Sau Khi Bóng Lông Nhận Việc Minh Phủ

Chương 193: Nước giết người (11)



Trúc Ninh cảm giác huyết dịch toàn thân mình đông cứng trong nháy mắt!

Vóc dáng của cái thứ treo bên ngoài bệ cửa sổ gần như xé toạc đồng phục bảo vệ, giống như Tarzan ép mình mặc quần áo loài người.

Trúc Ninh không kịp phản ứng, thậm chí không nhìn thấy rõ khuôn mặt đen thui bên ngoài cửa kính, cảnh vật bốn phía bỗng chốc trở nên to lớn một cách kỳ quái. Chờ nửa giây sau khi lý trí của Trúc Ninh trở về, lúc này cậu mới nhận ra mình đã biến thành bóng lông nhỏ chừng bàn tay, co thành một cục phía sau tủ đầu giường.

Tất cả xảy ra nhanh như điện quang hỏa thạch*, Mạc Tư Tĩnh chỉ thấy Trúc Ninh đột nhiên biến mất. Bầu không khí xung quanh chợt âm lạnh theo âm khí đậm đặc hóa thành sương đen thấm vào từ bên ngoài cửa sổ, Mạc Tư Tĩnh bất ngờ nhìn thấy khuôn mặt đầy nếp nhăn gần trong gang tấc.

*Điện quang hỏa thạch(电光火石): Lấy hình ảnh tia lửa khi dùng đá đánh lửa. => sự chớp nhoáng, nhanh như chớp.

“A!!!!!”

Mạc Tư Tĩnh thét chói tai, bác Hà và Lãnh Dật nghe tiếng nhìn sang liền sợ tới mức vội vàng lùi về sau.

“Mẹ kiếp, đó là cái gì?”

“Tránh ra, mau tránh ra!”

Ba người loạng choạng chạy trốn tới phòng khách nhưng lại không dám băng qua bãi nước chảy ra từ phòng vệ sinh. Còn thứ mặc đồng phục bảo vệ, âm khí của nó còn đáng sợ hơn lệ quỷ.

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, căn phòng nhỏ vốn đang sáng sủa lập tức biến thành sương đen mờ ảo. Ánh sáng từ đèn treo trên đầu vốn đã ảm đạm, nay xuyên qua tầng tầng lớp lớp âm vụ càng trở nên nhợt nhạt hơn.

Mặc dù ba người bác Hà đều là thành viên đội tuần tra, đối phó không ít âm hồn quỷ quái suốt một tháng nay. Nhưng trước âm khí nồng nặc như vậy, sắc mặt của mấy người bọn họ trắng bệch cực nhanh, giống như ba con cá vớt ra từ trong nước đá, run rẩy khó mà kiềm chế.

Cửa sổ nhôm bị kéo ra hoàn toàn, cái thứ mập mạp nhăn nheo ngoài cửa sổ chen vào phòng.

Ngay từ đầu, quái vật đồng phục bảo vệ không chú ý tới bóng lông nhỏ sau tủ đầu giường, cũng không để ý đến ba người bác Hà run rẩy đứng không vững trong âm vụ.

Quái vật đồng phục bảo vệ giống như thây trôi đứng lên từ trong nước, mang một thân dính toàn nước mưa đi từng bước tới gần chỗ bà Lý đang ôm chăn mỏng ngủ rất ngon trên giường,

“Là Tiểu Vương phòng bảo vệ phải không… A, sao cậu lại biến thành như thế này?”

Quái vật thò bàn tay to dễ dàng bóp cổ quỷ hồn bà Lý, kéo bà ta ra khỏi giường rồi xách lên giữa không trung. Một tay khác thì lấy ra một xích sắt màu đen, không nói lời nào đã xích cổ bà cụ.

Vốn bà Lý đang ngủ say, vừa mở mắt nhìn thấy quái vật liền liều mạng giãy giụa quát to: “Ma quỷ lộng hành… Ai đó mau tới đây, ma quỷ lộng hành!”

Bóng lông nhỏ núp sau tủ đầu giường nổi giận đùng đùng nhìn chằm chằm quái vật bự, nhưng cũng đồng thời bình tĩnh quan sát khoảng cách, tính toán xem xông tới từ góc độ nào có thể cắn nó ra làm đôi chỉ với một cú “cạp”.

Còn ba người trong phòng khách thấy cảnh tượng này thì trừng muốn rách cả mí mắt. Mạc Tư Tĩnh mắt đỏ hoe muốn xông tới nhưng bị Lãnh Dật kéo lại: “Dì Lý vốn đã không còn, cô không thể thí thêm cái mạng của mình nữa!”

