Sau Khi Hoàn Thành Nhiệm Vụ, Pháo Hôi Mang Con Chạy

Chương 8: Lời mời kịch bản mới



Chung Linh vội một ngày xong rồi mới đi đón Tề Kỳ đã kết thúc công việc.

Lúc cô ta tới nơi thì thấy Tề Kỳ vẫn chưa thay đồ diễn, cà lơ phất phơ vừa rung chân vừa xem điện thoại, khóe miệng mang theo ý cười, hai mắt tỏa sáng.

“Xem cái gì mà vui vẻ như thế?”

Ánh mắt Chung Linh nhìn lướt quá mặt bàn bày bừa lung tung trong phòng hóa trang, cùng với Tề Kỳ không ăn mặc đàng hoàng mà cứ thích để quần áo trên người nhăn nhúm thì cảm thấy đau đầu.

Gương mặt của Tề Kỳ rất phù hợp với style chó con đẹp trai sáng sủa, vừa ngọt vừa mặn, tính dẻo rất cao, ca hát nhảy múa đều được, kỹ thuật diễn cũng không có trở ngại gì.

Đáng tiếc bề ngoài là đứa bé ngoan, bên trong lại lôi thôi lếch thếch, lười biếng thôi rồi.

Nhưng những điều này cũng khá hơn nhiều so với Văn Khê, Chung Linh nghĩ.

Cô ta cũng không biết tại sao thế này, gần đây trong đầu cứ nhảy ra khuôn mặt của Văn Khê, mỗi lần nhớ lại đều thấy canh cánh trong lòng, buồn bực không vui mà bóp cổ tay thở dài một đoạn thời gian.

Chắc có lẽ là than thở cho số kiếp mỹ ngọc bị phủ bụi trần của cậu.

“Em đang xem chiếu lại của show trẻ em, chị Chung, chị nhìn xem, con của Văn Khê thật sự rất xinh đẹp, chị có biết cậu ta ở chỗ nào không? Nói sao đi nữa thì chúng em cũng là đồng nghiệp với nhau, em có thể đi qua tìm cậu ta chơi không?”

Đồng nghiệp cái quần, vẻ mặt Chung Linh không vui: “Cậu cách xa cậu ta một chút đi, cẩn thận cậu ta cọ nhiệt độ của cậu.”

Cô ta cúi đầu nhìn điện thoại, chờ khi thấy rõ hình ảnh bên trong thì trố cả mắt.

“Tưởng Duyệt Y?”

Tề Kỳ: “Đúng vậy, cộng sự của Thủy Thủy, thế nào, bé con này đáng yêu lắm phải không?”

Con gái của Chung Linh cũng sắp lên cấp hai rồi nên cô ta không có cảm giác gì với trẻ con nữa cả, nhưng cô ta cẩn thận nhìn thoáng qua, không thể không thừa nhận đứa nhỏ nhà Văn Khê thật sự rất xinh đẹp.

Cũng khó trách, với giá trị nhan sắc đó của cậu ta thì làm sao đứa con sinh ra có thể xấu cho được?

“Chị Chung cho em địa chỉ của cậu ta đi, để em cọ chút nhiệt độ, đến lúc đó còn chưa biết ai cọ ai đâu, em làm sao dám so với Tưởng Duyệt Y chứ.” Tề Kỳ kéo lại đề tài, hắn ta thật sự đặc biệt tò mò về Văn Khê.

Chung Linh sửng sốt trong giây lát, bỗng nhiên trong lòng có một ý tưởng, cô ta hỏi: “Không phải trước đó tôi có hỏi cho cậu một bộ web drama à? Cậu nghĩ thế nào?”

Tề Kỳ: “Là bộ ⟪Truyền Thuyết Cung Lang Hậu⟫ sao? Em không muốn nhận, không thích dẫn người.”

Chung Linh cười nói: “Nếu để cậu dẫn Văn Khê thì sao nào?”

