Sau Khi Bóng Lông Nhận Việc Minh Phủ

Chương 105: Cửa hàng thú cưng (3)



Nghe Hứa Vi miêu tả con mèo mun kia xong, sắc mặt của hai nhân viên cửa hàng thú cưng Anniebe lập tức biến đổi, nhưng bọn họ che giấu sắc mặt rất nhanh, đeo biểu cảm thân thiết lên lần nữa làm người ta an tâm: “Có lẽ là mèo trong cửa hàng của chúng tôi nghịch ngợm, quý cô có phương thức liên lạc của người bạn đó không?”

Hứa Vi và Trúc Ninh vô cùng kinh ngạc với phản ứng của hai người nọ, cửa hàng thú cưng Anniebe này không giống kẻ đứng sau, ngược lại có chút nóng vội?

Nhưng hôm nay không thích hợp bứt dây động rừng.

Hứa Vi tìm được dãy số của người báo án hai con mèo trong điện thoại di động, nhân viên cửa hàng Anniebe nhận lấy rồi lập tức gọi mấy cú điện thoại nhưng vẫn không có ai nghe máy.

Một nhân viên cửa hàng nói xin lỗi rồi đi vào trong hạ thấp giọng lẩm bẩm hồi lâu với đồng nghiệp, sau đó mới mang mặt nở nụ cười đi ra:

“Thật ra thì, cho dù thú cưng nhỏ mang bạn bè về nhà cũng không phải vấn đề gì lớn.” Chị gái nhân viên cửa hàng an ủi nhưng sắc mặt hoàn toàn không giống như không có chuyện gì lớn: “Mèo sẽ dẫn mèo mun về, nhưng Tiên Tiên của chúng tôi cũng không thể dẫn cáo về được.”

Chị gái nhân viên cửa hàng cười đùa, sau đó lấy ra một túi quà tặng lớn đắt tiền: “Bây giờ mang Tiên Tiên về nhà sẽ được hưởng ưu đãi giảm giá 5%, ngoài ra còn được tặng thuốc đuổi côn trùng bản giới hạn Anniebe và hương liệu thiên nhiên.”

Nhân viên cửa hàng lấy ra một hộp gỗ nhỏ được chế tác tinh xảo theo phong cách cổ xưa trong cái túi giấy loại cực lớn. Bên trong là một hạt châu màu hổ phách lớn chừng quả trứng cút, đã vậy trên mặt còn phản quang trông rất là đẹp.

Còn hương liệu nhìn cũng không giống do cửa hàng Anniebe sản xuất, nó được đựng trong một cái túi ni lông đơn giản. Có lẽ vì lấy gấp nên tem giá bốn chữ số trên bao bì vẫn chưa xé hết.

Con cáo đỏ kia thì nằm trong ngực Hứa Vi không chịu đi, trong mắt toàn là hình bóng bé thỏ bông gần trong gang tấc, yêu thích đến mức không ngừng nuốt nước miếng.

Hứa Vi biết thời biết thế, lấy thẻ ngân hàng ra cà năm mươi tám ngàn đồng, mua con thú cưng giá không hề rẻ này.

Sau đó, hai nhân viên cửa hàng lục tục đi vào đi ra phòng trong, lấy ra những món cáo đỏ yêu thích nhất đã được chuẩn bị sẵn trong kho. Thảm nhung rực rỡ, thịt gà đông lạnh, đồ làm đẹp lông… Giống như chuẩn bị hành lý cho hoàng đế xuất cung.

Thừa dịp lúc hai nhân viên cửa hàng vào buồng trong, cáo đỏ quá yêu thích bé thỏ bông bắt đầu giơ móng vuốt chộp lên đầu bé thỏ bông. Giống như dùng chày đập thịt gõ nhẹ lên tảng thịt bò đáng yêu.

Nhưng mà, ngay lúc móng cáo sắp đụng vào vành tai mềm mại của bé thỏ bông, một người giấy nhỏ chẳng biết xuất hiện từ lúc nào đứng trước mặt thỏ con làm vướng chân vướng tay.

Lúc này ba vật nhỏ cùng nằm trên ghế sa lông, còn Hứa Vi thì ngồi ngay ngắn bên cạnh. Tất nhiên cáo đỏ không biết người giấy nhỏ nhúc nhích được, nhưng nó, một con thú cưng cáo dễ dàng nắm bắt trái tim con người, tất nhiên sẽ không làm hư người giấy nhỏ của cô chủ mới.

Cáo đỏ cảm thấy người giấy nhỏ dưới vuốt mình cực kỳ cản trở, thế là nhẹ nhàng kéo một cái, định gạt bỏ người giấy nhỏ vướng víu kia đi.

