Sau Khi Bóng Lông Nhận Việc Minh Phủ

Chương 108: Cửa hàng thú cưng (6)



Để Hotsearch lên men cần thời gian nhất định, bây giờ việc Trúc Ninh cần làm là kéo dài hiện trạng.

Lão già hung tợn mới vừa tiêu tiền đòi giết mèo Ragdoll cũng chỉ đập xuống hai tờ một trăm nhăn nhúm, trong tay thôn dân định mua theo cân mấy đống thịt đặc biệt cũng chỉ có vài chục đồng.

Nhìn một đám thôn dân ngụy trang thành người, quần áo vá đùm vá chụp, đến mua thịt chỉ xách theo một cái túi nilon bẩn thỉu, điều kiện tốt hơn chút thì xách lồng bện cỏ.

Yêu tộc cấp thấp có lẽ không biết kiếm tiền, đúng thật là nghèo rớt mồng tơi.

Giống như lão già ghét cái ác như kẻ thù, để vung được hai tấm trăm đồng e rằng đã lấy hết vốn liếng có trong nhà.

Còn đám thôn dân ngụy trang khác, hơn phân nửa đang chọn ba lấy bốn, nắm mười đồng của mình đến chết cũng không buông tay. Có kẻ không muốn mua nhưng vẫn gào lên chế nhạo, mượn cơ hội đùa cợt đá cảnh cáo một con vịt để phát tiết oán khí.

Trúc Ninh một người kiếm mấy trăm ngàn trong vòng chưa đến một tháng, tất nhiên sẽ không tiết kiệm như lúc lên đại học. Nhất là khi ra ngoài làm việc, nhiều địa điểm và trường hợp thanh toán bằng phương thức điện tử tương đối khó. Lúc các điều tra viên cần ứng tiền điều tra vụ án, họ cũng ứng luôn chi phí đi lại ăn ngủ, sau đó mới thống nhất thanh toán.

Trúc Ninh lấy ví tiền ra đếm, bên trong có hơn 2700. Nếu Đội chấp hành Ban điều tra đặc biệt bị bán theo cân, cậu chắc chắn dư sức trả được.

Nhìn đám thôn dân cười ầm lên thò tay nắm cánh của ngỗng trắng. Trúc Ninh tức giận hô to: “Làm gì hả, không mua thì đừng có động vào!”

Khai trương được một lúc, chỉ có một số ít phú hộ trong thôn chọn gà vịt muốn mua nhưng vẫn trả giá từng đồng. Trong thời gian dài, ngược lại có mấy con gà vịt xui xẻo bị xốc lên tới gãy cánh đợi làm thịt, nhưng rất may không có con nào thật sự bị giết thịt.

Câu nói của Trúc Ninh vào tai ông chủ hàng thịt, gã nhìn cũng không nhìn liền rống to hùa theo: “Nói không sai, không có tiền thì đừng đó đụng lung tung vào đồ của ông đây!”

Ông chủ hàng thịt hung ác giơ con mèo Ragdoll sắp bị làm thịt lên, tiếp tục hung hăng chửi thề: “Bọn tao bắt mấy con này đã tốn không ít tiền, giờ chúng mày muốn chặt móng mèo hả giận, vậy trả tiền đi… Nói mày đấy, không giao tiền thì đùng có cầm gậy chọc chó làm mắt nó trợn trắng!”

Trúc Ninh còn tưởng có con chó nào mắt trợn trắng đã chết, cậu giật mình vội vàng nghe tiếng nhìn theo, phát hiện đúng như lời ông chủ nói. Trong chuồng có một con Husky đang mở mắt nhìn trừng trừng.

Trước tiếng quát mắng của chủ sạp, không ít thôn dân cực kỳ bất mãn bắt đầu lầm bầm phản bác, nhưng cuối cùng vẫn bớt làm càng đi một chút.

Không ít người rối rít nhìn về phía Trúc Ninh, sau khi thấy đó là một thiếu niên ăn bận sạch sẻ ngăn nắp, ý đối địch và nghi ngờ lập tức dâng lên trong mắt bọn họ.

