Sau Khi Cứu Rỗi Ma Tôn

Chương 80: Chương 80:



Từ sau ngày Phó Yểu Yểu biến mất cùng trận pháp nghịch chuyển, Bách Lý Hưu đã thực hiện cam kết “không giết, không xâm, không phạm” với rất nhiều tiên môn. Trong những năm này hắn cũng không giết hại lung tung người nào nữa.
 
Những chuyện đã đồng ý với nàng hắn đều làm rất tốt.
 
Phó Yểu Yểu rất hài lòng giơ tay lên xoa đầu hắn khen ngợi: “Hưu Hưu thật là giỏi.”
 
Vẻ mặt Bách Lý Hưu rất quái dị: “Không cho nàng nói thế.”
 
Phó Yểu Yểu nhỏm dậy từ trong lòng hắn: “Tại sao chứ? Trước kia ta cũng gọi chàng như vậy mà.”
 
Bách Lý Hưu: “Trước là trước, bây giờ tinh thần nàng đã tỉnh táo rồi, không cho gọi như vậy nữa.”
 
Phó Yểu Yểu: “Ta càng gọi! Hưu Hưu, Hưu Hưu, Hưu Hưu!”
 
Kẻ tám lạng người nửa cân chẳng ai chịu thua ai.
 
Bách Lý Hưu im lặng nhìn dáng vẻ ngang ngược không nhường ai của nàng một hồi rồi đột nhiên bế nàng lên đi về phía ghế dựa. Vẻ mặt Phó Yểu Yểu lập tức thay đổi: “Chàng muốn làm gì hả? Bây giờ đang là ban ngày! A a a không được!”
 
Bách Lý Hưu búng ngón tay một cái để một lớp kết giới vô hình bao phủ mảnh trời nho nhỏ này. Thần thức của hắn mạnh mẽ xâm nhập vào đầu óc Phó Yểu Yểu khiến nàng gần như là mềm nhũn cả người dựa vào ngực hắn trong nháy mắt. Trong lúc thần hồn đang run rẩy kịch liệt, nàng nghe thấy giọng của hắn: “Nàng sẽ phải trả giá đắt cho hành động của mình.”
 
Má nó chứ! Quấn lấy nhau bằng thần hồn như này còn mệt mỏi hơn cả làm bằng cơ thể nhiều!
 
Rõ ràng là chỉ nằm yên không cần nhúc nhích nhưng đợi đến khi hắn lui ra khỏi đầu, Phó Yểu Yểu đã biến thành một vũng nước mềm nhũn trên ghế dựa, mồ hôi đầm đìa, ngay cả sức nhúc nhích đầu ngón tay cũng chẳng còn.
 
Thậm chí nàng còn thấy được người trong thôn vác cuốc đi ngang qua sân nhà mình nữa. Chỉ là nơi này đã bị Bách Lý Hưu làm phép rồi nên bọn họ không nhìn thấy gì cả. Chỉ là bọn họ không thấy chứ Phó Yểu Yểu thì vẫn thấy! Giữa ban ngày ban mặt! Trời đất sáng sủa! Người đến người đi! A a a nàng chẳng còn mặt mũi nào mà sống tiếp nữa!
 
Nhìn kẻ đầu tên mặt mũi thoả mãn bên cạnh, nếu không phải giờ này đã hết sức thì chắc chắn Phó Yểu Yểu sẽ nhào lên cắn chết hắn.
 
Phó Yểu Yểu nghiến răng nghiến lợi: “Hưu Hưu!”
 
Bách Lý Hưu đáp đầy ám chỉ: “Xem ra là ta dạy dỗ chưa đến nơi đến chốn.”
 
Phó Yểu Yểu:” Đằng nào cũng phải trả giá rồi, ta phải gọi cho bõ!”
 
Bách Lý Hưu: “Nàng gọi một lần ta sẽ dạy dỗ nàng thêm một lần.”