Bé thỏ bông ngoẹo đầu, nhìn người giấy nhỏ bị gạt rớt xuống: “Chút chít?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 7: Trong mọi lựa chọn, anh sẽ luôn chọn em (Hoàn)

Một giây kế tiếp, người giấy nhỏ sắc mặt hờ hững đứng lên, vung tay “đáp” lên bản mặt cáo vừa gạt mình xuống, sau đó…

Vèo —— ——

Rầm!!!

Cáo đỏ đang trầm mê trước thịt thỏ bông bị cái tay nhỏ xíu của người giấy nhỏ “nựng” một phát, trực tiếp gạt bay xa năm mét đập lên tường, rồi từ từ trượt xuống đất.

Bé thỏ bông: “…”

Đồ ăn của tôi bị đánh bay rồi…

Suốt toàn bộ quá trình, ngay cả con sóc và hamster ở đối diện cũng không thấy rõ.

Hứa Vi sợ đến giật thót, cô nhón chân vội vàng vọt tới, ôm lấy con cáo hôn mê mềm nhũn rồi vòng trở về. Trước khi nhân viên cửa hàng trở lại, cô cuộn con cáo thành một cục lông với tốc độ cực nhanh sau đó bỏ nó xuống cái nệm êm ái, che lại bằng tấm thảm nhỏ.

Sau đó, Hứa Vi ngẩng đầu nhìn về phía cửa nhà kho, vừa đúng lúc chị gái nhân viên cửa hàng đi ra: “Tiên Tiên ngủ rồi sao, nhìn bé nó cuộn tròn thật đáng yêu.”

Hai nhân viên cửa hàng không nghi ngờ gì, còn hướng dẫn Hứa Vi nhẹ nhàng ôm con cáo đang “ngủ say” cùng với chiếc đệm bỏ vào trong một cái lồng trang sức, sau đó phủ một lớp áo khoác bên ngoài che lại.

Thứ gọi là lồng trang sức thật ra là một ý tưởng sáng tạo mới của cửa hàng thú cưng Anniebe. Nó là một chiếc lồng có thể khiến người qua đường háo hức tò mò khi nhìn thấy thú cưng nằm bên trong. Nó không dùng để nhốt thú cưng mà để trang trí, chỉ cần kéo nhẹ một cái là có thể dễ dàng mở bung nó ra, tuyệt đối không gây hạn chế tự do của Tiên Tiên.

Năm phút sau, Hứa Vi xách một cái bọc lớn, tay ôm bé thỏ bông, ngồi xe taxi trở về vùng Xanh Hóa.

Người giấy nhỏ búng ngón tay, một kết giới trong suốt lập tức xuất hiện ở trong xe, ngăn cách khu ngồi trước và ngồi sau thành hai nơi tách biệt, tránh để tài xế nghe thấy mấy người bọn họ nói chuyện.

Lúc này bóng lông nhỏ đang ôm chiếc lồng lớn bị che kín làm của riêng, móng vuốt bấu chặt không cho phép người khác đụng vào giống như một con mèo nhỏ bảo vệ thức ăn của mình.

Chợt, Hứa Vi vẫn còn hoang mang vì mình vừa mua về một con cáo rốt cuộc cũng bừng tỉnh, cô chần chờ mở miệng: “Cáo cũng được xem là thú cưng bày bán trong thành phố sao?”

Bóng lông nhỏ nghe vậy ngoẹo đầu: “Chút chít?”

Hứa Vi tự nhận là căn cơ thuật pháp khá giỏi, mặc dù không nhìn ra đầu mối sau khi vào cửa hàng thú cưng Anniebe nhưng cũng không cảm thấy những con thú cưng kia đáng yêu, hẳn là vẫn chưa bị mê muội.

Nhưng lúc này, cô có cảm giác thần chí dần dần trấn tĩnh, như rẽ mây nhìn thấy mặt trời, cô nhận ra sự khác thường lúc nãy: “Con chồn sương màu vàng kim, loài chồn sương đều có màu trắng, nào có màu vàng kim. Đó rõ ràng là một con… Triết Siberia*.”

*Triết Siberia

Người giấy nhỏ hừ một tiếng, dường như đang cười nhạo Hứa Vi không lanh lợi.

Một tiếng hừ này khiến sắc mặt Hứa Vi trắng bệch, cô lập tức tiến vào trạng thái thí sinh đang bị khảo hạch, lấy ra thuốc đuổi côn trùng trong túi quà tặng, cẩn thận quan sát trong chốc lát: “Đây… Chẳng lẽ là… Tị Yêu Đan?”

Người giấy nhỏ đứng chắp tay, lãnh đạm đứng trên ghế ngồi phía sau, không ừ hử gì.

Bóng lông nhỏ vẫn không buông cái lồng lớn, vừa dùng móng vuốt ôm lồng vừa ngoan ngoãn lắng nghe Hứa Vi phổ cập kiến thức.

