Sau Khi Chết Nàng Phát Hiện Vợ Mình Là Phản Diện Trong Truyện Linh Dị

Chương 112: C112: Kết thúc



Chử Hâm!!!

Hận thù trong mắt Quỷ Vương như muốn chảy máu, nhưng dù hắn có hận đến đâu, trong miệng cũng không có cách nào nói ra bất luận chữ nào về nàng ấy.

“Rầm!” Đào Ngột giết đến đỏ cả mắt cũng sẽ không đợi hắn trầm tư xong, làm một con Đào Ngột, trong xương cốt đã nhiễm thiên tính kiệt ngạo khó thuần, giờ phút này càng thêm điên cuồng vì đã nhiều lần để Quỷ Vương chạy khỏi tay mình, Quỷ Vương đã mất đi thời cơ tốt nhất để kiềm chế lý trí của cô ấy.

Quỷ khí lập tức bao phủ mây đỏ trên bầu trời, thế giới đột nhiên trở nên u ám, kẻ địch trong mắt Đào Ngột đột nhiên biến mất, giây tiếp theo, hắn xuất hiện phía trên đỉnh đầu Đào Ngột, cũng đã tóm lấy sừng của Đào Ngột.

Quái vật khổng lồ lập tức bị ném đi, đâm sầm vào núi Long Cư.

“Rất tốt!” Đôi mắt đỏ tươi của Quỷ Vương tràn ngập lửa giận, hắn bị cháu gái của mình lừa gạt mấy ngàn năm, kiêu căng ngạo ngạo như hắn hận không thể tự tay chém ngàn vạn nhát đao vào kẻ phản bội mình!

“Ngươi muốn chết, nhưng ta sẽ không để ngươi chết! Chờ ta giết con súc sinh này, trở về sẽ cho ngươi biết mấy năm nay ta đã bao dung ngươi đến mức nào!” Hắn từ bỏ chiến thuật bảo thủ, dù là để con súc sinh này giết Chử Hâm sau đó bản thân lại giết nó, hay là bản thân giết nó rồi đi tìm Chử Hâm tính sổ, có vẻ như đều là lựa chọn không tồi.

Đào Ngột lắc lắc đầu sau khi bị hất đi, căn bản không quan tâm đến việc đầu mình bị nứt ra một cái lỗ lớn, máu tươi chảy xuống ào ào, trực tiếp lao đến tấn công Quỷ Vương một lần nữa.

“Một con thú điên không có lý trí mà thôi…” Sau khi né tránh các đòn tấn công liên tiếp, Quỷ Vương triển khai thuật pháp bản thân đã chuẩn bị từ lâu, một “vòng” màu đen xuất hiện dưới chân Đào Ngột.

“Grào…” Đào Ngột loạng choạng, cả bốn móng vuốt lập tức rơi vào một nửa, vô số xương tay trắng vươn ra từ đó kéo cô ấy xuống, hung thú không lý trí không có cách nào đưa ra phán đoán chính xác nhất, chỉ biết phí công giãy giụa và tấn công không có tổ chức.

Cơ thể của cô ấy hiện đang bị mắc kẹt, không thể di chuyển, khiến các đòn tấn công của cô ấy trở nên rất dễ né tránh.

“Xuống địa ngục nổi điên đi.” Quỷ Vương mở tay ra đột nhiên nắm chặt, trong tay xuất hiện một thanh kiếm bị nguyền rủa và quấn quanh huyết khí, thanh kiếm này chặt đứt tia sét phun ra từ miệng Đào Ngột, giây tiếp theo liền muốn dừng trên cổ đối phương.

Đúng lúc này, hắn chợt nhớ tới nguồn gốc của thanh kiếm này.

“Vương thượng, tuy thanh kiếm này sinh ra từ thi cốt, cũng đủ hung thần nhưng thần luôn cảm thấy nó thiếu chút gì đó, không bằng để thần đem nó về lò nấu lại, tạo một vũ khí phù hợp hơn với ngài, như thế nào?”

Khi đó, Chử Hâm đã ở bên người hắn mấy trăm năm, dáng vẻ ngoan ngoãn và tôn kính kia khiến hắn mất cảnh giác, sau khi nghe ý kiến ​​của đối phương, chính mình cũng cảm thấy thấy khá hay nên đã giao thanh kiếm cho nó!

