1.
Sau khi Vu Sảng hoàn toàn hết sốt, tình trạng của hắn đã ổn định. Giờ chỉ cần thoa thuốc định kỳ cho những vết ban đỏ trên người là được.
Điều này cho thấy thể trạng của Vu Sảng vẫn tốt, chỉ sau hai ngày mà trông hắn đã không còn vấn đề gì lớn.
Trong lúc đó, Bành Đa Đa lại đến thêm một lần nữa, nhắc nhở anh đừng quên hôm nay còn buổi tổng duyệt cuối cùng. Nếu có thể, tốt nhất anh nên có mặt tại trường quay để điều chỉnh theo yêu cầu của mình.
Khi nghe Bành Đa Đa nói những lời này, Lục Nhất Mãn nhìn hắn cười.
Bành Đa Đa bị anh cười đến ngơ ngác, hỏi anh sao vậy.
“Đa Đa, bây giờ trông cậu giống như một người lớn chín chắn thật rồi đấy.”
Bành Đa Đa sững người một chút, rồi mặt đỏ lên, nghếch cổ nói: “Đương nhiên rồi, tôi còn lớn hơn cậu nữa cơ mà!”
“Buổi tổng duyệt hôm nay tôi sẽ không đến đâu, tôi tin cậu có thể hoàn thành tốt buổi trình diễn của chúng ta.”
Giọng nói dịu dàng của Lục Nhất Mãn luôn mang một ma lực đặc biệt.
Bành Đa Đa bị mê hoặc bởi mấy chữ “buổi trình diễn của chúng ta”.
Phải rồi, hắn cũng là nửa ông chủ của studio mà!
Hắn bừng bừng khí thế chưa từng có, ngẩng cao đầu nói: “Cậu yên tâm, có tôi ở đây, mọi thứ đều không thành vấn đề!”
Nói xong trong lòng hắn lại hơi run, nhỏ giọng nói: “Cậu có thể xem live trên mạng, nếu có vấn đề gì cũng có thể góp ý.”
Anh cười nói: “Được, tôi sẽ xem.”
Bành Đa Đa hài lòng, mang theo ngọn lửa nhiệt huyết đang bùng cháy hiên ngang bước ra khỏi bệnh viện.
Lục Nhất Mãn bước vào phòng bệnh, nhìn về phía Vu Sảng đang ngồi trên giường uống cháo bằng ống hút.
Tuy người không còn sốt nữa, nhưng cổ họng sưng lên chưa khỏi nhanh như vậy được, nên hôm nay vẫn ăn thức ăn lỏng. Để thuận tiện hơn cho hắn, đặc biệt cắm cho hắn một cái ống hút.
Không biết có phải cháo quá đặc hay không, hút nhanh quá làm tắc nghẽn cả ống hút, Vu Sảng dùng ống hút chọc chọc vào cốc, lại mím môi hút một hơi, vẫn không hút ra được.
Hắn đành rút ống hút ra, quả nhiên bên trong bị tắc hết cả, hắn đối với không khí hít mạnh một hơi, bất ngờ ho sặc sụa.
“Sao lại vội vàng thế.” Anh vừa cười vừa vỗ lưng cho hắn.
Thấy anh vào, Vu Sảng lập tức bỏ ống hút, bỏ luôn cháo chưa ăn xong, hai tay ôm chặt lấy eo anh, tư thế như muốn được ôm ấp.
Dĩ nhiên, khuôn mặt Vu Sảng không thể đồng bộ làm ra biểu cảm đáng yêu được, nên nhìn bề ngoài, không ai có thể nhận ra gương mặt lạnh lùng của hắn đang làm nũng với Lục Nhất Mãn, chỉ có đôi mắt kia mới lộ ra chút sáng ngời và lưu luyến.
Lục Nhất Mãn cười đến cong cả mắt, cúi đầu hôn nhẹ lên đỉnh đầu hắn, vuốt ve mái tóc hắn nói: “Bác sĩ nói nếu anh thật sự không chịu nổi nữa, hôm nay có thể cho anh tắm. Nhưng phải cẩn thận một chút, nước không được quá nóng, cũng không được tắm quá lâu.”
Vu Sảng ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt giao nhau, anh cúi đầu hôn lên môi hắn, Vu Sảng ngửa cổ phối hợp với nụ hôn sâu của anh, tiếp nhận trọn vẹn tất cả những gì anh mang đến.
“Nhưng em không yên tâm để anh một mình trong đó, nên để em tắm cho anh nhé?” Lục Nhất Mãn khàn giọng hôn lên sống mũi hắn.
Bây giờ trời lạnh, khi tắm cửa sổ đóng kín, rất dễ thiếu oxy trong hơi nước bốc lên.
Đặc biệt là Vu Sảng vừa mới khỏi bệnh, vẫn chưa khỏe mạnh như lúc bình thường để người ta yên tâm.
“Ừm.”
Vu Sảng không từ chối, hắn đương nhiên sẽ không từ chối.
Ôm lấy eo Lục Nhất Mãn, hắn vô thức lại đưa một tay gãi cổ.
Lục Nhất Mãn lập tức nắm lấy tay hắn.
“Để anh ngoan ngoãn hơn một chút, vẫn là trói lại nhé?”
Cùng với giọng nói ẩn chứa ý cười của Lục Nhất Mãn, hai tay Vu Sảng lại bị cà vạt trói lại với nhau.
Hắn ngoan ngoãn không động đậy, nhưng mặt lại lén đỏ lên.
Cũng không biết trong đầu đang nghĩ gì, có lẽ là tối hôm qua khi hắn bị trói lại, Lục Nhất Mãn hôn hắn càng thêm say đắm một chút.
Vu Sảng quả không hổ danh là người có khả năng học hỏi rất tốt, trong lĩnh vực này, những điều hắn hiểu ngày càng nhiều.
Lục Nhất Mãn xắn tay áo lên, phòng tắm của bệnh viện không có bồn tắm, chỉ có vòi hoa sen.
Vu Sảng nằm hai ngày, tay chân vẫn còn hơi mềm nhũn, nên chỉ có thể ngồi trên ghế đẩu nhỏ.
Anh vừa nhìn thấy tư thế ngồi ngay ngắn của hắn đã muốn cười, bất kể lúc nào, một số thói quen và bản năng của Vu Sảng dường như đã khắc sâu vào trong xương tủy.