Hứa Vi lấy lại bình tĩnh: “Tị Yêu Đan là do nước mắt của đại yêu biến thành, có khả năng chấn nhiếp yêu vật khắc chế yêu khí. Tị Yêu Đan cực kỳ khó kiếm, thời xưa chỉ có vương hầu quý tộc hoặc cấp bậc cao hơn mới có được một hai viên đeo phòng thân.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 64: C64: Nguyệt quan là ai 2

Hứa Vi vẫn khó mà tin được: “Chỉ một viên Tị Yêu Đan này đã có giá hơn 200 ngàn tệ trên thị trường.”

Bóng lông nhỏ kinh ngạc há to miệng!

Còn người giấy nhỏ vẫn không nói một lời, như thể thí sinh trước mặt chưa nói hết câu trả lời cho người chấm thi. Hứa Vi vội vàng nhớ lại cảnh tượng lúc còn trong cửa hàng, sau đó dường như nhớ ra cái gì đó: “Mùi của hương liệu cũng rất kỳ quái, hình như…”

Hứa Vi không tìm hiểu quá nhiều về mấy thứ nhang đèn, nhưng công ty nhang đèn Trường Thọ, một xí nghiệp sản xuất nhang đèn, là đối tác lớn nhất của Ban điều tra đặc biệt. Bọn họ thường xuyên đẩy ra hàng trăm loại nhang đèn hương liệu đi kịp thời đại, nhang không khói lễ phật, nhang không khói thần tài, hương tự nhiên, hương nhân duyên… Các loại nhang và hương liệu từ mấy đồng đến mấy chục ngàn đồng, loại nào cũng có.

Trong hơn hai mươi năm, công ty nhanh chóng chiếm 90% thị trường nhang đèn, cũng có mở rộng kinh doanh ra bên ngoài. Bây giờ ngay cả nhang chống muỗi cũng có một chân của bọn họ trong đó.

Thật ra Hứa Vi không để ý lắm đến công ty tài đại khí thô* này. Vấn đề là căn phòng miễn phí ở vùng Xanh Hóa, nơi đám người Hùng Thành ở là do vị kim chủ papa này cung cấp.

*财大气粗 (tài đại khí thô): có hai nghĩa:

1. Giàu có hào sảng (tài sản giàu có, phong thái bất phàm).

2. phô trường giàu có; ỷ vào giàu có khinh thường người khác.

Hứa Vi là phó đội trưởng ở trụ sở chính, không tránh được giao thiệp với nhang đèn Trường Thọ, thậm chí Đội hậu cần còn từng đi thăm qua công xưởng nhang đèn Trường Thọ.

Hứa Vi: “Mùi khá giống với loại nhang giá cao do công ty nhang đèn Trường Thọ bán ra, hình như một bó có giá hơn tám nghìn đồng, gọi là Cửu… Cửu Trúc…”

Người giấy nhỏ: “Cửu Long Hương.”

Trong lòng Hứa Vi đầy ngưỡng mộ, không ngờ Hắc Vô Thường đại nhân lại biết rõ thủ đoạn lừa đảo của xí nghiệp dương gian đến như vậy, cô thì thầm nói: “Dùng danh nghĩa quỷ thần, bán nhang đèn với giá trên trời…”

Người giấy nhỏ lạnh lùng cắt ngang: “Không bán giá trên trời, bổn tôn lấy cái gì phát tiền lương cho đám các ngươi?”

Hứa Vi: “!!!”

Bóng lông nhỏ: “!!!”

Sau một màn im lặng ngắn ngủi, người giấy nhỏ nhàn nhạt nói: “Mặc dù giá vốn chỉ có mấy đồng, nhưng qua tay bổn tôn, tại sao không được bán giá 8 ngàn 8?”

Hứa Vi vẫn đang trong trạng thái mờ mịt như bị sét đánh, đóng chặt miệng không dám phán xét xằng bậy.

Bóng lông nhỏ ngoẹo đầu: “Chít chít?” Vậy tại sao anh lại nghèo như thế?

Người giấy nhỏ im lặng.

Câu trả lời rất rõ ràng, nhang thì nhiều, nhưng không ai đốt cho hắn…

Bên trong buồng xe rơi vào tĩnh lặng khiến người ta chùn xuống, mãi đến khi xe taxi dừng trước cửa vùng Xanh Hóa, người giấy nhỏ mới mở miệng đổi chủ đề: “Cửu Long Hương có thể che giấu yêu khí, rốt cuộc người trong cửa hàng thú cưng đó đang che giấu cái gì.”

Suốt dọc đường đi, Hứa Vi như bừng tỉnh, đã vậy còn không làm tròn bổn phận. Nhất là khi biết toàn bộ tiền lương phúc lợi của Ban điều tra đặc biệt đều do Vô Thường đại nhân tự hạ thấp địa vị, lấy đồ của mình bán ra. Hứa Vi càng cảm thấy mức lương của phó đội trưởng quá cao, cầm mà phỏng tay.

