Sau Khi Bóng Lông Nhận Việc Minh Phủ

Chương 182: Rạp chiếu phim kinh dị (10)



Hắc Vô Thường phải thận trọng giơ tay lên, để bàn tay song song với vị trí chóp mũi mới có thể miễn cưỡng thấy rõ bóng lông nhỏ chỉ lớn hơn hạt đậu Hà Lan một chút.

Nhóc con bé xíu khí thế hung hăng chà chà móng vuốt nhỏ: “Chít chít!”

Nhưng mà giọng nói còn nhỏ hơn tiếng muỗi kêu, thật sự không thể nghe được. Một giây kế tiếp, một trận gió nhẹ từ cơn mưa dầm thổi qua mang bóng lông nhỏ bay lên như bông liễu, suýt chút nữa té khỏi bàn tay của Hắc Vô Thường.

Thật may Hắc Vô Thường phản ứng nhanh, kịp thời dùng hai tay bưng lấy nhóc con tung bay theo gió.

Bóng lông nhỏ vẫn chưa hết sợ không còn dám giậm chân, làm bộ đáng thương nằm trong lòng bàn tay của Hắc Vô Thường thành một cục lông xù nho nhỏ: “Chút chít…”

Hắc Vô Thường thận trọng bưng nhóc con, rất sợ giọng của mình quá lớn thổi bay chủ tử có chút xíu trong tay mình: “Ta vừa nhìn thấy tin nhắn đã lập tức chạy tới, nhưng tốc độ thời gian trôi qua trong Mê Vụ khác với bên ngoài, thật may vẫn chưa quá muộn.”

Bóng lông nhỏ nghĩ mà sợ gật đầu, sau đó nhớ ra cái gì đó: “Chít chít?”

Hắc Vô Thường: “Hồng Hồng nghe nói cậu gặp nguy hiểm nên đã cố gắng ăn thật nhiều đến khi bản thân không chịu nổi. Tuy nhiên, để tu bổ hồn phách đạt đến cấp độ có thể chạy ra khỏi Mê Vụ thì cần thời gian mấy ngày ở dương gian.”

Vừa nói, Hắc Vô Thường vừa cẩn thận giơ tay đưa mặt khác của ống kính hướng về phía bóng lông nhỏ, sau đó kéo cảnh phim ra xa. Rốt cuộc bóng lông nhỏ cũng biến trở về kích thước quả bưởi, thành một cục lông đáng yêu mập mạp.

Hắc Vô Thường vô thức cúi người hôn một cái lên cục bông xù tròn quay, tiếp đó bị móng vuốt lông đập vào mũi…

Bóng lông nhỏ: “Chít chít!” Lại dám phạm thượng!

Sau đó bóng lông nhỏ vô pháp vô thiên nhảy lên trước, đạp lên vai Hắc Vô Thường, trèo lên đỉnh đầu của hắn. Cuối cùng cực kỳ hài lòng với vị trí nhìn xuống từ trên cao, vui vẻ nằm xuống.

Từ vị trí cao cỡ một người, lần đầu tiên bóng lông nhỏ được quan sát với góc độ loài người. Cậu vẫn đang xem diễn biến của bộ phim kinh dị này, xung quanh là một vùng phế tích nhưng bụi đất bay lên đã bị hạt mưa đập xuống mặt đất, biến thành từng mảnh đất vàng.

Tham Khảo Thêm:  Chương 4

Chu Tinh Mỹ coi như là nhân vật may mắn còn sống sót duy nhất của bộ phim. Giờ phút này cả người cô ta ướt đẫm, run lẩy bẩy vừa dầm mưa vừa khóc thút thít dưới căn lều, cứ như thể không nhận ra hai người bọn họ.

Bóng lông nhỏ: “Chít chít?”

Hắc Vô Thường: “Chúng ta không giúp được, cô ta không phải là người mà là món đồ do tiên giới chế tạo ra, dùng để luyện hóa binh khí.”

Bóng lông nhỏ thật sự không hiểu, đầu nhỏ ngoẹo một bên vừa kêu chút chít hỏi được một nửa đột nhiên ách xì một cái thật to: “Chút chít… ách chíu!”

Mới vừa rồi bóng lông nhỏ vênh váo hống hách tự chọn đỉnh đầu của Hắc Vô Thường làm ngai vàng, bây giờ giống như cái mũ lông màu trắng đội lên đầu hắn, hứng tất cả nước mưa.