Quái vật bảo vệ kéo xiềng xích đi về phía cửa sổ. Dường như nó bị tiếng gào của quỷ hồn bà Lý làm bực bội, lập tức gầm lên bằng quỷ ngữ: “Quỷ sai câu hồn, lẽ bất di bất dịch, mày đàng hoàng một chút cho tao!”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1004: Còn có chuyện khác nữa

Vừa nói, quái vật bảo vệ xách quỷ hồn bà Lý đi thẳng về phía cửa sổ.

Lúc này, Mạc Tư Tĩnh đã tránh thoát khỏi tay của Lãnh Dật, phóng về phía phòng ngủ. Nhưng sau khi nghe hai chữ “quỷ sai”, cô hoảng sợ dừng chân, trù trừ không dám xông lên.

Còn Trúc Ninh lại biến trở về hình người, đi ra từ phía sau tủ đầu giường. Cậu vươn tay vỗ một cái thật mạnh lên vai quái vật: “Anh bạn chờ chút đã, nhìn cái dạng như anh mà cũng tự xưng là quỷ sai sao? Thế, anh là quỷ sai của điện Diêm Vương nào?”

Nếu là âm ti hoặc quỷ sai, Trúc Ninh không thể không nhận ra ngay. Nhưng cái thứ này kỳ dị quá mức, dù có lấy Câu Hồn Tỏa ra, Trúc Ninh cũng không dám khẳng định.

Bảo vệ quái vật hung thần ác sát xoay người: “Là ai dám… Ông nội mẹ ơi!”

Lúc cặp mắt ti hí trên gương mặt to bè nhăn nheo của quái vật bảo vệ nhận ra người sau lưng là ai, nó hoảng sợ như nhìn thấy quỷ, vứt bỏ sợi xích đang kéo bà Lý, xoay người chạy!

Trúc Ninh: “Đứng lại!”

Quái vật bảo vệ dừng bước ngay tức khắc, xoay người lộ ra cái mặt đen cười nịnh nọt: “Đại nhân… Đại nhân là ai?”

Trúc Ninh: “…”

Tình cảnh nhất thời rơi vào lúng túng. Từ sau khi Trúc Ninh trở lại từ trong Mê Vụ Vạn Cốt Uyên, người của Địa Phủ chắc hẳn cũng mất ký ức về cậu. Nhưng suy cho cùng Minh Vương và Địa Phủ cũng đang có chút liên hệ. Quái vật bảo vệ này thấy Trúc Ninh xong mới sợ tới mức ruột gan rụng rời.

Trúc Ninh: “Không biết tôi là ai, thế anh chạy làm cái gì?”

Quái vật bảo vệ nơm nớp lo sợ: “Tiểu… Tiểu nhân cũng không biết…”

Ba người trong phòng khách vô cùng khiếp sợ nhìn cảnh tượng này. Không ngờ người phản ứng nhanh nhất lại là bác Hà, ông ta chạy chậm vọt tới kéo quỷ hồn bà Lý rồi chạy ngược về!

Ai ngờ âm khí từ Câu Hồn Tỏa rất nặng, người sống không thể xách nổi, bà Lý lại là lệ quỷ không có thực thể. Bác Hà chỉ đành bật quạt để gió thổi bà Lý đang lơ lửng giữa không trung bay tới cuối giường.

Bà Lý vẫn chưa muốn đi, bà ta run rẩy chỉ quái vật bảo vệ: “Hầy, bảo vệ mấy cậu đúng là vất vả, nhưng cũng không thể tùy tiện kéo người ta đi chứ? Tôi đến phòng 407 lúc nửa đêm là để làm thí nghiệm, đâu phải ăn cắp ăn trộm gì đâu…”

Bác Hà định âm thầm cứu quỷ hồn bà Lý, kết quả lại thành vừa chạy chậm vừa nổi bật giống như cầm một quả bóng bay không ngừng càm ràm, ông ta gấp đến độ cả người đầy mồ hôi.

Trúc Ninh cũng không biết tình trạng bây giờ hỗn loạn cỡ nào. Cậu một lời khó nói hết nhìn quái vật bảo vệ, nhưng cuối cùng vẫn không đánh giá quá nhiều về ngoại hình của đồng nghiệp, thay vào đó chọn đi đường tắt để bắt đầu chuyển chủ đề: “Tôi là quỷ sai điện Vô Thường, anh bạn là… âm sai điện Diêm Vương? Đi câu hồn mà không kiểm tra đối chiếu với Sinh Tử Bộ sao?”

Quái vật bảo vệ vừa nghe đến “điện Vô Thường” lập tức nhớ tới 4 chữ to oành “Điếu ngư chấp pháp”, gương mặt đen chột dạ sợ hãi phì lên đến mức suýt làm rách nón bảo vệ, nói chuyện cũng bắt đầu cà lăm.

