Sau Khi Giả Ngu Kết Hôn Với Vai Ác Bị Mù

Chương 29



Sau khi Bạc Việt Minh đến bệnh viện, Bùi Ý ở lại ăn tối với Thư Uyển, trùng hợp Bùi Nguyện dẫn theo đội đi thi trở về nhà vào buổi tối, khi nghe nói hai ngày nay xảy ra chuyện, cô vô cùng tức giận muốn cho đôi mẹ con kia ăn vài quả đấm.

Tuy nhiên, sau trải nghiệm này, mẹ con hai người đều có ấn tượng rất tốt về Bạc Việt Minh.

Ý nghĩ của hai người đều rất đơn giản ——

Chỉ cần đối phương có thể bảo vệ được Bùi Ý, có thể cho con trai mình thời khắc an ổn cũng là tốt rồi.

Ngay cả khi mối quan hệ ” liên hôn ” của hai người rách nát trong tương lai, bọn họ vẫn có thể đưa Bùi Ý về nhà cùng nhau sinh hoạt.

Huống chi, mẹ con hai người đều nhìn ra được, là Bùi Ý nguyện ý đi theo chung sống với Bạc Việt Minh.

Vốn dĩ Thư Uyển còn muốn giữ chân Bùi Ý ở lại, nhưng khi Bạc Việt Minh đúng giờ tới đón, bà kịp thời thu về ý định này.

Tương lai còn dài.

Chỉ cần Bùi Ý hạnh phúc vui vẻ, bà làm mẹ cũng cảm thấy an tâm.

Mười giờ tối, Bùi Ý về đến nhà vào phòng tắm rửa một lúc rồi đi ra.

Cậu mặc trên người áo choàng tắm dài thấm nước, cậu lười thay, nửa người tùy ý dựa lên đầu giường để cho hơi nóng tản đi.

Cốc cốc.

Tiếng gõ cửa vang lên.

Tham Trường nằm cuối giường lập tức dựng lỗ tai lên, quay đầu còn không quên nhắc nhở Bùi Ý trên giường: “Meo ~”

Bùi Ý bị sự thông minh của bé mèo nhà mình làm cho bật cười, ngược lại cậu nghe thấy ngoài cửa truyền đến một tiếng dò hỏi: “Bùi Ý? cậu ngủ rồi sao?”

Là giọng Bạc Việt Minh.

Bùi Ý vốn tưởng rằng chú Khải đến đưa sữa bò trước khi ngủ cho mình, nên có chút kinh ngạc, cậu nhìn thoáng qua bên mép giường có bộ quần áo ngủ gấu con đáng yêu, lại nhìn áo choàng tắm cực kỳ thoải mái trên người, dứt khoát cứ để như vậy mà đứng dậy.

Bùi Ý tới gần cánh cửa, thần sắc ngoan ngoãn tập mãi thành thói quen, mở cửa ——

Bạc Việt Minh mặc một thân áo ngủ màu đen đứng ở ngoài cửa, trong tay hắn còn cầm cốc sữa bò quen thuộc, mặt khác tay bên kia còn cầm một cái túi nhỏ.

Tầm mắt Bùi Ý từ cốc sữa bò chuyển về trên mặt Bạc Việt Minh, không xác định nói: “Nhị ca?”

Chú Khải đâu?

Sao lại đổi thành Bạc Việt Minh tự mình đưa sữa bò rồi.

“Chú Khải vừa gõ cửa hồi lâu không có ai trả lời, nên tôi để ông ấy về trước.” Bạc Việt Minh không rõ cảnh tượng trước mắt, ổn thỏa đưa cốc sữa bò trong tay đưa qua: “Cậu nên uống sữa bò trước khi ngủ.”

Buổi chiều hắn đã đến bệnh viện kiểm tra qua, nói đến cũng khéo ——

Một gậy kia của Thư Hữu Thành đập vào vai và sau gáy hắn, đồng thời cũng ảnh hưởng đến gần sau ót, nhưng cũng may không bị tổn thương bất kì bộ phận quan trọng nào, mà thay vào đó lại vô tình ” thúc đẩy ” quá trình phục hồi mắt hắn.

Tầm nhìn Bạc Việt Minh lúc này không còn là những trùm sáng loang lổ chồng chất nữa, mà hắn đã có thể nhìn thấy đường nét mờ ảo của vật thể, giống như là bị cận độ cao, thỉnh thoảng hắn nhíu mắt nhìn vào một vật thể cũng có thể thấy rõ chút.

Nhưng bác sĩ vẫn đề nghị ——

Việc hồi phục thị lực là mấu chốt, hắn càng không thể vội vã đi nhìn chằm chằm vào mọi thứ, miễn cho dùng mắt quá độ dẫn đến tổn thương mắt.

Bùi Ý không biết trong lòng Bạc Việt Minh suy nghĩ gì, chỉ nghe lời mà nhận lấy cốc sữa bò ấm, giả vờ đặc biệt thích mà uống non nửa cốc.

Bạc Việt Minh nghe thấy cậu ực ực, khoé môi hơi cong lên: “Vừa rồi cậu đang tắm à?”

Vừa nói, tầm mắt hắn vô thức nhìn xuống, không xác định mà cứng đờ trong chốc lát.

Bùi Ý không chú ý tới sự thay đổi đột ngột trong ánh mắt Bạc Việt Minh, hợp tình hợp lý mà đáp: “Vâng ạ!”

