*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Những tư liệu trên bàn của cô cũng là tôi tìm được, cô có thể xem trước một chút.”
“Được, tôi biết rồi.”
Tô Ngọc Kiều gật gật đầu, hỏi mượn giấy bút của cô ấy rồi bắt đầu xem danh sách làm thống kê.
Cô dựa vào thực lực thi đỗ đại học nhưng sau khi tốt nghiệp Tô Ngọc Kiều liền kết hôn rồi năm sau sinh Tiểu Bảo.
Sau khi tốt nghiệp ba bốn năm này cũng không đi làm, kiến thức lúc trước học cũng không còn nhớ nhiều.
Cô mò mẫm một hồi lâu mới dần nhớ lại.
Tô Ngọc Kiều cũng dần dần cảm thấy thú vị, càng ngày càng nghiêm túc.
Bàn làm việc của Khương Anh cách cô một lối đi nhỏ, đối diện cô, ngẩng đầu là có thể nhìn thấy.
Chị ấy cũng để ý hành động của Tô Ngọc Kiều.
Ban đầu là đề phòng đại tiểu thư này nổi giận lung tung rồi gây chuyện nhưng không ngờ cô lại đang nghiêm túc ngồi làm việc.
Khương Anh cũng không quan tâm tiểu thư này này đến học tập hay làm bộ làm tịch, chỉ cần không gây chuyện cho cô ấy là được.
Tô Ngọc Kiều cũng thật sự không để cho cô ấy phải quan tâm.
Thời gian nửa buổi sáng không phải cô đang xem tư liệu thì là đang học học cô gái bàn bên cạnh.
Cô gái đeo kính mắt tên là Phùng Giai, vừa tốt nghiệp trung cấp kỹ thuật, có thể vào ngồi trong văn phòng ban tài vụ cũng không đơn giản, hơn nữa người ta còn đường đường chính chính vượt qua kỳ tuyển chọn của xưởng.
Nửa buổi sáng ở cùng nhau, hai người tuổi tác xấp xỉ nên rất nhanh đã quen nhau.
Những người khác trong phòng làm việc đều bận rộn, không ai nhìn cô cả nên Tô Ngọc Kiều càng thấy thoải mái hơn nhiều.
Tạm thời đã mọi thứ ổn định nhưng cô vẫn nhớ mục đích vì sao mình vào đây nên muốn tìm một cơ hội đi dạo chung quanh xem sao.
Khương Anh cầm một xấp văn kiện đưa cho Phùng Giai, bảo cô ấy đưa tới văn phòng cho phó xưởng trưởng ký tên.
Nhân viên mới vào đều có một thời kỳ phải làm việc vặt nhưng Phùng Giai lúc này đang bận rộn.
Tô Ngọc Kiều cảm thấy đây là một cơ hội tốt, liền chủ động đứng lên nói:
“Để em đi cho.”
Khương Anh có chút chần chừ nhưng ngẫm lại cũng không phải chuyện lớn gì liền giao cho cô nói:
“Số tài liệu này sắp dùng rồi, ký xong cô mang về liền nhé.”
Tô Ngọc Kiều gật đầu đồng ý, cầm văn kiện đi ra khỏi văn phòng.
Trên đường đến văn phòng phó xưởng trưởng, Tô Ngọc Kiều mở văn kiện ra xem, phát hiện là hoá đơn nhập một kiện tơ tằm, mặt trên có tính toán lượng nhập hàng và giá nhập hàng dự đoán.
Nhìn thời gian thì đây là do bộ phận mua hàng vừa giao hôm nay.
Sau khi trải qua xét duyệt tài vụ thì đưa cho lãnh đạo ký xác nhận.
Hiện tại trên dưới xưởng dệt đều bận rộn vì đơn hàng lớn mà bận rộn vậy mà một số người lại có thể làm ra chuyện thất đức vì cá nhân mình mà đốt nhà kho.
Đáy lòng Tô Ngọc Kiều cười lạnh nhưng mặt không chút thay đổi đi tới cửa văn phòng phó xưởng trưởng gõ cửa.
Chờ nghe được bên trong truyền đến một tiếng “mời vào” cô mới điều chỉnh cảm xúc đẩy cửa đi vào.
Con trai Mã Chí Lâm đi cửa sau mới nhét vào trong xưởng của ông ta cũng ở đây, vẻ mặt có chút kỳ quái.
Mã Hồng Đào cũng trầm mặt, hai cha con giống như vừa cãi nhau, không khí trong phòng đầy mùi thuốc súng giống như kẻ thù gặp mặt.
Thấy là Tô Ngọc Kiều đi vào, Mã Hồng Đào mới bật cười.
“Ngọc Kiều sao cháu lại đến chỗ này.
Chú nghe ba con nói, con muốn đến nhà máy học tập.
Như vậy cũng tốt, trưởng thành biết vào nhà máy giúp đỡ ba con.”
Tô Ngọc Kiều nghe lời nay thì rất không thoải mái, cứ như nói xưởng dệt là của riêng nhà cô.
Cô khoát tay nói:
“Chú Mã đừng đùa với cháu, ba cháu không vui khi cháu tới đây đâu.
Ông ấy ghét cháu rất nhiều, nói cháu chỉ gây thêm phiền phức cho ông ấy, cháu chính là tới chơi thôi.”
Nói xong cô lại chuyển sang khen Mã Đại Lâm.