Vu Sảng tự mình cởi sạch áo quần, rồi ngước mắt nhìn anh, đối diện với ánh mắt của anh, dường như có chút ngại ngùng, nhưng hắn cũng không dời đi ánh mắt, chỉ im lặng mím chặt môi.
“Để em giúp anh gội đầu trước.”
Nước nóng xối xuống, Vu Sảng nhắm mắt lại, cảm nhận những ngón tay của Lục Nhất Mãn di chuyển trên đầu mình.
Động tác của Lục Nhất Mãn rất dịu dàng, giống như con người anh vậy.
Bàn tay Vu Sảng đặt trên đùi dần dần siết chặt, bầu không khí bình lặng mà ấm áp như thế này khiến hắn không kìm được nghĩ đến tương lai.
Khi họ đều trở nên già nua, liệu có vẫn luôn chăm sóc lẫn nhau như thế này không?
Vậy thì hắn nhất định phải cố gắng thật tốt, đừng bị bệnh, phải khỏe mạnh, để khi về già, hắn vẫn còn sức lực chăm sóc Lục Nhất Mãn.
“Đang nghĩ gì thế?”
Một chiếc khăn mềm phủ lên đầu hắn, hắn ngẩng đầu lên, đối diện với nụ cười dịu dàng của Lục Nhất Mãn.
“Đừng bị bệnh, phải khỏe mạnh.”
Hắn mở miệng, trong mắt lấp lánh bóng hình của Lục Nhất Mãn.
“Khi già cũng ở bên nhau.”
“Lục Nhất Mãn, anh sẽ giúp em tắm, lau tóc cho em, đút em ăn cơm, đưa em đi tắm nắng.”
Vu Sảng hiếm khi nói một đoạn dài như vậy, nhưng khi nói về những điều này, đôi mắt hắn lấp lánh đầy ánh sao.
Lục Nhất Mãn nhẹ nhàng cử động, cúi mắt nhìn hắn, nhìn đôi mắt rất đỗi chân thành và nghiêm túc kia.
“Được, khi em bị bệnh, già không thể đi lại nổi nữa, thì đến lượt anh chăm sóc em. Vậy nên anh hãy rèn luyện thật tốt, phải luôn khỏe mạnh, mãi mãi bình an nhé.”
Giọng nói của anh dịu dàng như đám mây mềm mại, nhẹ nhàng đạp lên trái tim Vu Sảng.
“Nhưng đó là chuyện rất lâu rất lâu sau này, biết đâu chúng ta cả hai đều là những ông lão khỏe mạnh, sống thọ trăm tuổi, sống lâu hơn bất kỳ ai thì sao.”
Như vậy, thời gian chúng ta ở bên nhau sẽ trở nên rất dài, rất dài.
Lục Nhất Mãn chưa bao giờ có những suy nghĩ ngây thơ như vậy.
Nhưng chỉ cần nghĩ đến Vu Sảng, những điều không thực tế này cũng trở nên lãng mạn và đầy ắp hy vọng.
“Ừm!”
Vu Sảng trả lời chắc nịch, đôi mắt kia vô cùng sáng ngời.
…
Khi tắm Vu Sảng rất im lặng, nhưng có lẽ là một người đàn ông trưởng thành được người khác tắm cho vẫn là điều quá xấu hổ.
Dù cho họ có mối quan hệ hôn nhân hợp pháp đi nữa.
Nhưng Lục Nhất Mãn vừa buông tay ra, hắn lại không kiểm soát được mà gãi khắp người, nên cuối cùng Lục Nhất Mãn vẫn phải trói hắn lại.
Rồi Vu Sảng ngoan ngoãn để Lục Nhất Mãn tắm cho từ đầu đến chân.
Cả quá trình đều rất suôn sẻ, chỉ có khi lau người cho hắn, Vu Sảng dùng đôi mắt nóng bỏng nhìn anh.
Có lẽ bản thân hắn không biết, nhưng sự ngại ngùng và mong đợi ẩn chứa trong đó lại mang sức quyến rũ.
Trong không gian kín, bầu không khí vốn đã nóng lên liên tục quấn quanh xung quanh, Lục Nhất Mãn nhìn sâu vào mắt hắn, bất chợt cúi đầu hôn lên.
Vu Sảng bị hôn ngẩng đầu lên, lùi một bước dựa vào tường.
Tuy nhiên dù hơi nóng lan tỏa trong phòng tắm, tường vẫn lạnh, khi Vu Sảng vừa run lên vì lạnh, Lục Nhất Mãn đã nắm eo hắn xoay người đổi vị trí.
Lục Nhất Mãn dựa lưng vào bức tường lạnh lẽo, Vu Sảng trên người anh thân mật hôn nhau.
Đối với họ, đây đã là động tác vô cùng quen thuộc, nhưng mỗi lần hôn nhau, vẫn không kìm được rung động trong tim.
Đôi tay bị trói của Vu Sảng tự nhiên vòng qua cổ Lục Nhất Mãn, ngón tay chống lên tường.
Nụ hôn ướt át nóng bỏng từ môi hắn xuống cằm, rồi mút lên cổ hắn.
Hơi thở không kìm được nặng nề hơn, Vu Sảng mê man đôi mắt, ngẩng cao đầu lên.
Hắn thích bất kỳ hành động thân mật nào của Lục Nhất Mãn, nhưng đặc biệt thích được ôm trong lòng mà âu yếm.
Điều đó khiến hắn cảm thấy họ thân mật đến mức cả trái tim cũng quấn bện vào nhau.
Bàn tay Lục Nhất Mãn mò mẫm từ thắt lưng sau đến thắt lưng bên, một đường lên đến xương sườn hắn.
Vu Sảng không kìm được run rẩy.
Hắn trong phương diện này rất yếu kém, luôn là người đầu hàng trước.
Cảm nhận được sự run rẩy của hắn, Lục Nhất Mãn mở mắt ra, dừng lại động tác.
“Ra ngoài thôi, ở trong phòng tắm lâu dễ cảm lạnh.”
Giọng nói khàn đặc kìm nén cơn khát thoát ra từ cổ họng.
Vu Sảng nhìn anh, nuốt nước bọt, khi anh định đẩy hắn ra, hắn vòng tay qua cổ Lục Nhất Mãn, cúi đầu, tựa vào vai anh.
