Nói xong, Dư Tứ Minh hơi ngượng ngùng cúi đầu. Cậu nắm chặt tay, giọng dần nhỏ đi, nhưng quyết tâm trong đó vẫn không hề suy giảm.
“Em rất vui và biết ơn giáo sư Dương, nên em không muốn bỏ lỡ cơ hội này.”
Cậu lại ngẩng đầu nhìn Lục Nhất Mãn, đôi mắt lấp lóa tia sáng, còn có chút ngượng ngùng và thoáng nhẹ nhõm, nỗi buồn man mác được giấu kín trong tận cùng.
“Anh Nhất Mãn, ngày mai em sẽ đi rồi.”
Nói xong câu đó, cảm xúc đè nén trong lòng cậu hoàn toàn bị rút cạn, người cũng trở nên nhẹ nhõm hẳn.
Có lẽ đôi khi, thay đổi mới là cách xử lý tốt nhất cho tình trạng dậm chân tại chỗ.
“Nhanh vậy sao?” Lục Nhất Mãn hơi ngạc nhiên.
“Ừm, em sợ thời gian kéo dài, em sẽ không nỡ rời đi nữa.”
Cậu cười lên, đôi mắt cong thành trăng lưỡi liềm.
Ánh mắt Lục Nhất Mãn trở nên dịu dàng, nhìn Dư Tứ Minh đang mang theo nụ cười rạng rỡ, trên người vẫn còn chút hơi hương thanh xuân non nớt.
Anh giơ tay, vỗ nhẹ vai cậu, hiền hòa đáp: “Nếu em thật sự đã quyết tâm, thì anh ủng hộ em, tin rằng tương lai em nhất định sẽ đạt được thành tựu lớn.”
Dư Tứ Minh mỉm cười với anh, rồi lại cúi đầu che giấu đôi mắt hơi đỏ của mình. Nỗi hoang mang và lo lắng về con đường vô định phía trước phai bớt trước câu khích lệ ấy của Lục Nhất Mãn.
“Nếu có khó khăn gì về tài chính có thể nói với anh.”
“Không cần đâu ạ, anh Nhất Mãn. Giáo sư Dương nói nếu em đã quyết định rồi, ông ấy sẽ giúp em xin kênh tài trợ chuyên biệt…”
“Vậy thì tốt, mong chuyến đi này của em mọi điều suôn sẻ.”
“Cảm ơn anh, anh Nhất Mãn, cảm ơn.”
…
Lúc này, Vu Sảng đang nằm trên giường bệnh với cơn sốt cao không hạ, lông mày nhíu chặt. Nhìn hắn như vậy, Vu Xuyên không giấu nổi vẻ lo lắng trên mặt.
Lại thấy tay hắn đang nắm chặt một chiếc áo khoác đen, y kìm nén cơn giận hỏi: “Chiếc áo này từ đâu ra?”
Người trợ lý bên cạnh vội vàng trả lời, “Hình như là của ngài Lục ạ.”
“Hình như?” Y nhướn mày.
Người trợ lý da đầu căng thẳng, lập tức khẳng định và xác nhận: “Tôi chắc chắn chiếc áo này chính là của ngài Lục. Khi cậu chủ trở về, trên người đang khoác chiếc áo ngoài này.”
Vu Xuyên không nói gì nữa, nhưng ánh mắt trở nên thâm sâu hơn nhiều.
Còn Vu Sảng đang nằm trên giường dường như đang mơ, hắn nhíu mày, ngón tay dùng sức, lớp vải không dày lắm lập tức bị móng tay hắn cào rách một lỗ nhỏ.
Vu Xuyên ánh mắt u ám nói, “Điều tra Dư Tứ Minh…không…” Y hé môi, “Điều tra Lục Nhất Mãn.”
…
Hôm nay là ngày thời tiết hiếm đẹp, mưa phùn liên miên những ngày qua đã chuyển thành ánh nắng rạng ngồi, ngay cả không khí buổi sáng sớm cũng thêm phần trong lành, dường như báo hiệu con đường tươi sáng phía trước.
