【 Mộ Tương thật ngu ngốc, ngay cả thích là gì cũng không biết.
】
– –
Tuy hôm sau không đến nỗi giữa trưa mới có mặt, nhưng cũng phải gần mười giờ.
Thời điểm Tu Từ và Phó Sinh đến đoàn phim, tất cả mọi người đều mang vẻ mặt ý tứ sâu xa.
Vì Vu Mạc và Tu Từ đều không có trợ lý nên hiện tại La Thường ở đoàn phim đảm nhiệm chức vụ này.
Hơn nữa Tu Từ còn có Phó Sinh, bình thường sẽ không cần đến cô.
Cô đưa chai nước khoáng cho Vu Mạc rồi chế nhạo nhìn về phía Tu Từ: “Đêm qua ngủ ngon chứ?”
Tu Từ: “…!Khá ổn.”
Mỏi nhừ cả chân.
Phó Sinh với vẻ cười cười liếc nhìn Tu Từ, toàn thân hiện ra trạng thái tinh thần sảng khoái sau khi được chén một bữa no nê.
Ngủ thế còn không ngon được à? Rõ ràng đã chúc ngủ ngon rồi, đứa nhỏ còn điếc không sợ súng chọc ghẹo anh, cuối cùng không nhịn được phải nhào sang làm hai hiệp nữa.
Đang hiệp cuối thì Tu Từ thiếp đi, mệt lả cả người, có khi ngủ còn không mơ mộng gì.
“Không ăn cháo cũng phải ăn bánh bao, phải có gì vào bụng đã, rồi lát nữa ăn trưa.”
Tu Từ thật ra không đói, nhưng Phó Sinh đã đút cậu không thể không ăn, đành ngoan ngoãn mở miệng.
“Em có chỗ nào không thoải mái không?”
“Chân đau.” Trong giọng nói của Tu Từ vô tình thoáng vẻ ấm ức, giống như đang làm nũng.
“Cái này thì trách ai?” Phó Sinh nhấc chân Tu Từ đặt lên chân mình, khẽ xoa giúp cậu, “Là ai đêm qua sắp sáng rồi còn thích chọc người ta?”
“…” Tu Từ mím môi, “Nhưng đến lần thứ hai em có nhắc ngày mai phải dậy sớm mà…”
Tu Từ từ trước đến giờ không thể cự tuyệt Phó Sinh, cho dù thật sự không chịu nổi nữa cậu cũng chỉ nói “Ngày mai còn phải dậy sớm” như một lời từ chối tế nhị.
“Nào có chuyện tốt như vậy?” Phó Sinh nhìn vẻ mặt của Tu Từ, nhịn không được bóp một cái lên đùi trong đang bủn rủn của Tu Từ, “Không phải em nghĩ muốn bắt đầu là bắt đầu, muốn kết thúc là kết thúc đấy chứ?”
Tu Từ bị bóp đến mức run lên, không khống chế được kêu rên một tiếng, cảm giác tê dại khó giải thích truyền vào trong lòng, chuyển thành những nhịp đập thình thịch.
“Anh…” Tu Từ đè tay Phó Sinh lại, “Đừng…”
Phó Sinh không còn cố ý trêu cậu nữa, anh nhẹ nhàng giúp cậu xoa bóp, giảm bớt cảm giác nhức mỏi do vận động quá sức.
Xoa bóp cho Tu Từ gần mười phút, Phó Sinh mới đi làm việc của mình, để Hoàng Âm trang điểm cho Tu Từ.
Lúc ăn cơm trưa, Phó Sinh đang giúp Tu Từ lấy cà rốt cậu không thích ăn trong bát ra thì nhận được điện thoại của Từ Châu: “Tìm được người rồi.”
Tu Từ nhất thời chuyển sang bộ dáng vểnh tai hóng hớt, khiến Phó Sinh nhìn mà nhũn cả tim, có lẽ đứa nhỏ tưởng là chuyện có liên quan đến Lâm Nhiễm.