 
Thế là hắn lại đè nàng ra làm thêm lần nữa.
 
Giờ thì ngay cả sức trợn mắt lườm Phó Yểu Yểu cũng chẳng còn nữa. Nàng chỉ muốn nằm vật ra đến hết đời thôi. Bách Lý Hưu nghiêng người ôm lấy nàng, thấy khuôn mặt đỏ bừng kia thì không nhịn được mà cười rộ lên. Nàng nhắm hai mắt lại uể oải nói: “Chàng còn mặt mũi mà cười à?”
 
Bách Lý Hưu hôn cái chóc lên má nàng rồi kéo tay người ta qua dùng chút lực vé trận pháp lên lòng bàn tay nàng.
 
Phó Yểu Yểu cảm thấy gì đó nên mở mắt ra hỏi: “Liên Tâm trận hả?”
 
Hắn “ừ” một tiếng, vẽ nốt trận pháp rồi đặt tay mình lên lòng bàn tay nàng như ký kết khế ước nào đó vậy. Ánh sáng bàng bạc phát ra giữa lòng bàn tay hai người, Liên Tâm trận chính thức có tác dụng. Trận pháp trong lòng bàn tay hắn cuối cùng cũng sáng lên lần nữa.
 
Phó Yểu Yểu giơ tay lên nhìn một hồi rồi nói: “Hình như hơi khác trước kia thì phải.”
 
Bách Lý Hưu lại ôm nàng nằm xuống lần nữa, giọng nói trở nên cực kỳ thoải mái: “Ta đã cải tiến nó một chút. Sau khi kích hoạt trận pháp ta sẽ cảm nhận được vị trí của nàng.”
 
Ồ! Có thêm chức năng định vị của điện thoại di động!
 
Hai người ôm nhau đánh một giấc ngủ trưa trên ghế dựa. Từ khi có pháp thuật của Bách Lý Hưu nuôi dưỡng, cây mận ngọt trong sân nhà càng ngày càng tươi tốt. Tán cây xoè rộng tạo thành một cái dù màu xanh, mặc dù đã vào thu nhưng vẫn nở đầy hoa, gần như ngày nào cũng có cánh hoa rơi xuống.
 
Mặt trời từ từ ngả bóng. Tinh Viên đang ôm Quán Quán ngồi trước ngưỡng cửa lim dim thì đột nhiên cảm nhận được gì đó, bèn mở mắt ra nhìn một cái, vẻ mặt chợt trở nên mừng rỡ: “Mục gia gia!”
 
Bóng dáng Mục Trác Nghĩa xuất hiện trong sân, nhìn Yêu Nhân nhỏ chạy tới trước mặt mình thì không khỏi vui vẻ nói: “Tiểu Tinh Viên, cháu cao hơn rồi.” Ông nhìn xung quanh một vòng: “Chỉ có mỗi cháu ở nhà à?”
 
Nghe thấy tiếng nói, Phó Yểu Yểu mơ mơ màng màng mở mắt ra. Sau khi thấy Mục Trác Nghĩa, cô mới giật mình tỉnh hẳn, vội vội vàng vàng ngồi bật dậy đẩy đẩy Bách Lý Hưu: “Mau rút kết giới đi kìa!”
 
Một cơn gió thổi qua. Chỗ vừa nãy còn chẳng có ai chợt xuất hiện một chiếc ghế dài. Phó Yểu Yểu nhảy xuống khỏi ghế kêu to: “Ngoại công!”
 
Giọng nàng làm Mục Trác Nghĩa giật mình. Ông xoay người lại thấy bọn họ thì lắc đầu cười: “Các cháu đó, ở nhà mình mà cũng dở mấy cái trò bịp bợm doạ người này nữa.” Ông nhìn Phó Yểu Yểu rồi không ngừng cảm thán: “Đêm qua ta nhớ ra cháu nên biết là Bách Lý Hưu thành công rồi, cũng biết hôm nay thằng bé sẽ đến. Quay về là được rồi, quay về là được rồi!”
 