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Trong lòng hắn bất an lập tức vang lên tiếng cảnh báo, thấy bản thân sắp chém vào cổ Đào Ngột, lưng Quỷ Vương phát lạnh, lập tức giảm tốc độ chém của mình xuống.

Chỉ là tốc độ phản ứng của hắn vẫn hơi chậm, có thể nhìn ra được trình độ kiếm pháp của hắn tương đối bình thường, thế nên thanh kiếm vẫn chém vào cổ Đào Ngột đang giãy giụa.

Chẳng qua khi một thứ binh khí thần kỳ sắc bén như vậy chém vào máu thịt thì lại không cắt được đầu cô ấy như mong đợi, thậm chí không có một giọt máu nào chảy ra, ngược lại, Quỷ Vương đột nhiên phát hiện thế giới bị đảo lộn.

Không, không phải thế giới bị đảo lộn, mà là đầu hắn rơi từ trên vai xuống, đỉnh đầu chạm đất.

“Bình bịch.” Đầu rơi xuống đất lăn hai vòng, khuôn mặt coi như là tuấn tú kia dính đầy bùn đất, mặc dù đầu đã bị chém nhưng đối với Quỷ Vương cũng không phải là vết thương chí mạng, nhưng chuyện này vô cùng nhục nhã, làm sao hắn có thể nuốt trôi!

Chử Hâm, rất tốt, rất tốt, thật là làm khó cho ngươi khi phải giả làm một con chó khom lưng uốn gối mấy ngàn năm nay! Còn chuẩn bị cho mình một “bất ngờ” lớn như vậy.

Nhưng ngay sau đó, Quỷ Vương phát hiện “bất ngờ” Chử Hâm mang đến cho bản thân không chỉ có những thứ này.

Đào Ngột vừa rồi đang giãy giụa trong “bùn đen” lảo đảo hai cái rồi bước ra ngoài một cách thần kỳ! Rõ ràng thuật pháp của hắn vẫn còn đó nhưng Đào Ngột lại bước ra.

Là do thanh kiếm này?!

Quỷ Vương lập tức ném thanh kiếm trong tay đi, sau đó cướp đầu mình về trước khi Đào Ngột dẫm nát đầu hắn.

Thôi, không có kiếm cũng như nhau.

Hắn lấy ra một lá cờ, sau khi hắn tùy tiện vung lên, bốn phía nổi lên âm phong, còn có tiếng than khóc vang lên khắp núi.

Mấy chục vạn tướng sĩ của Sở quốc khi hắn còn sống, sau khi chết tất nhiên cũng phải phục vụ cho hắn! Mặc kệ là cam tâm hay không cam tâm, hắn đã thu quỷ hồn của những người này từ chiến trường về, luyện thành pháp khí này.

“Grào!” Đào Ngột lao tới, lại có hàng ngàn hàng vạn quỷ hồn từ trong lá cờ kêu thảm ngăn chặn bước tiến của cô ấy, bọn họ cũng không muốn bị hồn phi phách tán dưới móng vuốt của con hung thú này, nhưng bọn họ thân bất do kỷ.

Đào Ngột bị cuốn lấy hành động chậm chạp, Quỷ Vương nhân cơ hội đánh lén, đánh một cái vào đầu Đào Ngột, đánh cô ấy nghiêng ra ngoài, sau đó hắn ngưng tụ lệ khí của vạn quỷ, tạo thành một móng vuốt màu đỏ thẫm trên tay, đâm về phía trái tim của Đào Ngột.

Chờ hắn móc trái tim của con Đào Ngột này ra ăn hết, chắc chắn sức mạnh của hắn sẽ tăng lên rất nhiều!

Quỷ Vương cho rằng mình nắm chắc phần thắng, móng vuốt lại dừng trước người Đào Ngột vài centimet, như thể có ai đó đang khống chế cổ tay của hắn, thao túng cơ thể của hắn, cưỡng ép hắn phải dừng lại!

Không, không…

Đây không phải là ảo ảnh!

Chử Hâm! Ngươi đang ở gần đây?!