Tham Khảo Thêm:  Chương 147: Chương 147

Hứa Vi: “Bây giờ tôi lập tức quay về cửa hàng thú cưng, gặng hỏi hai cô nhân viên cửa hàng kia!”

Người giấy nhỏ nhàn nhạt nhìn về phía con đường tĩnh lặng không người phía sau xe: “Đã đi theo rồi, không cần trở về tìm nữa.”

Hứa Vi không theo kịp suy nghĩ nhưng không dám hỏi lại, chỉ đành phải xách bọc lớn đi xuống xe.

Còn bóng lông nhỏ trải qua tin tức chấn động vừa rồi đã không còn cảm giác đói bụng, cũng không còn dùng bốn cái móng vuốt ôm chặt lấy cái lồng “thức ăn” mà lười biếng chậm chạp nắm kéo nó như kéo rương hành lý ở sau lưng, đờ đẫn nhấc cái chân ngắn đi vào trong vùng Xanh Hóa.

Lúc đi trên đoạn đường này, Hứa Vi nâng cao cảnh giác lên đến 120%, đề phòng chiếc bóng mèo mun rất có thể sẽ xuất hiện và bất cứ động tĩnh gió thổi cỏ lay nào làm bọn họ mất tích.

Nhưng dọc đường đi không có gì xảy ra cả, động vật duy nhất mới xuất hiện ở vùng Xanh Hóa là một con mèo hoang già mập màu quýt.

Mãi đến khi đi vào phòng nghỉ, Hứa Vi chắc chắn không có bất cứ bóng đen nào theo đuôi mới đóng cửa khóa lại, sau đó bày ra trận pháp cảnh giới.

Suốt đoạn đường, bóng lông nhỏ bị lồng đồ ăn làm cho mệt chết, rốt cuộc cậu cũng kéo được cái lồng nặng trịch vào phòng rồi ném nó kế bên hiên cửa. Sau đó tung tăng nhảy vào bồn rửa mặt tắm rửa sạch sẻ, chuẩn bị ngủ.

Mà ở cửa hiên không có người chú ý, kế bên chiếc lồng có hai bóng đen loáng thoáng hiện ra dưới ánh đèn.

Hứa Vi là một người phàm, vì làm liên tục không nghỉ suốt ba ngày hai đêm nên khi đầu vừa dính gối, cô lập tức ngủ say.

Bóng lông nhỏ thì nằm trên ghế sa lông ở phòng khách, dùng gối thảm làm một cái ổ lớn, sau đó đắp chăn nhỏ ngủ say.

Không biết đã ngủ bao lâu, bóng lông nhỏ mê mang mở mắt ra. Trong bóng tối giữa phòng khách, dường như có người đang thì thầm cực kỳ nhỏ.

Bóng lông nhỏ sợ xù hết cả lông, cậu há miệng run rẩy vừa thò móng vuốt lục tìm điện thoại di động vừa cố hết sức làm giảm cảm giác tồn tại, nín thở lắng nghe.

Tiếng thì thầm cực nhỏ truyền tới đứt quãng —— ——

“… Vạn quỷ… Địa Ngục… Quỷ thần…”

Trái tim của bóng lông nhỏ gần như ngừng đập. Rốt cuộc móng vuốt cũng mò được điện thoại di động, cậu lập tức chĩa thẳng ánh sáng yếu ớt từ màn hình về phía chính giữa phòng khách.

Cậu nhìn thấy một lư hương bày giữa phòng khách, lư hương này gần giống một cái ống đồng, bên trong không có tro nhang nhưng lại có một bó nhang lớn, chừng mấy ngàn cây, gần như thành một cây đuốc.

Người giấy nhỏ lớn chừng bàn tay đứng bên cạnh lư hương, cung kính xá một cái, sau đó vô cùng thành kính nói khẽ: ” Hắc Vô Thường kính dâng, bổn tôn dốc lòng thắp hương nguyện xin quân vương vạn quỷ. Từ đó thoát khỏi cảnh nghèo khó ngàn năm, có tiền sửa điện, có tiền nuôi Minh Vương —— —— Kính biếu, các quỷ thần.”

Sau đó người giấy nhỏ thành kính xá một cái, vẫy tay thành kính dâng mấy ngàn cây nhang không bụi bằng cách đốt chúng, rồi dẫn khói nhang theo trần nhà bay ra ngoài cửa sổ.

Sau đó người giấy nhỏ sắc mặt nhàn nhạt đi tới bên cạnh tủ, dọn bó nhang không bụi thứ hai còn chưa có tháo vỏ ngoài.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.