Lục Nhất Mãn đưa Dư Tứ Minh đến sân bay, suốt dọc đường, đối phương đều không nói gì, cứ ngẩn ngơ nhìn vào khoảng không, vài lần lấy điện thoại ra ngơ ngác nhìn một lúc, rồi lại cất điện thoại đi, thậm chí cả màn hình cũng không bật sáng.
“Có quên thứ gì không?” Anh dịu dàng hỏi, như thường lệ ẩn chứa sự quan tâm.
Dư Tứ Minh đang do dự không quyết liền bừng tỉnh, nhìn anh, ngẩn người trong chốc lát, rồi khô khan cười nhạt một tiếng, hít sâu một hơi nói: “Không có ạ.”
Cũng không thể có.
Đã vất vả quyết tâm rời đi, cậu không thể để những chuyện này vướng bận mình nữa.
Vứt bỏ hết những suy tư trong lòng, cậu nhẹ nhàng mỉm cười, giương đôi mắt long lanh nhìn anh.
“Cảm ơn anh, anh Nhất Mãn.”
“Em đã nói cảm ơn rất nhiều lần rồi.” Lục Nhất Mãn hơi bật cười.
Dư Tứ Minh cũng không kiềm được mà cười ra tiếng.
Đúng vậy, cậu đã nói cảm ơn đối phương rất nhiều lần rồi.
Xung quanh người qua kẻ lại bên cạnh cậu, hóa thành những bóng mờ mơ hồ. Khi đối diện với Lục Nhất Mãn đang đứng thẳng trước mặt, không biết tại sao cậu có chút hoảng hốt, cũng có chút buồn bã không che giấu nổi.
“Anh Nhất Mãn…” Cậu lẩm bẩm lên tiếng, không kìm được nắm chặt vali trong tay.
“Sao vậy, không nỡ rời đi sao?” Lục Nhất Mãn cười rộ, đáy mắt lấp lánh ánh sáng.
Cậu khựng lại, trong khoảnh khắc chợt bừng tỉnh.
Khoảnh khắc vừa rồi, sự giằng xé trong lòng thực sự suýt khiến cậu muốn lùi bước.
Nhưng không được, cậu không thể dễ dàng từ bỏ như vậy.
Thở ra một hơi dài, kiên quyết đè nén cảm giác rút lui và do dự đáng sợ kia xuống tận đáy lòng, cậu ngẩng cao đầu, cố gắng để mình trông tự tin hơn.
“Làm sao có thể chứ? Sau này em sẽ là họa sĩ, còn phải cho tất cả mọi người biết đến cái tên Dư Tứ Minh nữa!”
“Vậy thì tốt.” Lục Nhất Mãn nhẹ nhàng bật cười.
Dư Tứ Minh không dám trì hoãn thêm nữa, cậu luôn cảm thấy có một cảm xúc khó tả đang kéo cậu lại, muốn cậu ở lại mảnh đất này.
Cậu thực sự phải rời đi thôi.
Khi bước chân ra, cảm giác trái tim chợt chìm xuống khiến cậu giật mình, hành động một mình xa xứ hóa ra còn khó khăn hơn cậu tưởng tượng.
Nhưng cậu vẫn bước ra.
Sau khi bước ra bước đó, cậu như đã vượt qua một rào cản vô hình.
Cảm xúc dâng trào trong lòng càng thêm mãnh liệt, đến mức cậu cũng có chút sợ hãi.
Cậu quay đầu lại, nhìn về phía Lục Nhất Mãn đang tiễn cậu rời đi.
Đối phương đứng giữa dòng người, lưng đối ánh sáng, hai tay đút túi, dáng vẻ ưu nhã nổi bật giữa đám đông, bóng tối ngược sáng khiến cậu không nhìn rõ mặt anh, nhưng những sợi tóc thỉnh thoảng bay trong gió và đường nét gương mặt thanh tú dưới ánh sáng vẫn có thể khiến người ta cảm nhận được anh đang mỉm cười.
