Sau Khi Vạn Người Ghét Chết Đi Tất Cả Kẻ Thù Đều Hối Hận

Chương 44



Cậu đi đâu?

Sở Diễn liều mạng ổn định bản thân để không bị hành động của đối phương làm cho tay chân luống cuống, y bình tĩnh lại hít sâu một hơi, dùng con ngươi lặng như nước nhìn thật sâu vào người đàn ông tuỳ tiện kia, bên trong không có chút đ ộng tình nào, không gợn sóng nói: “Buông tôi ra, Ngụy nguyên soái.”

Không thể không nói, loại lãnh đạm này giống một chậu nước lạnh, củi khô lửa bốc đều có thể bị tưới đến hơi thở thoi thóp.

Ánh mắt Ngụy Trần dừng trên người y băn khoăn vài giây mới lưu luyến buông ra, biểu tình tiếc nuối như vịt đã đến miệng còn bay.

Thời khắc mấu chốt Sở Diễn cũng chỉ có thể tỏ ra mình không sợ hãi chút nào, còn làm bộ làm tịch xoay xoay cổ tay bị nắm đau, cúi mặt khiến người ta không thấy không rõ cảm xúc của y.

Nhưng trên thực tế tâm tình y cực kỳ khẩn trương, y cảm giác giờ phút này nếu mình mở miệng nói chuyện thanh âm nhất định sẽ run lên, cho nên y vẫn luôn vẫn duy trì sự trầm mặc ngắn ngủi, hy vọng có thể nhảy qua thời gian tim đập dữ dội này.

Nhưng không đợi y hòa hoãn tâm tình Ngụy Trần đã đưa những ngón tay không thành thật từ giữa bụng Sở Diễn cọ lên má y, cuối cùng ngừng ở khóe môi, rất có hứng thú hỏi: “Cậu biết tôi?”

Sở Diễn hất bay tay hắn, bình tĩnh nói: “Đại danh của Nguyên soái ở chỗ này ai mà không biết, rốt cuộc có nhiều người vì anh tre già măng mọc* như vậy.”

* ý là người vây quanh NT nhiều k đếm xuể á, hết người này lại đến người khác

Ngụy Trần cong cong đôi mắt, phảng phất như nghe được cái gì buồn cười lắm vậy, bả vai run rẩy, khẽ cười, sau đó ôm cánh tay hỏi y: “Vậy còn cậu? Cậu tới vì tôi sao?”

Sở Diễn gật đầu, vẫn là bộ dáng mặt không đổi sắc như cũ: “Không sai, tôi tới tìm anh.”

Khuôn mặt tinh xảo của Ngụy Trần chậm rãi ghé sát vào y, híp mắt lại, mỉm cười, dùng một loại ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn y chăm chú, sau đó lại chậm rãi chuyển tầm mắt qua bờ môi y.

Sở Diễn sợ hắn ta hiểu lầm, trực tiếp dời tới chủ đề chính: “Tôi tìm anh vì việc của Tiêu Mục.”

Ngụy Trần nghe vậy hơi sửng sốt, ánh mắt cũng chậm rãi nghiêm túc lại, bắt đầu nghiêm túc đối đãi y.

Đáng tiếc a, vốn đang định nếm thử người này có tư vị gì.

Không nghĩ tới người ta là vì việc đứng đắn mà tới, căn bản không phải muốn cùng mình có một đêm vui sướng!

Không nghĩ tới người anh em tốt ngày thường đều nghiêm trang kia đã nhanh chân đến trước rồi!

Nhìn không ra, thật sự là nhìn không ra.

Ánh mắt hắn ta tràn ngập đáng tiếc vì đã đến muộn một bước, vợ bạn không thể khinh, cho dù hiện tại Tiêu Mục đang ngồi xổm trong nhà lao có khinh một chút hắn cũng không biết, có làm cũng không sao.

Nghĩ đến những biểu hiện khác thường gần đây của Tiêu Mục, cả ngày đều vì người nào đó mà hồn bay phách lạc, hắn đã bắt đầu để ý, không nghĩ tới hôm nay vậy mà chó ngáp phải ruồi đã gặp được, càng không nghĩ tới chính là người này vậy mà hợp với sở thích của mình như vậy!

Tham Khảo Thêm:  Chương 36: Hỡi ôi nhân loại phi thường, bao giờ mới rủ lòng thương đất trời?

