Sau Khi Hoàn Thành Nhiệm Vụ, Pháo Hôi Mang Con Chạy

Chương 9



Lúc Tưởng Duyệt Y đến nơi, cả trang viên đã đèn đuốc sáng trưng.

Xe của cô lập tức chạy vào nhà chính, ven đường còn có hai anh đẹp trai mặc áo bành tô eo lưng thẳng tắp quy củ chào đón cô nữa.

Quản gia trẻ tuổi anh tuấn cười hì hì giúp cô kéo cửa xe ra, nhiệt tình mời cô vào nhà.

“Úi chà, đại minh tinh tới rồi này.”

Năm nay Tưởng Nguyệt Tiêu gần 50 tuổi, tóc màu nâu xoăn dài, tròng mắt màu nâu nhạt, da thịt trắng như tuyết, trên người mang đặc điểm của con lai rất rõ ràng, vẫn xinh đẹp như thiếu nữ 20-30 tuổi.

“Cô mẫu, cho miếng cơm ăn với, đói chết mất.”

Trong tòa nhà lớn của Tưởng Nguyệt Tiêu có ít nhất hai mươi mấy người đàn ông trẻ tuổi đứng làm phông nền, những người đó đều là nam sinh có khí chất và bề ngoài rất tốt, nhìn giống như trực tiếp kéo nguyên cả đám sinh viên trong học viện điện ảnh vào vậy.

Trên thực tế cũng đúng là như thế, sở thích nhan khống của Tưởng Nguyệt Tiêu không phải là bí mật gì, bà ấy thích dạng “tiểu thịt tươi”, nhất là nam sinh. Bà ấy từng nói rất rõ ràng rằng thích nhìn dáng vẻ đàn ông có mặc quần áo nhất, bởi thế nên khi đến làm việc ở nơi này sẽ có tiền lương cao, đãi ngộ tốt và không cần phải lo lắng nửa người dưới bị thất thủ, thật sự là một nơi tốt để làm việc.

Nhưng mà khẩu vị của phú bà thay đổi nhanh như cơn gió, thời gian công tác quá ngắn nên chỉ có thể trở thành khoản thu nhập thêm mà thôi.

“Gần đây bận chuyện gì thế?” Tưởng Nguyệt Tiêu vừa hỏi vừa vẫy tay gọi quản gia đi xuống dặn dò đưa thức ăn lên.

“Nhận một show truyền hình, là phát sóng trực tiếp giữ trẻ, hôm nay mới vừa quay ngày đầu tiên nên con còn chưa ăn trưa nữa.”

“Vậy từ chối đi.”

“Không!” Tưởng Duyệt Y nhớ đến Thủy Thủy thì tức khắc tươi cười: “Con giữ một đứa bé cực kỳ đáng yêu, mới hơn ba tuổi mà đã có thể ghép được bức tranh hơn 500 mảnh! Còn có bệnh sạch sẽ nữa cô biết không, khắp nơi trong nhà đều có khăn ướt, tay dơ phải lau, miệng dơ phải lau, uống nước bị đổ một ít lên quần áo cũng phải lau, đúng là đáng yêu chết đi được.”

Tưởng Duyệt Y có hơi nhớ Thủy Thủy nên lại lấy điện thoại ra xem ảnh chụp và video mà cô tự quay, cũng hỏi: “Cô, cho cô xem hình của bé con nha?”

Tưởng Nguyệt Tiêu: “Không xem, không có hứng thú với con nít.”

“Đúng rồi, cô biết chỗ nào thích hợp dẫn con nít đi chơi không, ngày mai phải dẫn bé con ra ngoài gặp một đứa bé khách quý khác.”

Tưởng Nguyệt Tiêu không vui: “Con còn thiệt tình giữ con nhà người ta như vậy luôn à? Thích trẻ con như thế sao không tự mình sinh đi.”