Anh luôn cười, ánh hào quang dịu dàng và rực rỡ đủ để khiến bất kỳ ai dừng bước vì anh, điều đó có thể thấy rõ từ những bước chân dừng lại để ngoái nhìn anh vào lúc này.
Nhưng cảm giác xa lạ bỗng nhiên ập đến cậu, thậm chí đến mức khiến người ta đau lòng.
“Sao vậy, Tứ Minh, có phải quên mang thứ gì không?”
Giọng nói dịu dàng khiến cậu hơi ngẩn người, rõ ràng hai người chỉ cách nhau vài mét, nhưng lại có cảm giác xa xôi như ở tận đầu bên kia thế giới.
Cậu lắc đầu, cố gắng gọi hồn phách mình trở về.
“Không có gì đâu, anh Nhất Mãn, em…”
Cậu khó khăn mở miệng, bàn tay nắm chặt hơn.
“Vu Sảng có lẽ mắc một số bệnh nào đó, có thể liên quan đến thân thế của anh ta, trước đây anh ta không phải họ Vu, mãi sau này mới đổi họ, anh ta…” Cậu lơ đãng không biết mình đang nói gì, đầu óc cũng choáng váng dữ dội.
Lông mày nhíu chặt, mồ hôi túa ra đầy trán.
Đột nhiên không nói tiếp nữa, cậu khựng lại, nhớ đến chiếc cà vạt đen treo trên ban công trong căn hộ, cùng với ánh mắt đối phương thỉnh thoảng hướng về Vu Sảng.
Cậu ấp úng mở miệng, “Anh Nhất Mãn, anh nhất định phải suy nghĩ cho kỹ.”
Không khí im lặng một lúc.
“Được rồi, cảm ơn em.”
Nhận được câu trả lời nhẹ nhàng đó, cậu nhìn người đang đứng ngược sáng kia, trong lòng không hiểu sao lại càng thêm trống rỗng, chìm xuống tận đáy.
“Vậy em đi đây, anh Nhất Mãn, tạm biệt nhé.”
Ba chữ cuối nhẹ như gió thoảng, cậu nhìn lấy người đang đứng trong bóng tối kia lần cuối cùng. Lần này, cậu không quay đầu lại nữa.
Càng đi, từng bước chân càng trở nên nhẹ nhàng hơn, mọi thứ phía sau đều rời xa cậu. Thế nhưng, trong lòng cậu dường như có thứ gì đó bị tước đoạt đi một cách tàn nhẫn, có một cảm giác mơ hồ rằng tất cả quá khứ sẽ không còn liên quan gì đến cậu nữa…
Nhìn theo bóng dáng Dư Tứ Minh biến mất trong dòng người cuối cùng, một tia sáng phía sau như những sợi tơ vàng trải dài trên mặt đất, chiếu sáng nửa thân thể anh.
Nửa khuôn mặt trong ánh sáng khẽ nhếch môi, mỉm cười thật nhẹ.
“Dư Tứ Minh, tạm biệt.”
Xoay người lại, ánh sáng vàng rực rỡ ập vào mặt, anh nghe điện thoại, bước ra cửa sân bay.
“Giáo sư Dương…”
Anh cười rộ, hàng mi cong vút cụp xuống, khi ngẩng lên, trong mắt tràn đầy sắc màu lộng lẫy, khiến người qua đường phải liên tục ngoái nhìn.
Dưới bầu trời xanh mây trắng, anh dừng bước, một tay châm điếu thuốc, miệng mỉm cười hé mở, khói trắng mờ ảo che khuất gương mặt.
Cứu vớt nhân vật chính ư?
Kể từ giây phút này, câu chuyện sẽ không còn trôi theo kết cục đã định sẵn nữa.
Tất cả, sẽ là một khởi đầu mới.
Đôi mắt đào hoa sâu thẳm nhìn về phía trước, anh dụi tắt điếu thuốc, khẽ búng ngón tay, nửa mẩu thuốc còn lại bay vào thùng rác bên đường. Anh bước những bước dài về phía trước, bím tóc tung bay trong làn gió cuối cùng.