Quá đáng tiếc.

Chẳng qua ngay cả sở thích cũng có thể tương đồng như thế, cũng khó trách bọn họ có thể làm bạn bè.

Sở Diễn hoàn toàn không để ý những thứ đó, y hỏi thẳng: “Anh biết Tiêu Mục hiện tại như thế nào không? Tôi có thể gặp hắn không?”

Ánh mắt y tràn đầy quan tâm, Ngụy Trần càng nhìn trong lòng lại càng hụt hẫng.

Ánh mắt hắn ta trầm xuống: “Tiêu Mục hiện tại đang bị nhốt ở ngục giam quản chế nghiêm khắc nhất của Liên Bang, ngay cả tôi cũng rất khó gặp hắn.”

Sở Diễn kinh hãi nói: “Chẳng lẽ hắn thật sự phản loạn sao?”

Ngụy Trần cười nhạo một tiếng, chuyển tầm mắt nhìn ra bóng đêm sâu không lường được ngoài cửa sổ, không nói gì.

Sở Diễn thấy thế cũng hiểu rõ.

Y cũng đồng dạng nhìn bóng đêm bên ngoài cửa sổ, lẩm bẩm nói: “Vậy hắn rốt cuộc đã làm gì, đáng giá để Quân Bất Thần phải kiêng kị hắn như vậy.”

Ngụy Trần theo bản năng nhìn y, tuy rằng hiện tại đã là xã hội tinh tế, chuyện gọi thẳng tên Tổng thống cũng không hiếm lạ nhưng người có thể nhẹ nhàng nói ra tên Quân Bất Thần như Sở Diễn vẫn rất hiếm thấy.

Nói thật, hắn cũng rất thích loại người có can đảm như thế này.

Ngụy Trần nói: “Sở dĩ Tiêu Mục bị theo dõi là bởi vì hắn muốn đưa người ra khỏi địa bàn của Tổng thống, nhưng hắn cũng không sử dụng tới bất kỳ binh lực nào của Liên Bang, cũng không tổn thương ai cả, chuyện này rất nhỏ chỉ cần xem ý tứ của Tổng thống là được. Có khả năng Tổng thống cũng không muốn giết hắn, nhưng phỏng chừng là muốn giế t chết tâm của hắn mới thôi.”

Sở Diễn nghe vậy nhẹ nhõm thở dài một hơi.

Còn tốt, chuyện này chỉ liên quan đến suy nghĩ của Tiêu Mục thôi.

Nói cách khác, chỉ cần hắn hết hy vọng là được.

Đến địa bàn của Tổng thống cướp người, cướp ai? Chẳng lẽ là y sao, nếu đúng là như vậy, hắn muốn đem y tới nơi nào chứ.

Sở Diễn không rõ.

Y cứ như vậy cùng Ngụy Trần phiền muộn nhìn ra ngoài cửa sổ, hai người đều không mưu mà hợp cảm thấy có một tia thê lương.

Đương nhiên, hiện tại trán của Sở Diễn đã có một dấu vết vô hình, nhắc nhở Ngụy Trần rằng người này không thể chạm vào.

Vốn hắn còn đang tính toán có một đêm tốt đẹp, hiện tại xem ra đã không còn khả năng, nghĩ ngợi hắn còn cảm thấy có một chút tiếc nuối.

Sở Diễn đơn độc ở chung với hắn ta cũng ít nhiều có chút xấu hổ, nghĩ thầm nếu Tiêu Mục hiện tại không có nguy hiểm gì, y cũng không cần phải quá lo lắng, vẫn nên rời đi thôi.

Bọn họ cứ trầm mặc như vậy, thẳng đến Ngụy Trần mở miệng nói một câu:

“Tôi mang cậu đến nhà Tiêu Mục nhìn một chút, vừa lúc thuận tiện cho đứa nhóc kia ăn một chút.”

“?”

***

Trong nhà Tiêu Mục không có trang trí hoa lệ hay là gia cụ gì, cơ bản đều là những gia cụ đơn giản thực dụng, phần lớn đều là màu trầm cho người ta một loại cảm giác lạnh như băng.

Nhưng đáng chú ý chính là, có một căn phòng nhỏ được đơn độc tách ra, bên trong trang hoàng thậm chí có thể gọi là ấm áp.