“…”

Bạc Việt Minh lại hỏi: “Cậu đổi về quần áo ngủ chưa?”

Bùi Ý nhìn áo choàng tắm mình chưa thay ra, lưỡng lự hai giây.

Rất nhanh chột dạ cùng với ” mắt Bạc Việt Minh còn chưa nhìn thấy” hoàn toàn biến mất, tiếp tục giả ngốc: ” Rồi ạ! Gấu, gấu con! Chú Khải, đưa.”

“Ừm”

Bạc Việt Minh hơi không thể nghe thấy mà cười một tiếng, áp chế điểm kinh ngạc trong lòng, hiện tại hắn còn nhìn mơ hồ không rõ ràng lắm, nhưng không có nghĩa là hắn nhìn không thấy ——

Ít nhất thì hắn có thể phân biệt giữa bộ đồ ngủ và đôi chân thon dài trắng nõn toả sáng dưới ánh đèn.

Bùi Ý tự cho là có lệ thích đáng, yên lặng để lại nửa cốc sữa bò chưa uống hết: “Nhị ca?”

Bạc Việt Minh hiểu lời ẩn ý của cậu, đưa ra yêu cầu: “Giúp tôi bôi thuốc, bả vai và sau gáy tôi vẫn còn sưng.”

“…”

Bùi Ý sửng sốt hai giây, nhắc nhở: “Chú Khải?”

Với những loại chuyện này, phản ứng đầu tiên của Bạc Việt Minh không phải tìm chú Khải  giúp đỡ sao? Cậu còn nhớ rõ mình lần trước đột nhiên xông vào phòng tắm, đề nghị bôi thuốc giúp hắn mà đối phương còn không chịu.

Đầu ngón tay Bạc Việt Minh hơi căng thẳng, đưa qua: “Chú Khải hôm nay mệt rồi, cậu tới giúp tôi.”

Dù sao đối phương bị thương cũng là vì bảo vệ mình, Bùi Ý đương nhiên không thể ngồi yên mặc kệ, vừa lấy ra thuốc tiêu sưng, cậu đột nhiên nhớ tới cái gì đó, tức khắc không vui mà hừ hừ.

“Em không làm được.”

“…”

Bạc Việt Minh nghẹn lại, phải rất lâu sau hắn mới hiểu được ý của Bùi Ý, lần trước tại bữa tiệc mừng thọ của Bạc lão gia tử, ngón tay Lê Vu An bị thương nhẹ, hắn ở trước mặt Yến Sầm và những người khác nói hai câu ——

“Bùi Ý như vậy có thể xử lý không tốt.”

“Cậu không biết làm, xử lý xong cũng phải đổi người băng bó.”

Không nghĩ tới nhóc mèo con lại thù dai như vậy, chỉ có hai câu cũng có thể lôi ra được.

Bạc Việt Minh thu lại ý cười bất đắc dĩ: “Cậu nói đúng, là lần trước tôi nói sai.”

“Hừm.”

Như này còn kém không nhiều lắm.

Bùi Ý nghe một câu liền thuận mao, bắt lấy cổ tay Bạc Việt Minh: “Đi thôi.”

Bạc Việt Minh vốn muốn nói rõ cho Bùi Ý biết mình đã nhìn được kha khá rồi, nhưng sau khi cảm nhận được sự tiếp xúc tinh tế trên cổ tay, đột nhiên không muốn nói rõ.

Hắn giả vờ như mình vẫn không nhìn thấy, chậm rãi đi theo Bùi Ý đến ghế sô pha trong phòng khách nhỏ.

Hai người ngồi trên sô pha nhỏ.

Bùi Ý mở túi thuốc ra, sau đó nghe thấy Bạc Việt Minh nhắc nhở: “Chú Khải nói có thuốc phun dạng sương, là hồng bạch sắc, cậu giúp tôi phun một chút, sau đó bôi thuốc mỡ lên là xong.”

Nói xong, hắn lưu loát cởi khuy áo ngủ phía trên.

Bùi Ý tự nhiên hiểu được các bước bôi thuốc, đang âm thầm nghiên cứu lượng thành phần trong bình xịt, kết quả vừa ngẩng đầu mới phát hiện Bạc Việt Minh đã lộ ra phần lưng phía sau.

Lần trước ở phòng tắm hành động quá vội vàng, Bùi Ý đứng ở cửa lại không có thời gian nhìn kỹ.

Hiện giờ nhìn ở khoảng cách gần, cậu mới phát hiện, những đường cơ bắp ẩn hiện dưới lớp áo của Bạc Việt Minh so với trong tưởng tượng cậu còn ưu việt hơn nhiều, nhưng lại không có vẻ khoa trương.

Ánh mắt Bùi Ý thẳng lăng mà nhìn chằm chằm vào hắn, nội tâm đột nhiên trào ra một tia đau lòng.

Người so với người đúng là làm người ta tức chết mà. (。・ˇдˇ・。)

Ánh mắt nhìn chăm chú mãnh liệt đến mức phảng phất như có thể đục thành hai cái lỗ sau lưng hắn.

Cảm nhận được tất cả Bạc Việt Minh không thể hiểu được mà có một chút khẩn trương, tiếng nói hơi mơ hồ: “Bùi Ý, cậu tìm được bình xịt chưa?”