Lục Nhất Mãn đành ôm lại hắn, dịu dàng hỏi, “Sao thế?”
Hắn không nói gì, chỉ cọ cọ vào lòng Lục Nhất Mãn.
Lục Nhất Mãn nuốt khan, không nói gì nữa, bởi vì anh đã cảm nhận được.
“Chỉ một lần thôi.” Anh khẽ lên tiếng, cảm nhận được động tác gật đầu của Vu Sảng, anh nghiêng đầu hôn lên vành tai đỏ bừng của hắn.
…
Sau khi ra khỏi phòng tắm vừa lúc đúng giờ tổng duyệt.
Má Vu Sảng bị hơi nóng hun đỏ hồng, cả người đều cuộn trong chăn, khuôn mặt có đường nét cứng cáp kia trông cũng dịu dàng hơn nhiều.
Lục Nhất Mãn nhìn qua màn hình những tác phẩm do mình thiết kế tỉ mỉ, trong mắt có chút thất thần.
Nhưng lần này chỉ trong chốc lát, anh đã lấy lại tỉnh táo, trong mắt mang nụ cười dịu dàng.
Bành Đa Đa như con khỉ nhảy tới nhảy lui, luôn nhiệt tình giải thích cho anh, những chỗ nào đã được điều chỉnh, ánh sáng được thiết kế như thế nào, sân khấu tại sao lại được mở rộng, cách sắp xếp chỗ ngồi khán giả sao cho hợp lý hơn trước.
Những điều này so với lúc anh rời đi không có gì thay đổi, nhưng lại thay đổi rất nhiều, có thể thấy được tâm huyết và sự tinh tế trong thiết kế.
Bành Đa Đa cười toe toét, kéo Lạc Đình không muốn lên hình ra mắt một chút, còn có Cao Khâm Thường một bên mặt cau có nhưng nhìn rất chăm chú.
“Ngoài một số vé bán cho khán giả, tôi còn phát ra một số vé mời đặc biệt, cậu yên tâm, ngay cả chị tôi cũng phải trả tiền.”
Bành Đa Đa vỗ ngực một mặt tự hào.
“Đúng rồi, ngay cả nhà thiết kế hạng nhất hạng hai cũng không dám bán đắt như mày.”
Bên cạnh vang lên giọng nói châm chọc của Lạc Đình, có lẽ anh ta cũng là một trong những “nạn nhân” của vé mời đặc biệt.
“Vậy thì mày trả lại vé cho tao đi, vé của tao bán là vị trí tốt nhất đấy, bao nhiêu người muốn mà không được nữa kìa!”
Lục Nhất Mãn đã nhìn thấy ở vị trí gần sân khấu nhất đặc biệt sắp xếp một số chỗ ngồi.
Còn nhiều hơn cả anh dự đoán.
Ngoài Lạc Đình và Bành Hảo Hảo họ ra, anh không nghĩ ra còn ai sẽ đến.
Anh có nhiều bạn bè như vậy sao?
Bành Đa Đa và Lạc Đình cãi xong, một khuôn mặt to chiếm đầy màn hình, hứng khởi nói với anh: “Buổi trình diễn sẽ bắt đầu từ chiều cho đến 9 giờ tối mới kết thúc chính thức, cậu nhất định phải đến đấy.”
Anh nhìn vào màn hình, trong mắt mang theo nụ cười rực rỡ.
“Được.”
2.
Màn đêm buông xuống, Vu Sảng lại bắt đầu sốt.
Lục Nhất Mãn nhíu mày, có lẽ là do tắm rửa mà bị sốt nhẹ.
Không nặng như lúc bị dị ứng, nhưng Vu Sảng vẫn phải truyền nước, người cũng trở nên uể oải.
“Lục Nhất Mãn.”
Vu Sảng nghiêng đầu gọi tên anh. Anh ngẩng lên nhìn, thấy hắn chỉ vào má mình.
Anh mỉm cười bất lực, cúi xuống hôn nhẹ lên má hắn, rồi định hôn lên môi, nhưng Vu Sảng lại né đi.
Lần sốt này không rõ có liên quan nhiều đến dị ứng hay không, nhưng hắn không muốn Lục Nhất Mãn bị lây bệnh.
Nỗi buồn bực trong lòng tan biến đi nhiều, anh khẽ nói: “Trừ khi anh có thể nhảy nhót ra viện, nếu không thì chỉ có thể nằm yên trên giường thôi đó.”
Vu Sảng im lặng nhìn anh, đột nhiên quay mặt đi.
Anh nhướng mày, đây là dấu hiệu từ chối rồi.
“Sao thế?” Anh nhìn hắn đầy thích thú, chọc chọc vào gáy hắn.
Vu Sảng quay lại, mấp máy môi, giọng nghèn nghẹn: “Ngày mai… ra viện.”
Ngày mai…
Lục Nhất Mãn bật cười.
“Không được.”
“…”
Vu Sảng lại định quay mặt đi, dùng im lặng để thể hiện sự phản kháng của mình.
“Trừ phi bác sĩ nói anh có thể xuất viện.”
Hắn đột ngột nhìn anh, đôi mắt sáng hơn cả ánh đèn.
“Chắc chắn được!”
“Anh nói không tính đâu.”
“Chắc chắn được!”
Vu Sảng kiên quyết nhìn anh.
Lục Nhất Mãn không thể bỏ lỡ buổi trình diễn của mình, hắn cũng vậy.
“Phải chờ bác sĩ nói mới được.” Anh nhướng mày, kéo chăn đắp cho hắn.
“Chắc chắn được!” Vu Sảng vẻ mặt kiên định.
Lục Nhất Mãn bị hắn chọc cười, anh cúi người xuống, trán áp vào trán hắn, lại hôn lên chóp mũi.
“Được rồi, anh nói được thì được. Vu Sảng, hãy mau khỏe lại nhé.”
Đôi mắt Vu Sảng trở nên dịu dàng, hắn nhắm mắt lại, ngẩng cằm lên hôn nhẹ lên má Lục Nhất Mãn.
Lục Nhất Mãn mỉm cười trước cử chỉ như thú nhỏ làm nũng của hắn.