Tưởng Duyệt Y tập trung xem ảnh chụp và video, lơ là nói: “Con không thích, nhưng Thủy Thủy rất đặc biệt, bé con thật sự cực kỳ đáng yêu cực kỳ moe, vô cùng xinh đẹp.”

Tưởng Nguyệt Tiêu không có ý kiến: “Đúng rồi, bên anh con có động tĩnh gì không? Các con cùng lứa tuổi với nhau nên con thế bác gái con hỏi han nhiều chút, bác gái của con gấp muốn chết rồi.”

Tưởng Duyệt Y hừ hừ: “Người xứng đôi với anh con còn chưa có sinh ra đâu, con mới không hỏi. Ai kêu lúc trước khi bác gái đuổi cậu minh tinh người ta đi thì khí phách lắm mà, bây giờ sốt ruột thì có ích lợi gì, cười chết được, đã là thời đại nào rồi mà còn vậy nữa.”

“Con đừng có nói mát, ai là người đề nghị bác gái con phong sát người ta hả?”

“Con nói thì sao? À đúng rồi, lúc trước cậu minh tinh đó tên là gì nhỉ?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 2515: Phong ba 2

Tưởng Nguyệt Tiêu tự hỏi trong giây lát, trí nhớ tuyệt vời của bà ấy túm được cái tên của cậu từ trong não ra ngoài: “Tên Văn Khê, cô đã gặp qua rồi, thật sự xinh đẹp, tiếc ghê.”

“Văn Khê?” Tưởng Duyệt Y tạm dừng xem ảnh: “Cô xác định sao?”

Tưởng Nguyệt Tiêu: “Làm sao vậy?”

Tưởng Duyệt Y lập tức hoảng hốt, dáng vẻ như gặp phải chuyện gì lớn lắm, Tưởng Nguyệt Tiêu chưa bao giờ thấy dáng vẻ cháu gái mình bất ổn như thế nên nổi lên tâm tư đùa giỡn cô.

Tưởng Nguyệt Tiêu: “Gần đây con có thấy cậu ta à? Sẽ không phải quen được người bạn trai, người bạn trai đó vừa khéo là Văn Khê đi?”

Tưởng Duyệt Y làm gì có tâm trạng tiếp câu nói đùa này, trong lòng cô dâng lên một cảm giác rất ảo ma, dáng vẻ Thủy Thủy cứ lượn đi lượn lại trong đầu, giọng cô run run hỏi: “Cô mẫu, nếu cậu minh tinh trước đây có con thì bây giờ đứa nhỏ đó bao lớn?”

Tưởng Nguyệt Tiêu nhanh chóng tính nhẩm rồi nói: “Chắc là tầm 3 tuổi 2 tháng, rốt cuộc có chuyện gì hả?”

“Vậy cô mẫu nhìn xem đứa bé này đi, có thấy quen không?”

Tưởng Duyệt Y giơ điện thoại lên trước mặt cô mẫu của mình, trên màn hình là bé con có đầu tóc xoăn màu nâu ánh kim và đôi mắt màu xanh lam đang cúi đầu nghiên cứu trò chơi ghép hình.

“Đây là đứa bé mà con chăm đó, ba ba của bé là Văn Khê.”

“Hả?” Tưởng Nguyệt Tiêu nhận lấy điện thoại nhìn kỹ: “Con đợi chút.”

Bà ấy không màng hình tượng của mình mà nhanh chóng đứng lên từ sô pha, bịch bịch bịch chạy lên lầu hai, một lúc sau lại bịch bịch bịch chạy xuống, trong tay cầm một quyển album.

Tưởng Nguyệt Tiêu mở album ra, trong đó đều là ảnh chụp của đời thứ ba nhà họ Tưởng – Tưởng Duyệt Y cùng với Tưởng Trạm Bạch.

Từ lúc đầy tháng cho đến khi học bước đi, mỗi năm ảnh chụp đều có đến vài trang.

Ánh mắt của Tưởng Duyệt Y cố định trên ảnh chụp của anh họ mình khi còn nhỏ, thế mà cái cảm giác ảo ma đó ứng nghiệm rồi.