Ông nhìn cháu ngoại mình: “Còn mái tóc bạc của cháu… Thôi, mọi chuyện đều có nhân quả.”
 
Phó Yểu Yểu vui vẻ rót trà rồi kéo Mục Trác Nghĩa ra ngoài sân ngồi uống trà tám chuyện: “Ngoại công, ông tới cũng đã tới rồi, ở lại đây với chúng cháu mấy ngày đi!”
 
Mục Trác Nghĩa liếc mắt nhìn cái sân nho nhỏ này rồi cười đáp: “Một căn nhà hai gian nhỏ như này sao ở nhiều người được?”
 
Bách Lý Hưu ngồi một bên đột nhiên lên tiếng: “Cháu có mua một căn nhà ở thành Bạch Thuỷ, ngày mai là có thể chuyển vào ở.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

 
Phó Yểu Yểu hơi ngạc nhiên. Đang sống êm đẹp ở nông thôn sao tự nhiên chạy vào thành mua nhà làm gì vậy?
 
Bách Lý Hưu cười cười: “Chẳng phải nàng bảo lúc thành hôn cái sân nhỏ này không đủ chỗ cho khách ngồi sao? Ta mua một toà nhà lớn đủ cho tất cả mọi người đến dự tiệc luôn.”
 
Phó Yểu Yểu và Mục Trác Nghĩa: “Chờ một chút!”
 
Phó Yểu Yểu hỏi: “Chẳng phải chúng ta mới chỉ bàn bạc chuyện thành thân vào trưa nay thôi sao? Sao chàng mua được nhà rồi? Chẳng phải từ khi đó đến giờ chàng vẫn luôn ở bên cạnh ta sao? Chàng mua hay cướp vậy hả!”
 
Mục Trác Nghĩa: “Thành thân cái gì cơ?!”
 
Bách Lý Hưu trả lời câu hỏi của Phó Yểu Yểu trước: “Ta dặn Hùng Thanh Thanh đi mua. Vừa rồi lúc nàng ngủ trưa ta đã chia ra một luồng thần thức đi xem thử rồi. Vị trí và kết cấu đều là kiểu nàng thích cả, khế đất cũng ký xong rồi.”
 
Xong xuôi hắn lại quay đầu về phía Mục Trác Nghĩa: “Cháu và Yểu Yểu muốn thành thân ở nhân gian. Ngoại công, ông phải chuẩn bị tam thư lục sính giúp cháu đó nhé.”
 
Mục Trác Nghĩa kích động đến nỗi mắt ầng ậc nước. Chợt ông đập bàn cái rầm đứng bật dậy: “Được! Bây giờ ông lập tức về chuẩn bị luôn!” Nói xong ông trực tiếp biến mất tăm, không kịp chờ nữa mà muốn về núi Ngọc Đỉnh ngay.
 
Phó Yểu Yểu bị hành động này của ông dọa sợ ngây người, bắt đầu xoắn xuýt chuyện sinh hoạt sau cưới: “Vậy sau này chúng ta ở đây hay chuyển vào thành Bạch Thuỷ?”
 
Nhìn ra được rằng Bách Lý Hưu đã nghiêm túc nghiên cứu chuyện này rồi. Nghe nàng hỏi vậy, hắn đáp ngay: “Chẳng phải con gái nhân gian ai cũng có nhà mẹ đẻ sao? Sau này nơi này chính là nhà mẹ đẻ của nàng.”
 
Phó Yểu Yểu thật sự bị suy nghĩ này của hắn làm cho cảm động. Nàng nhào qua cho hắn một cái hôn thật kêu, đang hôn dở thì nghe một tiếng hét hãi hùng vang lên phía sau lưng: “Ôi chao cha má ơi! Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn! Sao ta lại đúng lúc bắt gặp cảnh này thế này hả trời!”
 
