“…” Sự việc ở núi Trọng Mẫu nhanh chóng được đặt trước bàn làm việc của Phó Du Thường, những bức ảnh của những người chết thảm cũng xen lẫn trong đó, Phó Du Thường nhìn từng người một, trong lòng chỉ có một nghi ngờ.
Đây không phải là lần đầu tiên Tập đoàn Thịnh Chử thực hiện loại hoạt động phi pháp này, một tập đoàn khổng lồ từng che giấu bản thân rất tốt, trong thời gian ngắn thường xuyên mắc sai sót, lộ ra không ít nhược điểm, bại lộ từng khuyết điểm của mình, nếu không cũng sẽ không bị nhiều bên điều tra.
Cách làm như tự đào hố chôn mình này khiến Phó Du Thường khó hiểu, Tập đoàn Thịnh Chử là thế lực của Quỷ Vương bên phía nhân loại, bây giờ được gọi là Tập đoàn Thịnh Chử, trước đây có rất nhiều tên, trong điều tra của cô, thế lực này giấu trong dòng sông lịch sử hàng ngàn năm, có rất nhiều người muốn tiêu diệt nhưng không ai thành công.
Suy cho cùng, đều là do kẻ thao túng đằng sau có trí tuệ và thủ đoạn phi thường, là một hoặc một nhóm kẻ thù cần phải đối phó cẩn thận.
Nhưng trong khoảng thời gian gần đây, phong cách bên kia đột nhiên thay đổi… Nói là đột nhiên cũng không đúng, có lẽ mấy năm trước đã có manh mối như vậy, thế cho nên các hoạt động của Tập đoàn Thịnh Chử càng ngày càng thần kỳ hơn, cũng ngày càng giống tác phong của Quỷ Vương mà cô biết…
Phó Du Thường trầm mặc một lát, chẳng lẽ… Đoàn quân sư của Quỷ Vương đã bị xử lý? Sau đó Quỷ Vương tự mình làm việc?
Nghĩ đến các loại thao tác thông minh và xuất sắc của vị Quỷ Vương kia, thực ra muốn cho tập đoàn của đối phương tự sụp đổ vô cùng dễ, chỉ cần để Quỷ Vương tự mình điều hành là đủ, chính hắn là có thể hủy hết thế lực của mình tan nát, thuận tiện hiến tế toàn bộ đồng đội của mình, nhìn nhà lao hiện tại quá đông đúc là có thể thấy Quỷ Vương đã hại cấp dưới của mình đến mức nào.
Sơ hở vào giờ phút quan trọng này không khác nào dệt hoa trên gấm đối với các nàng, chỉ là… Trùng hợp như vậy khiến Phó Du Thường cảm thấy không chân thật.
Ngay khi cô vừa hành động, dường như có một thế lực khác thúc đẩy mọi việc phát triển theo hướng tốt hơn, giống như được thần trợ giúp, cô không tin vào việc có quá nhiều sự trùng hợp, cho nên…
Không hiểu sao trong đầu cô lại xuất hiện hình ảnh cô gái mắt mù tóc trắng, nghe nói sau khi cô đoạt lại thân thể của Chiêu Chiêu, đối phương đã bị Quỷ Vương nghiêm trị vì thất trách.
La phu nhân nói rất nhiều chuyện, còn đề cập tới tình huống của Chử Hâm gần đây, các nàng đều nhìn ra vẻ không đành lòng và né tránh trên mặt vị Quỷ Tân Nương này, có thể đoán được gần đây Chử Hâm thật sự sống không tốt.
Cô có nhắc tới những chuyện này với Chiêu Chiêu một chút, nhưng lần đó Chiêu Chiêu nghe xong tâm trạng rất không ổn, thậm chí đêm đó còn có chút hành động như mộng du, từ đó trở đi Phó Du Thường không dám nhắc tới chuyện đó nữa, chỉ có thể cố gắng hết sức bảo vệ Chử Hâm trong kế hoạch tiếp theo.
Nhưng tiền đề của tất cả là Chử Hâm đừng tự mình “tìm chết”, cô không muốn Chiêu Chiêu đau buồn nên cô hy vọng Chử Hâm sẽ không làm bậy.
Có lẽ không quá khó để tìm cách hợp lực khắp nơi tiêu diệt một vị Quỷ Vương, nhưng có lẽ làm thế nào để bảo vệ hai kẻ không yên phận trong cuộc hỗn loạn sắp tới mới là vấn đề thực sự khiến cô đau đầu.
Ô Hạm Tầm bị sắp xếp đến núi Trọng Mẫu đang xoa tay hầm hè chuẩn bị làm một vụ lớn, cướp đồ về tranh công, hoặc trực tiếp dùng bảo vật Đại Vu Chúc đã để lại giết chết Quỷ Vương, bắt sống Chử Hâm, sau đó trả lại từng khuất nhục mà mình đã phải chịu, dùng quyền làm chị, đánh em gái phản nghịch cho đến khi mông nở hoa!