“Cái này…Sao bé con lại giống y hệt anh con khi còn nhỏ quá vậy?”

Khi còn nhỏ, Tưởng Trạm Bạch cũng có khuôn mặt tròn, khi trưởng thành thì khuôn mặt mới dài hơn và sắc bén hơn.

Hơn nữa khi anh ba tuổi, con ngươi của anh là màu xanh lam nhạt, đến sau 6 tuổi thì mới trở thành màu xanh lam sậm gần như đen.

Hai cô cháu liếc nhau, bọn họ đều cảm thấy có chút vi diệu, có chút ngốc.

Một lát sau, Tưởng Nguyệt Tiêu nói: “Đưa điện thoại đây, cô nhìn kỹ lại chút.”

Bà ấy nhận lấy điện thoại của Tưởng Duyệt Y rồi bắt đầu tỉ mỉ xem ảnh chụp và video của Thủy Thủy, xem xong điện thoại còn cảm thấy chưa đã ghiền nên lại vào app Củ Cải tìm chiếu lại của buổi phát sóng trực tiếp.

Buổi phát sóng trực tiếp từ 9 giờ sáng đến 4 giờ chiều, tận bảy tiếng đồng hồ. Tổ tiết mục còn tri kỷ thêm thanh tiến độ cho mỗi đứa bé, để tiện cho mọi người nhanh chóng tìm được đứa bé mà mình muốn xem.

“Bé con thật là xinh đẹp, nó còn biết tự mình mở vòi nước, còn biết lấy cái ghế nhỏ trèo lên để tự rửa tay này, nhìn thông minh thật sự.”

“Mỗi khi rửa tay phải rửa tận hai lần, có phải hơi bị chứng ám ảnh cưỡng chế không?”

“U, kén ăn thật nha, thích ăn đồ ngọt như thế à? Khi còn nhỏ anh của con cũng thích ăn đồ ngọt lắm, nó ăn bánh trôi không ăn nhân mà chỉ gặm da của bánh gạo nếp thôi.”

“Cô mẫu…” Tưởng Duyệt Y khó có được đứng ngồi không yên: “Cô nói…”

“Đừng gấp.” Tưởng Nguyệt Tiêu ha ha cười rồi tiếp tục xem chiếu lại, tiếng nói vừa mềm vừa moe đặc biệt của trẻ con vang dội khắp nhà làm cho người nghe rất cao hứng: “Con ăn gì trước đi, chuyện này có liên quan đến con đâu, làm gì mà sợ tới mức như vậy chứ.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 121: C121: Nhưng mà vẫn còn khá tốt

“Không phải cô nói lúc trước con là người đề nghị phong sát Văn Khê sao?” Tưởng Duyệt Y thật sự rất sợ hãi: “Tuy rằng con quên mất tiêu rồi, nhưng nếu ông nội mà biết rồi truy cứu trách nhiệm, vậy con chạy trốn có được không?”

Cẩn thận nghĩ lại hình như đúng là có chuyện này thật. Cô nhớ bốn năm trước mình có về nước, thấy bác gái lớn cực kỳ tức giận nên cô mới hỏi mẹ của mình, sau đó nghe được tin anh họ cô bao nuôi một minh tinh nhỏ.

Mà minh tinh nhỏ đó lại là nam.

Lúc ấy cô đã nghĩ thế nào nhỉ? Cô cũng giống như bác gái lớn cực kỳ phẫn nộ cực kỳ tức giận, cảm giác như thần linh trong lòng mình bị tiểu quỷ bên ngoài nhúng chàm, nên mới thuận miệng nhắc tới việc phong sát.

Không hề nghĩ đến tình cảm của anh họ và người đó như thế nào, cũng không ngờ minh tinh nhỏ kia có gien ưu tú đến mức có thể sinh con…

Sau đó, bác gái lớn và anh họ cãi nhau rất gay gắt, anh họ kiên trì làm theo ý mình mà tổ chức một buổi đính hôn, trực tiếp đuổi đi hết các đối tượng xem mắt mà bác gái lớn đưa tới cửa, cuối cùng anh họ chạy ra nước ngoài trốn tận mấy năm.