Trúc Ninh cố hết sức duy trì dáng vẻ không chút hoang mang, đếm đủ một ngàn đồng trong ví: “Gà vịt ngỗng đồng giá 23 đồng một cân đúng không? Tôi muốn mua 20 cân, cộng thêm một ít món ăn dân dã.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1946

Khu chợ ồn ào an tĩnh lại trong nháy mắt, một thiếu niên quanh người không có một chút yêu khí, quần áo thì không một miếng vá. Rõ ràng nhìn không giống yêu tộc lẩn trốn gian khổ mà giống loài người vô tình đi ngang qua.

Chỉ trong một cái chớp mắt, Trúc Ninh có thể thấy hung quang lóe lên trong mắt chủ sạp và không ít thôn dân, bọn họ có ý đồ giết người diệt khẩu.

Lúc Trúc Ninh sử dụng thiên nhãn, ngũ giác sẽ bén nhạy hơn so với người bình thường. Thậm chí cậu có thể nghe thấy tiếng lầm bầm châu đầu kề tai của đám thôn dân phía sau:

“Có con người trà trộn vào?”

“Nhân tộc có tiền thì ngon sao, giết hắn diệt khẩu đi!”

“Nếu chúng ta không dùng thủ đoạn nhân thú hóa, trực tiếp giết người… Thi thể đưa tới cảnh sát xử lý thế nào?”

“Nghe nói đám cảnh sát bây giờ rất lợi hại, thấy chút thịt nạt cũng có thể phân tích ra được đó là người hay heo!”

Thần sắc trên mặt Trúc Ninh không thay đổi, nhưng một suy nghĩ đại khái đã nhảy ra trong lòng.

Bảo sao bọn họ dám giết người không chút kiêng kỵ, hóa ra là nắm giữ phương pháp biến nhân loại thành gia súc. E rằng sau khi bị lột da ăn thịt vẫn sẽ duy trì hình dáng động vật, cho dù là phương pháp kiểm tra của cảnh sát hiện đại cũng không khám xét ra được.

Chẳng qua là không biết, những thôn dân này và chủ sạp có thật là đã tình cờ tấn công Ban điều tra đặc biệt ngay lúc bọn họ đang gặp biến cố hay không? Kẻ hạ thủ cả tân yêu tộc và nhân loại là trùng hợp hay có người cố ý tạo ra?

Còn kẻ “nắm giữ phương pháp”, là ám chỉ con mèo mun kia?

Trong vòng mười giây ngắn ngủi này, trong lòng chủ sạp cũng có tính toán, sắc mặt gã thay đổi mấy lần. Đầu tiên gã khiển trách anh Hổ, sau đó cầm dao phay chặt một nhát lên tấm thớt rồi ra lệnh cho một gian hàng rách rưới phía đối diện: “Tiểu Lục Tử, đưa cho nó 20 cân gà vịt.”

Sau đó ông chủ hàng thịt mất kiên nhẫn nhìn về phía Trúc Ninh: “Món ăn dân dã không bán cho người lạ, hai mươi cân gà vịt là đủ nhiều rồi, nhiều quá mày không xách nổi đâu.”

Gian hàng rách rưới tên Tiểu Lục Tử kia vốn không có liên quan gì đến việc nhập thịt đặc biệt về bán, tất cả chỗ thịt trong gian hàng đều là gà vịt bình thường nửa chết nửa sống nằm trong lồng.

Nhìn thấy đám người tạm thời ngừng chiến, gã đồ tể muốn bắt đầu tiếp tục cuộc cuồng hoan của mình. Chủ sạp xấu xí giơ cao dao phay, vòng cổ của mèo Ragdoll đã bị cắt.

Ngay khi lưỡi dao sắp cắm vào chiếc cổ yếu ớt, Trúc Ninh liền vội vàng tiến lên: “Chờ một chút! Đây là một con mèo Ragdoll đúng không, tôi ra giá 2000 đồng, ông bán không?”

Tên đồ tể xấu xí đúng là có chút lung lay, mà những thôn dân khác cũng không rảnh rỗi, bọn họ xô đẩy muốn đánh người:

“Giết mẹ nó đi, bọn tao chờ nãy giờ rồi.”

“Thằng ngoại lai từ đâu tới, không cút tao bẻ cổ mày!”

