Sau Khi Trùng Sinh, Cậu Chủ Thật Bắt Đầu Dưỡng Sinh

Chương 2: Bệnh nhân bệnh đến không đi nổi của lớp mình đâu?



Trần Mặc cởi áo khoác, ngã mình xuống chiếc ghế rộng trong góc phòng, lặng lẽ châm một điếu thuốc.

Khói thuốc len lỏi vào phổi làm dậy lên những suy nghĩ có phần mơ hồ. Cậu đắm chìm trong sự suy tư thật lâu mới cảm nhận được rằng bản thân đã quay lại những năm tháng cấp 3.

Bên tai vang vọng âm thanh ồn ào của những nam sinh đồng trang lứa, mùi mồ hôi ngày hè quyện với mùi thuốc lá kém chất lượng, mùi snack và mì ăn liền trộn chung với nhau, khiến không gian tràn ngập một cảm giác ngột ngạt.

Điện thoại có tin nhắn.

Người được lưu tên là anh cả hỏi: “Đâu đấy?”

Trần Mặc không trả lời.

Lại qua hai phút.

Anh cả: “Tài xế Lý nói tan học không thấy cậu đâu cả. Đừng vì chuyện cha mẹ rút đơn kiện mà buồn bực, cậu muốn đuổi Thư Lạc ra khỏi nhà họ Dương là chuyện không thể, đừng gây chuyện nữa.”

Thêm hai phút nữa trôi qua.

Anh cả: “Trả lời tin nhắn đi. Đến cả điện thoại cũng không biết dùng à?”

Rõ ràng không còn kiên nhẫn nữa.

Dương Chích hai mươi lăm tuổi, đã được xác định là người thừa kế nhà họ Dương.

Năm đó cha Dương Khải có thể tiếp quản được gia tộc từ bốn anh chị em là nhờ vào cuộc hôn nhân với con gái nhà họ Chu có quyền lực ngang bằng. Đã bao năm trôi qua, vợ chồng bằng mặt không bằng lòng nhưng dựa vào lợi ích nên vẫn miễn cưỡng cho tới giờ.

Năm Trần Mặc và Dương Thư Lạc chào đời chính là lúc mối quan hệ vợ chồng đang đứng trên bờ vực nguy hiểm.

Cho nên hai bên gia đình phụ huynh đều cực kỳ yêu thương Dương Thư Lạc.

Dương Chích tám tuổi đã là anh cả, từ nhỏ được giáo dục nghiêm chắc chuẩn chỉnh, nhưng vẫn rất yêu thương Dương Thư Lạc, còn bảo vệ em mình nhiều năm nay.

Trần Mặc thì không như vậy.

Cậu xuất hiện nửa đường, nhà họ Dương không có bất kỳ cảm tình nào đối với cậu.

Ngoài một chút áy náy và đôi phần thua thiệt.

Bọn họ đưa cậu vào học một ngôi trường cấp 3 tốt nhất, vào lớp học xuất sắc nhất.

Cho cậu tiền tiêu vặt không cách nào xài hết.

Cho nên họ không hiểu, thậm chí hoài nghi, cậu còn gì không hài lòng nữa?

Chuyện mà Dương Chích nhắc trong tin nhắn, Trầm Mặc cũng nhớ kỹ.

Nguyên nhân là do nhà họ Dương vô tình để lộ thông tin tìm con, làm giá cổ phiếu của tập đoàn biến động. Thêm vào đó là chuyện Dương Thư Lạc bị bệnh hơn nửa tháng nay, hai vợ chồng lo lắng không thôi nên hủy luôn chuyện khởi tố Lý Vấn Như, làm sáng tỏ với bên ngoài rằng: Do ban đầu là y tá sai, không có chuyện tráo con gì cả.

Thậm chí làm sáng tỏ luôn thông tin bên trong, nhà họ Dương xây dựng hình ảnh Trần Mặc như một tấm gương nỗ lực từ quê nghèo.