“Tiểu, tiểu nhân… Bận quá nên quên…”

Tham Khảo Thêm:  Chương 47: Kẻ Thao Túng Bậc Thầy

“Anh không mang Sinh Tử Bộ?”

“Có mang! Tiểu nhân có mang!!!”

“Lấy ra, tôi muốn xem một chút.”

Nghe Trúc Ninh nói muốn mượn Sinh Tử Bộ, quái vật bảo vệ lại bắt đầu trù trừ.

Lúc này, ba người bình thường trong nhà đã nhanh chóng bị biến cố bất thình lình hù chết. Ai cũng không ngờ người trẻ tuổi xem lệ quỷ thành giẻ lau lại có gan nói bậy nói bạ trước mặt sai dịch Địa Phủ.

Bác Hà vớt bà Lý như mò kim đáy biển, khi nhận ra hoàn toàn không có khả năng, ông ta chỉ đành thừa dịp quái vật trù trừ nhìn xung quanh, tiến tới sau lưng Trúc Ninh thì thầm: “Cậu nhóc, chúng ta thấy tình hình chuyển biến tốt thì nên dừng thôi. Cứu được quỷ hồn bà chị già đã, đã là… Chúng ta đi thôi…”

Bác Hà ép giọng của mình xuống mức cực thấp, cộng thêm ngắt đầu bỏ đuôi, sợ bị quái vật trong nhà nghe ra đầu mối. Trúc Ninh nghe xong, mấy giây sau mới biết đại khái bác Hà muốn nói điều gì. Cậu không lên tiếng lấy ra lệnh bài quỷ sai: “Không sao đâu, tôi thật sự là quỷ sai Địa Phủ.”

Sau đó Trúc Ninh lạnh nhạt nhìn quái vật đồng phục bảo vệ: “Không cầm theo Sinh Tử Bộ? Thế tôi hỏi anh bạn, tuổi thọ của Lý Ngọc Lan hết lúc nào?”

Quái vật bảo vệ nghe ra lối thoát trong lời nói, nó vội vàng gật đầu nhận sai: “Không phải hôm nay, chắc chắn không phải hôm nay! Tiểu nhân đang tuần tra ban đêm nhìn thấy lệ quỷ này nên thuận tiện câu hồn. Là do tiểu nhân làm việc không chu đáo, tiểu nhân sẽ đi lấy ngay…”

Cuối cùng, Trúc Ninh vẫn lấy được Sinh Tử Bộ do quái vật bảo vệ mang tới. Tuổi thọ của bà Lý là tám mươi tám, năm nay mới tám mươi hai, quả thật vẫn còn hẳn sáu năm sống khỏe mạnh.

Trúc Ninh trả lại Sinh Tử Bộ cho quái vật bảo vệ, sau đó xoay người nhìn bác Hà đứng cũng không vững: “Bây giờ sai lầm đã được hóa giải. Bà Lý vẫn chưa đến lúc bị bắt đi, nếu không thì bác và bà Lý ra phòng khách ngồi nghỉ một chút, tôi và đồng nghiệp muốn nói chuyện riêng, được không?”

Bác Hà cứng ngắc gật đầu: “Được được…”

Bà Lý thừa dịp quỷ bảo vệ đi tới mở Câu Hồn Tỏa, bà chỉ tay vào mặt của quái vật bảo vệ quở trách một trận quở trách: “Cậu nhóc, bà biết mọi người bận rộn nhưng cũng không thể tùy tiện bắt người đánh người. Cũng may bây giờ đã giải thích rõ ràng, cậu mau đi làm việc đi!”

Cuối cùng, bà Lý bơi bơi giữa không trung đi ra ngoài, bác Hà bước chân xiêu vẹo đi theo, kéo cửa đóng rèm thật cẩn thận.

Trong phòng chỉ còn lại hai người Trúc Ninh và quái vật bảo vệ.

Trúc Ninh đi trước một bước đóng cửa sổ bên cạnh, vừa ngăn mưa gió tạt vào cửa sổ nhôm, vừa cắt đứt đường nhảy cửa sổ chạy trốn của quái vật bảo vệ.

Trúc Ninh: “Được rồi, bây giờ nói đi, quỷ sai tuần tra ban đêm tại sao phải ngụy trang thành bảo vệ loài người? Còn nữa, tại sao lại khiến da dẻ toàn thân đen thui thế này?”

Cặp mắt ti hí của quái vật bảo vệ quay mòng mòng mấy vòng, mãi vẫn không tìm ra cái cớ thích hợp: “Việc, việc này… tiểu nhân…”

Trúc Ninh: “Bắc Âm Đại Đế dạy các ngươi chiêu trò này?”

Lượng tin tức trong câu này quá lớn, hết “Bắc Âm Đại Đế” đến “các ngươi”, từng chữ từng chữ ngấm ngầm đầy thâm ý.