Đó là Khương Sơ cưỡi cái pháp bảo phi hành rách nát của mình vội vàng vọt tới.
 
Trong một ngày mà tất cả bạn tốt người quen đều chạy tới gặp mình khiến trong lòng Phó Yểu Yểu ấm nóng lên, cảm thấy đời này được như vậy là không còn gì nuối tiếc nữa rồi.
 
Nếu trước kia nhìn thấy tên quỷ giết người như ngóe Bách Lý Hưu này có khi Khương Sơ còn sợ chứ bây giờ khôi phục trí nhớ rồi, nàng ấy đã nhớ ra Mục sư huynh đã từng nhường nhịn chiều chuộng Yểu Yểu sư muội. Hôm nay gặp lại, Mục sư huynh được tô vẽ thêm nhiều hơn càng làm vơi đi cảm giác sợ hãi trong lòng nàng ấy. Lúc gặp nhau nàng ấy còn dám cất lời đùa giỡn nữa: “Mục sư huynh, lâu rồi không gặp! Tóc trắng cũng không tệ ha!”
 
Bách Lý Hưu gật đầu đáp lại, trông vừa điềm đạm vừa khách khí.
 
Thái độ này làm Khương Sơ đã từng nhìn thấy hắn phát điên không ngừng thán phục, còn lén lút xúc động trong lòng: Quả nhiên sức mạnh của tình yêu là vô cùng to lớn!
 
Biết được tin bọn họ chuẩn bị thành thân ở nhân gian, Khương Sơ còn kích động hơn cả hai người trong cuộc. Nàng ấy đập bàn quyết định ngay: “Ta coi như là người nhà mẹ đẻ của Yểu Yểu. Chuyện này để đấy ta làm!”

Tham Khảo Thêm:  Chương 217: 217: Câu Chuyện Này Nhạt Cần Thêm Muối

 
Nàng ấy xoa xoa tay, càng nghĩ càng thấy phấn khích: “Vậy theo quy củ ở nhân gian thì bây giờ hai người không thể gặp mặt nhau được! Yểu Yểu với ta…” Bách Lý Hưu đột nhiên nhìn qua một cái. Nhận được ánh mắt đầy ý muốn giết chóc kia, Khương Sơ lập tức đổi lời: “Tất nhiên là người thuộc tiên môn chúng ta không cần phải dựa hẳn vào quy củ nhân gian rồi! Ta sẽ đi tìm Mục chưởng môn bàn bạc trước một chút!”
 
Nói xong nàng ấy vội vàng chạy biến.
 
Thật là đáng sợ! Ma đầu quả nhiên là ma đầu! Yêu vào cũng không thể thay đổi được bản chất của hắn!
 
Phó Yểu Yểu buồn cười trợn mắt lườm Bách Lý Hưu một cái: “Chàng doạ tỷ ấy làm gì!”
 
Đại ma đầu không hề biết kiểm điểm chút nào, chỉ chậm rãi bưng tách trà lên nhấp một ngụm.
 
Uống trà xong, Phó Yểu Yểu chơi đùa với Tinh Viên và Quán Quán một hồi, nhìn mặt trời đang sắp khuất bóng ở đằng Tây rồi nói với Bách Lý Hưu: “Ta muốn đi gặp Chu tiên sinh một lần.”
 
Động tác châm trà của Bách Lý Hưu không hề dừng lại, chỉ lạnh nhạt đáp: “Ừ.”
 
Phó Yểu Yểu cảm thấy hơi bất ngờ, bèn lại gần quan sát hắn: “Sao chàng đồng ý dễ dàng thế?”
 
Bách Lý Hưu: “Ta không đồng ý thì nàng sẽ không đi nữa hả?”
 
Phó Yểu Yểu: “Tất nhiên là không rồi.”
 