Chỉ có đối phương! Chỉ có đối phương mới có thể giả động tay động chân trên người mình lúc nào chẳng hay!

Tham Khảo Thêm:  Chương 44: 44: Bàn Tay Đen

Đã từng, đứa nhỏ tóc trái đào vô tình bị luyện thành con rối, mấy nghìn năm sau, hung thủ không ngờ nhân quả tuần hoàn, mọi hành động mình đã làm đều bị trả thù lên người mình.

Mặc dù rất nhanh Quỷ Vương đã thoát khỏi khống chế nhưng đòn đánh trả của Đào Ngột thậm chí không mất một giây, nếu móng vuốt sắc nhọn của cô ấy đánh trúng hắn, cơ thể của hắn sẽ lập tức bị xé thành từng mảnh!

Quỷ Vương trơ mắt nhìn Đào Ngột giúp mình mổ bụng, nếu hắn còn là người, có lẽ nội tạng đã rơi rụng khắp nơi.

Ha…

Chết đi cực kỳ thê thảm thảm, thậm chí toàn thây cũng không lưu lại.

Quỷ Vương đột nhiên cười, không phải vì bị chọc tức đến mê sảng mà là nghĩ đến đây là kết cục của Chử Hâm, thoáng có chút hả giận.

Hắn muốn xem, sau khi Chử Hâm chết, làm thế nào có thể bảo vệ được con súc sinh này, cho dù con thú điên này không cần phải tự mình ra tay thì với sức hủy diệt của nó, nhân loại cũng sẽ không buông tha cho nó!

Ở bên ngoài, các cơ quan liên quan ngay lập tức bao vây một khu vực rộng lớn gần đó, đồng thời dùng dụng cụ đặc biệt để tạo thành kết giới, cách ly thị giác và thính giác của tất cả người dân bình thường nhằm tránh tạo thành khủng hoảng.

Nhưng chỉ cần có mức sức mạnh nhất định thì kết giới ở đây sẽ không có tác dụng.

Giống như Phó Du Thường, cô thấy rất rõ.

Một con thú khổng lồ quay cuồng qua lại trong dãy núi, mấy ngọn núi bị san bằng, quỷ khí u ám dần dần bị áng mây đỏ ép lùi lại, sấm sét phun ra từ miệng Đào Ngột lập tức tạo ra một cái hẻm núi trong núi, thật không oai phong…

Hơi thở của Quỷ Vương biến mất nhưng con thú khổng lồ điên cuồng vẫn không vì vậy mà dừng lại, mất đi mục tiêu duy nhất giữ lại lý trí, sự hung hãn khát máu làm cô ấy phóng ánh mắt tới những người gần mình nhất.

“Ô Hạm Tầm!”

Sắc mặt Phó Du Thường vô cùng khó coi, cô vội vàng chạy tới nhưng vẫn chậm một bước, chỉ sợ tên này đã hoàn toàn quên mất lời cảnh báo của mình.

“Hơi thở của Quỷ Vương đã biến mất, đúng vậy, tôi rất chắc chắn! Nhưng ở đây… Hình như là Ô…”

Người đàn ông còn chưa kịp báo cáo xong đã nhìn thấy ánh mắt đỏ rực của hung thú trong núi đang nhìn chằm chằm vào mình.

“Hình như cái gì?” Người bên kia đang nôn nóng chờ đợi báo cáo của hắn, không ngừng thúc giục.

“Hình như, hình như…” Người phụ trách báo cáo lắp bắp, bởi vì hắn nhìn thấy con hung thú dường như đã đánh bại Quỷ Vương nhưng vẫn đang nổi điên đi từng bước một về phía mình.

Đột nhiên vai hắn chùng xuống, hắn sợ hãi đến mức suýt ném đồ trong tay.

“Cô, cô là…” Một mỹ nhân đột nhiên xuất hiện bên cạnh hắn, nhưng vẻ mặt người ta ngưng trọng, như đang tức giận, hắn cũng không dám hỏi nhiều.

“Tôi họ Phó, đến để giải quyết chuyện nơi này.”

Phó?