Cố gắng, hiểu chuyện, dù nghèo khó nhưng gia đình hòa thuận.

Cha mẹ ráng cho cậu học hành để mong thành đạt, cậu cũng rất biết hơn vì điều đó, chuyện xuất thân đối với cậu mà nói chỉ là có thêm một ngôi nhà mà thôi.

Đời trước Trần Mặc cũng vì chuyện này mà làm ầm ĩ trong nhà họ Dương.

Cậu đề xuất rằng nếu nhà họ Dương muốn hủy bỏ khởi tố thì Dương Thư Lạc nhất định sẽ rời khỏi nhà họ Dương.

Đó chính là sự trả thù một kẻ ngây thơ như Lý Vân Như.

Vì từ ngày nhà họ Dương tìm tới, Trần Mặc đã nhận ra rằng Lý Vân Như không hề thương mình. Tình mẫu tử rẻ rúng còn sót lại đó cậu cũng không xứng đáng có được.

Nhưng không biết tại sao tin tức cậu muốn đuổi Dương Thư Lạc ra khỏi nhà họ Dương lại bị truyền đến trường.

Đám Lý Duệ đã chặn đường không cho cậu vào quán net.

Cha mẹ nghĩ cậu đố kị và không cam tâm, Dương Chích cũng nhắn tin cảnh cáo cậu.

Mỉa mai làm sao?

Đã qua hai kiếp nhưng khi nhớ tới chuyện này cậu vẫn thấy rất mỉa mai.

Hơn nữa, trước khi bị chặn trước quán net cậu còn bị sốt, cuối cùng ông chủ quán net phải đưa người đang ngất xỉu là cậu vào bệnh viện truyền dịch.

Suốt cả một đêm nhà họ Dương chẳng ai hỏi thăm xem cậu đã đi đâu?

Chỉ là vào ngày hôm sau, lúc cậu trở về thì bắt gặp Dương Thư Lạc cũng đang phát sốt xách vali định rời khỏi nhà họ Dương.

Cha Dương mẹ Dương lôi kéo cậu ta, đau lòng nói: “Đã bệnh đến mức này rồi mà con còn muốn đi đâu? Không được đi.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 24

Anh cả Dương Chích lấy chiếc vali trên tay cậu ta, nhìn Trần Mặc, bóng gió nói: “Thư Lạc, đây là nhà của em, không ai có tư cách bắt em dọn khỏi đây.”

Tài xế và người hầu vây xung quanh chỉ trỏ.

“Dựa vào đâu mà bắt tiểu Lạc dọn đi, bình thường tôi thích cậu bé nhất đó.”

“Đúng đó, con ruột thì sao chứ, vừa về đã ép buộc người ta như vậy rồi.”

“Còn một hai tống mẹ nuôi vào tù nữa, đúng là bạc tình bạc nghĩa.”

“Lớn lên ở nông thôn nên cay nghiệt chút cũng là chuyện bình thường.”

Dương Thư Lạc được mọi người nâng niu lại là nạn nhân của Trần Mặc: “Con sẽ rời đi, Trần Mặc, sau này cậu đừng giận cha mẹ, cũng đừng mâu thuẫn với anh cả nữa.”

Tất cả cảm xúc bị Trần Mặc đè nén ngay lập tức bùng nổ.

“Dọn ra ngoài? Được.” Trần Mặc cười lạnh: “Vậy cậu nhớ cũng phải tương thân tương ái với cha mẹ ruột nhé.”

Cuối cùng có dọn đi không?

Đương nhiên là không.

Ngược lại, từ ngày đó Trần Mặc bắt đầu hoàn toàn nhìn rõ tình cảnh của bản thân.

Không theo kịp tiến độ học của trường cấp ba trong nội thành, thế thì liều mạng học.

Những thứ cậu muốn, thứ vốn thuộc về cậu thì cậu liều mạng tranh giành.