Bùi Ý vô ý thức lăn yết hầu, lấy lại tinh thần.

Trong túi tổng cộng ba bốn lọ thuốc tiêu sưng, Bùi Ý lắc lắc bình xịt bằng sắt, thấy vai phải và sau gáy Bạc Việt Minh vẫn sưng đỏ, cơn giận đã nguôi xuống một lần nữa lại bừng lên ——

Tham Khảo Thêm:  Chương 153

Thư Hữu Thành tên súc sinh vô sỉ đó!

Nếu sớm biết như vậy buổi chiều cậu nên đá nát xương sườn của gã rồi! Để cho gã và Trần Ngọc Âm làm bạn chung phòng ở bệnh viện.

Nghĩ đến đây, Bùi Ý lại nhớ tới những ý kiến của Thư Uyển và Bùi Nguyện trên bàn cơm tối hôm nay.

Thành thật mà nói, không chỉ có là mẹ con hai người, ngay cả bản thân Bùi Ý cũng chưa ý thức được, toàn bộ biệt thự kia là của Bạc Việt Minh.

“Nhị ca.”

Bùi Ý chọn từ ngữ đơn giản để biểu đạt: “Cảm ơn, nhà ở, bọn em không cần nữa.”

Vốn dĩ Thư Uyển cùng Bùi Nguyện nghĩ đến “tiền thuê nhà”, chỉ cần kinh tế các cô cho phép họ có thể sẵn sàng trả, mà chủ nhà cũng vui vẻ lấy cái giá cho thuê này, vậy đôi bên có thể yên tâm thoải mái.

Các cô hôm nay mới biết được, chủ căn nhà này vẫn là Bạc Việt Minh.

Đối phương sở dĩ nguyện ý “cho thuê” chắn hẳn là vì thể diện Bùi Ý, cộng với mối quan hệ” liên hôn ” giữa hai người, căn nhà này không thể dùng từ định nghĩa” quan hệ cho thuê” đơn giản mà hình dung nữa.

Huống chi, Thư Uyển và Bùi Nguyện hiểu ra —— nếu sống quá tốt, chỉ thu hút mấy con sói mắt trắng tới ngấp nghé.

Bạc Việt Minh sửng sốt: “Vì sao?”

Bùi Ý lắc đầu, chỉ nói: “Mẹ nói, không tốt.”

Bạc Việt Minh trầm mặc trong chốc lát, cuối cùng cũng hiểu được suy nghĩ của Thư Uyển qua lời nói của Bùi Ý.

Rất lâu trước khi chú khải giúp đỡ hai mẹ con họ chuyển vào biệt thự, Thư Uyển cùng Bùi Nguyện luôn hỏi giá “tiền thuê nhà” có đúng hay không, thậm chí trên tầng còn có hai phòng ngủ chính ngay cả thư phòng cũng chưa từng mở ra sử dụng.

Tối nay khi đưa Bùi Ý về nhà, chú Khải cũng từng âm thầm nói với hắn —— mẹ con họ đã dọn dẹp biệt thự lại như mới, một chút mùi hôi cũng chẳng còn.

Bạc Việt Minh đối với chuyện này đều đúng mực: “Biệt thự kia tôi để không một thời gian dài, có người khác ở, tôi càng không vui.”

Bùi Ý như cũ lắc đầu, phát ra một tiếng phủ nhận.

Ngoại trừ cân nhắc của mẹ con Thư Uyển, Bùi Ý cũng có sự cân nhắc của riêng mình, trước mắt cậu “giả ngây giả ngốc” được Bạc Việt Minh chăm sóc chiếu cố quan tâm đầy đủ.

Mà người thân nguyên chủ hiện tại cũng là người thân cậu, cũng không thuộc phụ trách của đối phương, chính cậu sẽ nỗ lực kiếm tiền để Thư Uyển cùng Bùi Nguyện có một cuộc sống tốt hơn.

Mặt khác cậu nói câu không có lương tâm, nếu là mẹ con Thư Uyển sống lâu trong nhà Bạc Việt Minh, vậy sau này làm sao cậu có thể chạy trốn được?

Bất tiện, tuyệt đối bất tiện!

Bạc Việt Minh không biết trong lòng Bùi Ý đang nghĩ gì, hắn cũng không muốn làm khó người khác, bàn tay sờ lên bả vai còn đau nhức, chỉ chỗ: “Đây, chỗ này, phun vào.”

Chủ đề bị lật lại.

Bùi Ý ngoan ngoãn làm theo, xịt thuốc tiêu sưng đều lên vùng da sưng đỏ, mang lại cảm giác mát lạnh như băng.

Bạc Việt Minh đang định đưa tay lên xoa cho ấm, không nghĩ tới Bùi Ý nhớ tới vết thương giành trước một bước ——

Lòng bàn tay trời sinh ấm áp cùng đầu ngón tay tiếp xúc với nước thuốc, nhẹ nhàng ấn lên làn da phía sau tạo nên cảm giác nóng lạnh bất thường, kỹ thuật xoa bóp dần trở lên mãnh liệt, nhiệt độ bắt đầu thẩm thấu vào làn da.

Sự kí ch thích của thuốc gần như không có gì đáng để nhắc tới.

Bạc Việt Minh không dấu vết mà rút tay mình lại, hô hấp càng thêm căng thẳng.