Tham Khảo Thêm:  Chương 39: Ngoại truyện: Tiểu Dương Xuân (3)

Những ông chủ khác thấy việc không liên quan đến mình thì dời tầm mắt, chuẩn bị tiếp tục giết gà giết vịt, đám người bị biến thành gà vịt gia súc gào thét đến lạc giọng.

Nhìn tình hình có vẻ sắp mất khống chế. Với tốc độ nhanh như chớp, Trúc Ninh đột nhiên biến trở về bóng lông nhỏ, há to cái miệng rộng hai mét: “Chút chít!!!!!!”

Toàn bộ lò sát sinh cuồng hoan yên tĩnh trong nháy mắt.

Mấy tên thôn dân độc ác chen lên muốn đánh thiếu niên một trận lập tức hoảng sợ té bịch xuống đất, tè ra quần.

Bóng lông nhỏ biến trở về dáng vẻ thiếu niên, nhàn nhạt nhìn về phía đám người:

“Mấy người cho rằng, tôi là người?”

“Mua đống hàng đặc biệt này là vì để cứu bọn họ?”

“Tôi mua mấy chục cân một lần là vì… Sức ăn của tôi hơi nhiều mà thôi.”

Giọng điệu khi nói nửa câu sau của thiếu niên nhẹ vô cùng nhưng lại khiến tất cả thôn dân sợ đến mồ hôi lạnh nhễ nhại. Mặc dù trên người thiếu niên trước mặt không hề có một chút yêu khí, dáng vẻ bóng lông nhỏ còn giống thú cưng hơn so với đám thú cưng.

Nhưng mà!

Cái miệng to như chậu máu đó, có ai dám nói thứ này là người?

Gấu đen nhỏ bị thương trong lồng, ngỗng lớn màu trắng vỗ cánh loạn xạ và dê rừng gầy trơ cả xương bị trói bằng dây điện không khỏi thầm thở phào nhẹ nhõm. Cảm giác vui mừng sống sót sau tai nạn xông lên trong lòng bọn họ, nhưng cũng ngừng thở chờ đợi diễn biến kế tiếp.

Nhưng ngay vào lúc này…

“À,” Sắc mặt ông chủ hàng thịt vô cùng âm trầm: “Mày là thuật sĩ?”

Vốn đám thôn dân chuẩn bị lặng lẽ lùi về sau nhường không gian mua hàng cho yêu quái có sức ăn hơi nhiều, đều đồng loạt sững người, sau đó ngạc nhiên nghi ngờ nhìn về phía thiếu niên.

Trúc Ninh làm bộ như không hiểu: “Cái gì?”

“Mày tới là để cứu người, đúng không?” Ông chủ hàng thịt cười nhạt: “Chấp hành viên Ban điều tra đặc biệt?”

Mấy chữ Ban điều tra đặc biệt giống như sấm sét nổ vang trong đầu đám thôn dân, cả đám người vỡ òa la hét ầm ĩ.

Suốt hai mươi năm Ban điều tra đặc biệt được thành lập, không ít cựu yêu tộc cấp thấp từng va chạm với bọn họ. Thế nên có thể nói, yêu tộc vừa hận vừa sợ Ban điều tra đặc biệt.

Không đợi Trúc Ninh nghĩ ra cái cớ giải thích, ông chủ hàng thịt tiếp tục ném thêm một quả bom, cất cao giọng châm chọc: “Tao lão Chu sống hơn 300 năm, có cái mũi thính nhất. Khí tức trên cái cục màu trắng mà mày vừa biến thành giống hệt như con thỏ trong lồng lúc nãy!”

Ông chủ hàng thịt nắm dao phay từng bước ép tới gần, khinh miệt nói: “Nếu không có thuật pháp nhúng tay vào, một con yêu sao có thể biến ảo thành hai bản thể chủng tộc khác nhau? Trái banh nhỏ xíu, lại còn miệng rộng hai mét? Hả! Chẳng phải mày đang làm lố quá sao.”

Ánh mắt của những thôn dân khác nhìn về phía thiếu niên cũng biến thành cực kỳ không lành…

Trúc Ninh thật sự cảm thấy mình cực kỳ oan uổng, chỉ đành nói ra sự thật: “Tôi nói tôi là một con Thao Thiết… còn nhỏ, thì mọi người tin không?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 86: Vòng Quay Ngựa Cuối Cùng!