Lửa giận không lối thoát trong lòng cậu biến thành chấp niệm buộc cậu trở nên thật nổi bật. Lửa ngày càng lớn, qua nhiều năm cuối cùng cũng trở thành một cơn hỏa hoạn thiêu đốt khiến cậu hoàn toàn thay đổi.

Đến lúc Trần Mặc hai mươi tám tuổi, rất nhiều người hận cậu nhưng cũng sợ cậu. Cậu đã có đầy đủ sức mạnh về tiền tài địa vị, mà cái giá phải trả là cơ thể tả tơi trăm ngàn lỗ hổng.

Bệnh dạ dày nghiêm trọng đến mức suýt bị ung thư bao tử.

Thường xuyên bị nhiễm trùng đường hô hấp, cứ cách dăm ba bữa là lại phát sốt.

Tật ở đầu gối vì bị Trần Kiến Lập bắt quỳ trong tuyết cả đêm cho dù đã giải phẫu nhưng lúc trái gió trở trời cũng thường xuyên đau đớn khó nhịn.

Bác sĩ đã quen biết nhiều năm chỉ biết bất lực vỗ vào hồ sơ bệnh án của cậu: “Cậu mà còn không kiêng rượu với thuốc lá thì cứ chờ người đến nhặt xác đi!”

Trần Mặc đang bận rộn, “Khỏi, tôi tự tìm một chỗ nằm không cần ai nhặt xác.”

“Cậu điên à!”

“Cậu mới biết hả?”

Trên thực tế, không lâu sau kể từ lần gặp mặt đó, Trần Mặc gặp phải một cuộc trả thù.

Ông chủ trung niên đã đối đầu với Dương thị nhiều năm, dẫn theo mười mấy người, ánh mắt âm u: “Thủ đoạn của Dương Chích hung ác thật, tụi mày bắt tay đạp đổ tao thì sao. Kết cục hiện tại là đáng đời mày, là thứ mà cả nhà họ Dương tụi mày đáng phải nhận!”

Trần Mặc tựa lưng vào rìa tầng bốn của một tòa nhà đang xây dở, vẻ mặt bình tĩnh đến bất ngờ, cậu không hề ngạc nhiên với kết cục sắp tới của bản thân.

Chỉ lạnh nhạt nói: “Tôi không phản bác việc hợp tác cùng Dương Chích, trên đời có ai không ham tiền đâu.”

“Nhưng ông đã sai một điểm.”

“Tôi họ Trần.”

“Bắt tôi để trả thù nhà họ Dương, e là ông phải thất vọng rồi.”

Trần Mặc không biết cuối cùng rốt cuộc có ai nhặt xác cho mình hay không.

Cậu nghĩ, chắc là có.

Qua mười ngày nửa tháng, chắc hẳn sẽ có người phát hiện thi thể cậu rồi báo cảnh sát, để giữ thể diện cho gia đình hào môn thì nhà họ Dương cũng sẽ không keo kiệt chút tiền mai táng kia.

*

Trong điện thoại, Dương Chích không nhắn tin nữa mà mà trực tiếp gọi.

Trần Mặc mặc cho tiếng chuông reo mãi, vừa gõ nhẹ vào điếu thuốc đã cháy một nửa trên tay vịn.

Triệu chứng của sốt cao rất rõ ràng.

Tay chân bủn rủn, đầu óc quay cuồng.

Bên cạnh cậu là mấy thanh niên vào sau, vừa mắng người, vừa sôi nổi thảo luận.

“Lùi lại, lùi lại!”

“Đệt! Chết nữa rồi. Chơi lại.”

Trong lúc chờ đợi, có người nói: “Tụi bây có xem trên nhóm không? Chỗ mà tụi Lý Duệ chặn đường người ta hình như là quán net này á?”

“Chặn đường ai?”

“Trần Mặc bên lớp thực nghiệm.”

“Úi, cùng lớp với lão Cẩu à, vậy chẳng phải là học sinh ba tốt à.”

Nam sinh được gọi là lão Cẩu đúng lúc ngồi kế Trần Mặc, tức giận mắng: “Cút.”