“Nghỉ ngơi cho tốt, cố gắng ăn nhiều một chút vào ngày mai nhé.”
Anh hạ thấp giọng, dịu dàng nói bên tai hắn.
Mấy ngày nay, Vu Sảng chưa thể ăn uống tử tế, lớp thịt được bồi bổ trước đó đã biến mất, gầy đến nỗi đường hàm càng thêm sắc cạnh.
Vu Sảng gật đầu, từ từ nhắm mắt lại dưới giọng nói dịu dàng của anh.
Anh mơn man môi hắn, rồi nghiêng đầu nhìn chai truyền dịch trên cao.
Thực ra, mấy ngày qua anh còn gầy đi nhiều hơn cả Vu Sảng.
Chỉ là nếu anh không muốn thể hiện ra, thì anh vẫn luôn giữ được vẻ điềm tĩnh ổn định như vậy.
…
Có lẽ là do Vu Sảng mang theo niềm tin kiên định, sáng còn đang tiêm thuốc, đến trưa đã hết sốt hoàn toàn.
Khi bác sĩ đến khám vào buổi chiều, ánh mắt hắn nhìn bác sĩ sáng rực như lửa.
“Tình trạng đã ổn định cơ bản rồi, nhưng thời tiết lạnh, sức đề kháng của cậu kém, cần chú ý không để bị lạnh nữa, thuốc phải uống hàng ngày, cũng nhớ bôi thuốc nữa.”
Bác sĩ đẩy gọng kính, giọng điệu nhẹ nhàng, nhưng Vu Sảng thì mắt sáng rực, lập tức nhìn sang Lục Nhất Mãn.
Hắn có thể xuất viện rồi!
Lục Nhất Mãn mỉm cười với hắn, khi tiễn bác sĩ ra cửa phòng bệnh, anh hỏi: “Thuốc mới kê có xung đột với thuốc anh ấy đang uống không ạ?”
“Cậu yên tâm, không xung đột với thuốc cậu ấy uống mấy ngày nay đâu.”
“Không, ý tôi là thuốc khác.”
Anh ngước mắt nhìn bác sĩ, khẽ nói: “Trước đây anh ấy vẫn luôn uống thuốc an thần liên quan đến tâm thần…”
Làm thủ tục xuất viện xong cho Vu Sảng, vừa bước ra ngoài, một luồng gió lạnh thấu xương khiến người ta tỉnh táo hẳn.
Mùa đông đã bao trùm mọi ngóc ngách.
“Lạnh không?” Anh nghiêng đầu nhìn Vu Sảng.
“Không lạnh.”
Vu Sảng mặc áo khoác dày, cổ quấn khăn ấm, đầu còn đội mũ len.
Lúc này trông hắn chẳng còn chút dáng vẻ tổng giám đốc Vu thị ngày nào, chỉ là một chàng trai đẹp trai bình thường.
“Vậy đi thôi.” Anh cười, nắm lấy tay Vu Sảng, hai chiếc nhẫn khẽ chạm nhau.
Dù là mùa thu hay mùa đông, có nắng hay không, viên kim cương trên nhẫn vẫn luôn rực rỡ.
…
Khi đến sân khấu trình diễn, trời đã tối sầm, khán giả cũng lần lượt vào chỗ, Lục Nhất Mãn dẫn Vu Sảng thẳng đến hậu trường, nhân viên thấy họ, tưởng là khán giả đi nhầm đường, cho đến khi nhìn rõ mặt mới nhận ra.
“Sếp!”
“Nhà thiết kế Lục!”
“Nhà thiết kế Lục!”
Anh mỉm cười đáp lại từng người, nhân viên thấy anh trở lại, như tìm được chỗ dựa tinh thần, càng thêm hăng hái.
Trong thời gian anh vắng mặt, cũng có không ít tin đồn thị phi lan truyền, thậm chí có người nói buổi trình diễn này có thể sẽ bị hủy giữa chừng, không thể tiếp tục.
Chỉ có duy nhất một lời đồn khá chính xác rằng anh bị người bạn đời giam giữ, một số người có nguồn tin sâu rộng trước đây cũng biết đôi chút về sự kiện liên quan đến Vu Sảng.
Vào thời khắc quan trọng, Bành Đa Đa đã đứng ra ổn định tình hình, đồng thời phong tỏa tất cả tin tức liên quan đến Lục Nhất Mãn.
Tuy trông hắn có vẻ ngây thơ dễ bị lừa, nhưng trong một số việc, khả năng xử lý của hắn không hề thua kém ai.
Giờ đây Lục Nhất Mãn đã trở về an toàn, tay còn nắm tay Vu Sảng, những lời đồn thật giả đó cũng tự nhiên tan biến.
“Nhất Mãn, cậu đến rồi, nhanh lên nhanh lên, có một người mẫu bị hỏng quần áo!”
Bành Đa Đa vừa thấy anh xuất hiện, lập tức kéo anh chạy về phía phòng thay đồ phía sau.
Tay anh vẫn nắm Vu Sảng, không thể bỏ mặc hắn, đành phải nói nhanh: “Anh ra hàng ghế khán giả phía trước đợi em trước nhé, em xong việc sẽ đến tìm anh.”
Bành Đa Đa lúc này mới nhận ra người bị bọc kín như cái bánh chưng kia là Vu Sảng.
Nhưng lúc này hắn cũng không kịp quan tâm nhiều, vội vàng nói: “Đúng rồi, anh ra hàng ghế khán giả phía trước ngồi trước đi, Lạc Đình họ cũng ở đó, họ sẽ chỉ chỗ ngồi cho anh.”
Vừa dứt lời, hắn đã kéo Lục Nhất Mãn đi mất.
Bàn tay đang nắm chặt buông ra, Vu Sảng há miệng, chưa kịp nói gì, bóng lưng Lục Nhất Mãn đã biến mất trong con đường đầy người qua lại.
Hắn bóp bóp đầu ngón tay, quay người đi ra ngoài, khi đến phía trước, nhiều khán giả đã ngồi vào chỗ, người đông nghịt, hắn không thấy Lạc Đình đâu, đành phải đi theo trí nhớ của mình.
“Chào anh, anh cũng là khán giả đặc biệt được mời phải không ạ?”