Một trận cười rộ tràn đầy ác ý bùng nổ giữa đám thôn dân.

Ngay khi nhìn thấy bọn họ sắp nhào lên ăn thịt uống máu, thiếu niên thở dài, không tiếp tục biến thành bóng lông mà cầm điện thoại di động lên:

“A lô, 110 ạ?”

“Ở đây có người tàn sát động vật hoang dại.”

“Địa chỉ… Top 1 Hotsearch trên Weibo, tôi có đăng vị trí tọa độ cụ thể rồi.”

Trong một mảnh im lặng, Trúc Ninh cúp điện thoại.

Người giấy nhỏ đưa tay gạt một cái trên màn hình điện thoại di động của Trúc Ninh, giao diện Weibo trên màn hình lập tức phóng đại mấy chục lần, lơ lửng trên đầu mọi người.

Đám thôn dân còn chưa kịp khiếp sợ với thuật pháp kỳ lạ này đã bị màn hình giữa không trung hù cho té ngã!

Trong video ngược tâm được Trúc Ninh đăng công khai. Một con cáo lớn khóc lóc cả người run rẩy (nhưng thực tế không bị xây xát một xíu nào), gấu con bị đánh hội đồng đến chảy máu, mèo Ragdoll bị treo ngược. Tất cả đồng loạt nhảy lên top 1.

Những video khác không phải không hot, bên dưới đều có mấy ngàn bình luận khen chê không đồng nhất.

Trong video mèo Ragdoll mắt xanh bị treo ngược chờ bị làm thịt, phần lớn bình luận trên mạng là khiển trách và đau lòng trước hành động trộm mèo rồi giết. Trong đó có xen lẫn lo âu cho chó mèo nhà mình, ngoài ra cũng có những lời giễu cợt đối với người yêu mèo.

Bên dưới video Husky lại có không ít người phỉ nhổ thuộc tính ngu đần “bó tay chịu trói” của giống chó này. Thân đang ở lò sát sinh, thế mà vẫn nhìn chúng sanh bằng nửa con mắt như “tổng tài bá đạo”…

Còn video gấu con bị thương, tất cả đều cùng chung chí hướng, hô hào bảo vệ động vật hoang dã, giơ cao khẩu hiệu phản đối ăn chân gấu.

Nhưng tất cả đều bị bỏ xa ở phía sau, độc chiếm top 1 Weibo là con cáo lớn xinh đẹp đỏ rực như một ngọn lửa. Nó chui một góc xó xỉnh trong cái lồng sắt bẩn thỉu, rên ư ử khóc nức nở, nước mắt rơi xuống từng giọt từng giọt, cả người run lên nhè nhẹ vì sợ hãi…

Dường như cái đuôi to của cáo đỏ khẽ run một chút, tim của loài người cũng đau đớn run rẩy theo.

[Thật đáng thương!]

[Cứu nó! Cứu nó! Cứu nó! Cứu nó… Mau ôm nó ra đi!!!]

[Chủ blog quay video đang làm gì thế hả, cứ trơ mắt nhìn như vậy sao?]

[Bây giờ tôi đang ở huyện C, cách địa điểm xảy ra chuyện chỉ có 70 km. Bây giờ tôi sẽ chạy tới đó, có ai đi cùng không?]

200.000+ bình luận, dễ như trở bàn tay.

Khủng hoảng xảy ra bất ngờ cuộn sạch cả đám người, tất cả thôn dân đều châu đầu ghé tai, còn gương mặt đầy hung tợn của ông chủ hàng thịt đã dần dần tiến hóa thành heo rừng. Ánh mắt hung ác ngang ngược vượt qua Trúc Ninh, hung tợn trợn mắt nhìn cáo đỏ điềm đạm đáng yêu trong lồng, cắn răng nghiến lợi nói:

“Thứ mặt dày, mày cho là mày đang ở hoàng cung của Trụ Vương* hả? Mày đang bị nhốt trong lồng của một quán thịt… Con cáo như mày diễn cái gì?”

*Trụ Vương trong Đắc Kỷ Trụ Vương.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.