“Kể xíu đi mà, là kiểu người thế nào? Dạo này toàn là tin đồn về cậu ta và Dương Thư Lạc, tao tò mò quá à.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 924: Có lẽ chỉ một lần trong đời

“Không quen, không nhớ, thích ăn dưa quá thì ra ngoài mua hai trái đi, ba đồng một ký đó, ăn no chết mày luôn đi.”

Một tràng cười lớn vang lên.

Một người khác tiếp lời: “Tao nghe nói là gia đình phải lót tiền cho nó vào. Nhưng cũng chưa chắc, phương pháp giáo dục ở huyện tuy kém phát triển nhưng tụi học sinh giỏi cơ bản cũng như nhau, đều là mấy con mọt sách.”

Trần Mặc ở bên cạnh nghe hơi chán, thuận miệng hỏi: “Mọt sách thì sao?”

Cẩu Ích Dương nghe bên cạnh đột nhiên có tiếng nói thì giật cả mình.

Phản ứng đầu tiên khi quay đầu lại nhìn là: Người anh em này là ai vậy nhỉ? Nhìn quen ghê.

Hai giây sau là: quê quá, tiếp tục thấy quê, quê dữ dội hơn…

Trên đời này có chuyện gì tệ hơn là đang nói xấu người ta mà bị chính chủ bắt tại trận không?

Có đứa còn hỏi ngu: “Lão Cẩu, ai vậy?”

Cẩu Ích Dương ho khan hai tiếng, cả người lùi sát vào phía sau, để mọi người nhìn rõ, giới thiệu: “Trần Mặc, bạn cùng lớp của tao.”

Đám còn lại: “…”

Xin hỏi vị huynh đài chân dài miên man, sự mệt mỏi sâu thăm thẳm như trào ra nơi đáy mắt, hút thuốc tới nỗi mây khói lượn lờ bên cạnh chính là Trần Mặc trong truyền thuyết à?

Khoé miệng Cẩu Ích Dương cũng giật giật.

Cậu nói mình không quen Trần Mặc là thật, nhân vật trung tâm trong đề tài này đã chuyển đến lớp thực nghiệm hơn 1 tháng, nhưng ấn tượng của Cẩu Ích Dương đối với cậu vẫn dừng lại ở buổi tự giới thiệu vào ngày đầu tiên.

Người đứng trên bục giảng hôm đó cũng không đọng lại gì trong đầu cậu chứ nói gì đến sự kiêu ngạo tựa cá chép vượt vũ môn của hiện tại.

Đôi mắt kia lúc nhìn người khác luôn lạnh như băng, đúng là không phải kiểu người dễ gần.

Cho nên khi cậu chủ động cất lời, phản ứng đầu tiên của Cẩu Ích Dương chính là tên này đang muốn gây sự.

Cẩu Ích Dương không định khơi chuyện, cậu đoán hôm nay tâm trạng của Trần Mặc không tốt nên đành phải hoà giải thay cho anh em mình: “Cậu đừng để bụng, tụi nó không có ý gì đâu.”

“Nếu tôi so đo tới cùng thì sao?” Trần Mặc nhíu mày nhìn sang.

Cẩu Ích Dương sững sờ, buông con chuột ra: “Vậy cậu nhắm vào tôi đi.”

Trần Mặc thu tầm mắt lại, đột nhiên cười cười: “Thôi bỏ đi.”

Thực ra cậu bạn có tên nghe giống như “con chó” này chính là người bạn bác sĩ rất quen thuộc với Trần Mặc sau này. Nhưng trong kiếp trước, đến tận lúc tốt nghiệp đại học họ mới khi họ trở nên thân thiết chứ không phải thời cấp ba.

Bác sĩ Cẩu trong ấn tượng của Trần Mặc luôn là người mang vẻ mặt nghiêm túc, đôi lúc cũng hài hước, nhưng Trần Mặc hoàn toàn không nhớ nổi dáng vẻ hồi cấp ba của cậu ta.