Hắn yên lặng cảm thụ lực đạo truyền từ sau lưng, lại nghĩ tới tất cả những gì đã xảy ra trong khoảng thời gian này, chợt nhận ra có một khả năng mà trước đây hắn đã bỏ qua

Chẳng qua, đôi mắt hiện tại còn chưa lành hẳn, hắn tạm thời không có biện pháp kiểm chứng suy đoán này.

Bùi Ý nhìn như tùy tiện mà lại nghiêm túc nhào lặn một hồi lâu, sau khi xác định tác dụng của thuốc có hiệu lực, mới tiếp tục giả vờ cái biết cái không nói: “….đã xong.”

Bạc Việt Minh một lần nữa đưa tay ra hiệu, ý bảo: “Trong túi có thuốc dán, dán lên đi.”

Bùi Ý lại lấy ra một loại thuốc tương ứng, xé bao nilon chống bụi bên nhoài, chậm rì rì mà dán lên chỗ bị sưng đỏ.

Sau khi dán xong, cậu vẫn lo miếng dán không bám chắc nên vô thức dùng đầu ngón tay ấn nhẹ vào mép miếng dán.

Đầu ngón tay dọc theo góc ngoài cùng của miếng dán, giống như mèo con dùng móng vuốt trêu chọc, một chút lại một chút, cảm giác tê dại kèm theo nóng bức tràn lan không thể khống chế.

Phía sau lưng Bạc Việt Minh cứng đờ, đột nhiên xoay người bắt lấy bàn tay đang làm loạn trên vai mình: “Bùi Ý, đủ rồi!”

Bùi Ý không hề phòng bị mà nghiêng về phía trước, chóp mũi hai người cọ nhẹ qua.

Ngắn ngủi, giống như là ảo giác hai người đang ôm hôn nhau.

“…”

“…”

Bạc Việt Minh nhìn khuôn mặt mơ hồ gần trong gang tấc, đáy mắt nổi lên gợn sóng khó có thể ngăn chặn.

Bùi Ý ngã vào đôi mắt sâu thăm của hắn, hậu tri hậu giác mới ý thức được hai người vừa mới tiếp xúc ngoài ý muốn: “Nhị, nhị ca?”

Bạc Việt Minh nhận ra hoảng loạn khác hẳn với giọng nói trước đây của cậu, như để chứng minh suy đoán của mình, hắn theo hơi thở ít ỏi tiến về phía trước thêm nửa tấc: “Sao thế?”

Chóp mũi như có như không mà cọ qua, giống như thử thân mật trước khi hôn môi.

Bùi Ý đột nhiên thoát khỏi cổ tay hắn, rất nhanh ý thức được mình dùng lực quá lớn, vội vàng nói: “Em, em buồn ngủ.”

Bạc Việt Minh nắm chặt lòng bàn tay trống rỗng, tựa hồ như hiểu ra cái gì đó, nhưng lại giả vờ cái gì cũng chưa phát hiện.

“Được, cậu làm rất tốt, đi ngủ sớm một chút đi, ngủ ngon.”

Trong giọng nói hiếm khi có chút dịu dàng cất giấu ý cười, tựa như đang dỗ dành một đứa trẻ, khiến màng nhĩ cậu tê dại đến phát run.

Đại não Bùi Ý nhất thời trống rỗng, trong lúc nhất thời không thể tìm được chiếc mặt nạ ngoan ngoãn, cậu trực tiếp đứng dậy nhanh như chớp mà chạy đi.

Áo choàng tắm dài theo động tác cuốn lên một vòng cung nhỏ, bắp chân càng thêm tinh tế trắng nõn trong chớp mắt biến mất sau cánh cửa.

Lạch cạch.

Bạc Việt Minh nghe thấy tiếng đóng cửa, hắn một mình ngồi trên sô pha suy nghĩ hồi lâu, lúc này mới phá lệ phát ra một tiếng cười rõ ràng, thú vị đến cực điểm.

Có vẻ hắn ngoài ý muốn phát hiện một nhóc mèo con đang diễn xuất rồi.

Bùi Ý trở lại phòng, vội vã chạy vào phòng tắm rửa sạch tay.

Mãi cho đến khi nước lạnh bao phủ lòng bàn tay, làm tan đi hơi nóng do thuốc gây ra, cậu mới thoát khỏi những cảm xúc không rõ này.

Bùi Ý nhìn mình trong gương, duỗi tay xoa chóp mũi, tựa như còn sót lại một chút nhiệt độ hơi thở không thuộc về mình.

“Meo ~”

Tham Trường làm nũng kêu to, Bùi Ý thông qua gương chiếu nhìn lại ——

Bé mèo nhà mình đang canh ở ngoài cửa phòng tắm, chỉ thò ra một cái đầu nhỏ, đôi mắt tròn xoe quan sát nhất cử nhất động của cậu, đáng yêu đến kỳ cục.

Bùi Ý bật cười, xoay người bước ra ngoài: “Em ngồi xổm ở nơi này làm gì? Đi thôi.”

Tham Trường ra bên ngoài chạy được vài bước, sau đó nhảy từ sàn nhà lên trên ghế, rồi nhảy từ trên ghế sang máy tính trên bàn: “Meo!”

Bùi Ý đi theo nhóc chỉ thị, mới phát hiện máy tính phát ra tiếng leng keng siêu nhỏ.