Tham Khảo Thêm:  Chương 29

Bởi vì đó là một căn phòng hồng nhạt.

Sở Diễn bất chợt nghĩ tới căn phòng ngủ Chương Tuyển chuẩn bị cho mình cũng là màu hồng phấn chết người như trước mắt, mỗi lần y nhìn đều cảm thấy tinh thần hoảng hốt, hoài nghi giới tính.

Sở Diễn không khỏi tò mò, rốt cuộc đây là căn phòng cố ý chuẩn bị cho ai.

Ngụy Trần thoạt nhìn cũng có chút buồn cười, nhưng hắn ta vẫn nhịn xuống, một lần nữa ngẩng mặt, thân sĩ giúp Sở Diễn mở cửa phòng.

Loại cảm giác này thực kỳ diệu.

Thứ đầu tiên lọt vào tai chính là tiếng chuông gió giòn vang.

Tiếp theo cả phòng đều là những món đồ chơi nhỏ hình dạng khác nhau, chúng nó có ba đặc điểm chung chính là đáng yêu, đáng yêu, đáng yêu!!

Trên một món đồ chơi giống như túi chuột(?) một con mèo bò sữa với hai màu đen trắng mềm oặt nằm trên đó ngáy.

(?) cái này mình cũng k biết, bạn nào nuôi mèo chắc biết á

Cho bạn nào k nhớ thì là cái lần SD bị TM huấn luyện kinh quá nên ngất đi, sau đó lúc TM đưa SD về mới nhặt được nó. Hồi đó SD đang ở nhà CT nên k tùy tiện nuôi nó được đành phải gửi vào viện thú y, bh lại được TM nhặt về. Em nó mà k xuất hiện lại là tui k nhớ ra có nó luôn á=)))

Quen thuộc như vậy.

Ngụy Trần cười giới thiệu với Sở Diễn: “Muốn sờ sao? Con mèo nhỏ này tính tình đặc biệt hung, có thể là bởi vì đã từng là mèo hoang tính công kích rất mạnh. Muốn sờ phải cẩn thận móng vuốt của nó, Tiêu Mục đã lâu chưa cắt móng cho nó, tôi cũng không dám cắt, sợ móng vuốt của nó cào lại đây, nhưng đây lại chính là mèo của Tiêu Mục tôi cũng không dám đánh trả.”

Sở Diễn lẳng lặng nghe, bị hắn nói tới bật cười.

Có lẽ là bị động tĩnh của bọn họ đánh thức, con mèo bò sữa vốn đang cuộn tròn mà ngủ lại ngáp một cái, sau đó đặt chân sau lên cổ gãi ngứa cho chính mình, lông mèo  bay đầy trời.

Sau khi nó cào xong liền dựng thẳng đôi mắt lên, nhạy bén nhìn về phía Sở Diễn cùng Ngụy Trần.

Ánh mắt Sở Diễn ôn hòa, cầm lòng không đậu mở ra cái ôm nho nhỏ.

Chú mèo kia mắt sáng ngời, phảng phất như chim non thấy mẹ, vọt lại đây.

Ngụy Trần cho rằng nó muốn công kích Sở Diễn, theo bản năng duỗi tay muốn ngăn nó lại.

Nhưng hắn ta rất nhanh đã phát hiện thời điểm nó tới gần Sở Diễn liền giảm tốc độ, lấy một loại lực độ cực kỳ ôn hòa đâm vào trong lồ ng ngực thanh niên.

Ngụy Trần: “?”

Không phải, tính tình hung hăng đâu? Dã tính đâu? Tính công kích đâu?

Vì sao cứ thời khắc mấu chốt là hắn lại bị vả mặt chứ?!

Sở Diễn cọ tới cọ lui lên gương mặt mềm mại của mèo nhỏ, mèo nhỏ nheo nheo đôi mắt, hưởng thụ đến cái đuôi cũng ngoe nguẩy.

Ôn tồn ngắn ngủi qua đi, Sở Diễn dò hỏi Ngụy Trần: “Con mèo này tên là gì?”