Tề Kỳ kinh hỉ: “Hử? Thật á? Cậu ta có thể đóng phim à?”

Tề Kỳ biết vụ Văn Khê bị đóng băng, cho nên mới thấy rất tò mò về cậu.

Chung Linh: “Tôi thấy mấy năm nay công ty cũng chưa bao giờ quản cậu ta, chắc là sẽ không có việc gì, nếu cậu thích thì tôi có thể nói với cậu ta một tiếng, cậu ta nhất định sẽ cảm kích cậu.”

Tề Kỳ: “Vậy được nha, em nhận! Đại mỹ nhân tuyệt thế, cái đùi này em ôm chắc rồi!”

Chung Linh: “Ai ôm ai? Đừng trông chờ vào cậu ta quá nhiều, chỉ là một cái bình hoa không có não mà thôi. Được rồi, để tôi nói với đạo diễn.”

Chung Linh bước đầu định ra việc này, web drama này là do công ty muốn nâng người mới mà đẩy ra, vai chính công chính là người mới đó, còn các vai khác thì tùy tiện ai cũng được.

Tham Khảo Thêm:  Chương 16: Yêu thích

Trong lòng cô ta cẩn thận tính toán, cảm thấy chuyện này có thể làm được nên lập tức gọi điện cho Văn Khê.

Lúc Văn Khê nhận được điện thoại của người đại diện thì cậu còn đang nói chuyện với Tưởng Duyệt Y.

Cameras đã đóng nên khi Văn Khê về đến nhà thì gỡ khẩu trang xuống, sau đó nhìn thấy Tưởng Duyệt Y còn đang chơi với Thủy Thủy trong phòng khách.

“Ba ba!” Thủy Thủy phát hiện ra cậu lập tức hưng phấn kêu to.

Tưởng Duyệt Y vừa quay đầu lại thì đột nhiên hoảng hốt cảm thấy trước mắt mình như có ánh sáng chói lòa.

Phía sau là một anh đẹp trai có khí chất và nhan sắc tuyệt hảo.

Từ nhỏ cô đã duyệt người vô số, nào là con cháu của văn nhân một bụng thi thư, con nhà giàu hào môn phóng khoáng như ngựa thoát cương, còn có các loại nghệ sỹ trong giới giải trí chỉ bằng một thân túi da như nấm mọc sau mưa, loại nào mà cô chưa từng thấy qua chứ.

Huống chi trong nhà còn có một người cô ruột chuyên thích gom góp các loại trai đẹp, yêu thích của cô thay đổi nhanh như chong chóng. Có lúc thì thích ôn tồn lễ độ, có khi lại thích cuồng dã một chút, ngọt mặn chua cay, mặt dài mặt chữ điền, vân vân, loại hình nào cũng có.

Văn Khê không thuộc về bất cứ loại hình nào trong đó, cậu đẹp như một đóa hoa trực tiếp phá vỡ mặt đất mà trồi lên, đâm chồi nảy lộc.

Cô cho rằng đã gặp qua được tất cả các loại đàn ông rồi, không ai có thể siêu cấp vô địch như anh họ của cô cả.

Người đẹp trai cỡ anh họ của cô thì tuyệt đối không có tài bằng, người có tài cỡ anh họ của cô thì tuyệt đối không đẹp trai bằng, người có tiền cỡ anh họ của cô…Ờm, cái này hình như thật sự không có~

Nhưng bây giờ, trong chớp mắt khi Tưởng Duyệt Y nhìn đến ba ba của Thủy Thủy thì lập tức lặng lẽ đem hình ảnh của hai người ra so sánh.