Có vẻ như là một tin nhắn nhắc nhở trên diễn đàn ” Du Đồ “

Bùi Ý mở ra phần phụ trợ của trang web chưa đóng, phát hiện có những tin nhắn chưa đọc trên khung tin nhắn ở góc bên phải.

Cậu nhanh chóng xoa xoa cái đầu nhỏ thông minh của Tham Trường, không nhanh không chậm mở tin nhắn của Lê Vu An——

Tham Khảo Thêm:  Chương 158

“Will tiên sinh, anh có ở đó không?”

“Tôi đã trình báo danh sách đầu tư liên quan đến gmail chính thức của G.M, vừa lúc bọn họ đang tìm một hạng mục đầu tư mới, rất nhanh gửi tin nhắn trả lời cho tôi, bọn họ nói sẽ tiến hành sàng lọc sơ bộ các dự án vào thứ tư tới, với tư cách làm người phụ trách hạng mục tôi sẽ trực tiếp đến.”

Cùng lúc đó, Lê Vu An còn gửi tới bảng phân tích lợi thế cạnh tranh của các dự án sắp tới.

Bùi Ý bấm vào tập file đã gửi, liếc nhìn sơ qua kinh ngạc mà nhướng mày.

Thành thật mà nói, hiệu quả làm việc của Lê Vu An còn cao hơn nhiều so với cậu tưởng tượng.

“Ừ, tôi thấy rồi.”

Bên kia Lê Vu An tựa hồ đang đợi cậu trả lời, một lát sau cậu gửi đi một đoạn tin nhắn đã được chỉnh sửa tốt ——

“Will tiên sinh, tôi có thể hỏi anh đang ở thành phố nào không? Thứ tôi mạo muội, tôi nghĩ chúng ta đã chính thức đạt thành hợp tác, có thể gặp nhau nói chuyện một chút. Nếu anh không ở Đế Kinh, tôi sẽ sắp xếp thời gian đến thành phố anh ở.”

“Tôi biết anh muốn che giấu thân phận của mình, trước đó anh cũng nói muốn trực tiếp nhận hạng mục qua trực tuyến, nhưng mong anh thứ lỗi cho tôi vì tôi vẫn còn có chút lo lắng nhỏ.”

“Rốt cuộc dự án này liên quan đến người sáng tạo ý tưởng và phát triển trò chơi là anh, mà còn liên quan đến hướng đi cuối cùng của trò chơi Lê Minh, tôi có thể chấp nhận thất bại sau khi nỗ lực làm việc, nhưng tôi không hy vọng sau khi nỗ lực qua đi mới phát hiện mình may áo cưới cho người khác.”

“Câu nói này có chút thẳng ra, nhưng bước đầu tiên trong hợp tác, không phải là sự trung thực mà là tín nhiệm?”

Bùi Ý nhìn tin nhắn Lê Vu An gửi tới, không hề phản cảm hay bất mãn gì.

Đứng ở lập trường đối phương mà suy xét, cậu có thể hiểu đối phương giờ phút này đang lo lắng ——

Rốt cuộc, so với những người ở phía sau là cậu, Lê Vu An mới là người nỗ lực chăm chỉ trước sân khấu.

Nếu không thể xác nhận sự hợp tác chân chính, không thể xác nhận trò chơi 《 Mạt Vụ 》là một trong tác phẩm của cậu, vậy trong tương lai sự hợp tác này sẽ thành một quả bom hẹn giờ có khả năng nổ mạnh.

Chỉ dựa vào cuộc nói chuyện phiếm trên trang web, xác thật không thể loại bỏ hoàn toàn mối lo ngại này.

Chỉ là bây giờ Bùi Ý đang ở trong nhà họ Bạc, mỗi ngày đều tiếp xúc cùng Bạc Việt Minh, chú Khải thúc và mấy người làm, muốn ở dưới mí mắt bọn họ ra cửa, tuyệt đối không phải chuyện dễ dàng.

Huống chi, đây không phải thời điểm thích hợp để ” quay ngựa “.

—— leng keng.

Âm thanh nhắc nhở có tin nhắn truyền đến: “Will tiên sinh, ý của anh như thế nào?”

Bùi Ý từ những suy nghĩ hoàn hồn về, suy xét tình huống một lát sau trả lời: “Tôi cũng ở Đế Kinh, có thể gặp mặt, nhưng thời gian cùng địa điểm sẽ do tôi quyết định.”

“Tôi bên này tình huống tương đối đặc thù, có thể tôi sẽ liên hệ sau với cậu, nhưng tôi sẽ tranh thủ đến kịp trước buổi sàng lọc của G.M vào thứ tư tuần sau, có thể chứ?”

Bên kia Lê Vu An rất kiên quyết đáp lại: “Có thể, tôi nghe anh sắp xếp.”

Bốn ngày sau.

Lê Vu An nhìn tấm biển ba chữ “Minh Hương Các” trước mắt, một lần nữa xác nhận lại địa chỉ mà Will gửi qua, có hơi ngoài ý muốn.

Y tưởng rằng, hai người chính thức gặp mặt sẽ diễn ra ở một địa điểm chung như quán cà phê hoặc là các quán ăn, không ngờ tới lại là một quán trà cổ kính.

Lê Vu An xác nhận một chút thời gian mà hai người đã thống nhất, trước khi đến thời gian y bước vào quán trà.