Anh dừng một chốc mới hỏi: “Hiện đang ở đâu?”
“Ở một thị trấn nhỏ cách khoảng ngàn dặm, Lạc gia cũng đang tìm bọn hắn.” Từ Châu khoe khoang nói, “Mỗi tội tôi nhanh chân hơn một bước.”
“Cậu cẩn thận chút, đừng để bị nẫng tay trên.”
“Không đâu, dù sao giờ cũng là xã hội pháp trị.” Từ Châu cười cười, “Giờ bàn bạc điều kiện lúc trước cậu nói cho họ?”
Phó Sinh ừ một tiếng: “Nếu người tham gia gameshow lúc trước thật sự là một Lạc Kỳ Phong khác thì rất có thể Lạc Kỳ Phong đã xảy ra vấn đề rồi, vì tài vận gia tộc mà hại máu mủ ruột thịt dù sao cũng là một chuyện bê bối, Lạc gia sẽ không bỏ qua hắn.”
“Cậu nói đúng.” Từ Châu thở dài, “Nếu không vị đại sư này đã không tự nhiên mà dẫn một nhà già trẻ chạy đến thị trấn xa như vậy để sống, chính hắn cũng đã có linh cảm sẵn rồi.”
Phó Sinh động viên xoa tay Tu Từ: “Cậu chú ý an toàn, đừng để bị cấp trên phát hiện, kẻo lại có người tạo áp lực.”
Từ Châu ừ một tiếng: “Sẽ không, tôi toàn tìm người làm, có tra cũng không đến phiên tôi.”
Điện thoại đặt xuống, Tu Từ chần chừ hỏi: “Lạc Kỳ Phong…”
Phó Sinh lựa lời một lúc, rồi nói ra thông tin Ô Bách Chu báo và một ít suy đoán của mình: “— Vậy nên, Lạc Kỳ Phong rất có thể đã bị nhốt lại, hoặc là thuyết âm mưu rất có thể hắn đã chết.”
Tu Từ hơi sửng sốt: “Anh muốn đối phó với Lạc Kỳ Phong giả kia sao?”
“Hắn bắt nạt em như vậy, dù không có cách giải quyết hoàn toàn cũng phải lột mặt nạ của hắn ra chứ?”
Phó Sinh xoa xoa đầu Tu Từ: “Yên tâm, tôi có chừng mực.”
Phó Sinh và cha Lạc Kỳ Phong từng có qua lại, đó là một người rất thủ đoạn, nhưng cũng không giống kẻ sẽ làm ra hành vi hổ dữ ăn thịt con, không biết trong chuyện này hắn tham dự bao nhiêu phần.
Tu Từ mím môi, không lên tiếng.
Tuy cậu hận không thể khiến Lạc Kỳ Phong chết đi, nhưng cậu cũng không muốn Phó Sinh trở thành cái gai trong mắt người khác hay phải chịu bất kỳ thương tổn nào.
Cả buổi trưa Tu Từ đều hơi mất tập trung, NG rất nhiều lần, bị Phó Sinh kéo đến phòng nghỉ lén lút “dạy dỗ” một trận mới hoàn hồn lại.
“《 Vãng sinh 》cảnh thứ ba mươi chín phân cảnh một lần một action!”
【 Hôm nay là ngày đại hôn của Mộ Tương.
Dù hắn xưng đế, nhưng triều thần vẫn có không ít người đối với hắn không phục, không chịu bị khống chế.
Vậy nên vào lúc này, hoàng hậu trở nên cực kỳ quan trọng.
Lựa chọn một trọng thần trở thành cha vợ sẽ giúp hắn giảm bớt không ít chuyện phiền lòng.
Nhưng uống rượu ba phiên xong, hắn không trở về tẩm cung thưởng thức đêm xuân đáng giá, mà quỷ thần xui khiến đi tới Vị Ương cung.