Gần đây meo meo sống quá thoải mái nên đã quên mất lời dặn dò của Phó Du Thường, trí nhớ của meo meo không tốt lắm, có lẽ sau khi ăn trái đắng một chút mới có thể nhớ kỹ hơn, chờ sau khi ăn đế giày mới không bao giờ dám vứt những lời Phó Du Thường nói ra sau đầu nữa.
Mà để tận lưc tránh cho Ô Hạm Tầm chạm trán với Quỷ Vương nhiều nhất có thể, Phó Du Thường đã phí hết tâm tư nhét cô ấy ra phía sau chiến trường, lại giao cho cô ấy một việc gì đó để thu hút đi sự chú ý, nhờ một người đáng tin cậy trông chừng cô ấy, để cho cô ấy không duỗi đầu xông lên khi bên này thực hiện kế hoạch vây bắt Quỷ vương.
Cô cũng đang tiến hành đàm phán với bên Thiên Sư, hang ổ của Quỷ Vương cũng đang bị theo dõi chặt chẽ, dù sao thao tác của Quỷ Vương trong khoảng thời gian này đã thách thức điểm mấu chốt của mọi người, nếu có khả năng chiến thắng cao hơn, mọi người sẽ không ngại lại có thêm một trận chiến tiêu diệt Quỷ Vương sau hàng ngàn năm.
Hiện tại Phó Du Thường thậm chí còn hy vọng Quỷ Vương sẽ thực hiện thêm một ít thao tác thần kỳ nữa, trực tiếp thúc đẩy việc thành lập mối quan hệ hợp tác này.
Mọi sự sắp xếp đều được tiến hành đâu vào đấy, cô đã cố gắng hết sức để xem xét mọi khả năng, ngoại trừ… Trong tương lai không lâu, cô biết được một thứ gọi là “số mệnh” từ miệng một “người” khác. Truyện Việt Nam
Một “ngôi sao” nào đó trên Dòng sông Sinh mệnh đã mờ đi, nhưng hiện tại Phó Du Thường vẫn không biết gì về nó, cô chỉ có thể cảm thấy hơi hơi bất an dựa vào trực giác phi thường của mình, nhưng đến khi cô có thể nhìn thấy, số mệnh cũng đã được chứng thực…
Ánh nắng chói chang của buổi trưa chiếu vào văn phòng, giờ nghỉ trưa đã đến, Phó Du Thường nhìn thời gian rồi khép máy tính lại, cũng gần đến giờ Chiêu Chiêu đến nên cô quyết định tạm thời gác công việc sang một bên.
Trời hôm nay hơi nóng bất thường, nhiệt độ cũng lên tới mức cao nhất trong khoảng thời gian này, không lâu trước đây văn phòng của Phó Du Thường có lắp đặt một bể cá, cá trong đó có vẻ có chút lo lắng, đang bơi lội một cách bất an.
Cá ở đây đã chết mấy đám, có lẽ bát tự Phó Du Thường trời sinh không hợp với những con cá này, nuôi bao nhiêu chết bấy nhiêu, thậm chí cô còn bảo thư ký đừng cho thêm cá vào nhưng thư ký nói rằng người mua cá đã mua rất nhiều, hiện tại còn trữ rất nhiều ở đó, tạm thời cứ nuôi đi, chờ đến khi nuôi chết hết thì không mua nữa.
Điều quan trọng nhất chính là cả phu nhân và Hòn Than đều thích.
Thế là Phó Du Thường để cho những con cá này tiếp tục ở trong bể, đồng thời tự mình tìm những lưu ý khi nuôi cá, hy vọng có thể nuôi đàn cá này sống thêm mấy ngày nữa.
“Bang, bang bang…” Mấy con cá trong bể cá bắt đầu đập vào kính, bắt đầu tìm đường chết như bị điên.
Cũng không biết có phải đám cá trước đó tự đâm chết bản thân như thế này hay không, Phó Du Thường lập tức đi tới bể cá, mở nắp bể cá ra, đang suy nghĩ xem có nên vớt cá ra hay không, ngay lúc này, cô nhìn thấy hình ảnh mặt trời phản chiếu trong bể cá.
Rất quỷ dị.
Phó Du Thường nhìn ánh mặt trời phản chiếu trên mặt nước, vẻ mặt thoải mái dần dần biến mất.
Dường như cô nghe thấy một giọng nói nhỏ, giống như có người đang không ngừng luyên thuyên, giọng nói ồn ào đó dần dần trở nên rõ ràng hơn, cuối cùng trong đống tạp âm ầm ầm cũng có một hai từ mạch lạc, như đang nói: “Khi nào trở về?”
“Ầm!” Bể cá bắn nước tung tóe, hình ảnh phản chiếu của mặt trời bị đánh tan theo gợn sóng trên mặt nước.