Đang trong thời gian làm việc, lúc này là buổi chiều, trong quán trà hầu như không có vị khách nào khác.

Quầy lễ tân, bà chủ quán trà mặc một bộ sườn xám, ý cười cười trên môi tiếp đón: “Tiên sinh chào ngài, hoan nghênh đến Minh Hương Các.”

Lê Vu An gật đầu ý bảo: “Chào cô, tôi…”

Bà chủ như là sớm đã biết được thân phận của y: “Lê Vu An tiên sinh, phải không?”

Lê Vu An ngẩn ra: “Cô…là.”

“Mời theo tôi tới phòng riêng trên tầng hai, tôi đã chuẩn bị sẵn chỗ ngồi cho cậu.” Bà chủ dẫn Lê Vu An lên tầng, đưa cậu vào một phòng trà nhỏ được chỉ định.

Bốn phía đều dùng cửa sổ bằng gỗ làm vách ngăn, bên trong đặt những chậu cây và hoa lê tượng trưng cho tên phòng, trên bàn trà bằng gỗ đặt có thanh trà, và một ấm trà đã đun sôi, môi trường xung quanh thập phần thoải mái dễ chịu.

Lê Vu An nhìn chằm vào biểu tượng hoa lê trên cánh cửa căn phòng, trời sinh y lãnh đạm bây giờ trên mặt hiện lên ý cười.

Bà chủ quán trà thân thiện như cũ bảo: “Lê tiên sinh, mời ngồi, nếu cần gì thì có thể bấm chuông điện tử mô phỏng treo trên bàn.”

“Cảm ơn.”

Cánh cửa một lần nữa khép lại.

Lê Vu An ngồi xuống, nhàn rỗi không có việc gì làm y mới vừa cầm ấm trà lên rót cho mình một chén, kết quả nghe thấy được cách vách căn phòng truyền đến hai tiếng gõ.

Đinh——Đong ——

Cùng lúc đó, một giọng nói trong trẻo vang lên: “Tiểu Lê tổng.”

Tay Lê Vu An châm trà run lên, nhận ra: “Là Will tiên sinh sao? Anh đến từ khi nào vậy?”

Bùi Ý ngồi ở phòng trà bên cạnh, nghe thấy âm thanh này có chút giật mình, cong môi: “Là tôi, chỉ đến sớm hơn cậu một chút.”

Bạc Việt Minh và chú Khải sáng sớm có chuyện quan trọng phải ra ngoài, cậu cẩn thận tránh thoát khỏi tầm mắt của lão Phó và đám người làm, từ sân sau biệt thự trèo tường chạy ra ngoài.

Bùi Ý đoán được Lê Vu An sẽ sớm đến, cho nên tới đây sớm hơn một bước, cùng bà chủ quán trà xác nhận hơn nữa sắp xếp hai phòng trà liền nhau.

Nói trắng ra, cậu vẫn không muốn cùng đối phương trực tiếp gặp mặt.

Sở dĩ chọn ở chỗ này, cũng có thể đảm bảo rằng không có người nào làm phiền hoặc nghe lén cuộc trò chuyện của bọn họ.

“Tiểu Lê tổng, rất xin lỗi vì đã ” gặp ” cậu theo cách này, tình huống của tôi đặc thù, nhưng tôi nếu dám tự mình tới chỗ này, chính là tin tưởng gần một bước cam đoan với cậu ——”

“Tôi tuyệt đối là một đối tác mà cậu có thể tin tưởng.”

Bùi Ý ngày thường khi giả ngu, nhiều ít sẽ bóp giọng nói giả vờ ôn hòa ngoan ngoãn, hiện giờ cậu dùng âm thanh thoải mái nhất của mình, hơn nữa căn phòng lại làm bằng gỗ có thể che lấp tốt——

Bởi vậy, cậu có thể gặp mặt trực tiếp Lê Vu An mà không nghe được cái gì không ổn.

“Tiểu Lê tổng, phiên bản《 Mạt Vụ 1.0》, tôi chỉ chịu trách nghiệm về dự án với tư cách là người tạo ra cốt truyện.”

“Tôi sẽ cung cấp cho cậu cốt truyện cùng với bản thiết kế hoàn chỉnh, hơn nữa trước khi ra mắt chính thức tôi sẽ không mất liên lạc trong suốt thời gian phát triển trò chơi, tôi sẽ cố gắng hết sức.”

“Hơn nữa tôi cũng sẽ bảo đảm, khi 《 Mạt Vụ 2.0》chính thức khởi động trong tương lai, đến lúc đó tôi sẽ cho cậu thấy gương mặt thật của tôi, và cậu có thể lại một lần nữa xác nhận tôi có đủ tư cách làm đối tác của cậu hay không.”

Lê Vu An im lặng phán đoán mức độ đáng tin trong lời nói của Will, trực giác vẫn là nói cho y như ban đầu ——

Người này đáng để tin tưởng.

Mà trò chơi 《 Mạt Vụ 》 rất có khả năng là sợi dây cuối cùng kéo trò chơi Lê Minh trở về.

Bùi Ý tiếp thu im lặng từ người đối diện, chờ đợi một chút thời gian rồi hỏi: “Tiểu Lê tổng, ý cậu thế nào?”

Y và trò chơi Lê Minh đều đã chạy đến vực thẳm, sao không dám thử một cơ hội cuối cùng này?

