Mới đó đã đến thứ sáu.
Chỉ còn một ngày là Lê Tiếu kết thúc thực tập.
Sáng sớm, cô đến phòng làm việc, bưng cà phê đứng trước cửa sổ, nhìn cả thành phố Nam Dương, sóng mắt hơi tối tăm.
Sau này, chắc khó có thể nhìn thấy cảnh sắc nơi đây rồi.
Chưa tới chín giờ sáng, Thương Úc vẫn còn chưa đến.
Lê Tiếu về lại bàn làm việc, định chỉnh lý lại nội dung công việc gần đây.
Không lâu sau, Lạc Vũ gõ cửa bước vào nhìn Lê Tiếu và nói: “Diễn gia đang ở sân golf Bác Lan, bảo chúng ta qua đó ngay.”
Lê Tiếu vô thức nhìn đồng hồ: “Bây giờ sao?”
Mới sáng sớm anh lại đi đánh golf?
Lạc Vũ gật đầu: “Tôi đến bãi đỗ xe chờ cô.”
Nói xong, không đợi Lê Tiếu trả lời, cô ta đã ra ngoài.
Lê Tiếu không hiểu, suy tư trong thoángchốc, không nấn ná thêm mà tắt máy tính rồi cũng theo ra ngoài.
Chưa đến mười phút, chiếc Mercedes lái ra khỏi hầm đỗ xe của Diễn Hoàng.
Lê Tiếu dựa vào lưng ghế, liếc nhìn Lạc Vũ lái xe: “Bình thường anh ấy chơi golf vào buổi sáng sao?”
Sở thích lạ nhỉ?
Lạc Vũ mím môi, đỡ tay lái lắc đầu: “Căn bản sẽ không, vừa rồi là Lưu Vân thông báo chúng ta qua đó.”
Chà, chẳng trách để Lạc Vũ truyền tin.
Lê Tiếu nhíu mày hiểu ra, định ngủ bù trên đường đi.
Xe lái khoảng hai mươi phút, bỗng dưng thắng gấp lại khiến Lê Tiếu tỉnh ngủ: “Cô Lê, cẩn thận.”
Xe bất ngờ thắng gấp không kịp đề phòng, đi cùng với tiếng kêu của Lạc Vũ.
Lạc Vũ định đưa tay ngăn Lê Tiếu vì quán tính đổ người về phía trước, nhưng Lê Tiếu phản xạ nhanh nhạy, đã phát giác ra ngay lúc xe rung lắc dữ dội.
Vì vậy, khi ổn định lại, Lạc Vũ hoảng hốt nhìn Lê Tiếu ở ghế phó lái, vẻ mặt có phần đặc sắc.
Lúc này, Lê Tiếu dựa vào lưng ghế, chân phải co lại đạp hộp lưu trữ trước mặt, ánh mắt nhìn thẳng bên ngoài kính chắn gió hiện lên vẻ ác liệt.
Bên ngoài, ba chiếc xe cản đường chiếc Mercedes của Lê Tiếu, hai chiếc xe Van và một chiếc Volkswagen Phaeton.
Lê Tiếu híp mắt nhìn biển số xe Phaeton, cụp mắt hiểu ra.
Hôm trước cô vừa hứa với thầy sẽ không xen vào chuyện của Đồ An Lương.
Không ngờ mới qua một ngày, Đồ An Lương đã tự mình đến cửa.
Lúc này, Lạc Vũ đã tháo dây an toàn, xuống xe.
Lê Tiếu ngồi yên, duy trì tư thế cũ, thong thả hạ cửa kiếng xe xuống.
Một tên thuộc hạ mở cửa sau chiếc Phaeton ra, Đồ An Lương mặc đồ thể thao màu xanh da trời chậm rãi bước xuống.
Lúc này họ đang ở gần ngã ba rẽ vào đường cao tốc, xung quanh không ít xe lưu thông, nên nhiều người cũng hạ cửa kiếng xe xuống đánh giá tình hình.
Đồ An Lương ngó lơ Lạc Vũ, vuốt râu quai nón, chăm chú nhìn vào bảng số xe của Lê Tiếu.
Anh ta nheo mắt nhìn ghế phó lái, trong ánh mắt đầy ác ý, không nói gì, đi về phía chiếc Mercedes.
Đi được hai bước, một cánh tay đã ngăn anh ta lại.
Lạc Vũ liếc nhìn Đồ An Lương, nét mặt lạnh lùng, hiện rõ khí thế: “Đứng lại.”
Đồ An Lương cúi đầu nhìn cánh tay cô ta. Không nói gì, lui ra sau một bước, hất cằm với thuộc hạ.
Ngay lập tức, có khoảng mười mấy tên côn đồ nhảy xuống từ trong hai chiếc Van.
Họ nhanh chóng vây quanh Lạc Vũ, một trận đại chiến dường như sắp xảy ra.
Nhưng một tiếng cạch vang lên, cửa phó lái Mercedes mở ra, Lê Tiếu thong thả nghiêng người bước xuống.