Làm ầm ĩ lớn như thế, Tưởng Duyệt Y lại đứng bên phía anh họ của mình, cảm thấy đã là thời đại nào rồi, nhà họ Tưởng cũng không phải gia tộc yêu cầu cần phải liên hôn, thích minh tinh thì có gì sai chứ?

Từ nhỏ anh họ của cô đã là người mười hạng toàn năng, chỗ nào cũng đều ưu tú hơn người, tính cách lại trầm ổn cẩn thận. Ai ngờ đâu kỳ phản nghịch lại tới trễ như vậy, may mắn sau khi từ nước ngoài về thì tình hình cũng tốt hơn một chút, anh họ cũng không nhắc lại cậu minh tinh đó nữa.

Nhưng bác gái lớn lại bắt đầu gấp gáp, nói anh họ cũng đã sắp ba mươi rồi mà vẫn không có ai bên cạnh, dù là nam hay nữ cũng không sao hết, chủ yếu miễn anh họ thích người đó là được, để bác gái lớn có hy vọng nhìn thấy anh họ kết hôn.

Nếu bác gái lớn biết bà đã có đứa cháu hơn ba tuổi trong âm thầm lặng lẽ, đã vậy còn là do cậu minh tinh mà ngày xưa bà đã đuổi đi sinh ra…Vậy không biết sẽ gà bay chó sủa cỡ nào đây.

Mấu chốt là, nếu chuyện này để cho ông nội biết được…Trường hợp đó, Tưởng Duyệt Y nghĩ cũng không dám nghĩ.

Ông cụ nhà họ Tưởng, chính là Thái Thượng Hoàng của đế quốc thương nghiệp này, có tầm ảnh hưởng vô cùng lớn, là người nói một không hai, quan trọng nhất là cực kỳ coi trọng con nối dõi.

Giống như Tưởng Nguyệt Tiêu phản nghịch hết cả nửa đời người, nhưng khi đối mặt với ông cụ toàn là đều bị dạy dỗ mà không dám nói lại một câu, nhất là mỗi lần bị dạy dỗ xong thì sẽ luôn cảm thấy ông cụ nói rất có lý, là nên tìm một đối tượng rồi kết hôn, tốt nhất là có thể sinh thêm mấy đứa con nữa.

Những đứa bạn chơi chung từ nhỏ với Tưởng Duyệt Y đều là chị em bạn bè anh em trong giới hào môn, họ thường xuyên chia sẻ mấy chuyện linh tinh với cô, nào là anh em ruột tranh giành gia sản, con riêng đánh nhau bể đầu với con trong giá thú, nhưng những điều đó không hề xảy ra trong nhà họ Tưởng.

Đế quốc thương nghiệp nhà họ Tưởng quá lớn vô cùng lớn, tựa như hồi chế độ phong kiến không muốn chia sẻ bản đồ quốc gia của mình cho các hoàng đế khác họ. Cho nên ông cụ cũng hy vọng huyết mạch càng nhiều càng tốt, như vậy thì ông có thể tứ phía phong các vị Thân vương, sau đó Thân vương sẽ bảo vệ mọi thứ xung quanh và phụ tá cho tân Hoàng đế chính là Tưởng Trạm Bạch.

Tham Khảo Thêm:  Chương 5: Cái đuôi nhỏ thứ năm

Ông cụ có hai trai một gái, đã được ông phát huy đến mức tận cùng. Chẳng hạn như cha của Tưởng Duyệt Y, một năm 365 ngày không bao giờ có mặt ở nhà trước 10 giờ tối, mỗi lần ông ta nhìn thấy cô đều cằn nhằn mãi vài câu như “sao còn chưa về nhà để hỗ trợ nữa” linh tinh.