Lúc cậu đeo khẩu trang có thể nhìn ra mặt mày cực kỳ ưu tú, lúc tháo khẩu trang xuống lộ ra toàn bộ ngũ quan, bây giờ thì không riêng chỉ có ưu tú thôi, mà quả thực đẹp đến làm cho người ta phải tự thấy xấu hổ. Người ta chính là ánh mặt trời trên cao, còn mình chỉ là cái bóng đèn trong nhà, ngay cả tâm tình để so sánh cũng không còn nữa.

Rốt cuộc là người phụ nữ như thế nào mới có thể gả cho cậu ta và sinh ra được một thiên thần nhỏ như Thủy Thủy cho cậu ta chứ?

Tưởng Duyệt Y nhìn Văn Khê đến phát ngốc.

Văn Khê ôm lấy con trai mình, nhận lấy nỗi nhớ của bé con mà cả ngày nay bé con không được gặp cậu, hai cha con hôn hôn mặt hôn hôn trán, dính dính cọ cọ, nói một vài câu thân mật.

Mỹ nam cười lên, cả người tức khắc được độ thêm một tầng ánh sáng làm cho người khác đầu choáng mắt hoa.

Nhìn đi, người thì đẹp, tính cách dịu dàng còn biết trông con, trong nhà được dọn dẹp gọn gàng sạch sẽ, nhìn là biết cũng là một tay giỏi việc nhà.

Thủy Thủy nói ba ba của bé còn biết đàn dương cầm, biết kéo đàn cello, còn biết rất nhiều nhạc cụ khác và cũng biết vẽ tranh.

Đây là cực phẩm đại mỹ nam đó!

Tiết mục tổ từng nói Thủy Thủy đến từ gia đình đơn thân.

Ánh mắt Tưởng Duyệt Y dời về chiếc nhẫn mộc mạc đơn giản mà anh đẹp trai đeo trên ngón áp út của mình, là góa vợ hay là ly hôn? Chắc tình cảm của bọn họ tốt dữ lắm, còn không tháo nhẫn xuống nữa mà.

Mình cũng rất ưu tú, vừa xinh đẹp, trong nhà cũng rất có tiền, tuyệt đối có thể cho Thủy Thủy một cuộc sống tốt hơn.

Tham Khảo Thêm:  Chương 28: C28: Chương 28

Cô yên lặng suy nghĩ, thậm chí trong lòng còn trộm tính toán khả năng mình có thể soán ngôi.

Văn Khê thân mật với con trai mình trong chốc lát, rồi sau đó mới chào hỏi Tưởng Duyệt Y.

Thái độ của cậu hiền lành, tự nhiên hào phóng, cách nói chuyện cũng không tầm thường, khí chất tuyệt vời. Tưởng Duyệt Y không suy nghĩ lung tung nữa mà vẫn giữ phong cách ngự tỷ mười phần như cũ, ngoại trừ bỏ đi sự lãnh đạm thì toàn bộ đều mang theo sự nhiệt tình thảo luận một ngày ăn gì làm gì của Thủy Thủy báo cho cậu biết.

Thủy Thủy ở bên cạnh nghe, mặt mày héo rũ.

Cô cô này không tốt, rõ ràng đã nói ăn bánh kem nhỏ là bí mật của hai người mà, sao bây giờ lại đi mách lẻo với ba ba bé chứ?

Tưởng Duyệt Y tiếp tục hỏi thăm sở thích của Thủy Thủy liên miên không dứt, Văn Khê ứng phó cô đến mức lúng túng, vào ngay lúc này thì điện thoại của người đại diện đã cứu lấy mạng cậu.

Văn Khê lộ ra biểu tình cực kỳ xin lỗi khi có công việc phải làm.

Trong lòng Tưởng Duyệt Y thầm nói là dạng người đẹp cỡ nào mới có thể kéo được tiên nam từ trên trời đi xuống trần gian thế này, lúc tới gần nhìn gương mặt này, quả thật là khéo léo tinh xảo vô cùng, thật sự xinh đẹp quá mức đặc biệt!

