Sau Khi Thiết Lập Lốp Xe Dự Phòng Hèn Mọn Sụp Đổ

Chương 136: Anh đối xử tốt với tôi nhưng tôi lại hủy đi tất cả (13)



Triều Từ xin nghỉ hai ngày để đưa Triệu Lạc Tĩnh đến trường làm thủ tục nhập học. Triệu Lạc Tĩnh đã nghỉ học được một năm, phòng ký túc xá của cô đã có người khác thay vào. Hai người họ lại cố gắng thêm một ngày nữa, giúp Triệu Lạc Tĩnh chuyển đồ đến ký túc xá mới.

Triệu Lạc Tĩnh quay lại trường học một cách suôn sẻ, vì đã nghỉ học một năm nên bạn bè của cô đã là sinh viên năm tư, cô phải học cùng với các bạn sinh viên năm ba nhỏ hơn cô một tuổi.

Như vậy cũng tốt, trước đây Triệu Lạc Tĩnh không thể hòa nhập với lớp của mình, việc ở cùng ký túc xá, học cùng một lớp học với những người bạn cũ cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Triệu Lạc Tĩnh đã ở trường được hai tuần và thích nghi rất tốt. Việc học ở trường rất nặng, nhưng sự vất vả của việc học và việc đi làm là hai điều khác nhau. Trước đây, cô đã làm việc tại quán trà sữa, hàng ngày cô phải làm những công việc lặp đi lặp lại một cách máy móc, công việc này không mang lại cho cô bất cứ thứ gì ngoài tiền. Còn việc học tập mặc dù vất vả, nhưng mọi sự cố gắng đều xứng đáng.

Đã lâu rồi Triệu Lạc Tĩnh mới được sống những ngày tháng đầy hy vọng như vậy.

Rõ ràng cô ấy chỉ mới hai mươi mốt tuổi, ngoại hình cũng trẻ trung và nổi bật hơn so với bạn bè cùng trang lứa, nhưng suy nghĩ lại hoàn toàn khác biệt. Có lẽ vì cô đã hiểu được giá trị của những gì cô đang có.

Cô gặp Triều Từ ba bốn lần một tuần, cô cũng vô tình hoặc cố ý đề cập đến việc kết hôn. Triều Từ nói ít nhất phải chờ đến khi cô hoàn thành xong việc học, nhưng Triệu Lạc Tĩnh lại không đồng ý. Cô cảm thấy nhiều nhất là nửa năm nữa bọn họ có thể kết hôn được rồi, hơn nữa sau khi kết hôn cô vẫn có thể học ở trường, vậy tại sao lại không được?

Bây giờ cuộc sống của cô trông có vẻ tốt đẹp, nhưng trong lòng cô luôn có một nỗi lo lắng mơ hồ.

Đó chính là sự xuất hiện đột ngột của Hạ Luật vào ngày hôm đó.

Triều Từ sau đó đã kể cho cô nghe về chuyện giữa cậu và Hạ Luật. Dù câu chuyện này có vẻ khá xấu hổ, nhưng Triều Từ cũng không có ý định giữ bí mật với Triệu Lạc Tĩnh. Triều Từ kể cho cô biết trước đó cậu đã có mối quan hệ kéo dài hơn một năm với Hạ Luật, cuối cùng mới phát hiện ra Hạ Luật giả gái để lừa dối cậu.

Nghe xong, Triệu Lạc Tĩnh vừa ngạc nhiên vừa không hiểu, người như Hạ Luật tại sao lại giả gái suốt một năm chỉ để lừa Triều Từ?

Triều Từ nhún vai, cười khổ rồi nói, có lẽ những thiếu gia nhà giàu như bọn họ đều rảnh rỗi thế đấy.

Tham Khảo Thêm:  Chương 115

Triều Từ nói như vậy, nhưng Triệu Lạc Tĩnh không nghĩ như vậy.

Sau khi đi theo Hạ Luật, cô cũng nghe được một số tin đồn về Hạ Luật ở trong giới. Hạ Luật trước đây sống rất phóng túng, bạn gái thay đổi như thay áo, người kéo dài lâu nhất cũng không đến hai tháng. Hắn chưa bao giờ thể hiện sự quan tâm đặc biệt đối với một người nào. Chỉ có một năm gần đây, Hạ Luật bất ngờ trở nên ngoan ngoãn, và cô chính là người duy nhất mà Hạ Luật đã tìm đến trong suốt một năm qua.

Nhưng Hạ Luật không hề chạm vào cô.

Suốt một năm giữ mình trong sạch lại trùng khớp với thời gian mà Hạ Luật và Triều Từ quen nhau. Cùng với những lời nói không thể hiểu được của Hạ Luật ở dưới khu nhà của cô vào buổi tối ngày hôm đó, rõ ràng là hắn đang… ghen tị.

Hạ Luật thích Triều Từ.

Cô dễ dàng rút ra được kết luận này.

Sau khi hiểu rõ điều này, ngay lập tức cô trở nên lo lắng.