Con ngươi của quái vật bảo vệ co rút cực nhanh, khí tức quanh thân bỗng trở nên nguy hiểm giống như một con sói đói bị ép đến đường cùng, rốt cuộc cũng chịu xé rách ngụy trang!

Tham Khảo Thêm:  Chương 171: Ngoại truyện 2

Âm khí trên người tên quỷ sai này còn mạnh hơn quỷ khổng lồ mặt xanh gấp mấy lần. Không giống đám lính quèn ốm yếu trong điện Diêm Vương, ngược lại giống như quỷ tướng viễn cổ mà Trúc Ninh từng thấy qua trong phòng thay quần áo bể bơi của trường trung học Derson!

Trúc Ninh như không cảm nhận được bầu không khí biến hóa, cậu vẫn thả lỏng tựa người bên cạnh cửa sổ. Nhưng cậu có thể nhìn thấy vô số thứ ẩn trong nước đọng đang mượn sóng gợn từ cơn mưa xối xả, âm thầm dao động dưới ánh đèn đường của tiểu khu ảm đạm.

“Chỉ vì Địa Phủ không phát bổng lộc mấy chục năm mà ngươi liền tìm chủ tử mới. Ông ta không chỉ hứa hẹn các ngươi sẽ được vinh hoa phú quý sau khi xong chuyện, còn truyền thụ phương pháp tu hành cường đại hơn?”

“Hội người già điều tra ra vấn đề trong nước nên hôm nay mới bị giết người diệt khẩu. Các ngươi, những kẻ nhận chủ mới tất nhiên sẽ đến giúp đỡ nhặt xác.”

“Lừa gạt cả Địa Phủ và dương gian đúng là không dễ dàng gì, nhất là dựa theo thể trạng tu luyện của quỷ tướng viễn cổ, muốn thu nhỏ thành loài người để mặc vừa đồng phục bảo vệ thật là khó, có đúng không hả?”

Theo lời Trúc Ninh, hung quang trong đôi mắt ti hí của quái vật bảo vệ càng lúc càng hừng hực. Cuối cùng như dây cung bị đứt, quái vật đột nhiên xé toạc đồng phục bảo vệ, biến lớn thành một con quỷ khổng lồ màu đen cao ba mét trong nháy mắt. Nó gào thét nhào về phía thiếu niên!

Đoạn đối thoại của quái vật bảo vệ và Trúc Ninh là dùng quỷ ngữ từ đầu đến cuối, bên ngoài không thể nghe hiểu.

Mặc dù ba người bác Hà không biết trong phòng đang nói gì, nhưng sát ý và âm lãnh bất ngờ nổ tung khiến tất cả mọi người trong phòng khách không ai đứng vững…

Rèm cửa bị hất bay, trước sự sợ hãi cực độ, ba người nằm rạp trên mặt đất chỉ có thể trơ mắt nhìn quỷ khổng lồ chiếm cứ cả phòng ngủ nhào về phía thiếu niên đứng trước cửa sổ!

Ban đầu, Trúc Ninh miễn cưỡng định cạp cái thứ trông dở tệ này, nhưng màn cửa đột nhiên bị hất bay khiến cậu hơi ngại há mồm… Trong một khắc điện quang hỏa thạch, Trúc Ninh thử tháo lệnh bài vô thường treo trên cổ, vút —— ——

Một hòn đá nhỏ không có tí sức nặng, thong thả lắc lư đập cái bốp lên đầu quỷ khổng lồ.

Trong tiếng thét chói tai của ba người một lệ quỷ ở ngoài phòng khách, hư ảnh Hắc Vô Thường khổng lồ xuất hiện trong căn phòng nhỏ chỉ còn sót lại một ít khoảng trống!

Một giây kế tiếp, ánh mắt của hư ảnh Hắc Vô Thường khóa chặt lên quỷ khổng lồ phía trước, hắn vươn tay kéo tên quỷ khổng lồ sau đó xoa như xoa bóng tuyết. Quỷ khổng lồ ngay cả một tiếng thét chói tai cũng không kịp phát ra, từ một con quái vật cao ba mét bị nặn thành một vắt cơm chỉ to bằng cái chậu rửa mặt nhỏ.

Hư ảnh Hắc Vô Thường trở tay đưa vắt cơm tới trước miệng Trúc Ninh. Sau đó bất động giữa không trung giống như chạy xong chương trình cài đặt.

Trúc Ninh nhìn vắt cơm to bằng chậu rửa mặt, rồi lại nhìn ba người bác Hà trợn mắt há hốc mồm cách đó hai mét.

Trúc Ninh: “…” Mình có nên phơi bày sức ăn trước mặt những người bạn mới này không?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.