Nhưng nếu người ta đã phải vội làm việc thì cô cũng không tiện quấy rầy nữa, cuối cùng ôm ôm bé con mũm mĩm một cái rồi tạm biệt hai cha con họ.

Văn Khê tiếp điện thoại.

“Văn Khê, con trai của cậu biểu hiện trong show truyền hình không tệ, có suy nghĩ phát triển trong giới giải trí không?” Người đại diện Chung Linh bên kia nói.

“Không nghĩ tới, nó còn nhỏ lắm.”

“Uầy, cậu đã để cho nó tham gia show truyền hình rồi mà còn nhỏ gì mà nhỏ, được rồi, trước không bàn về chuyện con cậu nữa, công ty có đầu tư một bộ web drama đấy, cậu có muốn tới không? Nam số 4, không có nhiều cảnh quay lắm.”

Vừa nghe được có thể quay phim, Văn Khê lập tức lấy lại tinh thần: “Là bộ phim gì?”

“⟪Truyền Thuyết Cung Lang Hậu⟫, phim cổ trang đồng tính, cùng tên với nguyên tác. Công ty chúng ta đã nói chuyện với biên kịch, nếu cậu muốn thì tôi gửi kịch bản qua cho cậu.”

Dù sao đi nữa Văn Khê cũng đã từng là ảnh đế, cậu tự nhận kỹ thuật diễn vẫn rất được, thật ra mục tiêu của cậu là màn ảnh lớn chứ không muốn mất thời gian và công sức lãng phí vào web drama, nhưng không còn cách nào khác, cậu không có danh tiếng gì mà còn bị đóng băng, người đại diện nguyện ý kéo cậu một phen thì cậu chỉ còn cách cảm kích chấp nhận.

Nếu không có hợp đồng trên người, cậu đi làm diễn viên quần chúng cũng đủ nguy hiểm.

“Có thể, cám ơn chị Chung.”

Chung Linh bên kia cũng rất dứt khoát: “Một lát nữa tôi sẽ gửi kịch bản qua cho cậu, cậu gửi ID Weibo cho tôi đi, phối hợp tuyên truyền một chút.”

Văn Khê treo máy, cậu cao hứng bế con trai lên: “Thủy Thủy, ba ba có công việc rồi!”

Thủy Thủy dùng cánh tay nhỏ ôm lấy cổ cậu, dán dán mặt cậu, mềm mại nói: “Vậy ba ba sẽ có tiền sao?”

Văn Khê: “Đúng!”

“Oa! Vậy có thể mua bánh kem nhỏ sao?”

“Hửm? Có phải ba ba đã nói qua một tuần chỉ có thể được ăn hai lần bánh kem thôi đúng không, vậy thứ hai và thứ ba con đã ăn chưa? Sao hôm nay lại ăn nữa?”

Thủy Thủy lập tức cúi đầu, bé con xoa xoa ngón tay của mình, nước mắt lưng tròng: “Con biết rồi, ba ba, con xin lỗi.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 85: C85: Thái tử gia

“Con xin lỗi ba ba làm gì, con xin lỗi răng của con ấy, coi chừng ngày mai sẽ có sâu nhỏ trong răng chui ra chào buổi sáng với con bây giờ.”

Văn Khê mở ra hình thức nói lý lẽ với bé con.

Tưởng Duyệt Y rời khỏi nhà của Văn Khê rồi lên xe bảo mẫu của mình, trong đầu cô vẫn là gương mặt của Văn Khê.

“Không hổ là ba ba của Thủy Thủy, thật sự rất xinh đẹp.”

Người đại diện bên cạnh nhắc nhở: “Cô không biết cậu ta là ai sao?”

Tưởng Duyệt Y sửng sốt: “Trong giới à?”

“Văn Khê, cô có thể tìm kiếm thử tên này với từ khóa là “giáo thảo xinh đẹp nhất”, chắc là còn có thể tra ra được một vài thứ.”