Hạ Luật chẳng phải là quân tử thành nhân chi mỹ*, đặc biệt là hành động của hắn vào ngày hôm đó, chắc chắn hắn sẽ không buông bỏ Triều Từ một cách dễ dàng như vậy.

Cô đã trở lại trường học được ba tuần, trong thời gian này Hạ Luật không hề tìm đến cô và Triều Từ, nhưng trong lòng của Triệu Lạc Tĩnh chưa bao giờ được thả lỏng. Cho đến một ngày, khi cô bước ra khỏi cổng trường, đối mặt với chiếc xe Rolls-Royce thể thao bắt mắt.

Cửa xe chậm rãi hạ xuống, để lộ ra sườn mặt góc cạnh của Hạ Luật.

“Chúng ta nói chuyện đi.” Cô nghe thấy Hạ Luật nói.

Triệu Lạc Tĩnh ngồi vào ghế phụ, Hạ Luật đưa cô đến một nhà hàng sang trọng.

Hai người ngồi trong phòng VIP ở tầng trên, vách kính bao xung quanh giúp họ nhìn thấy toàn bộ dòng người và xe cộ ở bên dưới.

Hạ Luật gọi món một cách tùy tiện, không hỏi Triệu Lạc Tĩnh muốn ăn gì. Sau khi đưa lại thực đơn cho người phục vụ, hắn thản nhiên nói: “Cái túi này là anh ấy đã tặng cô phải không?”

Triệu Lạc Tĩnh nghe vậy, theo bản năng nhìn vào chiếc túi trên tay mình.

Đó là chiếc túi của Dior, Triều Từ đã tặng cô nhân dịp sinh nhật của cô vào tuần trước. Chuyện này cô không biết trước, nếu biết cô chắc chắn sẽ không để Triều Từ mua một thứ đắt tiền như vậy, vì Triều Từ đã cho cô quá nhiều rồi.

“Chỉ có hơn mười nghìn, xem ra đối với anh ấy, cô cũng chỉ đến thế.” Hạ Luật nhếch môi, cười châm chọc.

Triệu Lạc Tĩnh: “……”

Không hiểu tại sao, cô cảm thấy không biết nên nói gì.

“Hồi Tết anh ấy đã mua cho tôi chiếc túi LV, giá một trăm nghìn.” Hạ Luật ngước mắt lên nhìn, lông mi đen dày như là cánh bướm.

“……”

Rồi sao nữa?

Triệu Lạc Tĩnh không thể miêu tả được tâm tình hiện tại của mình.

Tham Khảo Thêm:  Chương 3

Một trăm nghìn có ý nghĩa gì với Hạ Luật chứ? Hắn có thể tiêu hết nó chỉ sau một bữa ăn. Chiếc xe mà hắn đi có giá mấy trăm nghìn hay thậm chí là mấy chục triệu, nhưng hắn lại cứ so sánh chiếc túi LV một trăm nghìn với cô?

Đây có phải là xem cô như “tình địch” để khiêu khích không?

Triệu Lạc Tĩnh sao có thể kích động chỉ bằng những lời khiêu khích vô nghĩa như vậy. Cô khuấy ly nước mà phục vụ vừa mang đến, bình tĩnh nói: “Dù sao lúc trước anh Từ đã mua căn nhà để chờ anh tốt nghiệp, hiện tại anh ấy vẫn còn mắc nợ, nên tiết kiệm được chút nào thì hay chút đó.”

Nhưng không ngờ, sau khi cô nói ra câu này, Hạ Luật lại tỏ ra vô cùng kinh ngạc: “Cô vừa nói cái gì?”

Triệu Lạc Tĩnh nhìn hắn, không hiểu câu nói nào của mình đã chọc trúng hắn.

Trong lòng cô có chút thấp thỏm.

“Anh ấy mua căn nhà đó… là vì tôi à?”

Vẻ mặt của hắn rất sốt ruột, cứ nhìn chằm chằm vào Triệu Lạc Tĩnh như muốn chọc thủng một cái lỗ trên người của cô.

“Anh không biết à?” Triệu Lạc Tĩnh ngạc nhiên hỏi lại, trong lòng cô đột nhiên dâng lên một cảm giác khó chịu.

Hạ Luật không biết chuyện này.

Cô nghĩ hắn đã biết, nhưng…

Có vẻ cô đã gây ra rắc rối rồi.

Hạ Luật luôn ôm suy nghĩ muốn tìm Triệu Lạc Tĩnh để cảnh cáo cô. Hắn muốn tìm cô từ lâu rồi, nhưng đột nhiên cha hắn lại đưa cho hắn một đơn hàng lớn, mà chuyện này vốn dĩ đã được sắp xếp từ trước. Hạ gia là một gia tộc lớn, mặc dù Hạ Luật là người được thương yêu, cưng chiều và cũng xuất sắc nhất trong thế hệ này, nhưng điều đó không có nghĩa là hắn không có đối thủ. Đơn hàng này rõ ràng là một bài kiểm tra dành cho hắn, nó quyết định phần lớn việc phân bổ tài nguyên trong tương lai của gia tộc. Vì vậy, Hạ Luật đã phải tất bật suốt mấy ngày qua.