Vì một cái nhảy mũi mà lông trên người bóng lông nhỏ xù hết lên, tất cả đều đọng những giọt mưa trong suốt. Mặc dù lông của cậu không hút nước nhưng vẫn trông cực kỳ đáng thương.

Hắc Vô Thường vội vàng ôm cậu chủ nhỏ nhà mình xuống, hai tay nâng lên nhẹ nhàng quơ quơ để nước mưa rớt xuống. Sau khi bọc toàn bộ cục lông trong áo khoác âu phục, hắn mới dịu dàng giải thích cho cậu nhóc chỉ để lộ cặp mắt to tròn ra ngoài: “Từ xưa đến nay, cho dù là người hay quỷ, là yêu hay tiên, đều có một thứ gọi là thần hồn… Chỉ cần có thần hồn là chạy không thoát khỏi Lục Đạo Luân Hồi. Về một một mức độ nào đó thì vẫn thuộc sự quản lý của Địa Phủ.”

“Bây giờ Thiên Giới đã mất đi vẻ ung dung. Giống như một phú ông nọ, vào thời điểm gia tài bạc triệu thì khoan dung độ lượng thích làm việc thiện trước mặt bình dân bách tính sắp chết đói.”

“Nhưng có một ngày vị phú ông kia phát hiện, kho lương của mình cạn đáy chỉ còn lại gạo cũ vỏ trấu, còn đám từng là dân nghèo thì khai hoang làm ruộng nhiều năm liên tục được mùa. Lúc này vị phú ông kia ngược lại sẽ biến thành một kẻ hà khắc nhất thế gian, hắn ghen tị không chừa thủ đoạn nào muốn cướp đoạt hết thảy, nắm tất cả trong tay.”

Bóng lông nhỏ cái hiểu cái không gật đầu: “Chít chít…”

Hắc Vô Thường: “Hộp cổ vô hồn này chính là Luyện Ngục do Thiên Giới tạo ra. Chúng chế tạo những cái vỏ trống rỗng không có hồn phách rồi đưa thần thức vào, luyện hóa thành binh khí thuần ác vô thiện. Nếu chúng ta không tham gia, Chu Tinh Mỹ chính là người tiếp theo.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 155

Vốn bóng lông nhỏ còn muốn mang Chu Tinh Mỹ đáng thương ra ngoài nhưng bây giờ lại rơi vào khó xử. Mặc dù bây giờ Chu Tinh Mỹ không tà ác nhưng cô ta không có hồn phách, còn ý thức thì tồn tại phụ thuộc vào bộ phim kinh dị. Chỉ có thể tạm thời ở lại trong hộp cổ.

Năm phút sau, bóng lông nhỏ ngồi chính giữa khán phòng nhìn Hắc Vô Thường tiến vào trong cảnh phim quay xa. Hắn biến thành một mảnh giấy đồ sộ sừng sững giữa trời đất mịt mù, nhẹ nhàng đi vào từ trong khe hở bên rìa bầu trời.

Hình ảnh trong màn ảnh lớn bắt đầu xếp thành hình lập phương với nhiều góc độ, cuối cùng biến thành một màu tối đen.

Hắc Vô Thường vén màn chiếu treo tường, tay cầm hộp gỗ khắc hoa văn bình thường không có gì đặc biệt đi ra, vừa thờ ơ nói: “Không thể để mặc Thiên Đình sử dụng phương pháp luyện hóa binh khí không chừa thủ đoạn, phải tịch thu hộp cổ vô hồn.”

Bóng lông nhỏ vui vẻ nhào tới, móng lông vồ lấy hộp gỗ lớn khắc hoa xinh đẹp: “Chít chít!” Cái hộp thật là đẹp, tôi có thể lấy nó làm gối!

Hắc Vô Thường suy tư chốc lát: “Cũng có thể tự sáng tác một bộ phim.”

Sau khi “tịch thu” hộp cổ vô hồn, phòng chiếu phim số 3 cũng chỉ là khán phòng bình thường, bên trong không có một bóng người. Hắc Vô Thường ôm lấy bóng lông nhỏ đi về phía cửa chính.

Thùng thùng thùng thùng!!!