Tham Khảo Thêm:  Chương 101

Lê Vu An dứt khoát đưa ra quyết định cuối: “Được!”

“Vậy lấy trà thay rượu, chúc chúng ta hợp tác vui vẻ, thuận tiện…” Bùi Ý dừng một chút, nói về công việc với giọng điệu nghiêm túc: “Lại thảo luận một chút về trò chơi《 Mạt Vụ 》.”

Lê Vu An khẽ cười một tiếng, cầm chén trà gõ nhẹ lên mặt gỗ: “Được.”

Hai người thảo luận gần một tiếng rưỡi, khó lắm mới dừng lại.

Bùi Ý nhìn thoáng qua thời gian: “Tiểu Lê tổng, hôm nay đến đây thôi, tôi có một số việc cá nhân cần xử lý.”

Lê Vu An nghe thấy lời này, dứt khoát phản ứng lại.

Sau khi cùng Will chính thức nói chuyện với nhau, niềm tin của y đối với trò chơi 《 Mạt Vụ 》 tăng lên nhiều, cũng vội vã muốn trở về hoàn thiện trình báo phương án đầu tư của mình.

Lê Vu An thấy Bùi Ý cách vách không có động tĩnh, chậm nửa nhịp mà phản ứng lại: “Will tiên sinh, tôi đi trước?”

Bùi Ý không ngăn cản y: “Được, có việc gì tôi sẽ liên lạc lại với cậu.”

“Ừm.”

Lê Vu An mở cửa phòng trà đi ra ngoài, đi ngang qua phòng trà nơi Will đang ngồi, bước chân không tự giác mà ngừng lại.

Ngăn cách bằng một cánh cửa.

Lê Vu An chỉ cần duỗi tay nhẹ nhàng đẩy ra là có thể thấy diện mạo thật Will, nhưng y rất rõ ràng, nếu làm như vậy sẽ gián tiếp tổn hại đến lòng tin hợp tác của hai người.

Tiếng bước chân ở cửa dừng lại rồi biến mất, càng lúc càng xa, thẳng đến khi không còn nghe thấy tiếng bước chấn.

Bùi Ý đem ly trà uống cạn, mức độ tán thành với Lê Vu An lại lên thêm một tầng ——

Nếu hôm nay cậu dám đến nơi này, âm thầm chuẩn bị để Lê Vu An không tín nhiệm đẩy cửa vào, nhưng những hành động của đối phương vừa chứng minh sự chân thành của y với lần hợp tác lần này.

Nếu như thế, Bùi Ý tự nhiên nguyện ý lấy ra một trăm phần trăm nghiêm túc cùng thực lực trong tương lai hợp tác để phát triển trò chơi.

Thời gian hiển thị trên điện thoại là 3h30 chiều.

Bùi Ý thoát ra khỏi trạng thái làm việc, tiếp tục thực hiện kế hoạch tiếp theo ——

Nếu cậu lén chạy ra ngoài, có khả năng một trăm phần sẽ bị Bạc Việt Minh phát hiện, cho nên cậu nghĩ tới một biện pháp miễn cưỡng có thể hiệu quả trong quá khứ.

Bùi Ý tìm ra địa chỉ công ty mà Tần Dĩ Thuấn đã gửi tới hai ngày trước, lên kế hoạch tìm anh họ trên danh nghĩa để được giúp đỡ.

Cho dù Tần Dĩ Thuấn và Bạc Việt Minh chạm mặt nhau, dựa trên tính cách của hai người hẳn là không nói chuyện quá nhiều.

Nói càng ít, bí mật nhất định sẽ không bị lộ.

Xác nhận Lê Vu An đã đi xa khỏi quán trà, Bùi Ý lúc này mới đứng dậy, nói đi là đi.

Làm ở một công ty liên quan đến rủi ro ở Trung Quốc, STS cung cấp các dịch vụ an toàn cùng tư vấn, bảo vệ cho các sự cố nguy hiểm khác nhau——

Các dịch vụ của bọn họ bảo gồm bất động sản, nhà hàng tư nhân lớn, đến bảo vệ sự an toàn cho những ca sĩ nghệ sĩ nổi tiếng, xí nghiệp và những vật dụng cá nhân có liên quan, thậm chí có cả các hoạt động cứu hộ miễn phí khi đối mặt với thiên tai.

Bởi vì năng lực kiệt xuất cùng tác phong nhanh nhẹn, sau khi Tần Dĩ Thuấn xuất ngũ, liền nhận được lời mời, đảm nhiệm chức tổng giám đốc mới của tổng bộ STS ở Đế Kinh.

Sau khi Tần Dĩ Thuấn suy xét mình có phù hợp với công việc mới này hay không, vài ngày sau anh trực tiếp đồng ý.

Nguyên nhân chính là công ty này ở Đế Kinh, điều này đủ để anh tiếp nhận công việc mới cũng như nắm rõ tình hình hiện tại của Bùi Ý.

Cốc cốc.

Tiếng gõ cửa vang lên.

Sau khi trợ lý thực tập gõ cửa, mới thật cẩn thận tiến vào văn phòng: “Tần tổng.”

Tần Dĩ Thuấn mới nhận chức được năm ngày, nhưng đã khiến nhiều bộ phận phía dưới phải kinh sợ vì vẻ mặt nghiêm túc ít nói cười cùng với tác phong làm việc nghiêm khắc trong công việc của anh.