Tuy rất bận rộn nhưng cũng mang lại cho hắn lợi ích, ít nhất là đã làm vơi đi nỗi đau đớn khiến hắn gần như phát điên vào buổi tối ngày hôm đó.

Nhưng lúc này, Hạ Luật đã hoàn toàn quên mất mục đích ban đầu muốn cảnh cáo Triệu Lạc Tĩnh của mình.

“Anh ấy mua nhà khi nào vậy?” Hắn tiếp tục hỏi cô như đang tra hỏi.

Triệu Lạc Tĩnh tự biết mình đã lỡ lời, bây giờ không thể tiết lộ thêm gì nữa.

“Tôi cũng không biết.” Triệu Lạc Tĩnh nói.

Hạ Luật nhìn chằm chằm vào cô một lúc, đôi mắt đào hoa quyến rũ của hắn lúc này trông thật đáng sợ, dường như có thể nhìn thẳng vào đáy lòng của cô.

Trái tim của Triệu Lạc Tĩnh đập thình thịch. Dù cho tính cách của cô giờ đã trưởng thành hơn rất nhiều, nhưng cô vẫn chỉ là một người nhỏ bé ở tầng dưới cùng của xã hội, thậm chí đã từng trải qua nhiều khía cạnh tối tăm của xã hội này hơn so với người bình thường. Lúc này, khi đối diện với Hạ Luật, một người có thể nghiền nát cô chỉ với một ngón tay, làm sao có thể không lo sợ?

Tham Khảo Thêm:  Chương 31

Hạ Luật im lặng một lúc rồi đột nhiên bật cười.

“Cho dù cô không nói, tôi cũng biết được.”

Hắn vừa nói vừa lấy điện thoại di động ra, xem thông tin về Triều Từ mà thám tử đã cung cấp cho hắn trước đó.

Hắn nhanh chóng tìm thấy những thông tin mà hắn cần.

Là vào đầu năm nay.

Hắn cũng có thông tin cơ bản về căn hộ mà Triều Từ đã mua, địa điểm và diện tích đều khá tốt, có giá hơn ba triệu.

Hắn nhìn vào thời gian, chợt hiểu ra điều gì đó.

Khi đó, hắn đã yêu cầu Triều Từ mua cho mình những món đồ đắt tiền. Sau khi chi trả hết mấy trăm nghìn, Triều Từ đã từ chối, hắn cho rằng Triều Từ đang tiếc tiền.

Hắn muốn ép Triều Từ chia tay với hắn, lúc đó hắn vừa cảm thấy có hy vọng, vừa cảm thấy tức giận một cách vô cớ. Chỉ mới mấy trăm nghìn thôi mà Triều Từ đã từ chối?

Sau đó, hắn lại yêu cầu Triều Từ mua cho mình một chiếc túi một trăm nghìn, nhưng Triều Từ không đồng ý. Hắn đã nhân cơ hội này để gây chiến tranh lạnh với Triều Từ, sau một thời gian Triều Từ mới nhượng bộ.

Lúc đó, hắn chỉ nghĩ rằng Triều Từ không đủ hào phóng. Dù lương của Triều Từ khoảng hai mươi, ba mươi nghìn, nhưng số tiền này hoàn toàn nằm trong khả năng chi trả của Triều Từ. Tất nhiên, đối với Triều Từ, đây không phải là số tiền nhỏ, hắn liên tục đòi hỏi Triều Từ như vậy, nếu là người bình thường chắc chắn sẽ không đồng ý.

Bây giờ nhìn lại thời gian, hắn mới biết Triều Từ có ý định mua nhà. Triều Từ có bao nhiêu tiền tiết kiệm cơ chứ? Nếu mua một căn nhà ở Thành phố S, tiền đặt cọc và tiền thiết kế nội thất có thể vét sạch túi của một nhân viên văn phòng như Triều Từ. Trước đây, đối với Triều Từ, chi tiêu hết vài nghìn đã là một điều khó khăn rồi, chưa kể đến mấy trăm nghìn sau đó mua đồ cho Hạ Luật.

Hạ Luật mím môi, nắm ngón tay càng lúc càng nắm chặt điện thoại.

Trong lồ ng ngực không hiểu vì sao chợt cảm thấy đau đớn.

Hắn đặt điện thoại xuống rồi nhìn Triệu Lạc Tĩnh: “Cô nói anh ấy mua nhà cho tôi là có ý gì?”

—————————————-

*Quân tử thành nhân chi mỹ, bất thành nhân chi ác (Luận Ngữ – Khổng Tử): người quân tử có đạo đức cao thượng luôn muốn đem lại cái tốt cho người, giúp người làm việc tốt, không thúc đẩy người làm việc xấu.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.