“Là Phó tiểu thư? Anh đừng xen vào, cứ để người ta đi qua là được.” Người trẻ tuổi phụ trách liên lạc nghe thấy giọng nói ở đầu bên kia của máy truyền tin, lập tức cung kính nhường đường.

Tham Khảo Thêm:  Chương 226

“Ngài chú ý an toàn, tôi, tôi nghĩ nó muốn đến đây!” Người trẻ tuổi lập tức nâng cao giọng nói, trong sắc mặt sợ hãi của hắn, hung thú càng thêm đến gần rồi!

Sau một hồi vật lộn sống còn, thương thế của Đào Ngột cũng không nhẹ.

Khi đến gần hơn, Phó Du Thường lập tức thấy được hiện trạng chật vật của Ô Hạm Tầm.

Ngoài những vết thương sâu tới xương lớn nhỏ trên người, bàn chân trước bên trái của cô ấy gần như bị gãy, một nửa chiếc sừng cũng bị cắt đứt, chiếc đuôi kéo lê trên mặt đất, có thể là không nhấc lên nổi…

Thê thảm như thế, lời Phó Du Thường muốn nói với cô ấy đều nghẹn lại trong cổ họng.

Nhưng cho dù bị thương như thế này, hung tính của cô ấy vẫn không hề giảm bớt, trước khi đối phương gây ra tai họa lớn hơn, mình phải lập tức khống chế Ô Hạm Tầm sau đó đưa cô ấy đi, tuyệt đối không được rơi vào tay người khác.

Hửm?

Phó Du Thường đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía bên cạnh trước mặt, trong rừng cây rậm rạp, một bóng người nhỏ bé lặng lẽ biến mất.

Cô cau mày nhìn Ô Hạm Tầm lần nữa, lo lắng trong lòng càng thêm sâu.

“Chờ đến khi cô tỉnh lại, xem Chiêu Chiêu đánh cô như thế nào đi.” Phó Du Thường đang chuẩn bị cưỡng ép khống chế Đào Ngột mất khống chế, nhưng cô còn chưa kịp ra tay, trên ót đối phương chợt lóe lên một tia sáng yếu ớt.

Hung thú khát máu dừng bước chân, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn về phương xa.

Ánh sáng mờ nhạt đó tỏa ra một hơi ấm vô cùng dịu dàng, dần dần bao bọc lấy Đào Ngột vết thương khắp người.

Hung thú cáu kỉnh không nhúc nhích, mặc cho bị đùa nghịch, sau đó bình yên thiếp đi trong ánh sáng trắng.

Đào Ngột biến thành một cái kén trắng khổng lồ, sau đó dưới sự trấn an của sức mạnh kia, cái kén trắng khổng lồ ngày càng nhỏ đi… Cuối cùng tách ra làm hai, rơi vào thung lũng sâu mà bản thân cô ấy đã cắt ra như sao băng.

Sức mạnh của Quỷ Vương tiêu tán, sức mạnh của Đào Ngột cũng tan đi, trên bầu trời không có quỷ khí cũng không có rặng mây đỏ, nhưng vẫn u ám như cũ, mây đen áp đỉnh, gió lạnh lạnh thấu xương.

Hình như dự báo thời tiết nói hôm nay sẽ có tuyết rơi dày đặc.

Người canh gác bên ngoài hà hơi chà xát tay, vừa nghĩ tới đây, tuyết rơi dày đặc như lông ngỗng trên bầu trời.

Chỉ chốc lát sau, trên ngọn cây mơ hồ có thể thấy được màu trắng của tuyết.

Phó Du Thường nhìn về hướng “sao băng” sắp đi, nhưng không theo ngay mà đi nhanh về hướng khác, bước đi càng lúc càng nhanh, cuối cùng gần như bắt đầu chạy.

“Bạch bạch…”

Như giẫm vào một vũng nước, “nước” bắn tung tóe.

Bước chân Phó Du Thường dừng lại, cô cúi đầu nhìn xuống.

Chất lỏng màu đỏ đen hiển lộ rõ ràng hơi thở bất thường, đây không phải vũng nước, mà là… Một vũng máu.

Theo vết máu lan rộng, Phó Du Thường nhìn thấy thân ảnh thuần trắng kia… Bình yên như những bông tuyết rơi trên bầu trời.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.