Người khắp thiên hạ đều biết, Vị Ương cung vốn nên là nơi ở của hoàng hậu giờ lại giam lỏng thái phó trước đây của thái tử – Sư Hòa.
“Giờ là đêm đại hỉ, hoàng thượng không nên xuất hiện ở đây.”
Ngoại trừ câu “cút” lạnh lẽo trước đây, Sư Hòa không nói nặng lần nào với Mộ Tương nữa, chỉ coi hắn như một người không quá quan trọng giống như trước.
“…” Mộ Tương nhìn Sư Hòa đang yên tĩnh thưởng trà, bỗng thoáng hoảng hốt, đột nhiên không hiểu hắn làm chuyện này rốt cuộc là vì cái gì?
“Quốc sư thích trà này?” Loại trà này là một trong những cống phẩm của ngoại quốc, Mộ Tương đưa toàn bộ đến chỗ Sư Hòa, “Cô (*) tìm người đem thêm đến.”
(*) Vua tự xưng.
“Trà là trà ngon.” Sư Hòa nói.
Nhưng nơi uống trà lại không được như ý, kỳ lạ là Mộ Tương lại hiểu ra ấn ý của Sư Hòa, hắn dừng nửa ngày mới hỏi: “Quốc sư muốn được tự do sao?” 】
“Qua!”
Phó Sinh vội vã dẫn Tu Từ đi thay đồ, giúp cậu cởi áo báo của hôn phục dày cộm, tiện thể lau mồ hôi.
Tu Từ lần đầu tự đánh giá chính nhân vật mình đóng: “Mộ Tương thật ngu ngốc.”
Phó Sinh bị chọc phát cười: “Sao lại ngu ngốc?”
Tu Từ nghiêm túc nói: “Tặng quà, không muốn người ta rời đi, muốn đưa tất cả những thứ đối phương yêu thích cho người ấy, như vậy chẳng lẽ không phải là thích?”
Phó Sinh bật cười: “Đúng là thích, nhưng niên đại bất đồng, chỉ có thể định sẵn là bi kịch.”
Tình cảm không rõ giữa người đồng giới bình thường có lẽ còn có thể dùng từ “tri âm” để hình dung, nhưng với Mộ Tương lại không thể làm vậy được, dù sao cách Sư Hòa nhìn hắn cũng không khác gì so với thiên hạ chúng sinh.
Vậy nên chỉ có mình hắn hãm sâu trong vòng luẩn quẩn này, không thể thoát ra, cũng không thể làm rõ.
“Em biết mình thích anh từ lâu lắm rồi.” Tu Từ đột nhiên nhỏ giọng nói một câu.
“Thế là bé con thông minh hơn Mộ Tương nhiều.” Phó Sinh nín cười, “Vậy lâu thế nào?”
Bên tai Tu Từ đột nhiên không tự chủ được mà ửng hồng, ậm ờ nửa ngày không nói ra lời.
“Hửm? Biết mình thích tôi từ khi nào?” Phó Sinh dán sát vào tai Tu Từ thấp giọng nói, làm Tu Từ nghe được đỏ bừng cả tai.
“Tối ngày đầu tiên mình gặp mặt ấy, em mơ thấy…” Tu Từ trằn trọc một hồi, hơi khó nói lên lời, “Mơ thấy anh hôn em.”
Phó Sinh thật sự không ngờ được, “từ lâu” mà Tu Từ nói hóa ra lại lâu như vậy.
“Chỉ hôn thôi à?” Anh giơ tay xoa môi Tu Từ, “Không có làm gì khác?”
“…!Ừm.” Tu Từ dời tầm mắt, chỉ mỗi hôn thật, hôn chỗ nào mà chả là hôn?
“Vậy em có được tính là thấy sắc nảy lòng tham không?” Phó Sinh nhấc cằm Tu Từ lên, hôn một cái lên bờ môi còn một lớp son mỏng, “Bé con đói khát đến thế à, ngày đầu tiên gặp mặt đã…”
Phó Sinh đột nhiên không kịp chuẩn bị mà bị Tu Từ bịt miệng lại, mặt đứa nhỏ ửng đỏ, hiển nhiên là khả năng chịu đựng xấu hổ đã đến cực hạn.