…
Khi Vu Sảng tỉnh lại, trời đã về chiều. Hiếm hoi một ngày đẹp trời cũng mang theo những tia nắng chiều rực rỡ, màu cam tím nhuộm đầy nửa bầu trời.
Hắn ngồi trên giường, mắt đăm đăm nhìn ra cửa sổ, bỗng cúi đầu, lặng lẽ nhìn chiếc áo trong tay mình.
Gần cổ áo không biết từ lúc nào đã bị móng tay hắn cào rách một lỗ nhỏ, ngón trỏ của hắn đã vô tình chọc vào đó.
Vừa đủ chiều rộng một ngón tay.
Hắn nhìn chằm chằm một lúc, rồi bực bội ném chiếc áo ra xa. Nhưng nhìn chiếc áo khoác chất lượng cao cấp kia, hắn khó lòng bỏ qua vết rách do chính mình gây ra ở cổ áo.
Khi Vu Xuyên đẩy cửa bước vào, y thấy Vu Sảng đang trừng trừng nhìn chiếc áo ở cuối giường, gương mặt lạnh tanh như đang tự đấu tranh với chính mình.
Y dừng lại một lúc rồi lên tiếng: “Anh?”
Vu Sảng ngước mắt lên, nhìn y không chút cảm xúc.
“Anh, giờ anh đỡ hơn chưa?” Vu Xuyên thở phào nhẹ nhõm, bước thẳng đến sờ trán anh.
Hết sốt rồi, hòn đá đè nặng trong lòng y rơi xuống, ánh mắt lo lắng cũng dịu đi.
Thực ra y rất sợ Vu Sảng bị ốm, bởi hắn là người dù có đau đớn đến mấy cũng không nói ra, thậm chí càng khẩn cấp càng kín lời.
“Anh, tối nay đừng đi dự tiệc ở Minh Châu Hải Ngạn nữa, nghỉ ngơi một thời gian đi.”
So với việc đó, sức khỏe của Vu Sảng quan trọng hơn nhiều.
Nhưng Vu Sảng chỉ nhíu mày.
Hắn đã không sao rồi, thậm chí còn đổ cả mồ hôi, nằm mãi cũng thấy bực bội.
“Không cần.”
Hắn vén chăn bước xuống giường, liếc nhìn chiếc áo khoác đen nằm ở chân giường, rồi vội vã quay đi.
Vu Xuyên hé môi, định nói điều gì đó nhưng lại thôi.
Dù y không muốn mở lời, Vu Sảng vẫn cất tiếng hỏi, giọng trầm đục: “Tứ Minh đâu?”
Cởi bỏ lớp áo trên người, hắn liếc nhìn Vu Xuyên đứng phía sau.
Vu Xuyên ho khan vài tiếng, không đáp lời. Dù ở bên ngoài y có quyết đoán sắc bén đến đâu, trước mặt Vu Sảng, y vẫn không khỏi cúi đầu như một bản năng tự nhiên.
“Nói!” Vu Sảng nhìn y, vẻ mặt mất kiên nhẫn.
Vu Xuyên lập tức đứng thẳng người, ngẩng đầu nhìn hắn, nhưng khi ánh mắt chạm phải đôi mắt của Vu Sảng, y lại theo bản năng mà né tránh.
“Dư Tứ Minh đã đi rồi.”
“Đi?”
“Cậu ta đã xuất ngoại.”
Ánh mắt Vu Sảng chợt lạnh lẽo, chiếc áo sơ mi vừa mới khoác lên người còn chưa kịp cài hết cúc, để lộ một mảng ngực rắn chắc. Dù vậy, gương mặt lạnh lùng của hắn vẫn toát lên một sức ép vô hình.
“Rời đi khi nào?”
Vu Xuyên thầm đếm trong đầu, lần này hắn nói hẳn bốn chữ, nhiều hơn bình thường.
“Sáng nay.”
Y lại ngước mắt nhìn Vu Sảng, môi hé mở: “Sáng hôm qua…”