Lúc đó, cậu cũng không có tâm trạng chú ý mấy chuyện này.

Ngay lúc đó, không biết ai ở cửa đột ngột hô lớn: “Lại hói tới!”

“Á đù!”

“Chạy mau chạy mau!”

Cả quán net rơi vào hỗn loạn.

Trần Mặc giương mắt nhìn về phía cổng.

Một giây sau đã bị người khác kéo mạnh.

Bạn lão Cẩu nói: “Người anh em, ân oán tình thù chúng ta tạm gác qua một bên đi đã, giữ mạng quan trọng hơn.”

Trần Mặc chậm rãi lấy áo khoác, thuận miệng hỏi: “Các cậu sợ ông ấy đến vậy hả?”

“Cậu không sợ à? Đó chính là chủ nhiệm lớp 11, Lại Tiên Phục.” Cẩu Ích Dương nhìn Trần Mặc với ánh mắt như thể đang nghĩ, “Để tôi xem cậu giả vờ được bao lâu” rồi bước lên một bước, lấy áo khoác của Trần Mặc, nói: “Chạy trước đã, lớp thực nghiệm là trọng điểm đột kích đó. Nếu để ông ấy bắt được thì cả hai chúng ta đừng mơ thấy được mặt trời ngày mai.”

Trần Mặc chả hiểu mô tê gì mà bị kéo chạy ra ngoài bằng cửa sau tiệm net cùng với mọi người.

Lúc này phía ngoài trời đã tối đen.

Con đường sau hẻm này cơ bản không có bao nhiêu người đi đường, các cửa hàng nằm rải rác phát ra ánh đèn le lói, có mèo hoang bị kinh sợ, nhanh chóng nhảy ra khỏi đống rác.

Trần Mặc chạy một đoạn như vậy, cảm thấy nhịp tim có chút nhanh đến mức dị thường.

Cậu cầm áo khoác, tựa vào lưng tường phía sau.

Tham Khảo Thêm:  Chương 373: Đâm Tâm

Có người chống đầu gối, thở hổn hển hỏi: “Lại hói không đuổi theo đâu hả?”

“Chắc không đâu.”

“Hôm nay chẳng chơi được tí game nào, xui thiệt chứ!”

“Vậy chúng ta đi thôi.”

“Đi ăn đồ nướng chung không?”

“Đi cùng không?”

Bọn họ hỏi Trần Mặc.

Con trai với nhau đôi khi rất đơn giản. Những người này khác với đám lưu manh chân chính như Lý Duệ, trước đó họ chỉ nghe đồn về Trần Mặc chứ không có ân oán thật sự.

Trần Mặc lắc đầu, vì sốt cao nên lúc này sau lưng cậu đã mướt mồ hôi lạnh.

Gió thổi qua con ngõ mang theo hơi lạnh thấu xương.

“Các cậu đi đi.” Giọng Trần Mặc hơi khàn.

Không biết có phải do định sẵn sẽ làm bác sĩ không mà Cẩu Ích Dương có trực giác rất tốt: “Cậu không sao chứ? Khi nãy tôi thấy sắc mặt cậu không ổn lắm.”

Nghe cậu nói thế nên những người khác cũng nhìn sang.

Trần Mặc đã quen với Cẩu Ích Dương khi trưởng thành, quen miệng nói: “Không chết được đâu.”

Đúng lúc điện thoại vang lên thông báo có tin nhắn

Mở lên xem thì không ngờ là Dương Chích.

Dương Chích: “Có biết đã mấy giờ rồi không? Trần Mặc, buồn bực đến đâu thì cũng có giới hạn thôi.”

Gặp quỷ hả, kiếp trước Dương Chích có bao giờ nhắn tin cho cậu nhiều đến vậy đâu?

Trần Mặc trả lời: Quan tâm tôi à?

Đầu bên kia chắc thấy buồn nôn quá nên triệt để im lặng.