Phó Sinh nhịn cười, lấy tay Tu Từ ra khỏi miệng: “Được rồi, không trêu em nữa, Tu Từ của chúng ta rụt rè nhất.”
Tu Từ: “…”
Chân tự nhiên lại nhưng nhức.
– –
Ngày hôm nay vì có nhiều cảnh quay nên mặc dù weibo không ngừng có tin nhắn nhưng Tu Từ chưa hề xem.
Cậu ấn like bài chúc mừng sinh nhật Phó Sinh đăng đêm qua trước, sau đó lặng lẽ đăng một tấm ảnh mới chụp trộm Phó Sinh hôm nay.
Mỗi tội là chụp đẹp quá nên Tu Từ vừa đăng xong đã hối hận, lập tức xóa bỏ, sau đó làm như không có chuyện gì xảy ra mà đăng ảnh chụp mì Dương Xuân hôm qua lên.
Caption: Ăn thật ngon.
— Tui vừa hoa mắt phải không? Có phải mới nãy Tu Từ đăng ảnh đạo diễn Phó không?
— Bồ không mù đâu, tui cũng thấy…
— Tui nữa! Vừa định bình luận đạo diễn Phó sắc đẹp thần tiên, kết quả còn chưa gõ xong bài đã bị xóa.
— Tui còn định lưu về làm hình nền…!ai dè Tu Từ xóa nhanh quá.
— Cười chết tui, Tu Từ đừng giả chết nữa, cậu ra đây, chúng ta tâm sư nghiêm túc xem sao đã đăng lên rồi còn xóa?
— Để tui thử phân tích diễn biến tâm lý của Tu Từ: Vừa qua sinh nhật, muốn show ân ái, hay là đăng ảnh chụp chồng lên đi.
Đăng xong rồi: Không ngờ, chồng quá đẹp trai, đăng lên chắc chắn sẽ có rất nhiều cư dân mạng không thẹn mà gọi ông xã, phải xóa!
— Lầu trên 66666, tâm lý hoạt động như này không có gì sai cả hahahaha, 10 điểm logic!
— Tui bổ sung cho lầu 19: Nhưng vì chưa đạt được mục đích show ân ái nên Tu Tiểu Từ lại đăng một bức ảnh mì Dương Xuân lên, tham khảo bài bánh kem đạo diễn Phó tự làm hôm qua Tiêu Duyệt đăng, nếu không sai mì Dương Xuân cũng do đạo diễn Phó làm.
— Sao Tu Từ buồn cười vầy =))))
— Không ai tò mò đạo diễn Phó tặng gì sinh nhật Tu Từ sao?
— Tui tò mò.
— Tui nữa.
— Mạnh dạn đoán là đồ dùng tình thú tương đối táo bạo (ác ma nói nhỏ.jpg)
Tu Từ làm bộ không có chuyện mình vừa xóa bài xảy ra mà âm thầm đọc trộm, ngay sau đó liền nhìn thấy Phó Sinh thả like cho cậu, rồi trả lời bình luận hỏi thăm quà sinh nhật có lượt like cao nhất —
Gia sản toàn thân.
— Vl bắt sống đạo diễn Phó!
— Chết tiệt a a a, gia sản toàn thân đỉnh quá, vậy nghĩa là thẻ lương các thứ vân vân cũng nộp lên sao?
— Chắc vậy đó! Có khi còn có cả nhà nữa cơ!
— Đạo diễn Phó hẳn là rất giàu có, lại còn chiều người yêu nữa, Tu Từ muốn show ân ái ảnh lập tức phối hợp, đúng tình yêu cổ tích…
— Tui cũng muốn có bạn trai như vậy, xin hỏi đi đâu được phát ạ oe oe….