Ngụy Trần: “A, thời điểm nó ở bệnh viện thú cưng đặc biệt thích khè người*, cho nên gọi là thích khè người, nhũ danh là tiểu khè, nhưng Tiêu Mục không muốn bị gọi là — người nhận nuôi tiểu khè, vì thế dứt khoát sửa tên cho nó, hiện tại là…..”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

*Cái tên con mèo nó là thế này 哈人. Cảm ơn bạn @DimTrn699 và bạn @ilvu_ms đã giúp mình sửa lại.

Sở Diễn cho rằng mình nghe lầm, y trố mắt hỏi: “Gọi là gì?”

Ngụy Trần không biết vì sao y lại ngoài ý muốn như vậy, lặp lại lần nữa: “Tên là tiểu Diêm, Diêm trong muối.”

Chữ Diễn trong tên SD là 衍 đọc là yǎn, chữ Diêm trong tên con mèo là 盐 đọc là yán nên SD mới nghe nhầm, mà ông TM cố ý đặt thế thật mà=)))

Cái đông âm đáng chết này.

Hẳn là trùng hợp đi…..

Sở Diễn rũ mắt, tinh tế vuốt v e chú mèo ngoan ngoãn đang cọ cọ y, Ngụy Trần nhìn mà đầy mặt khiếp sợ.

Con mèo này sao lại tiêu chuẩn kép như thế!

Vì sao hắn không thể chạm vào!

Vì sao hắn chạm vào nó một cái sẽ lập tức lọt vào đả kích hai phía từ thân thể cho đến tâm hồn!

Hắn nhìn ánh mắt nhu hòa của Sở Diễn trước mắt, sửng sốt một chút, thế nhưng nhất thời không biết là nên hâm mộ người hay là hâm mộ mèo.

Đêm đó, Sở Diễn giải quyết xong hai mối họa lớn trong lòng Ngụy Trần, một là cắt móng tay cho mèo, hai là tắm rửa cho mèo.

Ngụy Trần quanh năm chinh chiến giết địch, còn có thể bắt được trái tim vô số thiếu nam thiếu nữ nhưng lại không ứng phó được một con mèo nhỏ, cũng không chinh phục được trái tim của nó.

Nhưng những điều này đều bị thanh niên trước mắt làm vô cùng nhẹ nhàng.

Có thể là bởi vì nhìn người khác làm quá mức nhẹ nhàng, trong thời gian ngắn hắn cảm thấy gió ngừng, mưa ngớt, cảm thấy mình lại có động lực rồi, duỗi tay đòi ôm.

Sau đó hắn lại bị mèo nhỏ cào không thương tiếc!

Hắn nâng lên đôi mắt ưu thương, trước đây luôn là hắn dùng loại này ánh mắt nhìn người khác, người đối diện cầm khăn tay che mặt khóc thút thít, vì những gì mình gặp phải mà cảm thấy vô cùng đau lòng, hoặc là hung thần ác sát, vén tay áo, chuẩn bị mài dao soàn soạt muốn làm thịt hắn.

Nhưng người trước mắt lại không giống vậy.

Một người một mèo cứ như vậy nhìn hắn, một kiêu ngạo phóng túng, một thờ ơ.

“……”

Hắn, đường đường một Nguyên soái được nhiều người theo đuổi yêu thích.

Vì sao lưu lạc đến bước đường này ( che mặt khóc thút thít).

…….

Thời điểm Sở Diễn trở lại hành cung của Tổng thống trời đã khuya.

Y đi thật cẩn thận để không quấy rầy đến Quân Vong, tận lực khống chế bước chân, rón ra rón rén, cố gắng không phát ra một chút thanh âm nào.

Giấc ngủ của Quân Vong vẫn luôn rất nông, nếu đánh thức cậu ta, vậy thì sẽ có rất nhiều phiền toái.

Cũng may ở phương diện này năng lực y vẫn phải có, bước chân y giống như mèo, ở dưới ánh trăng cả người trắng đến gần như trong suốt.

Thời điểm y đang thầm may mắn vì đã thuận lợi vượt qua…

Phía sau y truyền đến tiếng Quân Bất Thần.

Thanh âm kia rất lạnh, rất thấp trầm.

Người nọ ôm cánh tay hỏi y:

“Cậu đi đâu?”

Ở chương này chúng ta có một Ngụy- bắc phoi -Trần k ăn được SD, và một SD bị phát hiện làm chuyện xấu=)))

Chương này tra gg, từ điển muốn ná thở luôn á, đúng là hành người(╯°□°)╯︵ ┻━┻


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.