Hình ảnh phản chiếu quỷ dị của mặt trời trở lại bình thường, những con cá đáng thương trong bể cá đều ngửa bụng, tội nghiệp chúng nó không thoát khỏi số phận của tiền bối.
“Không về.” Phó Du Thường cau mày, khẽ nói hai chữ.
Vợt vớt cá nhỏ trong tay cô khựng lại giữa không trung, thứ vốn định dùng để cứu cá bây giờ chỉ có thể vớt xác, cô không tấn công lũ cá này nhưng chúng nó lại chết toàn bộ rồi.
Cô vớt xác một con cá lên, đặt trong lòng bàn tay cẩn thận quan sát, sau đó phát hiện mắt của con cá vừa chết vậy mà chuyển sang màu trắng, cô lại dùng cái vợt nhỏ trên tay khảy những con cá khác, phát hiện toàn bộ cá đều như vậy, một lát sau, bể cá bắt đầu phát ra mùi hôi thối.
Phó Du Thường bình tĩnh đặt xác cá trở lại bể cá, sau đó dùng khăn ướt lau tay rồi đậy nắp bể cá lại để tránh mùi hôi thối bay ra ngoài.
Nhưng đối với Mộc Chiêu có khứu giác nhạy bén mà nói, mùi này rất có sức tấn công, vốn dĩ nàng vừa ngâm nga một bài hát vừa bước vào văn phòng, nhưng vừa mở cửa ra, đoạn ký ức đã chết đi nào đó bắt đầu tấn công nàng.
Nhớ lại khu dân cư nơi tiểu trợ lý ở, tuy mùi ở đây không nồng nặc như mùi ở đó nhưng cảm giác hôi thối thoang thoảng lại có phần giống nhau, Mộc Chiêu rút chân vừa bước vào văn phòng về.
Chờ sau khoảng ba giây chuẩn bị tinh thần, nàng lập tức lao vào và đóng cửa lại, ngửi khắp nơi như cảnh khuyển để xem rốt cuộc mùi hôi bay ra từ đâu.
Sau đó nàng tìm được những con cá đã bỏ mình.
“Học tỷ, hay là chúng ta đừng nuôi cá nữa, có lẽ cá không hợp bát tự với chị…” Mộc Chiêu ghé lại gần bể cá, ngửi thấy mùi hôi thoang thoảng truyền đến từ đây, cá này đã chết bao lâu rồi? Sao thư ký còn chưa đi thay? Bốc mùi luôn rồi!
“Vừa mới chết.” Phó Du Thường đi đến bên cạnh Mộc Chiêu, gỡ tay nàng ra khỏi bể cá, “Đừng đụng vào, nó không sạch.”
“Sao vừa mới chết lại có mùi hôi… Chuyện là như thế nào?” Mộc Chiêu nheo mắt, cuối cùng phát hiện những con cá chết này hình như có gì đó không ổn, “Những con này không còn mới nữa!”
Chính vì thư ký quá tận chức tận trách nên mỗi lần cá ngửa bụng đều sẽ thay cá mới nên trước đó không ai để ý đến chuyện kỳ lạ này.
“Đúng vậy, bọn chúng có vấn đề.” Phó Du Thường an ủi Mộc Chiêu đang tức giận: “Đừng lo lắng, chị sẽ tìm người mua những con cá này trước.”
“Những con cá này…” Mộc Chiêu phun ra một câu chửi rủa đầy duyên dáng, nàng tưởng tượng học tỷ làm việc ở đây, cá trong bể cách gần như vậy thế mà có vấn đề! Nghĩ thôi cũng đã cảm thấy sởn tóc gáy!
Phó Du Thường gọi thư ký vào, thư ký luôn am hiểu mắt nhìn xung quanh, tai thì nghe ngóng lập tức phát hiện toàn bộ cá đều đã ngửa bụng hết, trong lòng cô ấy cảm thán một tiếng, có lẽ sếp và cá không thích hợp ở cùng phòng, đang lúc suy nghĩ chốc nữa đổi đám khác thì cấp trên yêu cầu cô ấy tìm người phụ trách mua đám cá này, nói là phu nhân rất thích, dự định nuôi một ít ở nhà.
Cá đáng thương, thư ký mặc niệm cho con cá sẽ xuất hiện trong nhà Phó Du Thường ba giây, sau đó lập tức gọi điện cho người phụ trách mua cá.
Người kia trông có vẻ hơi bứt rứt bất an, nói bóng nói gió hỏi thư ký tại sao Phó tổng lại muốn tìm mình, khi nghe nói phu nhân thích cá trong văn phòng, định mua thêm một ít để nuôi trong nhà mới thở phào nhẹ nhõm.
Thư ký không đi theo, để hắn vào văn phòng một mình.
Đột nhiên, một cảm giác lạnh lẽo chui lên từ lòng bàn chân, chạy dọc sống lưng lên đến đầu.
Lạnh, lạnh quá, không phải bình thường văn phòng của Phó tổng không mở máy lạnh sao?