được? Quỳ xuống xin lỗi là có thể chứng minh cậu yêu Tiểu Lệ”. 

 “Đúng đó Lâm Hàn, cậu mau quỳ xuống đi”. 

 Triệu Tứ Hải bấm vào nút quay phim trên màn hình điện thoại rồi cười khà khà nói: 

 “Chỉ bằng cách này cậu mới có thể tẩy trắng được, mà sau khi tôi trở thành ngôi sao, cậu được tẩy trắng rồi có khi cũng có thể đi theo tôi hưởng chút lộc thơm lây ấy chứ! Cậu cũng có cơ hội trở thành ngôi sao hạng ba hạng bốn”. 

 Nói xong anh ta vẫn cười toe toét chờ Lâm Hàn quỳ xuống. 

 Lâm Hàn cau mày, thực sự khó chịu với ba người này: 

 “Tôi nói lại lần nữa, cút ra ngoài”. 

 “Nếu không phải nể các người đều là người nhà thì người phải quỳ xuống xin lỗi chính là ba người đấy”. 

 Nghe xong câu này, ba người Dương Cảnh Đào lại ngây ra lần nữa. 

 “Còn không mau cút đi?” 

 Giọng Lâm Hàn đột nhiên trở nên lạnh lùng, ánh mắt như kiếm sắc bén lướt qua ba người họ, mũi dao nhọn hoắt lộ ra khiến sống lưng ba người lạnh toát. 

Tham Khảo Thêm:  Chương 171: 171: Đánh Gãy Chân Chó

 Bị ánh mắt này nhìn chằm chằm, ba người đều run len, cảm thấy sau lưng đổ mồ hôi lạnh. 

 “Hừ, đi thì đi!” 

 Dương Duyệt hừ lạnh một tiếng: “Dù sao người bị chửi cũng không phải chúng tôi mà là đồ vô dụng cậu! Sau này ra đường nếu bị người khác nhận ra rồi chế giễu, đừng trách tôi không cho cậu cơ hội!” 

 Nói xong Dương Duyệt đi ra ngoài biệt thự. 

 “Lâm Hàn, đừng nói anh rể cố tình làm khó cậu, đã cho cậu cơ hội rồi mà cậu không trân trọng thì đừng trách tôi”. 

 Triệu Tứ Hải cũng cười nói, nhưng trong mắt lại hiện lên sự khinh thường. 

 “Lâm Hàn, không chỉ tính cách và đối nhân xử thế của cậu có vấn đề, bây giờ tôi thấy não cậu cũng có vấn đề luôn”. 

 Dương Cảnh Đào nhìn Lâm Hàn như nhìn một tên ngốc: 

 “Chỉ cần cậu quỳ xuống xin lỗi là có thể tẩy trắng. Cơ hội tốt như vậy mà lại không nắm bắt, cậu là thằng đầu đất à? Nếu nhà họ Dương vì cậu mà bị ảnh hưởng đến danh tiếng thì cậu cứ chờ xem tôi xử lý cậu thế nào!” 

 Nói xong, ba người cùng rời khỏi biệt thự. 

 “Anh Triệu, Lâm Hàn có đồng ý quỳ xuống xin lỗi không?” 

 Bên ngoài biệt thự, phóng viên Tiểu Vương nhìn thấy Triệu Tứ Hải thì bước tới hỏi. 

 “Không”. 

 Triệu Tứ Hải lắc đầu: “Thằng nhãi đó rất cố chấp, chúng tôi đã rất nhân từ với cậu ta rồi, chỉ cần quỳ xuống xin lỗi là được, không ngờ cậu ta vẫn không chịu”. 

 “Có lẽ vẫn còn sĩ diện lắm, không chịu bỏ cái tôi đi để quỳ xuống xin lỗi”, phóng viên Tiểu Vương vừa nói, vừa lấy sổ tay ra viết: 

 “Tôi sẽ ghi chuyện này lại, đến khi số tiếp theo của ‘Tôi là triệu phú’ phát sóng, rating có thể sẽ đạt mức cao mới”. 

 “Bây giờ Lâm Hàn được tìm kiếm nhiều thứ hai trên Weibo, khán giả rất chú ý đến anh ta!” 

 … 


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.