Một trận đập cửa dồn dập vang lên ngoài cửa, theo đó là giọng nói lo lắng của hiệu trưởng Derson: “Trúc Ninh, tất cả đều là cạm bẫy của thiên giới, ngươi phải cực kỳ cẩn thận…”

Nghe có tiếng người ngoài, bóng lông nhỏ không làm nũng nữa, cậu nhảy khỏi ngực Hắc Vô Thường biến thành dáng vẻ thiếu niên, đưa tay vặn mở cửa: “Ngài hiệu trưởng, ngài tới thật đúng lúc.”

Ngoài cửa, gương mặt uy nghiêm của hiệu trưởng Derson đầy vẻ lo lắng, suýt chút nữa đụng vào cửa phòng chiếu đột nhiên mở ra. Khi ông ta nhìn thấy Trúc Ninh và Hắc Vô Thường đi theo sau lưng cậu, vẻ mặt ông ta lập tức mừng rỡ, nhưng biểu cảm này chỉ thoáng qua một chút, gần như không thể phát hiện.

Tham Khảo Thêm:  Chương 681: Hồn thạch và Thượng Cổ Khôi Lỗi thuật

Trúc Ninh kinh ngạc, hiệu trưởng Derson thật sự không muốn cậu chết?

Chỉ trong nửa giây ngắn ngủi, sắc mặt của hiệu trưởng Derson đã khôi phục như thường, ông ta rút bàn tay đang gõ cửa: “Minh Vương nói gì vậy?”

Trúc Ninh: “Đến Mê Vụ ở Vạn Cốt Uyên ăn một bữa cơm mà hao phí tận mấy tháng, ngài hiệu trưởng đây mà lại không biết gì sao?”

“Trận chiến Tam giới, chạm một cái liền bùng nổ. Việc Minh Vương tu bổ hồn phách càng nhanh, càng sớm loại trừ hậu họa tiềm ẩn trong trận chiến này chính là việc quan trọng nhất.” Sắc mặt của hiệu trưởng Derson không hề khác thường, “Còn việc Quỷ Đế Vương Chân Nhân, không phải ta cố tình sắp xếp. Ta giết hắn bởi vì hắn động đến thành phố Ngọc, phạm vào phép tắc của tam giới.”

Hiệu trưởng Derson dừng một chút, sau đó từ từ mở miệng: “Minh Vương, nếu ta cá mè một lứa với Thiên Đình, ngàn năm trước ta đã không từ chối Thiên Đình phong tước, bây giờ sớm đã thành tiên. Ta cần gì phải làm hiệu trưởng của một trường trung học nho nhỏ ở nhân gian chứ?”

Trúc Ninh chần chờ chốc lát, cuối cùng gật đầu: “Nếu hiệu trưởng là người đặt nặng phép tắc, vậy việc Thiên Đình không tuân theo phép tắc phải xử lý như thế nào?”

Hiệu trưởng Derson: “Lúc này chỉ có ổn định Địa Phủ và Dương Thế mới có khả năng thay đổi cục diện. Bây giờ bách quỷ dạ hành xảy ra ở Dương Thế, đột nhiên có cả trăm họ cầu tiên bái phật, thậm chí đám bà đồng phù thủy nói năng bậy bạ ở vùng sâu vùng xa cũng đã tập hợp một đám tín đồ rất đông. Nhưng những hỗn loạn này vẫn chưa phải là vấn đề gây hại nhất cho Dương Thế lúc này.”

Trúc Ninh thật sự kinh ngạc: “Bách quỷ dạ hành không phải vấn đề lớn nhất… Vậy vấn đề lớn nhất là gì?”

Hiệu trưởng Derson xoa xoa trán, trong sắc mặt lộ vẻ lo lắng nghiêm trọng: “Là nước.”

“Nước?” Trúc Ninh sững sờ vài giây: “Nước gì? Nước hồ, nước sông, nước biển? Cũng có thể là nước máy…”

Nhưng mà hiệu trưởng Derson lại nghiêm túc gật đầu, không hề cảm thấy những điều Trúc Ninh liệt kê là tùy tiện hoang đường. Ông ta nghiêm nghị mở miệng: “Không chỉ có thế, tất cả các loại nước ở Dương Thế, nước mưa, nước bẩn, hơi nước, thậm chí là nước lọc đóng chai… Những thứ nước này đang giết người.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.