*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Khương Anh, cô đến đây, tôi giới thiệu với cô một chút.
Đây là Ngọc Kiều, lúc trước cô ấy học chuyên ngành kế toán ở đại học, bây giờ muốn đến khoa tài vụ của chúng ta học tập, cô hướng dẫn cô ấy đi.”
“Ngọc Kiều, vị này là trưởng khoa tài vụ.
Cháu có gì không hiểu thì hỏi chú hoặc hỏi cô ấy cũng được.
Cố học giỏi rồi làm cho tốt.
Chú chờ sau khi cháu thành thạo thì đến giúp chú chia sẻ công việc nhiều hơn.”
Tô Ngọc Kiều chào một tiếng trước:
“Chào chị Khương.”
Sau đó khiêm tốn nói với phó trưởng phòng:
“Chú Chu nói đùa rồi.
cháu thật sự đến học tập thôi.”
“Ha ha, được, vậy cố gắng học chăm chỉ nhé.”
Phó trưởng khoa không đem lời của cô để ở trong lòng.
Làm gì có chuyện con cái của những này lãnh đạo tự nhiên muốn vào trong nhà máy học tập, còn không phải là vì về sau dễ dàng thuận lợi sắp xếp công việc.
Ông hiểu, cho nên chỉ là thuận theo nói, cũng không có vạch trần ý tứ.
Những người khác trong phòng nghe xong lời này cũng đều hiểu, trong lòng không cam lòng nhưng cũng không có cách nào.
Trong lòng Khương Anh cũng nghĩ như vậy nhưng chị ấy không “Thức thời” giống phó trưởng khoa mà lập tức nhíu mày nói từ chối:
“Anh Chu, cũng không phải anh không biết hiện tại phòng tào vụ có bao nhiêu bận rộn.
Làm sao tôi có thời gian để hướng dẫn người khác?”
“Không cần hướng dẫn em.
Chị Khương cứ sắp xếp công việc cho em là được, để em làm việc vặt cũng được.”
Tô Ngọc Kiều tự mình hiểu lấy khoát tay, tỏ vẻ mình tuyệt đối sẽ không làm lỡ công việc của mọi người.
Tô Ngọc Kiều cũng biết danh tiếng trước kia của mình không tốt lắm.
Xưởng dệt nói lớn thì cũng lớn nhưng nơi có người thì có tin đồn, danh tiếng xấu tính và hư hỏng của cô đã lan rộng, cô cũng không muốn thay đổi nhưng cô nhất định phải ở lại đây.
Phó trưởng phòng tùy ý đáp qua loa hai câu sau đó ném “củ khoai lang phỏng tay” là Tô Ngọc Kiều giao cho Khương Anh, tự xoay người vào phòng làm việc.
Khương Anh nhíu mày, lại đánh giá Tô Ngọc Kiều nhưng vẫn không muốn nhìn thấy cô nên chỉ vào một cái bàn làm việc trống để cô ngồi xuống rồi mặc kệ cô.
Bây giờ Tô Ngọc Kiều vẫn là tâm điểm chú ý của người trong văn phòng.
Tầm mắt mọi người thường thường lén lút phóng tới nhưng khi cô nhìn qua lại nhanh chóng dời đi, không dám nhìn trực diện với cô.
Phần lớn công nhân viên chức của xưởng dệt đều ở trong gia thuộc viện nên về cơ bản thì mọi người đều quen biết lẫn nhau và người biết Tô Ngọc Kiều cũng rất nhiều.
Trước kia cô cũng rất hống hách nên tất cả mọi người không muốn đắc tội với thiên kim của xưởng trưởng nhưng trong lòng không hài lòng vì cảm thấy bất công nên cũng không muốn để ý đến cô.
Trong lúc nhất thời Tô Ngọc Kiều đã bị cô lập.
Bản thân Tô Ngọc Kiều thì lại không có cảm giác gì, cô nhìn trái nhìn phải, cảm thấy ngồi khá thoải mái.
Trên bàn làm việc trống không chất đống rất nhiều tư liệu lộn xộn, cô buông túi xuống, bắt đầu cầm một phần lật xem.
Bàn bên cạnh là một cô gái trẻ tuổi đeo kính mắt, nhìn có vẻ ngơ ngác.
Bắt đầu từ khi Tô Ngọc Kiều tiến vào, cô ấy chưa từng liếc mắt nhìn cô một cái nào, hai tay không ngừng lật tài liệu, có vẻ đang bận rộn rất nhiều việc.
Tô Ngọc Kiều cảm thấy quá nhàn rỗi nên chủ động hỏi:
“Cô có cần hỗ trợ không?”
Cô gái trẻ ngây ngốc ngẩng đầu, nghi hoặc vì sao tự nhiên lại có người ngồi bên cạnh mình.
Cô ấy là nhân viên mới vào nhà máy được hai ngày, trong gia đình cũng không có ai làm việc ở nhà máy dệt, cho nên không biết Tô Ngọc Kiều.
“Cô cũng là người mới à?”
Thấy Tô Ngọc Kiều gật đầu, cô ấy mới đẩy đẩy kính mắt nói:
“Tôi cũng vừa tới hai ngày trước.
Trên tay tôi có một danh sách thống kê sắp phải giao, đang tra tư liệu.
Nếu cô không bận, vậy phiền cô giúp tôi kiểm tra danh sách nhập hàng của tháng trước đi.”
Dù sao cũng là công việc lãnh đạo giao cho mình, cô ấy giao cho người khác như vậy thì cụng ngại nên đỏ mặt nhắc nhở.