Bách Lý Hưu nhìn nàng đầy sâu xa khiến Phó Yểu Yểu há miệng cười to rồi sáp lại gần hôn lên môi hắn một cái: “Chờ ta về ăn tối nhé. Hôm nay ta muốn ăn cá kho!”
 
Con ngươi sâu thẳm của hắn phản chiếu nụ cười xán lạn của nàng rồi cũng dần dần ánh lên ý cười: “Được.”
 

 
Đường đến học đường là con đường mà Phó Yểu Yểu quen đến không thể quen hơn. Nàng và Uyển Hà đã từng thường xuyên nắm tay chạy băng băng qua con đường này, sau đó lại lén lút đi nhìn vị tiên sinh dạy học tuấn tú kia. Sau này Uyển Hà thay lòng thích một vị sư huynh thuộc phái Thanh Miểu, vậy nên người si mê Chu tiên sinh chỉ còn lại Phó Yểu Yểu.
 
Khi đó tình cảm của nàng với Chu tiên sinh là như nào nhỉ?
 
Không thể nói là nàng thích người ta được, có lẽ mới chỉ là trình độ nhìn ngắm như hồi còn ở hiện đại nàng thích lướt video ngắn xem mấy anh đẹp trai vậy.
 
Cuộc sống ở thế giới này quá khô khan, trừ làm ruộng ra thì cũng là làm ruộng. Có lúc nàng nằm trên chiếc giường nhỏ của mình nhìn mặt trời khuất núi, màn đêm lạnh lẽo buông xuống mà cảm thấy đây chính là nguyên nhân khiến nàng không thể nào dung nhập được vào thế giới này.
 
Sau này trưởng thành rồi, người tới cửa làm mai cho nàng cũng nhiều lên. Tóm lại là vì ở trong thời đại này con gái xuân xanh phải lập gia đình rồi nên nàng ở một thân một mình cũng sẽ trở thành cơ hội cho kẻ xấu thừa cơ mà chen chân vào.
 
Vậy nên lúc đó nàng nghĩ rằng còn chẳng bằng gả cho Chu tiên sinh!
 
Chỉ là một câu vô trách nhiệm năm đó của nàng lại làm lỡ của người ta nhiều năm như vậy. Nhìn thấy rừng trúc quen thuộc, bước chân đi trên con đường đến học đường của Phó Yểu Yểu cũng nặng thêm.
 
Vừa mới tan học nên một đám nhóc bé tí lao ra khỏi cửa như làn gió. Phó Yểu Yểu liếc mắt một cái đã nhìn thấy Chu Ngạn Cẩn mặc áo dài màu xanh nho nhã điềm đạm đi ở sau cùng. Y vẫn luôn mang dáng vẻ lịch sự tao nhã đó. Sau khi cẩn thận đóng hết cửa sổ mới từ tốn nhấc chân bước xuống bậc thềm.

Tham Khảo Thêm:  Chương 507: Thanh niên mắt vàng

 
Mới đi được hai bước, y ngẩn ra khi nhìn thấy Phó Yểu Yểu đang đứng trên nấc thang. Sau khi lấy lại phản ứng, Chu Ngạn Cẩn cười rộ lên nói: “Yểu Yểu, ngươi tới rồi.” Y dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Vốn định gọi ngươi là Mục phu nhân nhưng ta nghe nói ngươi và Mục công tử còn chưa thành thân nên không gọi như vậy được.”
 
Cảm giác áy náy và bối rối lan tràn trong lòng Phó Yểu Yểu. Nàng không thể không mở miệng: “Chu tiên sinh, vì một câu nói đùa năm đó của ta mà làm ngươi lỡ mất nhiều năm như vậy. Thật sự rất xin lỗi.”
 
Chu Ngạn Cẩn cười một tiếng như gió mùa xuân: “Ngươi chưa từng làm lỡ ta mà?”
 