Bên cạnh vang lên một giọng nói trong trẻo, hắn dừng bước, chưa kịp nhìn thấy người, một bàn tay đã kéo kéo tay áo hắn, hắn cúi đầu xuống, mới thấy một cô gái chỉ cao đến ngực mình.
Là cô gái nhỉ, đối phương trông có vẻ rất trẻ.
“Tụi em cũng đang tìm chỗ ngồi, nhưng ở đây đông quá, bên ngoài cũng không có ai tiếp đón, anh có biết chỗ ngồi ở đâu không ạ?”
Trần Tự Tự vừa nhìn đã chú ý ngay đến anh chàng cao to đẹp trai này, đối phương nhìn qua là biết đang đi về phía hàng ghế đầu, nên chắc chắn cũng là khách mời đặc biệt rồi.
“Ừm.”
Hắn gật đầu, kéo khăn che nửa mặt dưới.
Mắt Trần Tự Tự sáng lên, vẫy tay về phía sau: “Ba, mẹ, anh này biết chỗ ngồi ở đâu nè!”
Ông Trần và bà Tống vội vàng đi tới, bà Tống còn che miệng cô bé lại, nói với Vu Sảng: “Xin lỗi nhé.”
Rồi cúi xuống nói với con gái: “Nơi công cộng, đừng có la hét.”
Trần Tự Tự chu môi, không nói gì nữa.
Ông Trần nhìn nửa khuôn mặt có vẻ quen thuộc của Vu Sảng, đôi mắt hơi lấp lánh, mỉm cười nói: “Vậy phiền anh bạn rồi.”
Vu Sảng gật đầu, không nói gì, cứ thế đi về phía trước.
Lạc Đình đang gác chân chơi game, bỗng vai bị vỗ một cái, cậu ta giật mình nhảy dựng lên.
“Đ*t mẹ, thằng nào–À Vu Sảng, cậu xuất viện rồi à?”
Vu Sảng gật đầu, ngồi xuống bên cạnh cậu ta.
Còn gia đình họ Trần nghe thấy tên hắn thì đồng loạt nhìn về phía hắn.
Đặc biệt là bà Tống, trong ánh mắt kinh ngạc còn pha lẫn vài phần đánh giá.
Trần Tự Tự thì há hốc mồm, đôi mắt không ngừng đảo quanh người Vu Sảng.
Đây chính là…người ấy của anh trai sao?
Lục Nhất Mãn chưa từng nói với họ về chuyện kết hôn với Vu Sảng, nhưng cũng chưa bao giờ che giấu, nên họ muốn biết cũng không khó.
“Chết rồi, Bành Đa Đa bảo tôi đi đón gia đình Lục Nhất Mãn.”
Lạc Đình vỗ trán, vừa đứng dậy đã đối mặt với đôi mắt long lanh của Trần Tự Tự.
“Ừm… ông Trần, bà Tống, mời ngồi, còn cả… cả bé gái nữa…”
Trần Tự Tự hừ một tiếng, có vẻ không vui.
Bé gái gì chứ? Cô chỉ là phát triển hơi chậm thôi!
“Xin chào, anh là Lạc Đình phải không?”
Bà Tống chào hỏi cậu ta rất ôn hòa.
“Vâng?” Lạc Đình ho khan một tiếng, có vẻ ngượng ngùng.
Trời ơi cứu mạng, cậu ta hoàn toàn không biết phải giao tiếp với người lớn tuổi như thế nào.
“Cậu có thể đổi chỗ với tôi được không?”
Lạc Đình ngẩn người, nghiêng đầu nhìn Vu Sảng đang ngồi nghiêm trang.
Chỗ này có thể đổi không?
Tất nhiên là được rồi!
Lạc Đình là người thích xem náo nhiệt nhất, càng không sợ chuyện gì.
Không chỉ có thể đổi, còn phải đổi cho thỏa đáng nữa!
“Vu Sảng, chúng ta đổi chỗ nhé?”
Vu Sảng quay đầu lại, dùng đôi mắt không cảm xúc nhìn cậu ta.
“Khụ khụ… dù sao các người sớm muộn gì cũng phải gặp nhau, hơn nữa lát nữa Vu Xuyên cũng sẽ đến, tôi sẽ nhường chỗ của cậu cho cậu ta.”
Lạc Đình ghé sát tai hắn nói nhỏ xong, lập tức đứng dậy đẩy hắn sang chỗ ngồi bên cạnh.
Vu Sảng loạng choạng, nhìn cậu ta đầy sát khí, khiến Lạc Đình lặng lẽ xoay người.
“Ngài Vu.”
Bên cạnh vang lên giọng nói của bà Tống.
Hắn quay đầu nhìn qua, không nói gì.
Bản tính Vu Sảng vốn không chủ động giao tiếp với người lạ.
Nhưng sau một hồi im lặng, hắn vẫn nói: “Xin chào.”
“Xin chào.” Bà Tống cũng cười đáp lại.
Sau đó lại là một khoảng lặng ngắn.
Mãi một lúc sau, mới nghe bà Tống nói: “Vừa rồi nghe ngài Lạc nói ngài Vu mới nằm viện, xin hỏi ngài Vu là bị bệnh gì ạ?”
“Dị ứng.”
“Dị ứng à, là dị ứng thức ăn phải không?”
“Vâng.”
“Vậy bình thường nên chú ý ăn uống, Nhất Mãn là đứa trẻ tỉ mỉ, không ngờ lại sơ suất như vậy.”
Trong cuộc đối thoại ngắn ngủi của họ xuất hiện tên Lục Nhất Mãn.
Bầu không khí có một khoảnh khắc đông cứng, Trần Tự Tự và Lạc Đình cùng lúc nhìn về phía họ.
“Em ấy rất tốt, là lỗi của tôi.”
Đây là câu nói dài nhất của Vu Sảng với bà Tống.
Bà Tống cười cong mắt, dịu dàng nói: “Ngài Vu khách sáo rồi.”
Rõ ràng bà ấy chỉ muốn nghe câu này mà thôi.
Ý nghĩ này đồng thời xuất hiện trong lòng Trần Tự Tự và Lạc Đình.
3.
“Buổi trình diễn bắt đầu rồi.” Ông Trần khẽ cất tiếng, đưa tay xoay đầu Trần Tự Tự đang quay đi trở lại.
Bà Tống và Vu Sảng cũng đồng thời ngừng trò chuyện, cùng hướng ánh mắt về phía sân khấu.