Đại diện điển hình cho việc muốn về hưu đến điên rồi.

Đời thứ hai của nhà họ Tưởng lại theo đuổi “không kết hôn không sinh con” nên chỉ sinh có một đứa, ông cụ đã cực kỳ không hài lòng rồi. Nếu để cho ông cụ biết mình có một đứa chắt lưu lạc bên ngoài, mà chắt trai của ông lại còn sinh hoạt kém như thế, sợ là sẽ lật bàn luôn mất.

Nhớ lại nhà của Văn Khê, nhỏ đến mức chỉ có một phòng ngủ và một phòng khách, rồi cô nhìn lại chính mình. Lúc cô ba tuổi thì đã bắt đầu học tiếng Anh và tiếng Pháp, trong nhà tìm bảo mẫu đểu yêu cầu phải nói hai thứ tiếng này, còn có các chương trình học tùy cô chọn lựa, nào là âm nhạc, hội họa, vũ đạo, thuật cưỡi ngựa…v…v…

Từ sớm cô đã được đi du lịch, mỗi khi cảm thấy thích một chỗ nào đó thì mẹ của cô sẽ dẫn cô bay qua đó chơi, bất kể thời gian và địa điểm, dường như cả trái đất này đều là vườn hoa sau nhà mặc cô đi dạo.

Còn Thủy Thủy thì sao? Lúc không đi nhà trẻ thì chỉ có thể ngồi ở trong nhà chơi đồ chơi thôi!

Tưởng Duyệt Y lập tức đau lòng muốn chết, đồng thời cũng không thể tránh khỏi bắt đầu ghét bỏ Văn Khê, anh nói xem anh nuôi bé con không nổi, tại sao không đi tìm anh họ chứ? Anh họ biểu hiện rất bần cùng sao?

Nhìn từ góc độ con nhà người ta thì thấy Thủy Thủy đáng yêu thế nào, xinh đẹp thế nào, làm cho người ta vô cùng thích.

Nhìn từ góc độ đứa nhỏ nhà mình thì thấy Thủy Thủy đáng thương thế nào, ủy khuất thế nào, khiến cho người phải rơi nước mắt.

Cô cứ ngồi suy nghĩ mãi, ăn bữa tối mà không còn mùi vị gì nữa.

“Cô thấy đứa bé này hết tám, chín phần là đúng.” Cô mẫu hiền từ tươi cười: “Có cơ hội thì con lấy mấy cọng tóc của Thủy Thủy đi, để cho anh con đi xét nghiệm DNA.”

“Vậy nói với anh con trước à?”

Nói với bác gái lớn trước hay nói với anh họ trước, hai điều này sẽ dẫn đến hai kết cục khác nhau đó.

Tưởng Nguyệt Tiêu suy nghĩ một lúc: “Chuyện này con đừng xen vào, chỗ bác gái lớn thì để cô tự mình nói, cứ lấy tóc giao cho cô là được.”

“Đúng rồi, không phải con muốn tìm một chỗ để đi chơi sao? Đi tòa nhà Thiên Kim đi! Tầng 8, 9, 10 chính là chỗ dành cho trẻ em, ngày đi làm nên có khá ít người, cô sẽ đặt bao hết cho các con.”

Tưởng Duyệt Y: “Cô mẫu, vừa rồi cô còn nói cô không thích trẻ con mà, bây giờ thì đặt bao hết?”

Mặt đau chưa? Mấy tầng lầu dành cho trẻ con chơi đó, là nơi hốt bạc mỗi ngày đấy.

Tưởng Nguyệt Tiêu liếc cô một cái, một phát xuyên tim: “À, lúc nãy cô có xem mưa bình luận, hình như trước khi phát sóng có người chính miệng nói không thích trẻ con, sẽ không dỗ trẻ đâu nhỉ?”

Tưởng Duyệt Y tức thời nhụt chí, muốn nói mặt đau, còn không phải là cô trước à?

END CHƯƠNG 9.

– —–


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.