Phó Yểu Yểu đáp: “Bạch bà bà nói…”
 
Nàng hơi xấu hổ không nói được mấy lời “vì ta mà nhiều năm rồi ngươi chưa lập gia đình” này ra khỏi miệng.
 
Chu Ngạn Cẩn bước xuống bậc thêm rồi ôn tồn đáp: “Trước giờ Bạch bà bà nói chuyện toàn thích phóng đại lên mấy lần. Năm đó mặc dù ta đồng ý để bà ấy làm mai nhưng cũng chỉ là một câu đồng ý đầu môi chót lưỡi cho lễ phép vậy thôi chứ hoàn toàn chưa chuẩn bị sính lễ gì, sao có thể coi như là ngươi làm lỡ ta được?”
 
Phó Yểu Yểu há miệng, còn chưa kịp đáp lời đã nghe y nói tiếp: “Chuyện ta chưa lập gia đình là do ta. Ngươi đừng nên đổ trách nhiệm này lên đầu bản thân, cũng không cần phải có gánh nặng trong lòng vì một câu đồng ý ngoài miệng năm đó đâu.”
 
Phó Yểu Yểu ngẩng đầu nhìn đôi mắt luôn chân thành sáng ngời kia của y: “Ngươi có thể bình an quay lại là ta thoả mãn lắm rồi.”
 
Y là Chu tiên sinh được người xung quanh kính trọng nên cũng có khí phách và kiêu ngạo của bản thân. Phó Yểu Yểu không phải kẻ ngu, nàng biết y nói vậy là để xoá đi áy náy và gánh nặng tâm lý của nàng. Nhưng việc đã đến nước này rồi, có hỏi thêm nữa cũng chỉ khiến hai bên rơi vào tình cảnh càng khó chịu hơn mà thôi.
 
Thế nên Phó Yểu Yểu cười với y: “Vâng, đa tạ Chu tiên sinh đã giải thích cho ta hiểu.”
 
Chu Ngạn Cẩn cũng cười rộ lên: “Nghe nói không bao lâu nữa ngươi và Mục công tử sẽ thành thân. Đến lúc đó đừng quên đưa thiệp mừng tới cho ta nhé. Ta cũng phải tới đòi một ly rượu mừng mới được.”
 
Phó Yểu Yểu cong cong mắt: “Đó là điều đương nhiên!” Sau đó nàng lại hoạt bát sôi nổi nhảy về phía sau một bước rồi vẫy vẫy tay với y: “Vậy ta đi đây! Hẹn gặp lại Chu tiên sinh!”
 
Chu Ngạn Cẩn như một thầy giáo quan tâm học sinh: “Đi từ từ thôi! Cẩn thận nhìn đường kẻo ngã đấy!”
 
Phó Yểu Yểu xoay người, bóng lưng mảnh khảnh giống như một cơn gió mát đêm hè thổi qua rừng trúc: “Ta biết rồi.”
 
Nhìn bóng dáng càng lúc càng xa của nàng, Chu Ngạn Cẩn cụp mắt xuống, một tiếng cười dài cuối cùng cũng bị gió trong rừng trúc thổi tan.
 
Phó Yểu Yểu chạy băng băng về nhà.
 
Mùi cá kho thơm phức đã bay ra sân nhà nàng rồi. Đẩy cửa vào rồi nàng mới biết hôm nay người xuống bếp là Bách Lý Hưu.
 
Phó Yểu Yểu chạy tới ôm chầm lấy hắn từ phía sau: “Thơm quá đi mất!” Nàng thò đầu ra nhìn nồi cá một cái: “Sao trông con này giống cá Tử Băng thế?”
 
Bách Lý Hưu nhấc nồi cá đã nấu xong vào mâm rồi khen nàng: “Mắt nhìn không tệ.”
 
Nghĩ đến dáng vẻ giẫm chân tức giận của Giải Hải Lam là Phó Yểu Yểu lại không nhịn được mà cười cong cả mắt.

 


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.