Những chỗ ngồi trống xung quanh dần dần được lấp đầy, trước tiên là Bành Hảo Hảo, rồi đến Vu Xuyên vừa vội vã chạy từ công ty tới.
Lạc Đình nhường chỗ cho y. Vu Xuyên vừa ngồi xuống đã định nói chuyện với Vu Sảng, rõ ràng cũng nhìn thấy nhà họ Trần bên cạnh đối phương.
Nhưng Vu Sảng giơ tay ngăn lại, y đành phải nuốt lời vào trong, đưa mắt nhìn về phía trước.
Lạc Đình vừa ngồi xuống không lâu, bên cạnh cậu ta lại có thêm một người đàn ông ngoại quốc anh tuấn ngồi xuống. Đôi mắt xanh của người này khi nhìn về phía cậu ta, quyến rũ như biển cả.
Nhưng chiêu này làm sao lại có tác dụng với Lạc Đình – người đã từng trải qua nhiều cuộc gió trăng được.
“Anh cũng là bạn của Lục Nhất Mãn sao?” Cậu ta chỉ thắc mắc về thân phận của đối phương, nghĩ rằng người này đến chiếm chỗ.
“Phải.” Richard vẫn trả lời bằng thứ tiếng Trung vụng về quen thuộc.
Lạc Đình nhìn đối phương đầy nghi hoặc, không hiểu Bành Đa Đa tìm đâu ra người này.
Thực ra Richard là do ông Trần mời tới. Dù sao mối giao tình vượt tuổi tác giữa họ vẫn chưa bao giờ đứt đoạn. Richard vô tình biết được Lục Nhất Mãn sẽ tổ chức show cá nhân, liền hào hứng xin ông Trần một tấm vé.
Nhìn qua khe hở giữa mấy bóng người ở giữa, với chiều cao ưu việt, Richard chỉ cần liếc mắt một cái đã thấy ngay Vu Sảng đang ngồi ngay ngắn.
Dù tin tức Vu Sảng kết hôn với Lục Nhất Mãn từng khiến anh ta buồn một phút, nhưng lúc này nhìn thấy đối phương, anh phát hiện Vu Sảng còn đáng yêu hơn cả trước kia.
“Này, đó là chồng của Lục Nhất Mãn đấy, đừng dòm ngó lung tung.” – Lạc Đình khẽ “chậc” một tiếng.
Richard thu hồi ánh mắt, cười nói: “Được thôi.”
…
Có lẽ nhìn bề ngoài của Lục Nhất Mãn, không ai biết anh là một người có cá tính mạnh mẽ đến vậy.
Chỉ cần anh sẵn lòng bộc lộ thế giới nội tâm của mình, thì không ai có thể không bị anh thu hút.
Cảm giác bí ẩn mà táo bạo, tuyệt vọng nhưng lại tràn đầy hy vọng ấy, không ai có thể bắt chước được.
Ban đầu vẫn còn có người tâm trí phiêu diêu, nhưng theo từng bước chân các người mẫu lần lượt xuất hiện trong tiếng nhạc, tất cả đã hoàn toàn đắm chìm vào thế giới mà Lục Nhất Mãn muốn cho họ thấy.
Bà Tống dần dần thất thần, bà mơ hồ như thấy rất nhiều hình ảnh, nhưng những hình ảnh ấy lại không thực. Hai cái bóng mờ ảo tách rời khỏi quá khứ của bà, rồi lại hòa quyện vào nhau.
Cuối cùng, khi Bành Hỷ Hỷ xuất hiện, chiếc váy cưới trắng tinh khiết còn hơn cả bồ câu thánh thiện nhất, nhưng trên tà váy lại vương những giọt máu tươi sâu thẳm, tạo nên vẻ suy tàn và tĩnh lặng đến chết chóc.
Nhưng khi anh ta tiến lại gần khán giả hơn, mọi người mới phát hiện đó không phải là máu tươi của cái chết, mà là những đóa hồng rực rỡ, mang theo nét lãng mạn của sự tái sinh.
“Xin mời nhà thiết kế trong show cá nhân lần này của chúng ta lên sân khấu!”
Lục Nhất Mãn đón lấy ánh mắt của các người mẫu bước lên sân khấu.
Anh đứng trước mặt Bành Hỷ Hỷ đang mặc váy cưới, nhìn anh ta ngẩng cao cằm đầy kiêu hãnh, đưa mắt đưa mày phóng điện về phía mình, anh mỉm cười đưa tay ra, Bành Hỷ Hỷ tựa vào cánh tay anh, cùng với tất cả người mẫu phía sau cúi chào cảm ơn.
Anh không mặc quần áo quá lộng lẫy, thậm chí còn chưa kịp trang điểm để che đi quầng thâm dưới mắt.
Nhưng tinh thần anh rất sung mãn, lịch thiệp và đúng mực, khi cúi người cảm ơn cũng toát lên vẻ quyến rũ, rạng rỡ đến chói lòa.
Dưới sân khấu vang lên những tràng vỗ tay nhiệt liệt.
Anh không nói nhiều lời cảm ơn, chỉ nhìn tất cả khán giả và để lại một câu: “Cảm ơn, hành trình của chúng ta còn dài lâu.”
Có lẽ đây là một show cá nhân có thể để lại ấn tượng sâu sắc, cũng sẽ đặt nền móng tốt đẹp cho con đường tương lai của anh.
Một nhà thiết kế có cá tính mạnh mẽ như vậy, sẽ dễ dàng được ghi nhớ hơn, khi nhắc đến cũng sẽ khiến người ta nhớ tới tên tuổi của anh.
Đây là con đường Lục Nhất Mãn chuẩn bị để chính thức khởi hành trong thế giới này, như câu nói của anh, hành trình còn dài lâu.
…
Lục Nhất Mãn nhìn mọi người trước mặt, ánh mắt có chút lấp lánh, anh nắm tay Vu Sảng, dịu dàng giới thiệu.
Ban đầu anh không biết sẽ có nhiều người đến như vậy, ngay cả Richard mà anh chỉ tiếp xúc ngắn ngủi cũng có mặt.
Mỗi lần giới thiệu một người, nụ cười trong mắt anh lại sâu thêm một phần, chân thành hơn một phần.