Trần Mặc đã đạt được mục đích, cậu nhấn nút quay lại, sau khi dừng lại hai giây thì viết một câu lên tag trắng.

—— Đang dưỡng sinh, miễn làm phiền.

Sau đó tắt điện thoại.

Ngón tay của cậu vô thức chạm vào hộp thuốc lá trong túi, đột nhiên rất muốn hút thêm một điếu nữa.

Lại nhớ tới cái bật lửa đã rơi trong tiệm net nên đành từ bỏ.

Cất kỹ điện thoại rồi ngẩng đầu lên mới phát hiện cả đám chẳng ai rời đi.

“Chẳng phải các cậu muốn đi ăn đồ nướng sao.” Trần Mặc suy nghĩ một chút rồi đổi ý, nói: “Tôi mời.”

“Cậu không cần mời đâu.”

“Đúng đó.”

“Lão Cẩu mời.”

“Mày chết đi, sao mày không mời?”

“Vậy chúng ta AA.”

Bầu không khí giữa các thiếu niên trở nên sôi nổi. Trần Mặc đột nhiên cảm thấy đoạn thời gian này cũng không khó vượt qua đến thế, con người ta cũng không cần sống quá rạch ròi.

Trần Mặc đứng dậy khỏi bức tường, “Đi thôi, tôi mời, đang lo nhiều tiền quá không có chỗ tiêu nè.”

“Móa, câu này nghe chíu khọ ghê.”

“Thì ra cậu là một tên Trần Mặc như thế.”

“Cậu chủ Mặc hào phóng quá.”

Trong tiếng cười đùa rộn rã không chút ác ý, Trần Mặc vừa đứng dậy đã thấy đầu váng mắt hoa.

Cẩu Ích Dương đứng bên cạnh tiện tay kéo tay anh lại, ngạc nhiên: “Á đù! Người cậu nóng như vậy mà cậu không có tí cảm giác nào hết hả?”

Trần Mặc mượn lực đứng vững, quan sát gương mặt trắng như trứng bóc đầy nhựa sống của Cẩu Ích Dương, “Cậu mà cứ thế này thì người không có bệnh cũng bị cậu hù chết đó.”

“Cậu chết thử tôi xem.”

“Ngại quá, tạm thời chưa chết được.”

“Đồ tâm thần.”

Trần Mặc cười đến mức bả vai run run.

Gương mặt trẻ tuổi của lão Cẩu tối sầm lại: “Cậu im đi, có gì vui mà cười?”

Chỗ này không dễ bắt xe.

Mà cửa trước lại bị chủ nhiệm chặn đường.

Thế là bạn lão Cẩu đành phải phát huy tình cảm bạn bè nhỏ bé này, để người khác đỡ Trần Mặc còn cậu thì gọi người khác lái xe qua đón.

Mười phút sau.

Một chiếc xe lặng lẽ đậu ở đầu hẻm, cửa sau xe mở ra, một đôi chân dài xuất hiện trước.

Cả đám nhao nhao lên tiếng.

“Yến ca, bên này!”

“Lớp trưởng à, tốc độ của cậu nhanh thiệt đó.”

“Trâu bò thiệt, cậu đi chiếc Maybach rêu rao khắp nơi như vậy là sợ Lại hói không bắt được tụi này hả.”

Người tới đội một chiếc mũ lưỡi trai, đôi mắt đen như mực đảo qua cả đám. Giọng nói trầm thấp êm tai, hỏi: “Bệnh nhân bệnh đến không đi nổi của lớp mình đâu?”

Trần Mặc đứng trong góc tối, khi thấy rõ dáng người cao gầy kia thì chửi thầm một tiếng.

Lão Cẩu, cái tên không đáng tin này, lần đầu tiên gặp lại mà đã đào hố cậu rồi.

Hoá ra Cẩu Ích Dương đã gọi lớp trưởng lớp thực nghiệm đến, là học sinh giỏi nhất khối cũng như là cậu thanh mai trúc mã mà Dương Thư Lạc đã thích nhiều năm.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.