“Văn Khê?” Tưởng Duyệt Y đọc lại một lần: “Nghe quen lắm.”

“Bốn năm trước đã từng khiến cho gió tanh mưa máu, nhưng mà giải nghệ sớm, nếu không phải nhờ có show truyền hình này thì tôi cũng không biết cậu ta giải nghệ kết hôn còn có cả con rồi.”

Bốn năm trước, Tưởng Duyệt Y mới 19 tuổi và còn đang đi học ở nước ngoài nên không chú ý gì tới giới giải trí trong nước, nhưng kỳ lạ là cô cảm thấy cái tên này rất quen tai, hình như đã nghe qua ở đâu đó rồi.

“Chắc là cái tên phổ thông quá chăng?” Người đại diện nói như vậy.

Tưởng Duyệt Y thở dài: “Làm sao bây giờ, hiện tại đầy đầu tôi đều là gương mặt của Văn Khê! Lại thêm Thủy Thủy nữa, nếu hai cha con này mà tiến vào giới giải trí chắc sẽ làm náo động dữ lắm.”

Trong lòng người đại diện nói năm đó Văn Khê vừa ra mắt chính là trực tiếp treo ở trên hot search tận hai tháng đấy, hiện giờ giới giải trí thay đổi nhanh chóng như này, nhưng cũng chưa ai có thể phục chế lại cảnh tượng bạo hồng năm đó của Văn Khê đâu.

Đáng tiếc cậu ta đúng như phù dung sớm nở tối tàn, giải nghệ quá nhanh, đến bây giờ chắc chỉ còn người đại diện đã từng bị ám ảnh bị sợ hãi của cậu ta còn nhớ thôi.

“Không được, tôi phải đi đến chỗ cô mẫu* của tôi để lọc não mới được.”

(*Cô mẫu: Là chị/em gái của ba gọi là “cô” nhưng thân như mẹ ruột nên gọi “cô mẫu”.)

Tưởng Duyệt Y quyết định rồi dặn dò tài xế thay đổi tuyến đường.

Cô mẫu của Tưởng Duyệt Y là Tưởng Nguyệt Tiêu, là trưởng công chúa điện hạ của tập đoàn Vạn Cổ, kiên trì với tinh thần không kết hôn không sinh con, cùng với Thái Thượng Hoàng – Cũng chính là ông nội của Tưởng Duyệt Y có mâu thuẫn sâu đậm, hàng năm sinh hoạt ở Kinh Đô thị.

Ngày thường, Tưởng Duyệt Y cũng không thích đi đến chỗ cô mẫu, bởi vì cô mẫu cực kỳ thích hối cô kết hôn.

Theo như cô mẫu nói, cái này gọi là “dời đi mâu thuẫn”, nghĩa là khi đời thứ ba có con cái rồi, ông nội đã có chắt rồi, vậy thì đời thứ hai có thể nhẹ nhõm hơn một chút.

Nhà của cô mẫu ở ngoại ô thành phố nên đi xe mất tận hai tiếng đồng hồ, trên đường đi thì người đại diện tiếp một cú điện thoại rồi nói với Tưởng Duyệt Y: “Đạo diễn Ninh nói ngày mai có nhiệm vụ mới, sẽ phát sóng trực tiếp gặp mặt một bạn nhỏ khác.”

“Ai?”

“Tiểu Mễ, con gái của Đổng Điềm và Ngải Văn Hiên. Chắc cô biết Ngải Văn Hiên chứ, chủ tịch của Duyệt Hiên, nền tảng trực tuyến app Củ Cải* chính là của nhà anh ta.”

(*Editor: Tui thấy mấy cái app xã hội, xem phim, truyền hình gì bên TQ toàn lấy tên trái cây và rau củ =]]].)

“Chưa nghe qua, nhưng tôi biết Đổng Điềm.”

Nữ thần thời thơ ấu đó mà.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.