Bạn bè, thật là một từ kỳ diệu.
“Anh.” Trần Tự Tự cất tiếng gọi anh.
Ngoại trừ Bành Hảo Hảo hứng thú nhướn mày, những người khác dường như không quá ngạc nhiên.
Dù sao đối với họ, việc có được thông tin cũng rất dễ dàng.
“Anh giỏi quá!” Trần Tự Tự đôi mắt sáng ngời lên tiếng tán thưởng.
Sau tiếng khen này của cô, như thể phá vỡ điều gì đó, Bành Hỷ Hỷ vừa thay xong quần áo cũng hồi tưởng lại.
Dù anh ta là người mẫu, nhưng trong khoảnh khắc ấy, anh ta cảm thấy như mình đã bước vào một thế giới khác, hóa thân thành một con người khác.
“Ngài Lục, anh khiến tôi phải nhìn nhận lại chút ít đấy.” Richard nói bằng thứ tiếng phổ thông vụng về, vỗ vai anh.
Anh cười nói: “Chỉ chút ít thôi sao?”
Richard nhướn mày, rồi cười lớn: “Rất nhiều, là rất nhiều sự nhìn nhận lại!”
Sau đó anh ta lại nhìn sang ông Trần.
“Chú Trần, con trai chú thật tuyệt, nếu cậu ấy chưa kết hôn, tôi cũng sẽ không quan tâm đến cậu ấy đâu, ha ha ha ha…”
Câu này anh ta nói bằng tiếng Đức, trong số những người có mặt chỉ có Lục Nhất Mãn, Vu Sảng, Vu Xuyên và ông Trần hiểu được.
Ông Trần bất lực lắc đầu.
Nhưng Vu Sảng lại lạnh lùng nhìn về phía Richard.
“Trời ơi, Vu Sảng, lâu rồi không gặp! Sao anh lại càng đáng yêu hơn thế này? Nhìn xem cái gì đây, chiếc mũ len mềm mại đáng yêu quá!”
Richard ôm lấy trái tim mình với vẻ mặt say mê tán thưởng, còn định đưa tay ra sờ đầu hắn.
Lục Nhất Mãn nắm lấy cổ tay anh ta, cười híp mắt nhìn anh ta.
Richard nhún vai, ngoan ngoãn rút tay về.
Những người khác không hiểu, cũng không nghe được lời họ nói, nhưng đều im lặng một cách ăn ý.
Chỉ có Vu Xuyên liếc nhìn Richard bằng ánh mắt khinh thường.
Xem ra trước đây không hợp tác với đối phương là quyết định đúng đắn.
Nhận ra ánh mắt của y, Richard mỉm cười nhìn lại.
“Nhất Mãn, chúc mừng con.”
Bà Tống vén lại mái tóc bên tai, ánh mắt nhìn anh có chút nặng nề, lại có chút thấu hiểu.
Nhưng đôi mắt Lục Nhất Mãn lại có chút mơ hồ, như thể nhìn xuyên qua bà mà thấy một người khác.
Anh biết, dù cuộc đời của “Lục Nhất Mãn” có giống anh đến đâu, thì đây cũng không phải mẹ của anh.
“Cảm ơn.” Thu hồi tâm tư, ánh mắt anh nhìn bà Tống đã bớt đi một lớp ngăn cách.
Anh đã chấp nhận sự thật mình trở thành “Lục Nhất Mãn”, đồng thời cũng chấp nhận sự thật rằng bản thân không thể xem bà Tống như mẹ mình.
Nhiều năm trước, khi anh quyết định ra đi không ngoái đầu lại, mẹ anh đã biến mất khỏi cuộc đời anh.
Cuộc sống mà anh chấp nhận hoàn toàn, bao gồm cả việc nhìn nhà họ Trần bằng ánh mắt bình thường.
Nhưng bà Tống lại nhìn anh sâu sắc, trong đó chứa đựng tình cảm sâu đậm bị kìm nén.
Là một người mẹ, bà đã mất đi rất nhiều, cũng đã có được rất nhiều, nhưng với quá khứ, bà không thể bù đắp được nữa, còn với tương lai, bà cũng không thể tiến thêm một bước.
“Biết tin con kết hôn mà không kịp chúc mừng ngay, nhưng phong bì mừng cưới phải bù lại.”
Bà Tống mỉm cười, lấy ra một phong bì đỏ rất dày.
Vu Sảng hơi bối rối nhìn về phía Lục Nhất Mãn.
Anh im lặng nhìn chiếc phong bì đó, trong mắt lấp lánh những cảm xúc chỉ mình anh biết.
Sau một hồi lâu, anh mới thở dài rất khẽ.
“Cầm lấy đi.”
Vu Sảng nhận lấy, ông Trần kịp thời đưa ra một phong bì còn dày hơn, cười nói: “Không thể thiên vị được.”
Hắn mím môi, cùng nhận luôn.
Vu Xuyên đứng bên cạnh cắn răng, y không ngờ tới tình huống này, nhưng bây giờ cũng không thể để nhà họ Vu thua kém được!
Vì vậy y trực tiếp móc ra một tấm thẻ đưa cho Trần Tự Tự, cao giọng nói: “Quà đáp lễ, mật khẩu là sáu số 8.”
Trần Tự Tự sững người một chút, rồi vui vẻ nhận lấy, miệng ngọt ngào gọi: “Cảm ơn anh!”
Cô không biết gọi Vu Sảng thế nào, càng không biết gọi Vu Xuyên cùng nhà với hắn ra sao, nhưng kệ đi, dù sao gọi anh cũng không sai.
Vu Xuyên lạnh lùng hừ một tiếng.
Show diễn kết thúc rất suôn sẻ, không khí hậu trường cũng rất viên mãn.
Bành Đa Đa và những người khác, cùng Lạc Đình không cần phải tiễn, họ rất tự nhiên ra về.
Dù sao muốn gặp lại vẫn có thể gặp.
Ông Trần và mọi người được tiễn đến cửa.
Từ đó trở đi, bà Tống không mở miệng nữa, chỉ nhìn anh thêm một cái, đồng thời dùng ánh mắt tươi cười nhìn về phía Vu Sảng, nhưng khi cửa sổ xe đóng lên, Lục Nhất Mãn vẫn thấy được đôi mắt hơi đỏ của bà.