Tần Dĩ Thuấn cũng không ngẩng đầu lên mà đặt cốc cà phê bên cạnh ra ngoài, nói ngắn gọn: “Nói lại lần nữa, về sau không cần phí thời gian pha cà phê cho tôi, tôi chỉ uống trà hoặc là nước sôi để nguội.”

Anh không thể quen uống một thứ gì đó đắng như cà phê.

Trợ lý thực tập như trút được gánh nặng, vội gật đầu không ngừng: “Vâng, Tần tổng, tôi lập tức đổi cho anh.”

Giây tiếp theo, lại một tiếng gõ cửa vang lên.

Thư kí Ngải Linh đến gần nói: “Tần tổng, lễ tân ở tầng dưới gọi điện tới, nói có một người tên là ” Bùi Ý ” đang đợi anh ở đại sảnh.”

Tần Dĩ Thuấn đột nhiên ngẩng đầu, mặt mày sắc bén ẩn chứa một tia không xác định: “Cái gì?”

Thư kí Ngải Linh tiếp tục nói: “Bởi vì cậu ấy không hẹn trước, nên lễ tân không thể sắp xếp cho cậu ấy đi lên, cho nên mới…”

Lời còn chưa kịp nói xong, Tần Dĩ Thuấn liền đi nhanh ra khỏi văn phòng dưới cái nhìn chăm chú của trợ lý thực tập và thư ký.

Giống như một trận cuồng phong vừa tạt qua.

Trợ lý thực tập không xác định mà chớp chớp mắt: “Chị Ngải Linh, Tần…Tần tổng vừa rồi đang cười sao?”

Thư ký Ngải Linh cũng ngốc theo: “Nhìn…nhìn lầm rồi đi?”

Trong đại sảnh ở tầng dưới, Bùi Ý kiên nhẫn ngồi ở chờ trên sô pha.

Cậu sợ chậm trễ đối phương làm việc, cho nên không trực tiếp gọi điện thoại, mà giả vờ ngoan ngoan ngoãn đến trước quầy lễ tân nói ra tên mình.

Bùi Ý tưởng rằng mình phải chờ một lúc, không ngờ tới chưa đến năm phút, tiếng bước chân dồn dập vang lên ——

Tần Dĩ Thuấn bước nhanh đến trước mặt cậu, mang theo vui mừng cùng với không thể tin được.

“Tiểu Ý! Sao em lại tới đây? Bạc Việt Minh nhờ người đưa em tới đây à?”

Hai mắt Bùi Ý sáng lên, hơi xấu hổ mà bày ra lý do: “Anh ơi, em muốn ăn ngon.”

Tần Dĩ Thuấn nhớ tới lời hứa với em trai mình một tuần trước, tuần này anh làm một công việc mới, bận rộn thiếu chút nữa đã quên mất thời gian, lại còn để Bùi Ý tự mình chạy tới tìm mình.

Tần Dĩ Thuấn vừa ảo não vừa vui vẻ, hoàn toàn đã quên Bùi Ý còn chưa trả lời nửa câu hỏi thứ hai của mình, chỉ đơn giản bỏ qua.

Bạc Việt Minh người này còn có chút lương tâm biết đưa Bùi Ý tới tìm mình.

Tần Dĩ Thuấn nhìn em trai nhà mình, mỏi mệt hoàn toàn biến mất: “Được, anh hứa với em rồi, tối nay đưa em đi ăn đồ ngon, chịu không?”

“Vâng ạ!”

Bùi Ý nhận được câu trả lời mình mong muốn, đưa cái túi mà mình mang theo suốt dọc đường ra: “Đây.”

Cậu nghĩ nếu tới tìm Tần Dĩ Thuấn, vậy dù sao cũng phải mang thứ gì đó để bày tỏ lòng biết ơn.

Tần Dĩ Thuấn ngẩn ngơ: “Tiểu Ý, em cho anh vậy?”

Bùi Ý gật đầu, giả vờ không thích nói chuyện mà mạnh mẽ nhét cái túi vào trong tay Tần Dĩ Thuấn.

Bùi Ý cảm thấy tặng những món đồ nhỏ thì mình cũng quá thông minh, cho nên mới quyết định tặng những món thông thường nhất.

Cậu nghĩ đến mỗi buổi sáng Bạc Việt Minh sẽ uống một cốc cà phê, cảm thấy Tần Dĩ Thuấn cùng đối phương cũng không khác biệt lắm, vì thế sau khi rời khỏi Minh Hương Các, cậu cố ý tìm một quán cà phê mua cốc cà phê này.

Bản thân Bùi Ý không thể thưởng thức được cà phê, nhưng vẫn chờ mong Tần Dĩ Thuấn có thể vui vẻ nhận lấy.

Tần Dĩ Thuấn áp chế nội tâm mừng như điên, nhưng nụ cười trên khóe miệng vẫn có chút phiêu phiêu, cho đến khi cậu lấy một cốc cafe từ trong túi ra.

“…”

Ý cười Tần Dĩ Thuấn tạm dừng hai ba giây, sau khi nhìn mắt sáng lấp lánh của em trai nhà mình, anh hoàn toàn vứt bỏ lời nói của mình vừa nói trong văn phòng ——

“Vẫn là Tiểu Ý của chúng ta hiểu anh nhất, anh thích nhất là uống cà phê!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.