Ông Trần vốn không phải người nói nhiều, ông luôn khéo léo hòa nhập vào mọi bầu không khí, ngay cả lúc này, ông vẫn chỉ là ông Trần, không đóng vai trò cha của Lục Nhất Mãn, cũng không phải người xa lạ.
“Có thời gian cùng về nhà ăn một bữa cơm nhé.”
Ông cũng luôn nói ra những lời mà bà Tống không thể thốt nên.
“Vâng.” Lục Nhất Mãn mỉm cười đáp lại.
Khi xe chạy đi, cửa sổ ghế sau hạ xuống, Trần Tự Tự ra sức vẫy tay với anh.
“Anh ơi, tạm biệt!”
Anh cười đáp lại: “Tạm biệt.”
Không cần phải giải tỏa, mối quan hệ giữa họ vốn không cần phải giải tỏa.
Richard khoanh tay tựa vào cửa xe, cong mắt cười nói: “Về lần hợp tác trước không thành công…”
“Tôi sẽ đàm phán với anh.”
Vu Xuyên cắt ngang lời anh ta định nói tiếp, đồng thời chặn ánh mắt anh ta nhìn về phía Vu Sảng, trực tiếp bước tới mở cửa xe, rất dứt khoát nói: “Ngài Richard, mời.”
Richard huýt sáo, nhướng mày nói: “Được thôi, quý ngài xinh đẹp.”
Anh ta theo Vu Xuyên lên xe, Vu Xuyên cười lạnh một tiếng. Y đâu có tuân thủ quy tắc như anh trai, đã một lần không đàm phán thành công, lần này đối phương chủ động bước vào địa bàn của y, hãy đợi bị lột một lớp da rồi hẵng rời khỏi mảnh đất này đi.
…
Xung quanh nhanh chóng vắng lặng, chỉ còn ánh đèn đường soi sáng con đường phía trước trong đêm đen, trước cửa cũng chỉ còn Lục Nhất Mãn và Vu Sảng.
“Chúng ta cũng về nhà thôi.”
Lục Nhất Mãn nắm lấy tay Vu Sảng, mỉm cười giúp hắn quàng khăn cho ngay ngắn.
Vu Sảng gật đầu, cúi xuống nhìn bàn tay không đeo găng của Lục Nhất Mãn, hắn nghiêm túc nắm lấy tay Lục Nhất Mãn cho vào túi áo mình.
Khoảng cách giữa họ trong tích tắc được kéo gần lại.
Lục Nhất Mãn cười tựa vào hắn, hai người sóng vai bước về phía trước, bóng hình phía sau như hòa quyện thành một.
“Vu Sảng, bây giờ còn khó chịu không?”
“Không khó chịu.”
“Cũng không sốt nữa, phải không?”
“Ừm.”
“Còn ngứa không?”
“Một chút.”
“Được, về nhớ bôi thuốc nhé.”
“Ừm.”
Vu Sảng rất ngoan ngoãn đáp lại.
Nhưng vừa về đến nhà của họ, hai người đã hôn nhau say đắm, khăn quàng cổ cùng áo khoác và quần áo quấn quýt đều vương vãi trên sàn.
Ở nơi đầy cảm giác thuộc về này, trái tim họ đồng thời đập mạnh vì nhau, gần như bị một sức mạnh mất kiểm soát thúc đẩy, họ nôn nóng áp sát vào cơ thể đối phương.
Vu Sảng run rẩy cởi những chiếc cúc áo trên người Lục Nhất Mãn, đôi mắt mơ màng nhìn anh.
Lục Nhất Mãn hôn lên cằm hắn, lại nhẹ nhàng hôn bên tai, rồi mơn trớn hôn lên yết hầu.
“Vu Sảng, em rất nhớ anh.”
Họ ở bên nhau từng giây từng phút, nhưng nỗi nhớ cũng đang diễn ra từng giây từng phút.
“Lục Nhất Mãn.” Hắn gọi tên Lục Nhất Mãn.
“Lục Nhất Mãn.”
“Anh yêu em.”
Vu Sảng chưa bao giờ tiếc nuối tình yêu của mình, giờ đây và trong tương lai hắn cũng sẽ chân thành bày tỏ tình yêu ấy.
Khi Lục Nhất Mãn cúi đầu vùi sâu vào cơ thể Vu Sảng, anh nghĩ, anh đã tìm thấy nơi mình thuộc về rồi.
…
Ngày hôm sau là một ngày đẹp trời hiếm có, thời tiết đã lạnh đi, nhưng hoàn toàn không cản trở được ánh nắng rực rỡ.
Vu Sảng hầu như không bao giờ vào phòng làm việc của Lục Nhất Mãn ở phòng khách, nhưng giấc mơ trở thành một người chồng hoàn hảo của hắn vẫn chưa tan biến.
Vì vậy hắn mặc tạp dề, cầm cây lau nhà, sau khi được Lục Nhất Mãn cho phép, hắn bước vào không gian riêng tư này của Lục Nhất Mãn.
Hắn thề, hắn tuyệt đối không phải người thích dòm ngó bí mật của người khác.
Nhưng máy tính của Lục Nhất Mãn không tắt, cứ thế đối diện với hắn, hắn vô tình liếc nhìn đã thấy ngay nhân vật hoạt hình nhỏ bé mà hắn từng thấy thoáng qua ở quán cà phê.
Thân hình nhỏ bé mặc một chiếc tạp dề vịt vàng đáng yêu, khuôn mặt mang vẻ kiên định nhưng cũng vô cùng nghiêm túc.
Hắn cúi đầu nhìn chiếc tạp dề vịt vàng trên người mình.
“…”
Tay hắn cứ thế đặt lên đó.
Màn hình máy tính nhảy một cái, đồng tử hắn co lại, trước mặt là hàng ngàn hàng vạn nhân vật hoạt hình nhỏ bé dày đặc.
Trong tất cả những bức tranh ấy, chỉ có duy nhất một người.
“Vu Sảng, cùng ra ngoài dạo không?”
Ở cửa vang lên giọng nói đầy ý cười của Lục Nhất Mãn.
– Hết chính truyện –
[Tác giả có lời muốn nói]
Phần chính văn đã kết thúc, phía dưới là phần ngoại truyện sau khi kết hôn chính thức